Cực Hạn

Chương 50: Hẹn gặp lại, Tân Thủ thôn




"Mấy thứ này ở Tân Thủ Thôn không bán được. Chờ đến khi cô cấp hai mươi đi thành phố lớn, mang đến phòng đấu giá, không cần mất công, lại có thể bán được giá cao. Mấy trang bị này, mỗi món ít nhất cũng có thể bán được một ngàn kim." Túy Trong Khêu Đèn một bên giục Diệp Hiểu Hạ lột da sói, một bên nói cho Diệp Hiểu Hạ biết một ít tình hình chung cơ bản thông dụng trong thành phố lớn, xong xuôi lại mang cô theo đường cũ trở lại Tân Thủ Thôn.

Con Huyết Lang này thật nhiều kinh nghiệm, giết con Huyết Lang xong, chẳng những làm Diệp Hiểu Hạ từ cấp mười lăm nhảy lên thành cấp mười tám, còn làm Túy Trong Khêu Đèn thăng cấp hai mươi. Về đến Tân Thủ Thôn, hai người thanh lý rác, sửa chữa trang bị trên người.

"Bây giờ tôi ở trong tân thủ thôn cũng không nhận được kinh nghiệm nữa, qua cấp hai mươi thì phải đến thành phố lớn." Túy Trong Khêu Đèn xoay thắt lưng, ngáp một cái, có vẻ mệt mỏi.

"Vậy anh đi thành phố lớn đi, tôi cũng đã cấp mười tám, tự tôi luyện cũng được." Diệp Hiểu Hạ vừa nghe Túy Trong Khêu Đèn nói, liền giục hắn đi thành phố, chậm trễ hắn như vậy, bản thân cô cũng có chút ngượng ngùng.

Chỉ là thật không ngờ, Túy Trong Khêu Đèn lại nhợt nhạt cười, trong mắt có một tia buồn bã: "Ra khỏi Tân Thủ Thôn, không biết khi nào mới có thể uống được rượu ngon như vậy."

"Thành phố cũng có rượu, sao lại không uống được?"

"Tôi logout đi ngủ, thời gian chơi lâu quá rồi, nếu cô lên tới cấp hai mươi, cứ đi thành phố lớn trước đi, sau đó ngày mai tôi login sẽ đi tìm cô." Túy Trong Khêu Đèn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, cúi đầu không biết nghĩ cái gì, một lát sau, hắn ngẩng đầu, nhìn Diệp Hiểu Hạ mỉm cười.

"Được." Tuy không biết Túy Trong Khêu Đèn vì sao nhất định phải chờ mình đi thành phố, nhưng Diệp Hiểu Hạ vẫn đáp ứng.

Sau đó, hắn không nói nhiều nữa, liền logout.

Diệp Hiểu Hạ ngồi ở chỗ kia, nhìn Túy Trong Khêu Đèn ở đối diện trong nháy mắt biến thành một ánh sáng biến mất không thấy đâu nữa, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời. Cô lắc đầu, đem cảm giác kỳ quái này vứt ra sau đầu, sau đó lấy ra pháp trượng liền đi ra Tân Thủ Thôn, tiếp tục nỗ lực trên con đường cấp hai mươi.

Vô cùng thuần thục đi qua đồng cỏ, đi qua bìa rừng, cuối cùng đi tới giữa rừng. Tuy là đêm khuya, nhưng cũng có rất nhiều tân thủ luyện cấp suốt đêm, Diệp Hiểu Hạ trà trộn giữa đám người chơi, huy động pháp trượng, dẫn mấy con quái ra, sau đó lui ra phía sau vừa dùng kĩ năng đóng băng làm giảm tốc độ của chúng nó, lại dùng hỏa diễm thiêu quái, luyện cấp như vậy thật sự là rất nhanh.

Chẳng trách, bất luận trò chơi gì, chỉ cần tìm được phương pháp, pháp sư luôn là chức nghiệp thăng cấp nhanh nhất.

Nếu chỉ luyện cấp, mà không luyện thuật thu thập, từ cấp mười tám đến cấp hai mươi thật sự là không mất nhiều thời gian.

Chỉ hơn ba giờ, trên người Diệp Hiểu Hạ có một vòng sáng nổi lên đã đưa cô vào cấp hai mươi.

"Diệp Hiểu Hạ thân mếm, trải qua sự nỗ lực không ngừng, bạn đã cấp hai mươi. Hiện tại bạn có thể rời khỏi Tân Thủ Thôn bình thản yên tĩnh để đi thăm dò viễn cổ đại lục xinh đẹp! Nhanh! Thôn trưởng đang chờ bạn, nhất định là có chuyện trọng yếu muốn giao cho bạn,nhanh trở về nào, mang theo mong ước tốt đẹp của Tân Thủ Thôn, hướng tới tương lai tươi sáng của bạn!"

Hệ thống chúc mừng tới vô cùng đúng lúc, ngay lúc chùm tia sáng trên người Diệp Hiểu Hạ còn chưa biến mất, đã nhắc nhở cô việc cần làm. Diệp Hiểu Hạ cũng không trì hoãn, làm mấy việc không cần dùng, trực tiếp thu thập thi thể trên đất, chạy vội về Tân Thủ Thôn.

Vào nhà thôn trưởng, từ xa đã thấy thôn trưởng hướng về phía cô cười tủm tỉm gật đầu.

"Đứa nhỏ thân ái, nhìn ngươi dần dần trưởng thành, dần dần có thực lực sống ở trên đại lục, ta thật sự là vô cùng cảm động." Nói xong thôn trưởng nhịn không được xoa xoa hốc mắt, thoạt nhìn giống như khóc thật: "Lúc ngươi ở trong thôn, là người nhiệt tình, thích giúp đỡ mọi người, chiếm được tình cảm của người trong thôn, hiện tại, ngươi phải rời khỏi thôn, mọi người đều lưu luyến ngươi. Cho nên, mọi người muốn đưa ngươi một phần lễ vật, hi vọng ngươi có thể nhận."

Thật hay giả? Có phải là mỗi người rời đi đều sẽ được tặng đồ không? Diệp Hiểu Hạ nhìn thôn trường đưa qua một quyển sách, vội vàng tiếp nhận, chân thành nói lời cảm tạ. Nhìn bìa sách, chỉ thấy phía trên viết: Trung cấp thuật thu thập.

Cô cơ hồ nhịn không được cao hứng muốn nhảy lên. Vừa vặn độ thuần thục của thuật thu thập sơ cấp đã đầy, cô vẫn còn nghĩ đi đâu để học thuật thu thập trung cấp, thật không ngờ buồn ngủ gặp chiếu manh, cô vội vã mở ra, học kỹ năng này.

"Đứa nhỏ, lão Vương ở cửa thôn đã chuẩn bị tốt xe ngựa cho ngươi, ngươi muốn đi đến thành phố nào, thì nói với hắn, hắn sẽ đưa ngươi đi." Thôn trưởng lại chỉ cách đi thành phố cho Diệp Hiểu Hạ, hoàn thành nhiệm vụ, không quan tâm cô nữa.

Diệp Hiểu Hạ cáo biệt thôn trưởng, mang theo tâm tình gần như nhảy nhót chạy về phía lão Vương ở cửa.

Diệp Hiểu Hạ luyện cấp thật sự không nhanh, ít nhất ở trước mặt cô đã có mấy chục tân thủ vây quanh lão Vương muốn rời khỏi Tân Thủ Thôn. Chờ một lúc, Diệp Hiểu Hạ rốt cục đi tới bên cạnh lão Vương, còn chưa mở miệng, lão Vương đã nói trước: "Là Diệp Hiểu Hạ đi."

A? Cô rõ ràng chưa từng nói chuyện với NPC này a, làm sao hắn có thể biết cô? Chẳng lẽ đúng như thôn trưởng nói là do cô đã giúp rất nhiều thôn dân, làm cho mọi NPC đều có thiện cảm với cô."Đúng vậy, ta là Diệp Hiểu Hạ."

"Nghe nói ngươi phải rời khỏi thôn, thế giới bên ngoài rất lớn, không giống trong thôn yên bình như vậy, ngươi phải nỗ lực lên." Lão Vương vỗ vỗ xe ngựa bên người đối với Diệp Hiểu Hạ vui tươi hớn hở cười.

"Ta sẽ."

"Vậy ngươi muốn đi đâu?" Sau đó trước mặt Diệp Hiểu Hạ xuất hiện bốn lựa chọn, ba cái trên phân biệt là Cô Tô, Dương Châu, Kim Lăng, mà cái cuối cùng là ngẫu nhiên. Diệp Hiểu Hạ cảm thấy thật sự khó lựa chọn, không biết thành phố nào tốt, cuối cùng, cô đành lựa chọn ngẫu nhiên.

Trong nháy mắt, cô đã ở trên một chiếc xe ngựa, một cái xe ngựa mang theo cô chạy như bay mà đi. Phong cảnh xinh đẹp, yên tĩnh của Tân Thủ thôn giống như điện chớp chạy ra sau cô, cô nâng tay, nhẹ nhàng đem tóc bay loạn kẹp sau tai, chỉ cảm thấy bản thân giống như muốn bay lên.

Cũng không biết cô bị ngẫu nhiên đến thành phố nào, dọc theo đường đi cô thấy không ít phong cảnh, ngay cả phương tiện giao thông cũng thay đổi vài loại. Xe ngựa, xe lừa, ngựa, cuối cùng cô bị đưa đến một bến tàu, phóng tầm mắt ra xa, một con sông cuồn cuộn chảy mang theo cảnh sắc xanh tươi hai bên bờ nhảy vào mắt, đẹp không sao tả xiết.