Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 13: Bài học đầu tiên




-Tiểu tử, mấy ngày qua tu luyện tốt nhỉ.

Vừa mới bước ra cửa sơn động, trong đầu Hàn Nhật vang lên, hắn cũng nhận ra đây là giọng nói trong không gian kia.

-À..ừ

Hàn Nhật trả lời qua loa, hắn hiện tại vẫn chưa biết người kia có mục đích gì.

-Còn ừ gì nữa mau vào đây cùng ta, ta có việc cần nói với ngươi.

Giọng nói kia lại vang lên.

Lần này Hàn Nhật lại quả quyết:

-Không được hiện tại ta đang đói không thể cứ thế vào được.

Hắn cũng đoán được người kia đã dễ dàng thả hắn ra thì cũng có cách mà dễ dàng đưa hắn vào lại nhưng hiện giờ sau nhiều ngày tu luyện chỉ dùng linh khí nuôi thì cơ thể sợ trụ không nổi.

-Được rồi mau lên.

Nghe Hàn Nhật nói vậy giọng nói kia cơ hồ cũng chấp nhận.

...............

Món ăn của Hàn Nhật đương nhiên là món cá mà hắn đã chọn trước đó, hiện tại tu vi của hắn đã tăng lên nhiều nên chắc việc này cũng sẽ đơn giản hơn.

Tuy nhiên đó chỉ là nghĩ thôi.

"Tùm..."

Lần này là lần vồ hụt mười chín của Hàn Nhật kiến hắn ngã nhào uống không ít nước.

Chiếc bụng của Hàn Nhật hiện tại cũng đã no bởi nước, suốt vừa rồi hắn đã cố bao lần vồ mà không được một con nào. Lý do thì rất nhiều, thứ nhất hắn mới mười tuổi thân người thấp không thể lội sâu, thứ hai hắn văn bản không có biết bơi, thứ ba cá ở đây không biết ăn gì mà ngươi vừa nhỏ lại còn bơi cực nhanh, thứ tư cũng là quan trọng nhất kiến cá luôn thoát khỏi tay hắn, nước quá trong. Đây cũng là điều làm hắn bực nhất, đã mấy lần hắn cố khua nước để làm đục nó nhưng bên dưới cái hồ nước này lại toàn sỏi đá vô pháp cho nước đục.

-Tiểu tử kia, ngươi ngu thật hay giả ngu vậy, ai đời lại dùng tay vồ cá không hả, nhìn ngươi bắt cá mà ta muốn vả vào mặt ngươi.

Giọng nói kia lại lần nữa vang lên kiến Hàn Nhật tí trượt chân, giọng tức tối:

-Chứ bắt sao.

-Cái thanh kiếm kia của ngươi để làm cảnh à, ngươi dùng nó đâm cá chứ.

-Ta quên mất, được rồi đi lấy ngay.

"Bủm.."

-Sao ta dùng kiếm đâm suốt mà vẫn không trúng.

-Ngu ngốc, ngươi đứng im bất động cho ta nửa canh giờ.

-Làm gì.

-Không cần biết đứng đó, tay dơ sẵn thanh kiếm lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần đâm xuống cho ta.

-Được rồi chỉ là bắt cá thôi mà, ngươi đừng nóng vậy.

"Hừ"

Cuối cùng nửa canh giờ đã trôi qua, cả người Hàn Nhật đã bắt đầu hơi mỏi, chân hắn hiện tại vài con cá nhỏ và vừa bơi qua, tựa hồ như hắn là tảng đá cản đường.

-Được chưa vậy....nè ông còn ở đó không.

-Còn, rồi bắt đầu chọn một con cá mà đâm đi.

"Bủm...bủm...bủm..."

Liên tiếp đâm ba nhát mà vẫn không thể nào trúng một con cá nào, Hàn Nhật thầm oán sao những con cá này lại nhỏ vậy chứ, hắn tức hét lên:

-Tôi thực hiện theo rồi sao vẫn không được vậy, cách của ông có sao không vậy.

-Tại ngu ngốc thôi, phải đoán cả hướng đi của nó chứ.

Cả ngày hôm nay Hàn Nhật cơ hồ bị người này chửi ngu ngốc cả chục lần rồi, tuy rất tức nhưng lại không thể làm gì.

-Sao ngươi không nói sớm, để ta đứng suốt vừa rồi mà không được gì.

-Ta quyên, thôi bắt cá đi.

Hàn Nhật:"..."

@@@@@

Cuối cùng đến buổi tối hắn cũng bắt thành công hai con cá nhỏ bằng bàn tay. Cả ngày phán đoán đường đi của cá khiến hắn gần như phát điên, hiện tại được ăn cá đương nhiên vui vẻ. Tiện thể cái người kia còn dạy thêm hắn cách vận dụng nguyên khí hóa thành hỏa cầu để nướng cá khiến tâm tình hắn càng vui hơn.

Cuối cùng bụng cũng tạm đã no, Hàn Nhật đang muốn nằm ngủ một lúc trên cây thì giọng nói kia lại vang lên:

-Rồi mau vào đây, hiện tại mau thả lỏng toàn thân xuất ra thần thức liên kết.

-Được rồi đừng dục nữa, làm ngay, mà xuất ra thần thức liên kết ra sao.

Làm theo các bước hướng dẫn của giọng nói, thân thể Hàn Nhật lần nữa mất đi tri giác.

Sau khi tỉnh dậy, gặp lại là cái không gian không chút ánh sáng kia, Hàn Nhật lại đứng dậy.

-Ha ha, ngươi lại vào tay ta tiểu tử, QUỲ XUỐNG CHO TA.

Chưa kịp định lại tinh thần, giọng nói kia lại vang lên trong hư không.

Nghe xong Hàn Nhật không hiểu gì hết tại sao đang yên đang lành lại bắt hắn quỳ, hắn bình tĩnh nói:

-Sao bắt ta quỳ.

-Tại sao ư, quá đơn giản, hiện tại tính mạng của ngươi đang nằm trong tay ta, như vậy không đủ sao.

Giọng nói trong hư không có mang chút tiếng cười.

Hàn Nhật vẫn đứng thẳng ở đó, gật gù đầu:

-Đủ rồi. Quả thật là đã đủ.

-Hiện tại mau quỳ.

-Không.

-Quỳ xuống..

-Không...

-Quỳ xuống...

Cứ mỗi lần hô quỳ xuống, Hàn Nhật lại cảm thấy áp lực ngày càng tăng, đến lúc sắp không trụ được thì lại nghe.

-Thôi không đùa với tiểu hài tử ngươi nữa, ta nói thẳng, ta muốn thu ngươi để dạy một số thứ.

Áp lực cũng đã mất đi, Hàn Nhật bình tĩnh nói:

-Trước ngươi cứu ta cũng vì lý do này phải không.

-Đúng vậy, ta cần một người để có thể truyền thừa.

-Nhưng khi ngươi nghĩ ta không thể tu luyện thì sao lại còn muốn giữ ta lại.

Hàn Nhật cũng muốn hỏi thắc mắc trong lòng hăn, nếu khi hăn có thể tu luyện được thì ông ta giữ lại là hợp lý, nhưng trước đó ông ta cũng không biết hắn có thể tu luyện mà vẫn muốn giữ lại haens quả thật không hợp lý.

Không ngần ngại giọng nói kia lại vang lên:

-Không có gì cả, chỉ là ta buồn chán, tự nhiên cứu được một tên phế vật nên muốn giữ lại để nói chuyện giải cô đơn trong mấy năm.

Hàn Nhật nghe vậy toát mồ hôi thầm kêu may mắn, nếu hắn vẫn không thể tu luyện chỉ sợ bị nhốt không biết đến khi nào nữa. Hắn lại hỏi tiếp:

-Ông có thể kể lại rõ ràng khi cứu tôi ra sao không.

-Chỉ đơn giản ta nổi hứng thú với ngươi, ta thích tính cách của ngươi, lại không biết rõ linh căn của ngươi nên thử hên xui thôi, đơn giản khống chế thân thể ngươi một chút thôi không có gì cả.

Cứu một người rơi từ đỉnh núi mấy ngàn trượng xuống mà nói là không có gì sả sao, Hàn Nhật không tin, nhưng vẫn hỏi:

-Hiện tại ta đang ở đâu.

-Trong Cửu Sắc Tụ Linh Châu

-Cửu Sắc Tụ Linh Châu.

Hàn Nhật lẩm bẩm, hắn không biết cái Cửu Sắc Tụ Linh Châu này là gì cả.

Tựa hồ nhìn ra lòng của Hàn Nhật giọng người kia lại vang lên.

-Là cái viên ngọc bảy màu mà ngươi nhặt được ở trong núi đấy, viên Châu này ta đã ở đó mấy chục năm rồi. Không ngờ ngươi lại có cơ duyên nhặt được nó. Ngươi thắc mắc cũng xong rồi hiện mau trả lời ta.

-Ta...Ta...Nhưng...

-Còn ta với nhưng gì nữa, mau trả lời, có chấp nhận không.

Hàn Nhật tức hét lên:

-Ta hiện giờ còn chưa nhìn mặt mũi ngươi ra sao, làm sao mà chấp nhận, chẳng lẽ cứ đứng nói không..

.........................................

-Ngươi còn ở đó không vậy.

Thấy ;lâu không thấy người kia trả lời Hàn Nhật gấp rút hỏi.

-Cái này... Được rồi.

Giọng nói kia lại lần nữa vang lên trong không gian rồi vụt tắt.

Hàn Nhật đang định hô tiếp, chợt trong không gian hư không này xuất hiện một đạo ánh sáng vàng, tiếp đó đạo ánh sáng này chợt lớn dần rồi ngưng tụ lại, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người.

-Vị Ca Ca này ngươi cũng bị tên kia bắt vào đây sao.

Hàn Nhật nhìn người phía trước nói, phía trước hắn, một nam tử tầm 20 tuổi, khuôn mặt anh tuấn, mặc tử bào.

Nam tử không trả lời.

-Đại ca, người sao vậy, sao không trả lời ta.

-Có phải ngươi bị tên kia làm gì không.

Thấy nam tử trước mặt, trên mặt cơ hồ không đỏi sắc, miệng không cử động, tựa hồ bị đông cứng. Trên mặt Hàn Nhật tỏ ra sợ hãi la toáng lên:

-Chẳng lẽ..chẳng lẽ ngươi cũng là do không chấp nhận làm đồ đệ hắn mà bị như bậy sao. Thật là tàn.....Ư..ư.

Chưa đợi Hàn Nhật nói xong, một đạo quang mang bắn ngay vào miệng hắn.

-Câm mồm cho ta, hiện tại ngươi có đồng ý không.

Đột nhiên nam tử cử động, phất tay một cái, lập tức miệng Hàn Nhật được giải phóng.

-Ngươi là tên nói vừa rồi sao.

Hàn Nhật có chút không tin tưởng, đi xung quanh nam tử kia.

Nam tử vẫn đứng im, trên mặt hiện vẻ không kiên nhẫn.

-Ngươi đi đủ chưa, mau trả lời đi.

Sau khi xác định người thanh niên trước mặt là người trong không gian vừa nói chuyện với mình, Hàn Nhật lắc lắc đầu:

-Nếu là ngươi thì càng không được..

-Tại sao.

-Nhìn ngươi cũng chẳng lớn hơn ta bao nhiêu mới chỉ là một cái thanh niên có gì mà dạy ta chứ.

-Ngu ngốc đây là ta tu luyện nên mặt trẻ như vậy thôi, tính đến nay ta cũng hơn năm trăm tuổi rồi.

Hàn Nhật nghe xong cũng gật gật, hắn cũng không ngờ tu luyện lại tốt vậy.

-Wa... thậy sao, nhưng mà ngươi có thể ta được những gì.

-Ngươi không nói ta cũng quên, vậy ngươi muốn học cái gì.

Nam tử không trả lời hắn mà hỏi ngược lại.

Lại có chút bất ngờ về câu hỏi này, nhưng ngay sau đó Hàn Nhật lại trả lời kiên quyết:

-Ta muốn sức mạnh, là mạnh nhất, còn nữa ta muốn bảo vệ thứ mình muốn.

-Ô vậy sao, một tiểu hài tử mà dã tâm không nhỏ, haha, được ta lại rất thích, nhưng ta lại không thể giúp cho ngươi được rồi.

-Hừ ta biết mà, vậy ngươi có thể dạy gì cho ta.

Hàn Nhật có chút kinh thường.

Không quan tâm đến vẻ mặt của Hàn Nhật, nam tử trả lời dứt khoát:

-Giết người, ta chỉ dạy cho ngươi giết người. Ngươi có học không.

Trong lúc trả lời câu này, trên người nam tử bỗng nhiên tỏa ra khí tức kì lạ. Trong đôi mắt tựa như có kiêu ngạo, hồi ức, lại thêm một thứ nữa mà Hàn Nhật không biết diễn tả ra sao. Nhưng đứng trước ánh mắt này Hàm Nhật bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé yếu ớt, run sợ như đứng trước cái chết. Đúng rồi đó là sát ý, trong đầu Hàn Nhật tựa hồ giác ngộ, thì ra cái nhá mắt kia còn chứa thêm sát ý. Một sát ý tựa chỉ cần tỏa ra thì người trước mặt như một con rối cho mình giết. Thân thể Hàn Nhật không rét mà run.

Cũng nhờ ánh mắt kia, Hàn Nhật biết đây là thứ mình muốn, mình cần nó, mình muốn. Hàn Nhật hét lên to mà quả quyết:

-Ta muốn.

Thời gian như ngừng lại, nam tử thích thú nhìn Hàn Nhật, Hàn Nhật lại dùng ánh mắt khoa khát nhìn nam tử.

Đột nhiên

-Haha, cuối cùng ta cũng được một tên để truyền thừa, Haha...

Chẳng để Hàn Nhật cảm Nhận khoảng khắc kia nữa, nam tử đột nhiên nhảy nhảy lên, kêu vui sướng.

-Haha, tiểu tử ngươi về tay ta rồi.

Hàn Nhật trực tiếp đơ người, chỉ trong phút chốc cái hình bóng ngạo nghẽ vừa rồi bốc hơi trong đầu hắn, Hàn Nhật còn nghi vừa rồi mình có nhìn nhầm không nữa.

-Bây giờ sư phụ, có thể dạy ta được chưa.

Hàn Nhật cũng đổi trực tiếp kiểu xưng hô.

Nam tử lúc này cuối cùng đã ổn định trở lại nhìn Hàn Nhật cười:

-Đừng gọi ta là sư phụ, ngươi chỉ là người truyền thừa của ta, còn nữa ta chẳng phải hôm nay đã dạy ngươi bốn thứ hay sao.

-Không gọi thế gọi thế nào, còn nữa ngươi ngoài dạy ta bắt cá cùng nướng cá còn gì nữa đâu.

-Tùy ngươi gọi sao cũng được, ta chỉ biết đẫ dạy ngươi bốn thứ ngày hôm nay, Ha Ha.

Nói xong nam tử trược tiếp biến mất, để lại Hàn Nhật ngơ ngác.

-Bốn thứ sao....

Hàn Nhật lẩm bẩm, sau một hồi suy nghĩ hắn lại lẩm bẩm:

-Ừ bốn thứ.

Nhìn nô biến mất của nam tử trong lòng Hàn Nhật cảm thán.