Cực Hạn

Chương 142: Đi xem mắt đi




Tốc độ của âm dương sư không nhanh như kiếm khách, nhưng, giờ chuyện duy nhất Diệp Hiểu Hạ nghĩ đến là nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đừng bị nhiều người như vậy vây xem. Cho nên ngay từ đầu là Tố kéo cô đi ra đám người, nhưng là rất nhanh phát triển thành Diệp Hiểu Hạ kéo Tố chạy như điên.

Tố đi theo sau Diệp Hiểu Hạ, nhìn bộ dáng lòng như lửa đốt của cô bôn chạy trong thành Cửu Ti, hỏi: “Em có chuyện gì quan trọng hơn phải đi xử lý hả?”

Diệp Hiểu Hạ quay đầu, biểu cảm thoạt nhìn hơi vặn vẹo: “Không có.”

“Vậy vì sao phải đi nhanh như vậy? Em không muốn dạo phố nữa hả?”

Diệp Hiểu Hạ nhìn biểu cảm vô cùng lạnh nhạt và bình tĩnh của Tố, trong lòng bội phục, dưới tình huống như vậy, làm sao cô có thể tiếp tục dạo phố? Cho dù muốn tiếp tục dạo phố, cô một chút tâm tư như vậy cũng không có. Cô nghiến răng nghiến lợi: “Không đi dạo, không có tâm trạng.”

Tố tự nhiên hiểu trong lòng cô nghẹn một hơi, anh dừng bước chân, kéo tay Diệp Hiểu Hạ nói: “ Chỉ là trò chơi thôi, đừng quá để ở trong lòng.”

Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn Tố, nhìn thật lâu, cô mới thở ra một hơi thật dài: “Tố, anh chơi trò chơi lâu lắm rồi sao?”

“Rất lâu.”

“Nhưng, em chỉ vừa mới chơi.” Nói xong cô xoa xoa trán: “ Giờ mới trầm mê võng du có phải hơi quá không theo kịp thời đại không?”

Tố muốn nói cái gì, lại không biết nói thế nào, vì thế chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng chờ Diệp Hiểu Hạ tiếp tục nói. Dưới ánh mặt trời chói chang của thành Cửu Ti, bỗng nhiên Tố cảm thấy cô gái trước mặt mình thực ra rất yếu ớt.

Tuyệt đối không có chẳng hề để ý khi cô đối mặt côn đồ, tuyệt đối không có bình tĩnh khi cô đối mặt một loạt biến hóa trong sinh mệnh. Thực ra, thực ra cô cũng chỉ là một cô gái cô đơn thôi.

“Đại khái là vì tuổi hơi lớn, đối một chút chuyện càng dễ dàng dung nhập tình cảm của mình. Vận mệnh như thế, cuộc sống như thế, trò chơi cũng như thế.” Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tố cười khổ: “Tố, trò chơi đối với anh có khả năng chỉ là trò chơi, nhưng đối với em thì không như thế, nó là một phần cuộc sống của em.”

Nói như vậy, Diệp Hiểu Hạ lại cảm thấy dưới đầu lưỡi mình có chua sót bắt đầu lan tỏa ra.”Em nhớ được từ khi còn nhỏ, em không phải một người có trí nhớ tốt. Những thứ em có thể nhớ kỹ rất ít, cho nên, khi em gặp chuyện tốt đều sẽ liều mạng làm nó trở thành tốt nhất, như vậy, em mới có thể luôn luôn nhớ được, trong sinh mệnh sau này luôn luôn nhớ được.”

“Hiểu Hạ...”

“Tố, hãy nghe em nói xong.” Diệp Hiểu Hạ nâng lên tay, đè lại khóe môi Tố vừa mới muốn nói mà mở ra, tiếp tục nói: “Ở trong hiện thực, sinh hoạt của em đã đủ hỏng bét, em không muốn trò chơi mang đến vận khí tốt cho em cũng trở nên không vui vẻ không chịu nổi như vậy.”

“Trò chơi mang đến vận khí tốt cho em?” Lần đầu tiên Tố nghe thấy cách nói này, hơi kỳ lạ. Ở trong ý thức của anh trò chơi chỉ là trò chơi, có lẽ có thể dùng để kiếm tiền, nhưng xét đến cùng chỉ là một trò chơi mà thôi.

“Đúng vậy.” Diệp Hiểu Hạ chậm rãi, nghiêm cẩn gật đầu.”Đúng vậy, vì trò chơi mở ra cho em một thế giới khác mà em chưa từng tiếp xúc.”

Nói xong, khóe miệng của cô lộ ra tươi cười đẹp mắt.

Tố nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Cũng là một thế giới không giống như vậy.”

Diệp Hiểu Hạ cười cười, lại nghe thấy Tố tiếp tục nói: “Nơi này giết người không bị cảnh sát bắt.”

Nói gì vậy.

Diệp Hiểu Hạ cảm thấy da mặt mình bắt đầu chuyển động, cô trừng Tố, lại phát hiện vẻ mặt đối phương đứng đắn, không có một chút ý tứ. nói giỡn Cuối cùng cô thở dài một hơi, người này, đúng là trời phú kể chuyện cười lạnh.

“Chuyện vừa rồi em đừng quá để ý.” Ngay lúc Diệp Hiểu Hạ vẫn còn không thể không nề hà với việc Tố kể chuyện cười lạnh trong lòng, lại nghe thấy anh nói: “Loại chuyện này, em càng để ý, sẽ càng quấy nhiễu em. Giống trong cuộc sống vậy đó, người suy nghĩ nhiều nhất định sẽ không sống vui vẻ.”

Người suy nghĩ nhiều nhất định sẽ không sống vui vẻ.

Diệp Hiểu Hạ hơi giật mình. Cô không nghĩ tới câu nói như vậy sẽ nói ra từ miệng Tố. Mà càng làm cho Diệp Hiểu Hạ giật mình là, lúc Tố đang nói câu nói này cũng không như đơn thuần khuyên giải an ủi một người, càng như là hiểu được cuộc sống.

Có trong nháy mắt Diệp Hiểu Hạ rất hiếu kỳ, người đàn ông sắc mặt bình tĩnh dung mạo đẹp mắt đứng đối diện mình đến cùng trải qua bao nhiêu chuyện cũ mà trong cuộc sống của cô tuyệt đối không có khả năng trải qua?

Cô gật đầu, quyết định giải thoát. Đây vốn là chuyện có lẽ có, vì sao cô nhất định phải để ý như vậy? Dù tính đây là trò chơi cuộc sống cô thật coi trọng, cũng không cần muốn làm mỗi một chuyện nhỏ tận thiện tận mỹ như thế.

Cô chỉ là Diệp Hiểu Hạ mà thôi.

Tố thấy cô không nói chuyện, chỉ nhìn mình, yên tĩnh, im lặng. Vì thế vươn tay sờ sờ tóc dài của cô: “Anh nói cũng không đúng toàn bộ, em đừng nghĩ nhiều.”

Đừng nghĩ nhiều.

Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ nhịn không được nở nụ cười. Tố lúc này thoạt nhìn thật sự là đáng yêu thần kỳ. Cho tới bây giờ cô không biết Tố lạnh lùng yên tĩnh lại lúc nào cũng có khí thế làm cho trái tim người ta băng giá nguy hiểm cũng có ngốc như vậy. Mặt mày của anh, thở dài của anh, bàn tay anh vuốt ve tóc dài của cô, đều có vẻ ngốc như vậy, giống một đứa trẻ.

Cô lắc đầu: ”Em biết, em không nghĩ nhiều mà.” Sau đó cô lại nói: “Thời gian không còn sớm, nếu anh không logout Tang Chẩm Lưu có phải đến phát giận không?”

Nghe thấy tên này, mặt Tố vốn bình tĩnh lộ ra thần sắc không kiên nhẫn. Anh than thở một câu: “Anh ta sẽ không đến phát giận, nhưng anh ta sẽ đến quấy rầy anh, thật phiền.” Sau đó, mày anh nhăn càng thêm chặt, trên mặt có chán ghét thật sâu: “Anh thật muốn ngày mai thì cắt chỉ.” Dứt lời, anh thở dài, báo cho Diệp Hiểu Hạ biết anh chuẩn bị logout .

Về phần nguyên nhân, dù tính Tố không nói Diệp Hiểu Hạ cũng hiểu. Không biết Tang Chẩm Lưu dùng xong thủ đoạn phi thường gì, điều này làm cho cô lại nhịn không được cười rộ lên. Bỗng nhiên cô phát hiện từ khi mình ở cùng Tố, loại cười phát ra từ nội tâm này nhịn không được càng ngày càng nhiều .

Tố không quên dặn Diệp Hiểu Hạ đừng nghĩ nhiều, ngày mai về trên đường cô nhi viện phải cẩn thận, sau đó hơi chật vật hoảng hốt logout .

Diệp Hiểu Hạ tựa vào trên tường, nhìn bóng dáng Tố logout, cười không thể ngừng. Trên thế giới này trừ mình lúc này, đến cùng còn có ai gặp qua bộ dáng chật vật như vậy của cao thủ đệ nhất cực hạn - Tố.

Thẳng đến khi bóng dáng Tố biến mất, Diệp Hiểu Hạ mới chậm rãi thở ra một hơi, dọn dẹp mật ngữ luôn luôn vang không ngừng logout đi ngủ.

Trên đường đi cô nhi viện Diệp Hiểu Hạ cũng thật không ngờ mình vừa vào viện lại bị Thư Tiểu Mãn giống như mưa rền gió dữ ép hỏi.

“Chị Hiểu Hạ, chị nói thật với em, Tố kia đến cùng là ai? Chị và anh ta phát triển đến tình trạng gì rồi ? Có nắm tay chưa? Có ôm chưa? Có hôn chưa?” Thư Tiểu Mãn như là mười vạn câu hỏi vì sao di động, Diệp Hiểu Hạ vừa bước vào viện bước đầu tiên cô ấy cũng đã lấy tốc độ cứu hoả vọt tới bên người cô, líu ríu hỏi.

Mà đi theo chung quanh cô ấy còn có không ít tiểu bất điểm của viện, bọn họ một đám chớp mắt to, dùng một loại đơn thuần không biết không sợ nhìn chăm chú vào Diệp Hiểu Hạ, miệng cũng hỏi theo: “ Nắm tay thế nào? Ôm thế nào? Hôn thế nào?”

Mặt Diệp Hiểu Hạ cũng tái rồi. Cô một phen che miệng Thư Tiểu Mãn, ý cười trong suốt trấn an mấy bé củ cải đi theo sau Thư Tiểu Mãn càn quấy, âu yếm cầm lấy Thư Tiểu Mãn đi tới đi đến bàn đu dây trong góc viện.

Như hồi nhỏ vậy, Diệp Hiểu Hạ ngồi trên một cái bàn đu dây, trừng mắt nhìn Thư Tiểu Mãn, lòng tràn đầy bất đắc dĩ: “ Chị cảm thấy chị đúng là heo, vì sao phải nói tên chị ở trong trò chơi tên cho em!”

Thư Tiểu Mãn lại cọ đi lại, lại cười làm lành lại làm nũng, Tốc độ hỏi vấn đề không chậm lại chút nào, trái phải chỉ là mấy vấn đề này.

Diệp Hiểu Hạ lại cắn răng, một câu cũng không nói, thẳng đến cuối cùng Thư Tiểu Mãn rốt cục hừ hừ căm giận: “Chị Hiểu Hạ, em muốn đi nói cho viện trưởng, chị yêu qua mạng !”

Diệp Hiểu Hạ càng là đầu đầy hắc tuyến, cô yêu qua mạng hồi nào ? Cô xoa thái dương, đau đầu nhìn Thư Tiểu Mãn: “Thực ra trong lòng em đã sớm có đáp án không phải sao? Chỉ nghĩ đến chỗ chị xác nhận, nếu chị nói không giống em nghĩ, em nói chị gạt em, còn chị nói giống, em nói em đã sớm đoán được. Bộ dạng này chị cần gì phải nói cho em.”

“Chị Hiểu Hạ, ngươi quá tặc !” Thư Tiểu Mãn vừa nghe lời này, xèo xèo oa oa kêu đứng. Lúc này, mấy bé củ cải năm sáu tuổi vọt lại, bảy miệng tám lời báo tin: “Chị Hiểu Hạ, Chị Hiểu Hạ, mẹ viện trưởng tìm chị kìa!”

“Mẹ viện trưởng còn cho làm trứng gà chưng cho chị.”

“Chị Hiểu Hạ, chị vừa về là chúng em có trứng gà chưa, chị phải thường về nha.”

Diệp Hiểu Hạ dở khóc dở cười, lại bị mấy bé củ cải kéo túm kéo túm tới hậu viện, Thư Tiểu Mãn theo ở phía sau mấy bé củ cải hô to chuyện xấu.

Cơm trưa là làm dựa theo khẩu vị Diệp Hiểu Hạ, một đám bé củ cải mừng đến tràn ngập phấn khởi. Viện trưởng Vương cười tủm tỉm nhìn Diệp Hiểu Hạ ngồi bên cạnh mình, gắp một khối sườn đặt trong chén cô: “Ăn nhiều một chút, Hiểu Hạ.”

Diệp Hiểu Hạ gật đầu, bỏ sườn vào miệng.

Viện trưởng Vương vẫn hiền lành như bình thường, vì sao cô luôn cảm thấy có cổ tử khí chui trên người vau75? Cô ngẩng đầu nhìn sang trái phải, Thư Tiểu Mãn ăn miệng đầy dầu, Bạch Thiên Minh cũng bình thường, không nói gì, cũng không động tác đặc biệt gì.

Đại khái là cô nghĩ nhiều thôi.

“Hiểu Hạ à...” Diệp Hiểu Hạ tiếp tục ăn cơm, mồm to ăn cơm, chợt nghe viện trưởng Vương sâu kín nói: “Con cảm thấy loại hình thức thân cận tìm đối tượng này đáng tin không?”

“ Chắc cũng.” Diệp Hiểu Hạ cũng không có nghĩ nhiều, trên cái này thế giới bao nhiêu hoang nam oán nữ đều là dựa vào phương thức này kết thành hôn nhân tốt đẹp, đương nhiên đáng tin.

“Vậy con cũng đi thân cận đi.” Viện trưởng Vương nhìn vẫn còn Diệp Hiểu Hạ cắn ăn, không nhanh không chậm nói xong.

“Phốc!” Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy mình một hơi bị nghẹn không thở lên, cơm trong miệng văng ra ngoài.

Con tôm? Thân cận!