Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 31: Ra tòa làm chứng




CHƯƠNG 31: RA TÒA LÀM CHỨNG.

Phiên tòa mở vào ngày thứ Hai, bí mật thẩm vấn. Trước khi ra tòa, Phương Thiên Hà sửa lại tư liệu một chút, lại liếc mắt nhìn cửa bên kia, nhìn đoàn luật sư của bị cáo đang nối đuôi nhau bước vào mà không khỏi thở dài.

Bắt người là trách nhiệm của cảnh sát nhưng sau khi bắt được thường xuyên vì đủ loại nguyên nhân lại bị bức bách phải thả người ra. Trung gian lãng phí vô số thời gian và tinh lực cuối cùng lại chẳng có kết quả gì. Tin tức của cấp trên, chỉ thi của nhân vật lớn, lợi ích giao dịch của giới cấp cao…….Nếu không có mệnh tính hứng thú, tìm căn cứ quyết định chính xác thì rất khó để đưa nhân vật quan trọng như La Ký vào nhà giam.

Lâm Phong ngồi trên ghế dài ở phòng nghỉ, khuỷu tay chống lên đầu gối, đầu vùi vào bàn tay, biểu tình u ám.

Một cảnh sát đi tới, tùy tiện đẩy cậu: “Này, không phải sợ đến mức không đứng dậy được đấy chứ? Lập tức sẽ mở tòa, cậu nên nhanh chuẩn bị một chút đi!…….A!”

Đột nhiên đang nói, viên cảnh sát bỗng nhiên im bặt. Lâm Phong cũng không ngẩng đầu lên, năm ngón tay nắm lấy tay viên cảnh sát, mu bàn tay gân xanh bạo khởi, những sợi cơ mảnh gầy, đơn bạc căng thẳng nổi lên. Sức mạnh hơn trăm kilogram ra sức năm lấy, làm xương cổ tay phát ra những tiếng răng rắc. Viên cảnh sát nén không được đau bật lên tiếng kêu thảm thiết: “A a a a a a! Buông tay! Buông tay ra a a a a a!”

“Rắc” một tiếng xương cổ tay bị bẻ gãy, Lâm Phong vung mạnh, viên cảnh sát bị ném bay ra ngoài!

“Oành” một tiếng, viên cảnh sát hung hăng đập mạnh lên ván cửa, va vào tường để lại vết lõm sâu, sau đó mạnh mẽ bắn ngược trở lại. Người bên ngoài lúc này mới thất kinh chạy vào: “Ôi, làm sao vậy? Sao lại thế này? Chuyện gì xảy ra vậy? A Văn! A Văn, cậu không sao chứ?!”

“Quái….quái vật……” Cảnh sát run run đứng lên, vừa chỉ vào Lâm Phong vừa liên tục lùi lại: “Người này, người này…..đúng là quái vật……”

Thiếu niên gầy yếu đơn bạc vẫn lẳng lặng ngồi trên dãy ghế dài, tóc mái thưa thớt xõa xuống trán cũng không có chút thay đổi. Cánh tay đặt trên đầu gối, theo đường cong nơi cánh tay nhìn về phía trước, khuôn mặt thiếu niên bao phủ một tầng bóng tối, một tia cảm xúc cũng không có.

“Này, này, ở tòa án không thể làm những chuyện như vậy nha, trẻ con cãi nhau lặt vặt là bị phạt đứng ngoài hành lang đó………” Trữ Bắc châm một điếu thuốc, một bàn tay đút trong túi quần, một bàn tay dễ dàng nắm lấy áo viên cảnh sát nhẹ nhàng quăng ra phòng ngoài.

“Tiểu quỷ của chúng ta lần đầu đến một nơi nghiêm túc như tòa án, khẩn trương một chút cũng bình thường thôi, không cần kích thích hắn.”

Trữ Bắc bâng quơ đá nhẹ cửa phòng, nở nụ cười, xoay người đến gần băng ghế dài, từ trên cao nhìn xuống, đối mặt Lâm Phong, “Thế nào hả tiểu quỷ? Sợ hãi hay khẩn trương? Muốn đi toilet không?”

Gió gào thét bên ngoài cửa sổ, mấy tờ giấy trên bàn bay phần phật, sau đó, hai người đồng loạt cùng cất tiếng.

“……..những lúc thế này…….”

Trữ Bắc nheo mắt, lui lại một bước.

“Những lúc chia tay thế này…….đừng tới quấy rầy tôi……”

Mới một giây trước thiếu niên còn ngồi ngay ngắn trên ghế mà giây tiếp theo thanh âm khàn khàn, xé rách đã muốn gần ngay lỗ tai. Ngay cả mắt thường cũng không cản nổi tốc độ, Lâm Phong ghé sát vào bên người Trữ Bắc, tóc mai trong gió tung bay.

“Ông nghe thấy không? Trong phòng có thanh âm của oán linh. Có tiếng người nói chuyện, có tiếng người đi lại, kêu gào, những người này đều là cố nhân đến đón tôi đấy. Tôi cũng chuẩn bị đến chia tay ông đây, việc cuối cùng này, để tôi được xinh đẹp một chút đi.”

Trữ Bắc mạnh xoay người, nâng tay nắm lấy bả vai Lâm Phong: “…..nhóc nói gì vậy?”

“Về sau nếu có cơ hội, ông giúp tôi chuyển câu này đến La Ký.”

Lâm Phong nhẹ nhàng thoát khỏi kiềm chế, mở cửa, bước ra ngoài.

“……nói với hắn, tôi chán ghét những kẻ phản bội tôi, cũng hoàn toàn đoạn tuyệt khả năng phản bội người khác.”

_________________________

“Tạm nghỉ! Tạm nghỉ!”

Tiếng ồn ào trong tòa án loạn thành một mớ, thanh âm của quan tòa vài lần bị người ta thô bạo ngắt quãng. Bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả việc công tối viên trần thuật cũng chưa làm xong, ba lần bị cắt đứt.

Dưới khu dự thính, những ngưới trí thức tin tức linh mẫn ghé đầu cùng nhau khe khẽ bàn tán, xem ra lần này La gia cũng không đổ được đâu. Tài liệu mà những người bạn đồng lứa của La lão gia tử đưa ra lúc này rốt cuộc cũng phát huy tác dụng. Đã sớm nói, nếu La gia không có chỗ dựa thì sao có thể ở trong giới hắc đạo hô phong hoán vũ lâu như vậy, nào có dễ dàng sụp đổ như vậy?”

La Ký ở vị trí bị cáo tuyệt đối không lên tiếng, đột nhiên quay đầu hướng chỗ cao nhìn lên. Trên đài cao có một thân ảnh thon dài dựa vào lan can nhìn đám đông bên dưới, cả người mặc một bộ tây trang màu đen, áo sơ mi đỏ thẫm mở hai khuy cổ, chiếc khuyên tai kim cương ẩn hiện phát ra ánh sáng lóa mắt càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú, lạnh băng đến mức ác liệt của hắn.

“Haixx, có chút chuyện mà còn dùng đến mối quan hệ với Sở gia. Sở Tịch, cậu vẫn là lo lắng nhiều quá a.” La Ký quay đầu đi, căn bản không thèm để ý đến những tiếng nghị luận ong ong xung quanh, “La gia nhiều năm lăn lộn kinh doanh, đã sớm bị quan chức cấp cao ngầm đồng ý qua, làm sao có thể vì cáo buộc mà lên tòa chứ.”

Xa xa, cao cao trên lan can, Sở Tịch quay đi, cúi đầu nở nụ cười, “Đút lót cũng tốt, buôn lậu cũng tốt, mấy chuyện vặt này không đủ để đả kích đến căn cơ thế gia trăm năm hắc đạo. Tôi ban đầu cứ sợ La gia cùng nhà chúng ta bắt tay mở tuyến đường an toàn bí mật bị phát hiện. Mà hiện nay xem ra tôi lo lắng quá nhiều rồi, nhìn tình hình này mà nói, định tội hắn quá lắm cũng chỉ là chuyện lái xe vượt đèn đỏ bị thu bằng lái với hủy hộ chiếu thôi, bị tình nghi tàng trữ súng ống các loại gì đó cũng coi như chuyện nhỏ đi.”

Hắn vẫy vẫy tay hướng ngoài cửa lớn đi đến: “Kiểu tòa án thẩm vấn này không có gì để xem hết. Tôi về trước đây.”

Trịnh Bình cúi đầu thật sâu, mỉm cười thay hắn mở cửa. Sở Tịch cũng không quay đầu lại, tiêu sái bước ra ngoài. Lúc Trịnh Bình theo đuôi chạy ra, trong lúc vô ý quay đầu lại, thoáng nhìn, đột nhiên cả kinh.

Cửa tòa án được mở ra, hai cảnh sát song song bước đến. Đi sau bọn họ là nhân chứng, tuy rằng thiếu niên đơn bạc, gầy yếu nhưng dáng người thẳng tắp, khuôn mặt rất mực tú lệ nhưng cũng quá mức lãnh đạm. Ánh mắt kia, giống như chỉ cần liếc mắt một cái sẽ bị băng đâm đến bị thương.

Trịnh Bình đứng khựng lại.

“Này không phải là……là người La Ký luôn mang theo bên người sao, là đứa nhỏ ngay cả khi mật đàm cũng không kiêng kị mang theo bên người kia sao?”

“Im lặng! Im lặng!” Quan tòa đập đập búa, thật vất vả mới làm đám đông xôn xao bên dưới an tĩnh lại.

“Là nhân chứng quan trọng trong việc buôn lậu vũ khí nóng quân đội. Họ tên Lâm Phong, hai mươi tuổi, được bảo vệ nghiêm ngặt từ phía cảnh sát. Lâm Phong cung cấp cho chúng tôi lời khai cáo buộc La Ký cấu kết với viên chức chính phủ cấp cao mở đường hàng hải mới, vận chuyển trái phép một lượng lớn vũ khí quân đội, từ đó thu lợi bất chính. Bằng chứng được cung cấp có độ tin cậy cao….Bằng chứng có căn cứ, bị cáo bị cáo buộc hành vi phạm tội ở mức nghiêm trọng…..”

Cơ bắp toàn thân cứng ngắc, đông lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Từng ánh mắt lần lượt đổ dồn về phía nhân chứng, thanh âm La Ký gian nan cất lên trong tiếng ồn ào của đám đông: “Lâm…..Lâm Phong….em…..em….”

Cách đám người, Lâm Phong quay đầu, hướng hắn hơi hởi nở nụ cười. hắn chưa từng thấy qua cậu cười như vậy, hoàn toàn không có cừu hận thâm sâu hay cố ý thuận theo, chỉ là nụ cười thản nhiên thường thường, giống như tất cả những gì vướng bận, những thù mới hận cũ hoàn toàn được buông xuống.

La Ký vô thức nắm tay thành quyền, móng tay đam sâu vào lòng bàn tay, vậy mà hắn hốt nhiên lại không phát hiện ra.

“Em đây là có ý gì?……Lâm Phong, em có ý gì vậy? Em rốt cuôc suy nghĩ cái gì?”

“Tôi nghĩ cái gì a, ai biết được?” Lâm Phong thản nhiên cười, “Tôi cũng không biết.”

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên trần nhà mong muốn tìm được chút ánh sáng, tầm mắt cuối cùng dừng lại nơi cánh cửa thủy tinh cao cao trên trần, nơi mở ra bầu trời vô hạn bên ngoài.

“Tôi từng hận anh so với hận Dư Lệ San càng sâu hơn, là chuyện của năm năm trước. một buổi tối mùa hè, mưa to năm ấy, mẹ bị cha đuổi ra khỏi nhà, một người cha trong ấn tượng của tôi vô cùng ôn nhu là thế, bao dung là thế mà lại có thể nói ra những lời như vậy, thật làm tôi quá mức kinh ngạc. một kẻ như Tula trên chiến trường, một mình chống đỡ không biết bao nhiêu kẻ như tôi vậy mà khi trở về, gia đình, cha mẹ lại bị hủy hoại trong tay Dư Lệ San. Vì ả đàn bà độc ác kia khuyến khích mà cha không những bỏ rơi mẹ mà ngay cả tôi cũng không cần. rơi vào đường cùng tôi mang theo mẹ trở về Nam Mĩ ở tạm. nhưng cái loại thời tiết ác liệt mà chỉ có bộ đội đặc chủng mới có thể miễn cưỡng chịu đựng thì mẹ tôi làm sao chịu nổi, không qua bao lâu, vì khí hậu không thích hợp lại thêm uất ức lâu ngày tích tụ lại, mẹ tôi bệnh rồi bỏ lại tôi, một mình ra đi.”

“Một người từ nhỏ cha mẹ song toàn như anh không thể nào lý giải nổi cảm giác của tôi lúc đó đâu, cảm giác giống như bị vứt bỏ trong vực sâu dưới địa ngục ấy, ngay cả một chút ánh sáng cũng không thấy. cho tới nay tôi đều đã quen với cuộc sống hiểm ác trên chiến trường, dưới mưa bom bão đạn không ít lần rơi vào khốn cảnh nhưng tôi chưa từng e ngại, chỉ cần trên chiến trường nghĩ đến ở nơi đại lục xa xôi có cha mẹ còn đợi tôi hè về nghỉ phép, tôi liền cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng. tình thân, gia đình, đối với tương lai khát khao hạnh phúc, chỉ cần hy vọng như vậy cũng đủ giúp tôi chống đỡ, là động lực giúp tôi vượt qua. Tôi vốn cứ nghĩ mình sẽ mãi được hạnh phúc như vậy, nhưng mà vợ anh, sao ả ta lại có thể dễ dàng phá hủy hết thảy như vậy được???”

“Vì mẹ qua đời, cha thì bặt vô âm tín mà tôi trở nên vô cùng suy sụp, tùy tùy tiện tiện nhận một nhiệm vụ ám sát phi thường nguy hiểm, vì tinh thần không ổn định, tan rã mà bất hạnh thất bại. tuy rằng tôi thoát được mà không bị bắt nhưng sau khi trốn thoát, sau lưng bị trúng bốn viên đạn, lúc cứu được cũng đã cận kề cái chết rồi. vì cứu lại tính mạng tôi mà Diệp Liên hiệu trưởng không thể không cấp cho tôi toàn thân hàng trăm đoạn xương cốt thay thế, gia cố lại thân thể, một năm đó tôi phải chịu đựng không dưới mười lăm ca phẫu thuật, rất nhiều lần vì phẫu thuật hoặc biến chứng mà cả người lạnh băng như chết trong bệnh viện. khi lần cuối cùng tôi gượng dậy từ trên giường bệnh thì thân thể đã suy yếu tới cực điểm rồi. phẫn nộ của tôi, cừu hẫn của tôi cũng tới cực điểm. nghe nói năm đó anh mang theo Dư Lệ San về Hongkong chúc tết vì thế tôi vụng trộm chuồn ra khỏi căn cứ, quyết định đi Hongkong nói chuyện với anh một lần.”

Trong trí nhớ, lời nói vi diệu làm hắn nhớ đến một chuyện, La Ký cả kinh, chân tay trở nên lạnh lẽo: “Em…..em chính là người, lúc tân niên…..trước cửa La gia…..”

“Đúng vậy, là tôi.” Lâm Phong thản nhiên mỉm cười, “…..đã nhớ được rồi sao? Lúc ấy tôi chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, vốn nghĩ đến chỉ cần nói với anh sáng tỏ hết mọi chuyện là có thể khiến anh trừng phạt ả ta, cho nên một mình tìm đến La gia. Đương nhiên bọn họ không cho tôi vào cửa, mưa lớn như vậy, tôi cứ cố chấp đứng chờ anh ngoài cửa, ai biết, anh lại lái xe ra ngoài, thậm chí rõ ràng nhìn thấy tôi lại cố ý không dừng lại, đem tôi hung hăng hất ngã ven đường.”

Rõ ràng là ngữ điệu bình thản, lúc nói chuyện cũng không có cảm xúc đặc biệt oán hận gì nhưng không hiểu vì sao La Ký cảm thấy cả người lạnh run, giống như máu trong người đang từ từ đóng băng lại.

“Ngày đó tôi không phải cố ý, trong bữa tiệc tôi đã uống hơi nhiều, lại cùng La đại phu nhân ầm ỹ một trận, quá tức giận mà lái xe bỏ đi……tôi chỉ cảm thấy dường như mình đã đụng trúng người nhưng lúc ấy dừng lại không được, tôi cũng đã quá say, hơn nữa đoạn đường xuống núi vô cùng nguy hiểm……sau đó tôi gọi điện sai người kiểm tra xem rốt cuộc có phải tôi đụng trúng người không, bọn họ nói ở hiện trường có một vũng máu nhưng đã không thấy người đâu nữa, bảo vệ ở cửa nói có nhìn thấy mấy người đem em cứu đi rồi……”

“Như vậy sao,” Lâm Phong trào phúng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Là tôi được Diệp Liên hiệu trưởng phái người đi cứu. Nhờ anh bạn tặng, tôi bị cành cây ven đường cào nát mặt, toàn bộ hạm cốt đều bị tê liệt, thật sự là vô cùng thê thảm a. khuôn mặt hiện tại anh nhìn thấy là tôi phải trải qua mấy lần phẫu thuật chỉnh dung mới tu sửa được đấy. Nhờ vợ chồng anh mà tôi được trải qua mấy lần phẫu thuật nguy hiểm, ở quỷ môn quan lưu luyến không ít lần đâu.”

La Ký khiếp sợ không lời nào diễn tả được, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó.

Ngày đó, trong lòng hắn biết hắn thật sự đụng trúng người, nhưng là công tử tuổi trẻ khí thịnh của gia tộc hắc đạo, hắn căn bản cũng chẳng cần quan tâm rốt cuộc đụng phải ai, nghĩ rằng chỉ cần bồi thường chút tiền là mọi chuyện lại êm xuôi. Sau thấy người bị hại không thấy đâu nữa, mặc dù có điểm mạc danh kì diệu nhưng hắn cũng không thèm để trong lòng, ngược lại còn như trút được gánh nặng mà hít một hơi dài. (đúng là kiểu suy nghĩ bại não của lũ lắm tiền….ta phi a)

Không nghĩ tới người kia lại là Lâm Phong, không nghĩ tới mọi việc lại ngẫu nhiên khéo léo đến vậy, không nghĩ tới người hắn yêu thương nhất, năm năm trước lại bắt đầu chôn xuống trong lòng mầm mống cừu hận thâm sâu như vậy.

“Không sao, La Ký, hiện tại tất cả thống khổ tôi đều đã muốn quên rồi……..”

Lâm Phong ngửng đầu lên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. vẻ mặt cậu an tường như thế, tựa như đã quên đi tất cả quá khứ cừu hận đầy máu, thậm chí còn giống như cùng cơn gió, phiêu phiêu bay đi.

Không biết vì sao trong lòng La ký bỗng dậy lên một nỗi bất an mãnh liệt, trong phút chốc hắn không khỏi vươn tay: “Em….em rốt cuộc muốn làm gì?”

“Im lặng! Đều im lặng!”

“Bang bang” tiếng búa gỗ đập mạnh lên bàn, trên mặt quan tòa mồ hôi đã muốn túa ra: “Nhân chứng! nhân chứng! Theo lời công tố viên, cậu có thể đảm bảo chứng cớ là thật không? Cậu có biết nếu cung cấp chứng cứ giả hoặc vu khống sẽ có hậu quả gì không?……”

“Tất cả đều là thật.” Lâm Phong ngắt lời quan tòa, “Tôi tận mắt nhìn thấy bị cáo La Ký cùng quan chức chính phủ cấp cao hiệp dầm mở đường hàng hải buôn bán còn lợi dụng việc đánh bạc tiến hành đút lót, cũng có thể làm chứng tội danh tang trữ trái phép vũ khí nóng quân đội.”

Này cũng không phải là chuyện có thể nói đùa, mấy vị quan chức được mời đến dự thính không khỏi vã mồ hôi lạnh: “Chờ, chờ chút…….”

“Tạm nghỉ! Tạm nghỉ!”

“Không được để cậu ta nói ra! Mau! Mau cho tạm dừng!”

“Tòa tạm dừng thẩm vấn!” Trên đài cao, Trịnh Bình vội vàng chân cẳng đá loạn vội vàng chạy tới xin chỉ thị viện kiểm sát, đem đám cục trưởng đang mồ hôi lạnh túa ra toàn thân đá qua một bên, sải bước chạy lên cầu thang: “Bảo người nhắc tên thẩm phán hỗn đản kia tạm dừng thẩm vấn đi, đem nay cho người xem xét chứng cứ thật giả, ngày mai lại mở phiên tòa.”

__________________________

Nhìn cái phiên tòa thấy loạn này, quả là phong cách của bọn có tiền. tội anh Ký to thế mà chúng nó cho mở phiên tòa kín, thẩm phán thì loăng quăng như cún chạy…..haixxx, ước gì ta cũng nhiều tiền để mà được làm loạn như thế ~~>”