Cục Cưng Lên Xe Không Mua Vé Bổ Sung

Chương 5-1




Sai khiến? Người nào chờ người nào sai khiến?

Đông Hải Hân nhìn chằm chằm người đợi cùng cô trong phòng chế tác, đang cùng biên kịch tuổi trẻ và người chế tác cao hứng phấn chấn thảo luận mong muốn bức họa của Cố Tư Bằng trong kịch bản, cảm giác mình thật là tự tìm phiền toái.

Mặc dù cô không muốn tiếp tục dây dưa với Cố Tư Bằng, nhưng gặp phải chuyện liên quan đến quay phim, lý trí của cô lại vĩnh viễn khống chế tình cảm, vẫn chuyên nghiệp như cũ.

Vì vậy thời gian trước, sau khi xác định danh sách diễn viên, cô thuận miệng nói với người chế tác về chuyện của Cố Tư Bằng, tiếp theo là liên tiếp bận rộn.

Tiến cử Cố Tư Bằng cho nhân viên có liên quan, công ty đại diện tham khảo hình ảnh của diễn viên nam, đưa mấy bản vẽ phác thảo đã hoàn thành cho đạo diễn, biên kịch và giám chế xem qua, sẽ gắn kết với người chế tác và hiệp đàm số lượng tác phẩm cần có và hợp tác công việc.

Chắc hẳn phải vậy, Cố Tư Bằng thật sự là người được chọn vì đã cung cấp đạo cụ hoàn mỹ nhất, tác phẩm của anh đạo diễn và biên kịch vô cùng hài lòng, ngay cả đưa ra giá tiền cũng đẹp đến người chế tác cười không khép miệng được.

Không giải thích được! Đạo diễn, người chế tác và biên kịch bọn họ giống như nhìn thấy tỷ lệ người xem TV hoàn toàn đột phá!

Cố Tư Bằng vĩnh viễn là tiêu điểm tầm nhìn và tâm tư trong đám người, cuối cùng thảo luận yêu đương trên giấy mà thân thể cô nữ sinh biên kịch dựa gần sát vào anh... Trong lòng Đông Hải Hân chợt nảy lên sự ghen tuông, xoay mặt, không muốn thừa nhận cô luôn không rõ chân tướng muốn độc chiếm Cố Tư Bằng.

Bất kể quan hệ giữa bọn họ là thanh mai trúc mã hay bạn giường hay là bất kỳ cái quỷ gì, cô cũng không hy vọng mình đối nảy sinh loại tình cảm vi diệu gần như lệ thuộc với người nào.

Đông Hải Hân một mình ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, thừa dịp bọn họ hiệp đàm viết lách chi tiết đoạn hồ sơ trống, lấy máy tính bút ký trong túi xách ra, bắt đầu thiết lập bảng hành trình và đạo cụ của mấy tập kịch bản trước, tất cả tinh thần tập trung trên công việc.

Đông Hải Hân chuyên chú nên bỏ dở không phát hiện đầu kia thảo luận kịch bản, sau đó, một ly chocolate nóng đột nhiên nhảy vào mi mắt cắt đứt suy nghĩ của cô.

"Hân Hân, ở đây máy điều hòa rất lạnh, tay của em nhất định lại lạnh đi?" Cố Tư Bằng kéo tay mà cô vừa gõ bàn phím, nhíu mi, nắm tay của cô nắm ở thân ly. "Uống một hớp trước." Anh để ly bên môi của cô, giám sát giống như muốn nhìn cô uống hết, khóe môi chậm rãi gợi lên nụ cười tuấn lãng.

Ánh mắt của ba người đồng thời nhìn họ không chớp mắt, lúc này Đông Hải Hân mới phát hiện bọn họ đã thảo luận xong.

Cô trả ly cho Cố Tư Bằng, hoàn toàn không phát hiện cử chỉ của mình và Cố Tư Bằng vô cùng thân mật, cất máy tính, đứng dậy hỏi người chế tác: "Chế tác, các người nói xong rồi sao? Buổi chiều muốn đi ra ngoài Song Khê nhìn cảnh sao? Ngồi xe của tôi đi?"

Khụ khụ! Người chế tác đột nhiên ho khan.

"Phó đạo diễn, cảnh lần này là biệt thự ngoài Song Khê! Mấy ngày trước tôi và đạo diễn Lương ra ngoài chơi mạt trược đã nhìn rồi, căn phòng nào dùng để diễn cảnh tượng nào đã quyết định tốt." Người chế tác lấy ra tờ bản vẽ có một đống ghi chú phòng ốc phía trên, đưa cho Đông Hải Hân.

Đông Hải Hân buồn bực nhận bản vẽ liếc mắt nhìn, hỏi: "Thầy đạo cụ đã vào nhìn qua sao? Bài biện đã bố trí xong sao?"

"Không sai biệt lắm, vì nhà chế tác rất đẹp, cái gì cũng có, tôi chỉ cho mời thợ mộc đóng một quầy ba." Đạo diễn Lương nói tiếp."Tôi cảm thấy được cảm giác bây giờ là có thể, nhưng mà phó đạo cô đưa Cố tiên sinh đi một chuyến cũng tốt, Cố tiên sinh biết mình vẽ chỗ nào cũng sẽ tương đối có cảm hứng. Nếu như có thiếu gì nói đủ trực tiếp kêu đoàn làm, hôm nay tôi và chế tác muốn đi chỗ khác, nên không qua."

"OK, được, Tiểu Hồng đâu? Tiểu Hồng đi cùng sao?" Đông Hải Hân quay đầu hỏi em gái biên kịch trong góc khuất.

"Không cần, em đã đi qua, chị Đông đi tốt hơn." Biên kịch Tiểu Hồng vội vàng khoát tay, cô mới không muốn làm kỳ đà cản mũi. Giữa chị Đông và Cố tiên sinh luôn thân mật không coi ai ra gì, chính chị ấy không phát hiện, cả đơn vị chế tác cũng phát hiện.

"Vậy đi." Đông Hải Hân ngắn gọn nói tạm biệt mọi người xong, quay đầu nói với Cố Tư Bằng.

Cố Tư Bằng vừa lên xe của cô sau đó hắng giọng cười to.

Đông Hải Hân khởi động xe, cầm địa chỉ chế tác đưa đặt ra dẫn đường, nhíu mi hỏi: "Cười gì?"

"Không có gì." Cố Tư Bằng lắc đầu, chân mày vẫn còn vui vẻ.

Đồng nghiệp của cô muốn tạo cơ hội cho hai người họ chung một chỗ rõ ràng như vậy, cô lại không hề có cảm giác gì.

Thật ra thì, ngay từ lúc anh và người chế tác thảo luận lần đầu, lần hai, người chế tác từng hỏi thăm chuyện riêng của anh, anh có quan hệ thế nào với Đông Hải Hân.

Anh nói, anh theo đuổi cô, hơn nữa theo đuổi rất nhiều năm, theo đuổi rất khổ cực. Sau đó người chế tác ha ha cười, vỗ vai anh, vẻ mặt "Tôi hiểu tôi hiểu", nói với anh: "Phó đạo Đông rất khó theo đuổi, công việc của cô ấy bận rộn, lại chỉ nói công việc, căn bản không nghĩ người khác sẽ thích cô ấy, coi như nhảy đến trước mặt cô ấy và thổ lộ với cô ấy, cô ấy cũng sẽ nghĩ người khác đang nói đùa, cho nên, dĩ vãng người từng theo đuổi cô ấy cũng chết ở trên bờ cát."

Vì vậy người chế tác bắt đầu có phẩm chất bà mai mà tạo cơ hội cho anh.

Thật tốt, anh thích người chế tác này, sau này anh sẽ cầu nguyện người chế tác này mỗi bộ phim sẽ thu được tỉ lệ người xem hoàn toàn đột phá.

Đông Hải Hân liếc Cố Tư Bằng, nụ cười trên mặt của anh là lạ... Cẩn thận nói, vừa rồi đạo diễn, người chế tác thậm chí biên kịch đều kỳ quái, bọn họ ghép cô và Cố Tư Bằng thành một đôi sao?

Không sao cả, cô không muốn quan tâm, cũng lười để ý tới bất kỳ đề tài bát quái nào, cô không phải là nghệ sĩ, không cần hao tổn tâm trí vì điều này.

Giữa cô và Cố Tư Bằng trừ bạn giường ra thì không là gì khác!

Cố Tư Bằng nhìn Đông Hải Hân, đã quen cô lặng yên dọc đường đi, anh nghe giọng nữ máy móc hướng dẫn chỉ thị cô quẹo trái, đi về phía trước, quẹo phải, lơ đãng ngước mắt, đột nhiên liếc thấy danh thiếp cô đặt trên tấm che nắng... Môi giới nhà đất?

"Hân Hân, em đang tìm phòng?" Cố Tư Bằng lấy tấm danh thiếp kia xuống nhìn, thuận tay rút bản kê đồ vật trong phòng ở mặt sau ra.

"Em."

"Em? Vì sao?" Cố Tư Bằng sửng sốt.

"Chỉ là muốn thôi, cảm thấy phòng cũ càng ở càng nhỏ." Cô và người nhà cũng cần không gian lớn hơn, cô không muốn lúc mở cửa lại bị thùng giấy đập trúng.

"Muốn tìm ở đâu? Có thấy căn phòng nào thích hợp sao?"

"Còn chưa có, không có ý tưởng."

"Không bằng chúng ta tìm xung quanh đây thế nào? Anh thật thích nơi này." Cố Tư Bằng nhìn ngoài cửa sổ.

Ở đây đã tiến vào phạm vi ngoài Song Khê, cách xa đường phố ồn ào của trung tâm thành phố Đài Bắc nên có mấy phần yên tĩnh, vì đến gần núi nên trong không khí cũng tràn ngập mùi hương cây rừng nhẹ nhàng thổi đến.

"Nếu như ở đây dễ dàng mua thức ăn thì có thể, dì sẽ không láy xe cũng không biết lái xe, phải suy tính đến dì cần..." Đông Hải Hân đột nhiên dừng lại, lại hỏi: "Chúng ta?"

Cố Tư Bằng vừa nói "Chúng ta tìm xung quanh đây thế nào", cô không có nghe lầm chớ? Vì sao là "Chúng ta"?

Cố Tư Bằng nhún vai, nhếch môi cười với Đông Hải Hân, giọng nói ôn nhu ấm áp hỏi lại cô: "Hân Hân, anh có thể trở về Đài Loan, em hi vọng anh trở về Đài Loan định cư sao?"

Đông Hải Hân ngừng động tác chuyển tay lái, đôi mắt đẹp sững sờ nghi ngờ nghênh đón ánh mắt của anh.

Cố Tư Bằng đã đặt trọng tâm ở Bắc Kinh từ lâu, cô không biết anh có suy nghĩ trở về Đài Loan định cư, hơn nữa, anh về Đài Loan cũng tốt, không trở về Đài Loan cũng được, cần gì hỏi ý kiến của cô?

Cố Tư Bằng dĩ nhiên hiểu nghi ngờ trong mắt cô từ đâu mà đến.

"Hành lang nghệ thuật của Bắc Kinh có thể đạt được, ở Đài Loan mở một phòng vẽ tranh đơn giản để dạy trẻ em hoặc người lớn cũng có thể ăn cháo cầm hơi, về phần những việc bán tranh vẽ này đến đâu cũng có thể làm, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả kinh doanh trước mắt của anh. Hân Hân, em hi vọng anh trở về Đài Loan sao? Chúng ta ở cùng chỗ?"

Đông Hải Hân không ngờ sẽ nghe được giọng nói dịu dàng của anh.

Đây không phải chỉ là trò chơi của người trưởng thành sao? Vì sao anh luôn nói những thứ này có hay không đều được?

Cô thật không ngờ anh nói lời nghiêm túc, anh luôn khai ngân phiếu khống...

Anh lại muốn giống như năm đó, cho cô hi vọng thật lớn, hứa hẹn sẽ làm bạn của cô, cuối cùng lại vô tình bỏ rơi cô sao?

Đông Hải Hân lắc đầu, không nói gì, muốn chuyển xe vào khúc quanh trước studio muốn đến, Cố Tư Bằng chợt lục ra gì đó trong túi xách.

"Hắc, Hân Hân, có phải Cố Cung ở xung quanh đây hay không?" Lần trước anh đến Cố Cung, đã là chuyện rất lâu trước kia.

"Đúng." Không biết đến chỗ hưng thịnh thì Cố Tư Bằng nhớ lại điều gì, Đông Hải Hân định dừng xe ven đường trước, chờ anh nói hết lời.

"Chúng ta còn có thì giờ rãnh không? Có thể đi vòng qua xem triển lãm tranh sao? Hải Âm cho anh một đống này." Cố Tư Bằng đưa cho cô món đồ cầm trong tay.

Anh đã muốn đưa cô đến từ lâu, biết rõ hẹn một mình cô ra ngoài nhất định không chịu, mới đặc biệt chọn vì công việc ngồi xe của cô cho tiện lợi, cô không có cơ hội cự tuyệt.

Đông Hải Hân nhận lấy vừa nhìn, là bộ ba cái lý mua cà phê nóng ở cửa hàng tiện lợi, là hai người đi cùng thì sẽ có một người được hưởng ưu đãi miễn phí tại triển lãm tranh Charles ở Cố Cung.

Này đương nhiên là thu gom phiếu tích điểm, Đông Hải Âm thói quen quy chiến lợi phẩm thành tiền vé. Phòng khách trong nhà, bàn ăn, tùy ý có thể thấy được chiến tích huy hoàng tiệt sừng của Đông Hải Âm, cô không ngoài ý muốn, nhưng mà, lời nói kế tiếp của cô lại làm chính cô cũng cảm thấy giật mình

"Anh thường xuyên liên lạc với Hải Âm sao?" Lời của Đông Hải Hân vừa ra khỏi miệng, gần như muốn cắn rơi đầu lưỡi của mình, cô hỏi chuyện này làm gì?

Cô nhìn thấy bức tranh Đông Hải Âm trong phòng vẽ tranh của Cố Tư Bằng đã là chuyện rất lâu trước kia, vì sao đến bây giờ cô còn để ý như vậy?

Nếu định nghĩa quan hệ của bọn họ là bạn giường, thì không nên có quá nhiều tình cảm không cần thiết, cô không thích hỏi câu của mình, càng không thích đáy lòng để ý hơn.

"Hải Âm? Không tệ nha. Thời gian trước em ấy thiết kế Logo trang web, có chạy đến hỏi anh tấm tranh nào tốt hơn, anh cho em ấy ý kiến, cứ như vậy." Cố Tư Bằng nhún vai, trả lời rất vân đạm phong khinh.

"A? Oh... Nha." Đôi mắt Đông Hải Hân buông xuống, không biết trong lòng trống rỗng điều gì, lại chuyển đề tài trờ lại."Anh muốn đến Cố Cung xem triển lãm tranh?"

"Có thể không?" Cố Tư Bằng hỏi. Anh muốn đi, nhưng không muốn làm trể nãi đến chính sự.

Đông Hải Hân cúi đầu nhìn đồng hồ.

"Chúng ta còn có thời gian, hôm nay đi nhìn cảnh chỉ là để cho anh biết bức tranh của anh vẽ treo ở đó, cho anh nắm vững bức vẽ nhỏ và số lượng, cũng để em dò đường trước thôi, anh muốn đi, chờ xem xong cảnh, em đưa anh qua đó?"

"Hân Hân, anh phải nhận được tấm phiếu miễn phí." Hai người đi cùng, một người miễn phí không phải sao? Cố Tư Bằng ám hiệu rất rõ ràng.

"Anh muốn gọi điện thoại cho Hải Âm đến sao?" Đông Hải Hân nghi ngờ nhíu mi, hỏi rất nghiêm túc.

"Không, làm sao em nghĩ anh hi vọng Hải Âm đến đây?" Cố Tư Bằng cười to, có đôi lúc cô thật là chậm lụt đến bất khả tư nghị.

"Hân Hân, chúng ta cùng đi chứ, em xem hoàn cảnh xong thì rãnh mà, không phải sao? Nếu hôm nay anh đi nhờ xe của em, em làm người tốt đến cùng đi, thuận tiện đi xem triển lãm với anh? Dù sao chúng ta sẽ ở lại bên cạnh, cùng điểm chung."

Đông Hải Hân chần chờ, trong mắt rõ ràng có do dự.

Bạn giường là một chuyện, tiếp xúc vì công việc là một chuyện, hai người đi Cố Cung xem triển lãm lại là chuyện khác, cảm giác, rất giống hẹn hò...

"Làm ơn, anh không muốn một mình xem triển lãm xong còn phải đón xe taxi về nhà, em biết, ta không quen thuộc đường xá và giao thông ở Đài Bắc... Sweetie, anh bị cố hương của anh chèn ép..."

Vẻ mặt ủy khuất trong mắt anh làm Đông Hải Hân mềm lòng.

Cô biết loại cảm nhận này, rõ ràng phải là chỗ cực kỳ quen thuộc, rồi lại không hợp nhau, không cách nào dung nhập vào, tựa như gia đình của cô. Rõ ràng là nhà của cô, rồi lại không giống như thế...

"Đi thôi." Đông Hải Hân chuyển tay lái lần nữa."Xem cảnh xong sớm, để chạy qua sớm, lúc này Cố Cung không có nhiều người."