Cực Hạn

Chương 103: Cuộc sống chỉ là giải quyết phiền toái




Xây công hội tốt!

Muốn có người tiền hô hậu ủng hả? Vậy thì xây dựng công hội đi!

Muốn vừa login lập tức có người hỏi han ân cần không ? Vậy thì xây dựng công hội đi!

Muốn nghiêm chỉnh có cơ hội có thể tìm kiếm lợi ích trong hoạt động của công ty sản xuất chứ gì ? Vậy thì xây dựng công hội đi !

Diệp Hiểu Hạ cau mày nhìn nước miếng bay tứ tung Túy Lí Thiêu Đăng, tuy rằng anh liệt kê nhiều ưu điểm của công hội như vậy, nhưng, cô cảm thấy mấy ưu điểm đối với cô mà nói, đâu có cái nào có thể dựa vào đâu ?

"Sao vậy ? Dáng vẻ của cô thoạt nhìn thật không cho là đúng?" Túy Lí Thiêu Đăng uống một ngụm rượu, nhìn gương mặt Diệp Hiểu Hạ rõ ràng viết mấy chữ "Lão nương khó chịu" thì nhếch môi nở nụ cười.

"Với mấy chuyện này đó tôi cũng không cảm thấy hứng thú, cái loại vạn người chú ý này, cho tới bây giờ cũng không phải theo đuổi của tôi, tôi chỉ nghĩ..."

Lời của cô còn chưa nói xong, đã bị Túy Lí Thiêu Đăng đánh gãy : "Đúng rồi đúng rồi, cô chỉ là muốn kiếm tiền." Nói xong anh hít — một hơi : "Người xưa nói quả không sai, nữ nhân quả nhiên là tóc dài kiến thức ngắn."

Tiểu Ngũ ở một bên ôm hai tay tựa vào tường, vừa nghe lời này lập tức gật đầu theo, xem ra là cực kì đồng ý cách nói của Túy Lí Thiêu Đăng.

"Các người có phải muốn chết không ?" Diệp Hiểu Hạ liễu mi dựng thẳng, nghiến răng nghiến lợi gắt gao nắm tay lại, phảng phất chỉ cần này hai vị này gật đầu, như vậy hai vị này lập tức đầu thân hai nơi, máu tươi đương trường.

Chỉ là, uy hiếp của cô căn bản không tạo thành ảnh hưởng gì, chỉ thấy Túy Lí Thiêu Đăng vừa cười đến thoải mái, vừa không chút hoang mang nói : "Cô cho là những hội trưởng công hội lớn phí sức như thế cố gắng thành lập công hội chỉ vì phong cách sao?"

Đối với đề tài này Diệp Hiểu Hạ không có quyền lên tiếng, cô một người chơi võng du chưa vượt qua hai tháng, đâu biết đâu công hội vận hành thế nào, đâu biết công hội đến cùng có lợi hại gì. Vì thế cô thông minh không mở miệng, chỉ nhìn Túy Lí Thiêu Đăng nhíu mày, ý bảo anh tiếp tục nói tiếp.

"Trên thế giới này không có người nào tình nguyện vô duyên vô cớ làm không công, cái gọi là phong cách thực ra chỉ là sau khi công hội lớn mạnh tự nhiên sẽ có - một loại thuộc tính rác." Túy Lí Thiêu Đăng uống một ngụm rượu, mặc cho rượu nóng bỏng từ đầu lưỡi chui vào trong bụng, gương mặt anh hiện ra trào phúng nhàn nhạt: "Khai cương thác thổ, công thành đoạt đất tự nhiên là hùng tâm khát vọng của hội trưởng rất nhiều công hội, là một loại mà nam nhân theo đuổi, nhưng, công hội cũng không chỉ có là một kiểu chơi đùa này. Công hội mà, nói đến cùng cũng là kiếm tiền ra thôi."

"Hả?" Diệp Hiểu Hạ có chút nghĩ không rõ ý tứ chân chính trong lời nói của Túy Lí Thiêu Đăng, chỉ là lý giải theo mặt ngoài: "Ý của anh là nói công hội kiếm ra tiền sao?"

Trên mặt của cô tràn đầy ánh sáng kinh ngạc, trong ngõ nhỏ cũng không sáng ngời này vậy mà có vẻ xinh đẹp như thế. Khóe miệng Túy Lí Thiêu Đăng nhịn không được cong lên, hình thành một đường cong đẹp mắt, chậm rãi nuốt xuống tất cả những u ám thuộc về công hội kia. Anh chỉ nhìn ánh sáng trên mặt Diệp Hiểu Hạ cười nhẹ: "Có thể nói như vậy."

Một người khó được nhất là mở lòng. Đã đặt ra như vậy, nếu kết quả như vậy có thể khiến cô vui vẻ, như vậy là được rồi. Về phần khác những thứ không sáng rọi khác, dưới niềm vui như vậy lại là cái gì chứ?

Huy chương công hội là có thuộc tính. Nhưng, chỉ giới hạn công hội lớn duy nhất trong bản đồ, thuộc tính huy chương là mới bắt đầu là thêm 5 điểm tất cả thuộc tính nhân vật, thuộc tính này có thể thăng cấp, nhưng cũng sẽ theo môn quy công hội lớn nhỏ mà dễ dàng thay đổi chủ nhân. Nói cách khác, nếu giờ xuất hiện thêm một công hội thứ hai, như vậy thứ thuộc tính huy chương thuộc về công hội Cửu Trọng Thiên này, sẽ chắp tay tặng cho người khác.

"Hóa ra còn có cách nói này." Diệp Hiểu Hạ lấy huy chương trên ngực xuống, nhìn phải nhìn trái, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ lạ: "Tuy rằng năm điểm cũng không nhiều, nhưng nếu tất cả thuộc tính đều thêm năm điểm còn có thể tang lên, trách không được nhiều người như vậy đuổi theo tôi đòi nhập hội, hóa ra là vì vậy."

Nghiên cứu nửa ngày hệ thống công hội này cuối cùng cũng biết rõ ràng công hội này phải đùa nghịch thế nào, cô phát một tin mời nhập cho Túy Lí Thiêu Đang, mà Túy Lí Thiêu Đăng lại không lập tức đồng ý.

"Như thế nào? Còn phải nghĩ gì chứ ?" Diệp Hiểu Hạ cau mày tỏ vẻ bất mãn với việc Túy Lí Thiêu Đăng còn chần chờ.

Anh nghe thấy lời này, ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ giật giật khóe miệng, uống một ngụm rượu vào miệng, sau đó cự tuyệt. Khi cô đang kinh ngạc thì chậm rãi nói: "Tôi không thích hợp gia nhập công hội, người như tôi chỉ thích hợp tự mình ngốc."

"Nói cái gì chứ! Anh nghĩ không muốn quản tôi chứ gì." Diệp Hiểu Hạ bĩu môi, vô cùng bất mãn với cách nói của Túy Lí Thiêu Đăng.

"Không phải, nếu tôi gia nhập vào công hội của cô, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho cô." Túy Lí Thiêu Đăng vỗ vỗ bả vai Diệp Hiểu Hạ, khóe miệng tràn ra một tia thở dài khiến người ta không thể nhận ra.

Phiền toái? Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, lập tức cô nghĩ đến ngày đó gặp anh ở Túy Hương lâu, mà anh lại làm như không thấy mình, trong lòng không khỏi có vài phần hiểu rõ. "Tuy tôi không biết là chuyện gì, nhưng là vì Không Đồng sao? Hoặc là, là vì Danh Môn sao?"

Túy Lí Thiêu Đăng chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Hạ, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

"Không Đồng thì thế nào? Danh môn lại thế nào? Dù toàn bộ bản đồ đều trở thành phiền toái thì có thể thế nào?" Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, cô nghĩ đến cuộc sống hỏng bét trong hiện thực của cô, cười ra tiếng: "Cuộc sống căn bản là không ngừng tạo ra phiền toái, sau đó giải quyết phiền toái."

Cách nói này rất mới mẻ, Túy Lí Thiêu Đăng chưa từng nghe qua, không khỏi tinh tế suy nghĩ. Ngay khi anh còn đang suy nghĩ, Diệp Hiểu Hạ đã phát tin mời nhập lại. Tuy anh còn hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nhận, sau đó lập tức thấy ở trên ngực anh xuất hiện một huy chương giống cái trên ngực Diệp Hiểu Hạ như đúc.

"Giờ phải thu người sao?" Diệp Hiểu Hạ đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ tro bụi trên áo choàng.

Túy Lí Thiêu Đăng không nói gì, chỉ đứng tại chỗ nhìn Diệp Hiểu Hạ. Nhìn cô tươi cười xán lạn, nhìn cô tràn ngập sức sống, nhìn cô chậm rãi đi về phía trước, lại nhìn cô dừng bước, cuối cùng nhìn cô nhìn về phía mình lúm đồng tiền như hoa: "Nè! Thiêu Đăng, đến cùng anh đang nhìn cái gì! Ngẩn người cái gì chứ?"

Ngực anh tràn ngập ấm áp khó lòng dập tắt, nhìn cô, anh cũng nhịn không được mỉm cười:

"Hiểu Hạ, trong cuộc sống hiện thực cô là cái dạng gì vậy ?"

Cô trong cuộc sống hiện thực? Diệp Hiểu Hạ cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó thở dài một hơi, lại lộ ra một nụ cười tràn ngập sức sống: "Tôi trong hiện thực, là một người có vô số phiền toái trên người."

Lời của cô khiến Túy Lí Thiêu Đăng nhíu mày.

Nhưng cô vẫn cười: "Nhưng, chỉ cần là phiền toái thì sớm hay muộn cũng sẽ giải quyết xong ."

Diệp Hiểu Hạ chưa từng đùa nghịch qua công hội này, Túy Lí Thiêu Đăng lại có vẻ rất quen thuộc cái này, nhưng hiển nhiên hai người này đều không có tâm tư gì tranh địa bàn với các công hội lớn. Vì thế trải qua một phen thương lượng, định nghĩa công hội Cửu Trọng Thiên vì thành công hội trung lập, tập trung kỹ năng cuộc sống, người chơi cuộc sống trong Cực Hạn OL, có thể kiếm tiền. Nhưng, quảng cáo thế này thật sự rất khó viết, dù sao một công hội trung lập trở thành công hội thành lập thứ nhất trong bản đồ, dù bạn có biểu hiện vô hại cũng sẽ khiến mấy công hội lớn cảm thấy chói mắt.

Trải qua này một phen ép buộc, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ và Túy Lí Thiêu Đăng thương lượng ra một cái quảng cáo.

"Tôi phát ra hả?" Diệp Hiểu Hạ có vẻ có vài phần khẩn trương, liên tục nhìn Túy Lí Thiêu Đăng, không ngừng xoa xoa tay, xem ra rất lo lắng.

"Phát đi phát đi, tôi bị cô làm khẩn trương chết, phát nhanh chút, sống hay chết chỉ có một lần như vậy." Tuy Túy Lí Thiêu Đăng nói như vậy, nhưng là cũng có vẻ hơi phiền chán, anh bỏ từng khối từng khối thịt bò kho trước mặt vào miệng, sau đó uống rượu.

"Anh đừng nói như vậy được không..." Vẻ mặt Diệp Hiểu Hạ muốn khóc ra: "Nếu một hồi lại giống vừa rồi bị vây quanh thì phải làm sao bây giờ?" Cô không bao giờ muốn bị người ta đuổi theo đại quy mô như thế.

"Vậy thì chạy. Dù sao đưa đầu ra cũng là một đao, rút đầu lại cũng là một đao, cô đừng do dự nữa, nhanh lên."

Hít một hơi thật sâu, Diệp Hiểu Hạ cũng không muốn tiếp tục do dự như vậy, cô khẽ cắn môi trực tiếp phát ra một tin tức trên thế giới.

【 thế giới 】 Diệp Hiểu Hạ: Công hội Cửu Trọng Thiên tận sức tạo ra công hội trung lập tập trung người chơi cuộc sống, giờ tuyển người trên toàn bản đồ, cấp bậc không hạn, yêu cầu kỹ năng cuộc sống ít nhất đạt tới cao cấp. Nếu muốn gia nhập, xin tự mình đến phố ăn uống đế đô tiệm thịt bò gia nhập.

Tin tức này phát ra trên thế giới, tin tức thế giới nhất thời lại nổ tung, có nói được, có nói không tốt, có lạnh lùng trào phúng, có cổ vũ, nhưng Diệp Hiểu Hạ đều không có duyên phận nhìn thấy. Bởi vì sau khi phát ra tin tức này cô mới không quản cái khác, trực tiếp đóng kênh thế giới, sau đó bắt đầu ăn mỳ thịt bò.

Chẳng qua mỳ thịt bò này cô còn chưa ăn được mấy miếng, người nối liền không dứt đã chạy đến cửa. Giống như bọn họ không thấy rõ Diệp Hiểu Hạ đến cùng là viết cái gì, cư nhiên rất nhiều người kỹ năng cuộc sống không đến trung cấp. May là cực phẩm ảnh vệ tiểu Ngũ này cư nhiên có thể nhìn trộm thuộc tính đối phương, có anh tồn tại, rất nhanh phân biệt những người chơi không hợp cách ra.

Đào Hồng liễu lục, bích thủy xuôi dòng, thuyền hoa của công hội Sát thản nhiên phiêu đãng trên sông, từ trong thuyền hoa truyền ra tiếng đàn duyên dáng, dẫn tới rất nhiều người chơi nữ hai bên bờ sông nghỉ chân nhìn ra, thường thường còn có người nhiệt tình như lửa thét chói tai tên Vân Ẩn. Liễu Du Trần từ trên bến tàu nhẹ nhàng nhảy vào thuyền hoa, xoay người vào phòng, nhìn Vân Ẩn không chút hoang mang đánh đàn thở dài: "Quả nhiên anh đoán không sai, cô ta quả thật đi lộ tuyến công hội trung lập, chẳng qua cô ta chiêu mộ được nhiều người chơi kỹ năng cuộc sống cao cấp như vậy, chuyện này có ảnh hưởng đến chúng ta không."

"Trần Ai Lạc Định và Danh Môn đã nhét người đi vào đúng không." Vân Ẩn vẫn không chút hoang mang, thậm chí ánh mắt cũng không nâng một chút.

"Hình như đúng là có chuyện như vậy."