Cực Hạn

Chương 119: Là anh?




Khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua thủy tinh, xuyên qua rèm cửa sổ nhạt mày cuối cùng chiếu vào mặt Diệp Hiểu Hạ. Ấm, ngứa , như là một cái tay nhỏ bé không ngừng cầm lấy đầu mút dây thần kinh của cô, muốn làm cô tỉnh lại.

Tuy hơi không đồng ý, nhưng sức mạnh thần kỳ của đồng hồ sinh học vẫn khiến Diệp Hiểu Hạ chậm rãi tỉnh lại. Híp mắt nhìn rèm cửa sổ bị ánh mặt trời chiếu biến thành hơi trong suốt kia, trong lúc nhất thời vậy mà có chút hoảng hốt .

Thật ra cô nhịn không được nghĩ, ánh trăng đêm qua thật đẹp. Chẳng qua, ánh trăng như vậy, thời gian như vậy, địa điểm như vậy, tâm trạng như vậy, người như vậy vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không có lần nữa.

Tuy trong lòng có một chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng Diệp Hiểu Hạ vẫn bò lên. Bởi vì ngày hôm qua cô đồng ý với Tang Chẩm Lưu hôm nay sẽ đi đón Trầm Hoan xuất viện đưa anh về nhà. Đứng trong phòng bếp, Diệp Hiểu Hạ vừa rửa tay vừa nghĩ hôm nay làm món gì.

Tính ra thì đây là cô chuyến cơm cho bệnh nhân cuối cùng cô đưa cho Trầm Hoan, làm cái gì đây ? Suy nghĩ vài món thức ăn hình như cũng không tốt lắm, cuối cùng cô quyết định làm sủi cảo.

Nghĩ làm là được, cùng mặt, đoá hãm, cán da, những việc này đều không làm khó được Diệp Hiểu Hạ, khi cô còn ở cô nhi viện thì mỗi ngày ở trong phòng bếp chạy việc, tay chân rất nhanh nhẹn. Không mất bao nhiêu thời gian, sủi cảo nhân 3 món đã ra nồi .

Mình lung tung ăn vài cái, cô lấy sủi cảo đàng hoàng, mang cặp lồng cơm đi tới phòng khám của Tang Chẩm Lưu.

Trầm Hoan không ở phòng bệnh, nhưng phòng giải phẫu lại đóng cửa. Diệp Hiểu Hạ thấy hơi kỳ lạ, không biết có phải Trầm Hoan đã xuất viện không, nhưng nhìn đồ trong phòng bệnh còn chưa đọn dẹp, lại cảm thấy hẳn là không phải, cô tới sớm, trong phòng khám còn chưa có ai, Diệp Hiểu Hạ cũng tìm không thấy hỏi thăm đến cùng hai người này đi đâu .

Nhìn phòng giải phẫu đóng cửa, chỗ của Tang Chẩm Lưu cũng không khó đoán, nhưng Trầm Hoan thì không được biết rồi, Diệp Hiểu Hạ trái suy phải nghĩ một hồi rồi quyết định ngồi xuống đợi Tang Chẩm Lưu.

Đến sớm không bằng đến khéo, Diệp Hiểu Hạ vừa mới ngồi xuống không tới mười phút, Tang Chẩm Lưu mở cửa phòng cấp cứu đi ra, vừa đi, vừa tức giận bất bình ồn ào với người trong phòng mổ.

"Anh nói anh có phiền không? Tôi đã bảo anh tắm rửa chú ý tắm rửa chú ý, sao anh vẫn làm thấm nước? Ngày hôm qua để Hiểu Hạ tắm rửa một cái cho anh thì thật tốt, thế nào hôm nay lại phiền toái tôi!"

"Tôi không có mời anh làm." Giọng Trầm Hoan truyền ra từ trong phòng mổ, nghe qua rất là bình tĩnh.

"Ý của anh là tôi gà mẹ có phải không? Đồ chết bằm này!"

"Sự thật là thế."

"Ngươi tin tôi lập tức đi vào cho anh hai đao xem anh chết thật không!" Tang Chẩm Lưu đau xót nghe Trầm Hoan, nhe răng trợn mắt, lại duỗi đầu vào hô vài tiếng. Quay người lại thấy Diệp Hiểu Hạ đứng cách đó không xa, nhất thời thay đổi một khuôn mặt tươi cười xán lạn hoa mùa như xuân. Anh ta khoa trương vẫy tay với Diệp Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ, đêm qua có nhớ tôi không? Nhất định là cô nhớ tôi, bằng không sao hôm nay đến sớm như vậy, đúng không!"

Đối mặt Tang Chẩm Lưu vui đùa ái muội chó má này Diệp Hiểu Hạ đã hoàn toàn miễn dịch, cô bất động thanh sắc cử động da mặt, cười tủm tỉm trả lời: " Bác sĩ Tang, ngày hôm qua tôi đồng ý với anh, hôm nay đến đưa Trầm Hoan về nhà."

Diệp Hiểu Hạ vừa dứt lời, thì thấy vẻ mặt tiếc hận và biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Tang Chẩm Lưu, anh ta đi tới bên người cô, vươn tay, ra vẻ bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai Diệp Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ, có chuyện này tôi thật là xin lỗi cô, lại nói tiếp thì xấu hổ không chịu nổi ..."

Tang Chẩm Lưu nhìn Diệp Hiểu Hạ, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Diệp Hiểu Hạ vẫn mỉm cười. Nhưng là trong lòng lại nói thầm, Tang Chẩm Lưu cũng xấu hổ không chịu nổi? Thời gian này chẳng lẽ heo mẹ cũng biết trèo cây rồi sao ?

"Thế nào?"

"Đều là tại đồ ranh con hư hỏng Trầm Hoan kia!" Nói thật, Tang Chẩm Lưu đúng là một cao thủ thay đổi sắc mặt, chỉ một hồi công phu như vậy Diệp Hiểu Hạ cũng không biết anh ta thay đổi bao nhiêu biểu cảm, giờ cư nhiên lại một bộ biểu cảm người lớn quát lớn trẻ con, nhưng với tuổi của anh ta, trên khuôn mặt của anh ta lại xuất hiện biểu cảm ông cụ non như vậy chẳng những không có sức thuyết phục, thậm chí còn hơi làm cho người ta cảm thấy buồn cười.

"Ngày hôm qua tơi nhờ cô tắm rửa cho anh ta thì anh ta mặc kệ, dù thế nào cũng phải tự tắm, xem đi xem đi, tắm rửa một cái cư nhiên tắm đến miệng vết thương hở ra, cô nói xem, anh ta dùng cương đao tắmhả? Cư nhiên có thể làm miệng vết thương hở ra! Hở thì hở, tính chúng ta không hay ho, cô nói xem, đêm qua anh ta không nói, sáng hôm nay không nói, nếu không phải tôi đến kiểm tra phòng thấy anh ta cầm băng gạc bao ở nơi đó, đoán chừng đồ ranh con này tính toán cứ về nhà như vậy! Anh ta muốn bị uốn ván chết luôn mà..."

"Anh nói rất nhiều." Trầm Hoan đi tới phía sau Tang Chẩm Lưu, nhàn nhạt nhắc nhở khó chịu.

"Khi nào thì tôi nói nhiều ? Khi nào thì tôi nói nhiều !" Cũng khó trách Tang Chẩm Lưu muốn phát điên, anh ta hơi có khuynh hướng hoàn mỹ, từng cuộc giải phẫu đều phải làm hoàn mỹ, từ trong ra ngoài, Trầm Hoan vừa làm như vậy, đoán chừng không để lại vết sẹo là không có khả năng.

Nhưng hiển nhiên Trầm Hoan không phối hợp với anh ta, trực tiếp lướt qua Tang Chẩm Lưu đang phát điên nhìn Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, trong giọng nói hơi hơi mang theo một chút xin lỗi: "Bởi vì có nhân vật phiền phức, cho nên, tôi lại phải làm phiền em một thời gian ."

"Anh nói ai là kẻ phiền toái hả! Anh nói ai là kẻ phiền toái! Trầm Hoan! Anh mới là nhân vật phiền toái nhất đó!"

Trước mắt hoa đào của Tang Chẩm Lưu có một vòng xanh nhàn nhạt, xem ra đêm qua ngủ không ngon, hơn nữa một buổi sáng vội như vậy còn bị Trầm Hoan ghét bỏ, đang xù lông.

Diệp Hiểu Hạ nhìn hai người nhịn không được cười ra tiếng.

Cô tiếng cười rất êm tai, chẳng những khiến Trầm Hoan hơi hơi ghé mắt, cũng khiến Tang Chẩm Lưu tạm thời dừng càu nhàu. Cô thừa dịp hai người tạm thời yên tĩnh vội vàng nâng cặp lồng cơm trong tay cười: "Hôm nay tôi làm sủi cảo nhân 3 món, muốn nếm thử không?"

May mà cô làm nhiều lắm, bằng không có khả năng không đủ cho hai người này ăn.

Tang Chẩm Lưu ăn cơm luôn luôn lang thôn hổ yết, đương nhiên, đây là ở trước mặt hai người, nghe nói trước mặt người khác tư thái của anh ta cao nhã hệt như thân sĩ Anh Quốc. Tuy rằng Trầm Hoan nhai kĩ nuốt chậm, nhưng thời gian ăn lại rất dài, cho nên số lượng cũng không nhỏ.

Tang Chẩm Lưu nhìn sủi cảo trong cặp lồng cơm của mình, sau đó giương mắt nhìn trong cặp lồng cơm của Trầm Hoan còn lại hơn phân nửa sủi cảo, chớp chớp mắt, sau đó nói: "Trầm Hoan, anh đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, ăn ít chút cho thỏa đáng, đừng làm miệng vết thương nứt vỡ ."

"Trong dạ dày tôi không đao." Trầm Hoan mắt cũng không thèm nâng.

"Đứa trẻ chết tiệt một chút cũng không đáng yêu." Tang Chẩm Lưu rất tức giận, rầm rì buông cặp lồng cơm đi mất.

"Luôn luôn bắt em chăm sóc tôi, chắc là làm chậm trễ công việc của em rồi." Bỗng nhiên Trầm Hoan mở miệng, giọng nói bình tĩnh làm cho người ta nghe không ra cảm xúc trong lòng anh.

"Không, tôi không đi làm, ở nhà chơi trò chơi." Diệp Hiểu Hạ cũng không kiêng kị chuyện này, vô cùng hào phóng thừa nhận.

"Là Cực Hạn hả?" Trầm Hoan buông xuống chiếc đũa, ngẩng đầu. Nhìn xem Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt sâu thẳm.

"Ừ."

"Người chơi chuyên nghiệp hả?"

"Ha, sao có thể, tôi chỉ nhặt chút tiền trinh." Đầu Diệp Hiểu Hạ lắc như trống bỏi, phải biết rằng hơn hai tháng trước cô ngay cả máy trò chơi mở thế nào cũng không biết đâu, sao dám tự đề cao mình xưng là người chơi chuyên nghiệp? Không bằng dùng một khối đậu hủ đâm chết cho đỡ mất mặt.

Bỗng nhiên, Diệp Hiểu Hạ yên tĩnh lại. Trong lòng cô có một câu hỏi, quấy nhiễu cô đã thật lâu, chỉ là xác nhận bên ngoài khiến cô hơi bất an. Cô cứ nhìn Trầm Hoan như vậy, trước mắt lại hiện ra một gương mặt khác không ngừng hợp lại rồi tách ra.

"Em đang nhìn cái gì?" Ánh mắt Trầm Hoan cũng không trốn tránh, ngược lại đón nhận ánh mắt thăm dò của Diệp Hiểu Hạ, lẳng lặng nhìn qua, trong mắt như có ánh sáng nhỏ vụn trút xuống.

"Tố." Diệp Hiểu Hạ nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ nhàng gọi. Giọng của côkhông lớn, không nghe ra chút nghi vấn nào, phảng phất cô đã sớm đã chắc chắn đáp án này vậy.

Trầm Hoan cũng không nói chuyện, ánh mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ dần dần mềm mại, bên môi hơi hơi tái nhợt của anh bỗng nhiên nhếch lên một đường hình như có như không. Anh nói: "Chuyện gì?"

Đầu óc Diệp Hiểu Hạ rầm rầm vang , tuy rằng, cô nghĩ qua rất nhiều lần, có lẽ, có lẽ, bọn họ là một người. Cô thậm chí chắc chắn 90%, nhưng khi đáp án này từ chính miệng Trầm Hoan xác nhận, cô vẫn không thể tránh khỏi bị chấn kinh.

Cô không có cách nào thuyết phục mình bình tĩnh, thậm chí cô rời khỏi phòng khám thế nào, login thế nào cũng không biết.

Khi Như Mặc Thấm Trần mật cô muốn đưa danh sách cho cô, mới hồi phục tinh thần lại.

Giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, giờ công hội còn hỏng bét, cô không thể đã nghĩ chuyện này. Diệp Hiểu Hạ không ngừng nhắc nhở mình như vậy.

Như Mặc Thấm Trần là một người động tác nhanh nhẹn hơn nữa rất biết tính sổ, bất chỉ qua một buổi tối, anh cũng đã bày ra chuyện này đến cùng tổn thất bao nhiêu, người nào tổn thất rõ ràng. Không nhiều nửa phần, không ít nửa phần.

Diệp Hiểu Hạ nhìn một bản danh sách viết chi chít, không khỏi sinh ra vài phần kính nể với Như Mặc Thấm Trần Tâm, cô không quá biết tính sổ. Nếu người này có thể trở thành tài chính của công hội thì tốt rồi, trong lòng cô nghĩ vậy, nhưng cũng không lập tức nói ra. Ngã một lần khôn một lần, chuyện Trúc Nhận Thiên Trần khiến cô có đại khái hiểu biết với viêc kiến thiết công hội.

Cô đã quyết định muốn chơi tiếp, hơn nữa phải nghiêm túc chơi, như vậy chuyện của công hội cô tuyệt đối không thể qua loa.

Để Túy Lí Thiêu Đăng kiểm tra một chút, Diệp Hiểu Hạ nói với Như Mặc Thấm Trần: "Quả thật là không sai, nhưng giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể thời gian một tuần cho tôi để kiếm một chút tiền không."

Tự nhiên Như Mặc Thấm Trần đồng ý, tổn thất của chuyện này không nhỏ, Diệp Hiểu Hạ đồng ý bồi thường cho mọi ngời, nhưng một số tiền lớn như vậy cô không có khả năng lập tức lấy ra, chuyện này bọn họ đều hiểu.

Thực ra, dù là người ở lại công hội, hay là đã rời khỏi, lần này Diệp Hiểu Hạ làm hai chuyện là mua lệnh truy nã và tuyệt không quỵt nợ chịu đền tiền cũng đã làm bọn họ sinh kính ý , tự nhiên không có khả năng lại đi ép bức.

Vì thế Như Mặc Thấm Trần đầy miệng đồng ý việc này, cáo biệt với Diệp Hiểu Hạ.

"Trên người tôi còn có hai mươi vạn kim tệ, cho bọn họ trước một ít, thừa lại tôi sẽ nghĩ biện pháp." Túy Lí Thiêu Đăng rút danh sách ra từ trong tay Diệp Hiểu Hạ, nhìn nhìn tổng ngạch lập tức lấy ra hai mươi vạn kim tệ giao dịch cho Diệp Hiểu Hạ.

Diệp Hiểu Hạ cũng không cự tuyệt, cô biết tính tình của Túy Lí Thiêu Đăng, nếu cự tuyệt anh như vậy, chỉ sợ anh sẽ tức giận mà tuyệt giao với cô.