Cực Hạn

Chương 125: Lan hồ điệp




Trừ đánh Thúy Trúc Yêu ra, thì nhiệm vụ liên hoàn này không có chỗ đặc biệt nào khác, cuối cùng sau khi hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn này, NPC thưởng cho hai người một người một viên ruby không tỳ vết, xem ra đây là đá quý vừa mới mở ra trong hệ thống khảm bảo thạch.

Diệp Hiểu Hạ nâng ruby trong tay lên nhìn nhìn dưới nắng, có vẻ rất thỏa mãn.

Bên môi cô hơi hơi cong lên, lộ ra một độ cong rất đẹp mắt.

Tố đứng bên cạnh cô lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô cười, nhìn cô không coi ai ra gì híp mắt, nhìn cô trong lúc lơ đãng đó lộ ra tính trẻ con. Nhìn mãi nhìn mãi, giữa mi anh cũng không khỏi mềm mại xuống

"Rất thích ruby hả?"

Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn Tố cười, cô đi đến bên người anh, đưa đá quý tới trước mắt anh: "Anh xem, nhìn dưới ánh mặt trời, có phải sẽ có ánh sáng bảy màu không? Nhìn thật là đẹp!"

Tố nhìn qua theo cánh tay mảnh khảnh của cô, nhìn ngón tay tinh tế trắng nõn của cô, cuối cùng thấy được viên đá quý kia, quả nhiên, dưới ánh mặt trời chiết xạ, viên ruby kia biến thành bảy màu, đúng là đẹp mắt. Anh gật gật đầu, "Quả thật rất đẹp mắt."

Còn muốn nói chút gì, mật ngữ của anh lại vang lên, mở ra nhìn nhìn, là Vân Ẩn.

Diệp Hiểu Hạ thấy Tố có mật ngữ cũng không nói nhiều, cất đá quý vài, vừa thuận tiện sửa sang lại đồ trong túi, vừa cân nhắc xem này viên ruby thêm 200 giá trị sinh mệnh này nên khảm ở đâu thì tương đối thích hợp.

"Vân Ẩn muốn tôi đi giúp anh ta đánh Bích Thủy Thần Thú, em cùng đi với tôi."

Tố mà nói nhẹ nhàng, nhàn nhạt, nhưng không có ý thương lượng.

Bích Thủy Thần Thú? Diệp Hiểu Hạ nghĩ nghĩ một hồi: "Anh ta sẽ không đánh lệnh bài công hội chứ."

" Ừ."

Diệp Hiểu Hạ khẽ nhếch miệng.

Cô tuyệt đối sẽ không nói lệnh bài công hội của mình là đến từ chỗ nào cho bất kì ai nào. Bao gồm Tố và Thiêu Đăng, tuyệt đối, tuyệt đối không nói cho bất kì ai.

"Tôi không đâu, tôi cũng không phải người của Sát, đi thì không tốt lắm." Diệp Hiểu Hạ hơi kiêng kị, không quản nói thế nào đây là chuyện của công hội người ta, cô là một người ngoài thì đi theo xem náo nhiệt gì, nghĩ nghĩ, cô vẫn quyết định sẽ không đi.

Nhưng Tố lại gọi ngựa ra, anh ngồi trên ngựa vươn tay với cô, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được: "Không vì Vân Ẩn, theo giúp tôi, có thể chứ?"

Trên thế giới có lý do nào càng không thể kháng cự như lý do này không? Diệp Hiểu Hạ nghĩ là không có, như vậy cô còn có thể cự tuyệt thế nào? Cô hơi hơi thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về Tố nở nụ cười, tiếp vươn tay mình ra với anh.

Không biết là khi nào thì triều đại này có nguyên tắc như vậy, trước khi cử hành hoạt động trọng đại gì, người Trung Quốc nhất định phải tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm. Đương nhiên nếu là thắng lợi, nhất định cũng sẽ ăn một bữa cơm .

Không phải có vị danh nhân nói như vầy sao, bàn ăn không chỉ là bàn ăn, nơi đó càng là nơi luyện binh cho sự nghiệp. Bạn muốn hỏi lời này là ai nói ? Được rồi, mẹ tôi nói.

Xem ra Vân Ẩn vô cùng thích tửu lâu Mãn Giang Hồng này, bằng không tại sao vài lần ăn cơm đều ở đây chứ. Nhưng, Sát cũng không có đặt bao hết, Vân Ẩn chỉ bao một phòng lớn ở tầng cao nhất, Tố mang theo Diệp Hiểu Hạ đi lên lầu đến phòng kia.

Diệp Hiểu Hạ đi theo phía sau Tố, trèo lên thang lầu, đi vào phòng, còn chưa nhìn thấy ai, đã nghe thấy một tiếng vui vẻ mà nũng nịu vọt lại: "Anh Tố!" [nguyên văn là Tố ca ca]

Sau đó thấy Tố hơi hơi lui một bước ra sau, nắm tay cô, bất động thanh sắc lui sang một bên.

Diệp Hiểu Hạ không khỏi kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn theo khe hở Tố tránh ra, thì thấy một cô gái diện mạo vui tươi đứng ở chỗ Tố vừa đứng, từ tư thế cô ta giang hai tay cánh tay không khó nhìn ra, vừa rồi hẳn là cô ta đưa lên một cái ôm ấp.

Chẳng qua, cái này ôm ấp giống như không có rơi xuống đúng chỗ.

"Anh Tố, lâu như vậy vì sao không login, vì sao cũng không mang em đi luyện cấp vậy ! " Cô gái đó bĩu môi, chà chà chân, nhất quyết không tha vươn tay muốn đi ôm cánh tay Tố, không nghĩ rằng Tố lại tránh qua một lần nữa."Anh Tố à!” Cô gái bởi vì Tố lại né tránh một lần nữa mà có vẻ không vui, vừa định nói chuyện, lại thấy Diệp Hiểu Hạ đứng ở bên người Tố rất thân mật, thậm chí Tố còn cầm tay cô, sắc mặt của cô ta lập tức biến sắc, mày liễu của cô ta dựng thẳng, lạnh lùng nói với Diệp Hiểu Hạ: " Cô là ai! Không biết đây là ghế lô của công hội Sát sao! Đi theo vào làm chi! Đi ra ngoài!"

Nói xong đã vọt tới bên người Tố và Diệp Hiểu Hạ, muốn đẩy Diệp Hiểu Hạ ra ngoài.

Quả thực Diệp Hiểu Hạ không hiểu ra sao, cô thế này vừa mới vào cửa cái gì cũng không biết, thế nào lại bị người ta đuổi ra ngoài rồi, đây là diễn phim gì? Sắc mặt của cô hơi hơi trầm xuống, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy tiếng Vân Ẩn truyền tới: "Lan Hồ Điệp, cô làm cái gì!"

"Anh Vân Ẩn à! Đây là ghế lô của công hội Sát! Sao có thể cho người không liên quan đi vào! Nếu như là nằm vùng..."

Lan Hồ Điệp mà nói còn chưa nói xong, Tố đã lôi kéo Diệp Hiểu Hạ lướt qua cô ta trực tiếp đi tới bên cạnh bàn, ngồi hai chỗ trống bên cạnh Vân Ẩn.

"Hiểu Hạ, cô đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, tôi đây đã có bao lâu không có thấy cô!" Quan tài vụ của công hội Sát Doanh Doanh Bất Ngữ một phen kéo Diệp Hiểu Hạ lại cười: " Cô cũng không thiếu cầm tiền từ chỗ tôi, thế nào luôn không mời tôi ăn cơm mà nha?"

Doanh Doanh Bất Ngữ thường xuyên hợp tác với Diệp Hiểu Hạ, rất là quen thuộc với cô, hơn nữa hai người tính cách hợp nhau, tuy rằng thời gian ở chung không nhiều lắm, cũng là trở thành bạn tốt. Diệp Hiểu Hạ cũng nở nụ cười: " Vậy cũng phải xem cô có thời gian không chứ, nhân vật nhỏ như tôi mà muốn mời cô ăn cơm, nhân vật lớn là cô cũng không thấy có thời gian."

" Cô còn nói cô còn nói!" Doanh Doanh Bất Ngữ cười đến càng thoải mái: " Cô đây là chèn ép tôi mà!"

Hai cô gái nói chuyện vui vẻ, Tố cũng cúi đầu nói chuyện với Vân Ẩn bên cạnh, cả bàn cơm cũng có vẻ hoà thuận vui vẻ, chỉ còn lại Lan Hồ Điệp còn sững sờ ở cửa, vẻ mặt tức giận nhìn Diệp Hiểu Hạ.

Nếu nói cô gái mạc danh kỳ diệu này đi theo Tố đến cũng đã thật làm cho người ta tức giận, vậy thì cả công hội đối với việc vấn đề cô nói rằng cô ta là nằm vùng cư nhiên không coi trọng càng làm cho người ta tức giận, mà lúc này một bàn bọn họ cư nhiên quen với cô ta như vậy, cái này đã khiến Lan Hồ Điệp không thể chịu đựng được ! Cô ta nổi giận đùng đùng vọt tới vị trí của mình, đứng ở nơi đó hung hăng trừng mắt Diệp Hiểu Hạ.

Ánh mắt của cô ta bén nhọn như dao nhỏ, hung hang đâm vào Diệp Hiểu Hạ, khiếm Diệp Hiểu Hạ muốn không nhìn cũng không có khả năng. Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lan Hồ Điệp một cái, tinh tế loại bỏ trong đầu một lần, xác nhận mình thật sự chưa từng gặp qua người này, lại càng không muốn nói kết cái gì thù, vì sao cô ta lại hung thần ác sát nhìn mình như vậy.

"Vân Ẩn hội trưởng! ! Đây là ghế lô của Sát, giờ đang nói là chuyện lớn của công hội chúng ta, sao có thể cho loại con gái không rõ lai lịch này đi vào! Không sợ là nằm vùng của công hội khác hả? Giờ là thời kì phi thường của công hội chúng ta, dù sao cũng không cho người như vậy vào đây!" Lan Hồ Điệp chống hai tay trên bàn, nghiêm khắc lớn tiếng nói với Vân Ẩn.

Nhất thời, mọi người vốn đang vui vẻ trò chuyện như bị hắt một chậu nước lạnh, tất cả mọi người ngừng ở nơi đó, không lại nói nhiều một lời. Thực ra, hôm nay người một bàn này, biết Diệp Hiểu Hạ cũng chỉ có hai bà người, vốn cũng kỳ lạ vì sao Tố lại mang theo một cô gái không biết tới, nhưng là thấy Doanh Doanh Bất Ngữ và Vân Ẩn có thái độ rất quen với cô thì không lại có ngờ vực gì.

Giờ Lan Hồ Điệp trần trụi đề xuất vấn đề này, làm cho không khí đột nhiên lạnh xuống dưới, thái độ vài cao tầng trong công hội nhìn Diệp Hiểu Hạ cũng lộ ra chút nghi hoặc. Vân Ẩn nhẹ nhàng mà nâng mắt, liếc mắt nhìn Lan Hồ Điệp một cái, nhẹ nhàng híp ánh mắt, không vui trong ánh mắt chợt lóe qua, sau đó mới nhẹ nhàng cười: " Hồ Điệp, cô xem phim nhiều quá."

"Xem ra, đây là chuyện của Sát, chúng tôi đến thật sự là đường đột." Tố luôn luôn nhìn Lan Hồ Điệp, bỗng nhiên chậm rãi mở miệng, nói xong đứng lên, kéo tay Diệp Hiểu Hạ: "Thật có lỗi."

"Tố, sao anh lại so đo với cô ta." Vân Ẩn lập tức đứng lên ngăn cản Tố.

Doanh Doanh Bất Ngữ cũng đứng lên nhíu mày với Lan Hồ Điệp: " Cô không biết thì đừng nói lung tung được không! Đây là hội trưởng Cửu Trọng Thiên Diệp Hiểu Hạ! Là dược sư đại tông sư duy nhất trong trò chơi, là người cung ứng dược phẩm lớn nhất của công hội chúng ta! Cái gì nằm vùng không nằm vùng, cô suy nghĩ nhiều quá! Nếu muốn đuổi cô ấy đi, thì cô giao viên Tị Thủy Hoàn trên người cô ra đây trước cho tôi! Đây là cô ấy luyện !" Tiếp cô ấy lại kéo Diệp Hiểu Hạ ngồi xuống: " Cô đi đứng lên theo làm chi, tôi nói cho cô biết món trứng tráng phù dung của nơi này ăn đặc biệt ngon, một hồi cô nhất định phải ăn nhiều!"

Diệp Hiểu Hạ nhìn Lan Hồ Điệp, tuy rằng bị người ta bài xích như vậy trong lòng có hơi không thoải mái, nhưng nghĩ lại, có lẽ người này chỉ là lo lắng cho an nguy của công hội, cũng không có ý xấu. Có thế này lạu ngồi xuống, lại nói chuyện với Doanh Doanh Bất Ngữ.

Mà những vị cao tầng chưa từng gặp Diệp Hiểu Hạ mãi cho đến lúc này mới biết thì ra vị âm Dương gia thoạt nhìn không thu hút này cư nhiên dược sư đại tông sư duy nhất của trò chơi Diệp Hiểu Hạ thì rất kinh ngạc. Bọn họ liên tục kính rượu với Diệp Hiểu Hạ, trong khoảng thời gian ngắn không khí lại náo nhiệt lên.

"Hiểu Hạ, dược của cô có thể bán mấy viên cho chúng tôi không, có đôi khi dã ngoại bảo mệnh linh tinh, giờ nói về dược thì không có ai có cấp bậc như cô !"

" Nè nè nè, anh đây là ở lấy góc tường công hội ha! Tôi nói cho anh biết loại tư tưởng này là không được! Hiểu Hạ, tôi không có lòng tham gì, cô một tuần bán cho tôi một viên là được!"

"Tôi lải nhải, anh cao thượng hơn tôi rất nhiều ha!"

"..."

Lan Hồ Điệp vừa nghe thân phận Diệp Hiểu Hạ, trong lòng nhịn không được cả kinh, cô vạn vạn không ngờ cô gái dung mạo xấu xí trước mặt cư nhiên là dược sư đại tông sư. Khí thế lập tức yếu đi không ít, lại thấy không khí lúc này càng không hướng về mình, rất muốn giận dữ rời khỏi. Nhưng nhìn thấy ngồi Tố ở chỗ kia lại hơi luyến tiếc, đành phải ngạnh sinh sinh ngồi xuống, hung tợn liếc mắt Diệp Hiểu Hạ một cái, khinh thường nói: "Hừ, không phải là dược sư đại tông sư sao? Có cái gì hay chứ!"