Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 19-1: Tôi không thích anh (1)




“Không cần.” Dập Dập xoay người rời đi, đi thu thập dụng cụ vẽ tranh của mình, cục cưng nhìn bức tranh Dập Dập đưa cho mình, nhẹ nhàng nhếch môi cười.

Quỷ sứ nhà họ Giản kia, thứ muốn tặng cho mình chính là món quà này sao? Mới lần đầu tiên gặp mặt liền tuyên chiến với bé trước mặt mọi người, thật có ý tứ.

Cha con nhà họ Vinh vừa mới vào phòng làm việc, cha Vinh liền mang gương mặt nghiêm túc ngồi xuống trên chiếc trường kỷ bằng gỗ, “Mẹ của đứa bé là ai?”

“Không biết.” Vinh Ninh ăn ngay nói thật, đứng đối diện với ông.

“Đứa bé cũng đã lớn như vậy rồi, mẹ của đứa bé là ai mà anh cũng không biết?”

Vinh Ninh hơi bực bội, nhưng cũng thực sự không bộc phát tức giận, trong lòng cứ nghĩ đến lời Tô Nhất Dạ đã nói với mình, không ngừng tự an ủi mình, “Thực sự không biết.”

Cha Vinh nhìn Vinh Ninh thật sâu, xác nhận hắn thực sự không biết cũng thở dài thườn thượt, “Cục cưng năm nay bảy tuổi, nói cách khác mẹ của đứa bé cũng chính là một trong số những người phụ nữ của anh tám năm trước?”

“Vâng.” Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không nhớ nổi rốt cuộc lúc trước mình đã làm gì.

Cha Vinh cau mày, nhớ đến tổ tiên ông cũng là dòng dõi thư hương, những năm cuối triều Thanh mới dần dần hiu quạnh, sau đó là lại từ con đường buôn bán mới có nhà họ Vinh với quy mô như ngày hôm nay, ông và Vinh Dự, theo nghiệp chính trị nhiều năm, đều dựa vào chân tài thực học mới có thể càng làm rạng rỡ truyền thống nhà họ Vinh, Vinh Dự còn chưa kết hôn, hai đứa con trai dưới gối của mình, từ nhỏ đã nổi tiếng, nhất là Vinh Ninh, ông đặt tâm huyết trên người nó còn nhiều hơn so với Vinh Viễn, từ nhỏ đã sắp xếp xong xuôi con đường tương lai của bọn họ, ai ngờ sau khi lớn lên hai đứa con trai đều không nghe lời của ông: một đứa đi vào thương trường, một đứa lại càng quá đáng hơn, đi làm nghệ sĩ gì đó, từ xưa kỹ nữ vô tình, con hát vô ý, từ trước đến nay ông đều xem thường cái nghề nghiệp đó của Vinh Viễn, nhưng cũng đã nhiều năm như vậy, ngại nó cũng ít scandal nên ông cũng đành lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt, mãi cho đến khi trên người Vinh Ninh…

Vẫn luôn cho rằng Vinh Ninh tuyệt đối thuộc về loại biết thân biết phận, cho dù có càn quấy bên ngoài, nó cũng sẽ dùng thủ đoạn thông minh mạnh mẽ giải quyết chuyện tình đến hoàn mỹ vô khuyết, ai ngờ để cho nó đi xem mắt, lại có một cô con gái từ trên trời giáng xuống, được, ông cũng nhận, nhưng bây giờ là tình huống gì đây? Tự mình gieo giống, nhưng đến mẹ của đứa bé là ai cũng không biết!

Nếu chuyện bại hoại truyền thống gia đình này truyền ra ngoài, cũng không biết mấy kẻ không vừa mắt luôn nhìn chằm chằm ngoài nhà họ Vinh kia sẽ gây ra sóng gió như thế nào đây!

Nhưng khi đối mặt với Vinh Ninh cũng không thể nói ra được lời hung ác gì, dù sao cũng là con mình, đừng nói đánh, chỉ mắng thôi cũng đau lòng.

Bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài với con trai, “Bây giờ anh muốn làm gì? Anh định thu xếp cho cục cưng như thế nào? Còn có mẹ của nó thì làm sao đây? Ngay cả mẹ của đứa bé là ai anh cũng không biết.”

“Con sẽ giải quyết việc này, con cũng sẽ tìm mẹ của đứa bé sớm một chút, cho cô ấy một thân phận, sẽ không làm bại hoại thanh danh bên ngoài của nhà họ Vinh.”

“…” Cha Vinh im lặng, “Thanh danh gì gì đó, mất cũng không sao cả. Quan trọng là, cục cưng đã ở bên ngoài nhiều năm, mẹ của nó – một người phụ nữ chưa lập gia đình mang theo nó chắc chắn đã phải chịu rất nhiều đau khổ. Cho dù là gia đình của cô bé chăm sóc, cũng sẽ bị người khác coi thường, bây giờ cục cưng đã trở lại, dù thế nào thì chắc mẹ của nó cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó phải nhanh chóng kết hôn, đừng có trì hoãn nữa.”

“Cho dù người không nói, đợi đến khi tìm được mẹ của cục cưng con cũng sẽ kết hôn với cô ấy.” Nguyện ý để một cô gái mang thai con của hắn, vậy cũng có nghĩa cô ấy là người hắn yêu nhất đời này, hôn nhân như vậy mới là điều hắn mong muốn, huống chi việc này cũng không cần cãi nhau ầm ĩ với Vinh Viễn, hắn làm hắn sẽ thừa nhận, cũng sẽ chịu trách nhiệm với đối phương.

“Vậy là tốt rồi.” Nhìn thấy Vinh Ninh cuối cùng cũng không cảm thấy phản cảm với hôn nhân nữa, cha Vinh cũng cao hứng cho hắn từ tận đáy lòng, “Được rồi, đi xuống đi, thời gian chúng ta bàn bạc ở đây cũng hơi dài rồi, cũng ảnh hưởng không tốt đến cục cưng.” Nghĩ đến cháu gải nhỏ đáng yêu kia, trên mặt cha Vinh cũng tràn đầy nét cười ôn hòa.

Cha Vinh đi ra cửa, vừa mới mở cửa thì nhìn thấy Vinh Ninh vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, nghi ngờ quay đầu lại hỏi, “Anh lại đang suy nghĩ gì đấy? Còn sững sờ ở đó làm gì?”

“Cha…” Vinh Ninh cúi đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Làm sao?”

“Thật xin lỗi.”

Ba chữ trầm thấp kia của Vinh Ninh, lại khiến cho cả người cha Vinh run rẩy một hồi, Vinh Ninh ngẩng đầu đi ra cửa, lúc đi qua bên người cha Vinh, dừng lại, “Chuyện chiều hôm nay, thật xin lỗi.” Đi tiếp qua người cha Vinh, cha Vinh vẫn đứng thẳng ở đó như trước, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía bóng lưng của Vinh Ninh.

Vừa rồi nó lại nói xin lỗi ông? Hơn nữa còn nói trang trọng như vậy với ông?

Không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc trên mặt vẫn lộ ra nét cười vui mừng, làm sao lại có chuyện cha con chỉ một đêm trở mặt thành thù, nếu như làm một người cha mà còn giận chính con của mình, như vậy người cha này cũng quá không xứng chức rồi.

Gần đây cảm xúc của Vinh Ninh lên xuống khá nhiều, hoàn toàn không có cái trạng thái bình tĩnh lúc trước, chắc hẳn là cục cưng xuất hiện làm cho đoạn trí nhớ không tốt mà hắn vẫn giấu kín trong lòng tám năm kia lại thức tỉnh lần nữa, vì vậy thoạt nhìn trên gương mặt đó nhiều thêm chút sầu khổ và u buồn.

Vinh Ninh cái gì cũng tốt, chỉ là quá nặng tình cảm, gần đây nhìn hắn quá mệt mỏi, lại để dáng vẻ kiêu ngạo của mình xuống, đừng gây thêm khó khăn cho Vinh Ninh mới phải.

Vinh Ninh đi xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy cục cưng và Thụy Thụy đang chơi, mang theo nét cười vui mừng đi tới, ngồi xuống mặt đất bên cạnh bé, “Chơi cùng em trai nhỏ Thụy Thụy vui không?”

“Rất vui ạ…” Cục cưng ngọt ngào đáp lại, “Con rất thích Thụy Thụy mà.” Ánh mắt nhìn về phía Dập Dập đang ngồi trên salon nhàn nhã đọc sách nghe nhạc bên cạnh, “Cục cưng cũng thích Dập Dập nữa.” Tiếng bị bé đè xuống hơi thấp, Dập Dập lại mắt điếc tai ngơ đọc sách, cục cưng đưa bức tranh Dập Dập vẽ cho bé cho hắn xem, “Cha, đây là anh trai Dập Dập đưa cho cục cưng, anh trai Dập Dập vậy mà là họa sĩ nhỏ thiên tài đó, cục cưng nhận được tranh của anh ấy rất vui vẻ nha.”

“A? Phải không?” Vinh Ninh nghi ngờ hỏi, cầm lấy bản vẽ nhìn bức tranh trên đó.

Lúc nhỏ ngoại trừ thời gian dài không thấy Tô Nhất Dạ thì Dập Dập sẽ náo loạn ra, không có khuyết điểm gì; sau khi vừa mới lớn như vậy, mỗi ngày đều say mê vẽ tranh, tính tình cũng hơi có chút kỳ quái của họa sĩ chính thống, dần dần trở nên hơi trầm tĩnh, rất nhiều người muốn nó vẽ cho, thậm chí ngay cả Ngôn Hoan cũng không ngoại lệ, nhưng mà chân chính nhận được quà của nó, ngoại trừ Tô Nhất Dạ và Giản Chính ra, thật sự vẫn chưa có.

Hôm nay vừa mới nhìn thấy cục cưng lần đầu tiên liền đưa cho bé bức tranh vừa mới vẽ xong, thực sự làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ… Vinh Ninh nghiêm mặt, chẳng là Dập Dập cũng giống như Cảnh Thất, Ngôn Thần, đều có ý với cục cưng?

Ý tưởng kỳ quái này chiếm cứ tấm lòng người cha kia của Vinh Ninh, không được không được, tuyệt đối không được, cục cưng của hắn đáng yêu như vậy, còn nhỏ như vậy, dựa vào cái gì mà bây giờ lại thêm một người muốn đoạt bé?

Nhìn ánh mắt mang ý hận kia của Vinh Ninh bắn tới hướng mình, Dập Dập hừ lạnh một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên lật sách, “Nếu chú Vinh Ninh và cục cưng cảm thấy không thích, dứt khoát trả lại cho con đi.”

Dập Dập chậm rãi nâng mí mắt, trong đôi mắt thật to lóe ra ánh sáng trong suốt, thêm một chút uất ức, “Được rồi, dù sao đầu năm nay chuyện hảo tâm mà bị coi thành lòng lang dạ thú, con cũng đã thấy qua nhiều lắm.”

Dập Dập nhìn như mảnh khảnh vỗ trán, “Mắt con cũng hơi đau.”

“…” Vinh Ninh cắn răng, mỗi lần Dập Dập đều dùng chiêu này đối phó người khác, cho dù người khác có muốn phát giận với nó, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt kia của nó cũng không giận được, ngược lại còn cảm thấy là lỗi của mình, trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy vô cùng, cuối cùng vẫn phải xịu mặt xuống cười với nó, “Làm sao chú lại không cần đây? Cục cưng cũng nói là nhìn rất đẹp mà.”

“A? Đúng không?” Dập Dập khẽ ngẩng đầu lên, bộ dáng thiếu niên suy yếu lập tức biến mất không thấy đâu nữa, đổi thành cái gương mặt lạnh lùng thường ngày kia, “Con cũng chỉ đang nói giỡn với chú Vinh Ninh mà thôi.”

Đứa bé này… Rốt cuộc là có tính cách giống ai đây?!

Trái với Vinh Ninh tức giận, cục cưng lại đưa ánh mắt nhìn về phía bản vẽ, gương mặt nửa thiên sứ nửa ma quỷ, một bên là cánh trắng thuần khiết, nhẹ nhàng mà thiện lương; một bên là hóa thân của sự âm trầm và tà ác.

Cục cưng càng nhìn càng thích, nụ cười trên mặt từ từ rạng rỡ hơn.

Lúc ăn cơm chiều, cục cưng ngồi giữa cha Vinh và mẹ Vinh, hưởng thụ rất nhiều đãi ngộ của một cô chủ nhỏ.

“Cục cưng ăn cái này đi, sườn xào chua ngọt, là món ăn sở trường của bà nội đó.”

“Cũng đừng chỉ ăn thịt, con gái còn phải giữ dáng, ăn chút gì thanh đạm đi, không có dầu mỡ.”

“Không cần nghe lời ông nội con, ông ấy thì biết cái gì? Bây giờ cục cưng còn nhỏ, béo một chút mới đáng yêu.”

“Nhưng mà nếu ăn quá béo, lúc lớn lên rất khó giảm béo đó, đến lúc đó sẽ không có hoàng tử theo đuổi đâu.”

“Vinh Tề! Ông nói là không có ai muốn cháu gái của tôi đúng không?”

“Tôi…” Cha Vinh bị bà xã của mình dọa sợ, giọng nói cũng không có sức mạnh, “Đâu có đâu.”

Cả bàn người lắc đầu nhìn đôi vợ chồng, lại nói, đầu năm nay người bị vợ quản chặt cũng thật nhiều.

“Ông nội, bà nội, đừng cãi nhau, cục cưng sẽ ăn hết.” Cục cưng hiểu chuyện mở miệng, hòa giải bầu không khí lúng tính, hiếm có quang cảnh hai vợ chồng già nhà họ Vinh ôm người cục cưng thơm trái thơm phải.

Vinh Ninh lẳng lặng nhìn, tuổi của cha mẹ anh đều đã lớn, không thể nghi ngờ rằng cục cưng xuất hiện là một chuyện hạnh phúc đối với cả hai người bọn họ.

Dập Dập đang thong thả ăn cơm, ánh mắt hờ hững nhìn lên người Vinh Ninh, lại cũng không nói gì nhiều.

Cơm nước xong xuôi, mấy người đi hóng mát trong sân, cục cưng cầm máy trò chơi cầm tay không buông, nhưng cũng không làm lỡ cuộc nói chuyện phiếm của mấy người lớn, Dập Dập khẽ híp mắt liên tục, cục cưng lại cảm thấy ánh mắt của Dập Dập lúc nào cũng đang nhìn mình, ánh mắt khi có khi không nhìn lại, cả người đều cảm thấy vô cùng không tự nhiên.

“Cục cưng đang chơi gì vậy?”

“Trò chơi PSP mới ra đó ạ!” Cục cưng duỗi hai tay, giơ máy trò chơi lên cao trả lời cha Vinh.

“A…” Trò chơi gì ông cũng không biết, nhưng suy nghĩ cho cháu gái của mình nên vẫn cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở, “Cục cưng vẫn còn nhỏ, không nên chìm đắm vào trong trò chơi gì gì đó mới tốt.”

“Cục cưng biết mà, cục cưng tuyệt đối sẽ không chìm đắm trong trò chơi đâu.” Cái loại trò chơi ngây thơ bỏ đi đó, người khác có lẽ cần vài ngày mới có thể phá cửa, bé chỉ cần dùng mấy giờ thôi đã làm xong.

Máy chơi game phát ra âm thanh nhỏ, từ hôm qua vẫn còn chưa sạc pin, chắc hẳn là không đủ pin, cục cưng quơ quơ trên tay nói, “Cục cưng đi vào sạc pin trước đã, sắp phá cửa thành công rồi.”

“Được, tìm được ổ điện chưa? Ta phái người mang con đi đi?”

“Không cần đâu ông nội, cục cưng rất thông minh đó.” Cục cưng lễ pháp tạm biệt với những người lớn, khom lưng xoay người đi vào trong tòa nhà lớn.

Mới vào đến cửa, đột nhiên nụ cười trên mặt cục cưng không thấy đâu nữa, lắc cổ một cái, làm cho nó không đau nhức nữa, cục cưng tìm được dây sạc ở miếng xốp sau lưng, tìm ổ điện cắm vào.

“Ừm ----?” Nhắc nhở đang sạc pin, một người ngồi trên salon, bàn tay nhỏ bé không ngừng ấn bàn phím trò chơi, vừa mới nhanh chóng phát xong một bức bưu kiện không thể hiểu nỏi, người nào đó liền kéo dài tiếng nói sau lưng bé, tiếng phát ra vừa rồi khiến cho cục cưng sợ hết hồn, cục cưng cau mày nhìn lại, không biết từ lúc nào Dập Dập đã tiến vào, còn đứng ở phía sau bé, xem ra hẳn đã xem khá lâu rồi.

“Tại sao anh lại ở chỗ này?”

“A, cuối cùng cũng hiểu rõ.” Dập Dập không có lý do nói một câu, đứng thẳng người vừa rồi hơi cong.

“Anh nói gì vậy?”

Dập Dập không lựa chọn trả lời bé ngay, hai tay đút túi đi đến bên cạnh bé “ôi” một tiếng, nhẹ nhàng ngồi xuống.

“Cậu út, bảo với mẹ một tiếng, trong vòng ba ngày cục cưng sẽ về nhà, để cho người không phải lo lắng, về vấn đề điện thoại, con cũng đã sớm ghi âm tốt rồi, đến lúc đó cậu dùng cái phần mềm điện thoại qua Internet mà con thiết kế kia gọi điện cho mẹ là được, ghi âm sẽ tự động mở và cũng tự động đóng, con ở chỗ này rất mạnh khỏe, hôm nay đã gặp ông nội, bà nội, đừng nhớ.”

Gương mặt cục cưng bình tĩnh, không có quá nhiều biểu lộ với lời của Dập Dập, làm sao cũng không ngờ được Dập Dập vậy mà lại phá giải mật mã của bé, vài ngày này bé vẫn luôn lấy phương pháp này báo cáo tình huống ở đây với Trác Văn Dương, người khác cũng chưa phát hiện, làm sao cậu ta nhìn thoáng qua đã biết rồi?!

“Rất thông minh đó, mượn chức năng lên mạng của máy trò chơi cầm tay để phát bưu kiện, trên đó viết mật mã hỗn loạn mà người khác nhìn không hiểu được, cho dù bưu kiện bị người khác biết, chắc hẳn cũng chỉ đoán là tiến trình tiến công chiếm đóng của trò chơi nào đó, thật ra chuyển đổi thành chữ cái là được, người bình thường sẽ ghép vần từ đơn của tiếng Anh hoặc là Trung văn để biểu đạt ý của mật mã, nhưng mà nhóc lại dùng ký âm tiếng Pháp, cũng vậy, loại đồ này bị người khác phát hiện cũng không có gì tốt, cho dù phát hiện, kẻ không có chút chỉ số thông minh nào cũng không thể phá giải được.”

Cục cưng bỏ qua những lời thao thao bất tuyệt kéo dài đến mức bé chẳng muốn nghe kia của nó, nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ hỏi, “Anh đang nói gì vậy? Anh trai Dập Dập, cục cưng nghe không hiểu gì cả?”

“Nghe không hiểu?” Dập Dập chớp chớp hai hàng lông mi, “Vậy có cần tôi nói cho chú Vinh Ninh hay không? ...”

“Anh dám!” Dập Dập còn chưa nói hết lời, câu cảnh cáo của cục cưng đã thốt ra, Dập Dập vẫn lơ đễnh đứng lên từ trên ghế salon như cũ, từ trên cao nhìn xuống bé, “Làm sao? Bị người khác đoán trúng tâm sự liền muốn uy hiếp ư? Nhóc báo nhỏ trở về từ Pháp này.”

Cục cưng há to miệng, càng ngày càng cảm thấy Dập Dập này thật sự là nguy hiểm, có thể đoán được mật mã của bé thì thôi đi, từ lúc nào việc bé trở về từ Pháp cũng bị nó biết?

“Thân là một nhà nghệ thuật nổi tiếng trong tương lai.” Ánh mắt Dập Dập phóng tới nhìn bé chằm chằm, giống như có thể đoán được tất cả ý nghĩ của bé, ánh mắt còn liếc qua trang sức treo trên ba lô bên người bé, “Sẽ phải có cảm giác nghệ thuật siêu mạnh, khi nhìn thấy một đồ vật được thiết kế nào đó phải biết vật kia đến từ đâu.”