Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 15: Ngôi nhà trong rừng




Cuối cùng sự van xin của Hàn Nhật vô dụng, hắn hiện tại đang trên đường đi ra khỏi rừng.

Ban đêm trong khu rừng này cực kì tối, nếu có trăng thì ánh sáng của nó cũng không thể nào mà xuyên qua các tán cây dày đặc trên cao, không gian lại chỉ có của một vài côn trùng nhỏ bé, còn không lại yên tĩnh đến đáng sợ.

-Lão đầu sắp ra chưa vậy, đã là ngày thứ bảy rồi đó, sao vẫn chưa nhìn thấy gì khác ngoài cây vậy.

Hàn Nhật hiện tại cả người bẩn thỉu, trên mặt bùn đất nhem nhốc, quần áo trên người đã rách nát gần hết do đi qua các bụi cây. Cả người hắn mệt uể oải.

Địa hình tại khu rừng này lại không bằng phẳng mà lại ghồ ghề, lúc lên cao lúc lại có hố cực kì khó đi, đã mấy lần kiến Hàn Nhật rơi hoặc trượt chân. Cũng vì thế hắn đã phản đối việc đi ban đêm như vậy mấy lần rồi nhưng chỉ nhận được câu trả lời là:

-Tiểu tử không được than vãn đây là luyện tập.

Nếu chỉ đi không thôi hắn cũng sẽ không mệt như vậy, chỉ tại cái lão đầu kia bắt hắn mang theo cả đống đất đá trên lưng, lại bắt ban ngày thì nghỉ tu luyện ban đêm mới bắt đầu đi, điều này kiến hắn cơ hồ muốn phát điên.

-Ta sao biết được, cái khu rừng này ta chưa đi bao giờ, nhưng ta nghĩ cũng không có rộng lắm đâu chắc mấy ngày nữa sẽ ra khỏi thôi.

-Ta nghe ông nói câu này là lần thứ ba rồi đó, hiện tại có thể ta đi ban ngày được chưa.

-Sao, mới có như vậy thôi cũng không chịu được, may là khu rừng này không có yêu thú nếu không ngươi hiện tại không được thoải mái vậy đâu.

Lão đầu giọng kinh thường nói.

Nghe vậy Hàn Nhật cũng thôi không nói nữa, hắn cũng biết mấy ngày qua tuy hơi mệt một chút nhưng đúng thật không gặp cản trở gì lớn, hiếm lắm hắn chỉ gặp một số động vật nguy hiểm một chút còn yêu thú thì chưa gặp. Chẳng qua hiện tại đang mệt than vãn đôi chút thig cảm giác cũng đỡ hơn.

Đột nhiên lão đầu kinh hô:

-Tiểu tử khoan đã, mau dừng.....

"Sượt"

"Xoạt..."

Chưa đợi lão đầu hô hết câu Hàn Nhật đang đi đã bị trượt chân, do mang theo đất đá trên lưng lại mất trụ đứng nên cả người hắn nhanh chóng mất thăng bằng trượt xuống.

Hàn Nhật trong lòng thầm mắng xui xẻo, suốt mấy ngày đi trong rừng qua hắn đã không ít gặp phải trường hợp như vậy. Hiện tại lại bị hắn không do dự, nhanh chòng xoay người, cả người úp xuống, tay đưa lên trên tìm vậy bám. Nhưng lần này hắn đã xui, ở phía nơi hắn đứng lại không có nổi một cành cây nào lại chỉ có một ít cỏ.

"Xoạt...Xoạt..."

Không có nơi bám để giữ lại, cả người Hàn Nhật cứ thế bị trượt xuống, liên tiếp xuyên qua vài bụi cây nhỏ, lại thêm đất đá ghồ ghề chẳng mấy chốc Hàn Nhật cả người đã bị thương.

Chân Hàn Nhật vẫn đạp đạp đất đá phía dưới, đây cũng là kinh nghiệm mà mấy lần bị trượt chân như vậy, chẳng qua lần này khác, đang lúc chân Hàn Nhật đẩy thì hắn lải cảm thấy phía dưới mất đi đất đá mà hắn lại đạp vào hư không, tiếp đó cả người hắn lại hoàn toàn tách khỏi mặt đất.

"Bùm"

Một cảm giác mát lạnh nhanh chóng bao quanh thân thể khiến Hàn Nhật biết mình đã rơi xuống nước. Chân tay vội khua.

"Ục..Ục...Ục..."

Liên tiếp lại uống thêm mấy ngụm nước, Hàn Nhật vẫn không thoát ra khỏi nước được.

-Tiểu tử làm gì vậy mau bơi vào bờ.

Thấy tình hình không ổn, lão đầu hô lớn trong ý thức Hàn Nhật.

Hàn Nhật nghe vậy tức tí lại uống thêm mấy ngụm nước nữa, hắn mà biết bơi đã không phải cần nói làm gì, chỉ là qua mấy ngày bắt cá hắn căn bản một chút kiến thức về bơi nào.

Như nhận ra Hàn Nhật nghĩ gì, lão đầu lại hô tiếp:

-Mau dùng chân nguyên bao quanh thân thể, rồi tiếp tục hô hấp trong.

Dứt lời Hàn Nhật đã cảm thấy trong đầu lại có thêm một cách vận dụng chân nguyên nữa.

Không do dự nữa, Hàn Nhật lập tức điều động chân nguyên theo cách lão đầu chỉ dẫn, chẳng mấy chốc Hàn Nhật cảm thấy cả người mình như được bao bọc bởi một lớp chân nguyên, nước toàn thân như được ngăn cản tách ra hoàn toàn vậy, hô hấp được tự nhiên. Trong lòng hắn cực kì vui mừng, nếu như vậy hắn cũng không cần học bơi làm gì nữa.

Chẳng đợi hắn vui mừng thêm chút nào thì lão đầu lại dục:

-Còn đờ ra cái gì nữa mau lên bờ đi, hay ngươi muốn làm bạn với cá.

Nhất định khi nào ông sơ hở ta sẽ trêu chọc chết ông. Trong lòng Hàn Nhật tức một bụng chỉ có thể thầm mong cái lão đầu này có điểm yếu. Lại gác lại tâm trạng, hắn nhanh chóng chìm người xuống, tay bám theo bùn đất phia dưới để đi về phía bờ.

Cuối cùng sau một lúc Hàn Nhật cũng bò được lên tới bờ, cả người ướt đẫm. Lại nhìn quang cảnh xung quanh hắn mới nhận ra thì ra vừa rồi mình rơi vào một cái ao nhỏ, bên cạnh là một cái dốc vừa rồi hắn bị trượt xuống, lại nhớ ra gì đó hắn nói:

-Lão đầu sao lần này ông tốt vậy còn nhắc cẩn thận cơ, mọi lần khi ta bị trượt chân như vậy thấy ông có bao giờ nhắc đâu.

-Hừ...đừng tưởng bở, nếu như thông thường ta cũng chẳng thèm nhắc ngươi làm gì.

-Hả...sao vậy.

-Tại ta cảm nhận được chỗ này có trận pháp ẩn nấp, đang muốn nhắc ngươi đừng đi vào, ai ngờ tên tiểu tử ngươi lại phi luôn vào, ài...

Nghe vậy Hàn Nhật hơi giật mình vội hỏi:

-Trận pháp ẩn nấp là gì vậy, lợi hại không hay nguy hiểm gì không.

-Không có gì, nó chỉ là một thuật giúp ẩn nấp đi nơi người tạo trận muốn thôi, không có gây nguy hiểm, mà cái nguy hiểm chính là bên trong, thứ mà nó ẩn nấp, nhưng ta thấy đây chỉ là một trận pháp đơn giản chắc cũng không có nguy hiểm gì lớn.

-Thì ra là vậy.

Hàn Nhật bây giờ mới nhận ra chỗ sai sai, hắn đã đi trong rừng ban đêm không phải là ít, hiện tại mắt có thể nhìn mờ mờ được mọi vật xung quanh. Trước khi bị rơi xuống đây hắn cũng nhớ ra đoạn đường đi phia trước vẫn là rừng cây bằng phẳng không thể nào tự dưng xuất hiện bờ vực sâu như vậy cùng một cái ao mà hắn không có phát giác ra chút nào được.

-Hiện tại làm gì đây.

Nhìn quang cảnh xung quanh, nơi đây cây cối cũng không phải nhiều như bên trên nhưng lại rất khó nhìn, Hàn Nhật quả thật không nghĩ ra phải làm gì.

-Ta cũng không biết, hiện tại ta chỉ có thể cảm nhận các thứ gần xung quanh, các thứ khác không rõ ràng, nhưng ta nghĩ cũng không nguy hiểm gì nhiều,

-Ngươi cứ đi xung quanh đi.

Thấy lão đầu cũng không còn cách gì Hàn Nhật chỉ còn cách thở dài ngồi dậy chọn một hướng đi. Cẩn thận đi từng bước, mỗi một lúc lại nhìn xung quanh một chút, Hàn Nhật không dám thả lỏng, mọi giác quan phát huy tối đa.

Đi qua vài bụi cây lớn, quang cảnh sau nó làm Hàn Nhật ngỡ ngàng. Trước mạt hắn không còn rừng cây hay bụi rậm nữa mà lại là một khoảng đất trống, ở giữa lại là một căn nhà nhỏ, xung quanh căn nhà là vài chiếc chum. Ánh sáng tại đây cũng một màu xanh nhẹ khiến mọi vật xung quanh cơ hồ rõ ràng.

Đang do dự nên đi vào lé ngôi nhà kia đi tiếp lại nghe lão đầu nói:

-Vào đi, ta không cảm nhận được có người trong đó.

Nghe vậy Hàn Nhật cũng không do dự nữa mà đi thẳng về phía ngôi nhà.

Khi đến gần thì Hàn Nhật mới nhận ra, ngôi nhà này lại được làm bằng cỏ khô, thêm vào đó cỏ cũng hình như đã cũ khả năng lâu chưa thay. Bước vào bên trong ngôi nhà, đập vào mắt Hàn Nhật là đống các loại da thú khác nhau treu trên tường, thêm vào đó lại là một số thứ khác như xương thú. Ở chính giữa ngôi nhà là một chiếc bàn cùng chiếc ghế, ngưng lại bám đầy bụi có vẻ lâu không được lau chùi. Nhìn vậy Hàn Nhật cực vui vẻ, như vậy khẳng định ngôi nhà này đã lâu không sử dụng.

Đã chắc chắn như vậy Hàn Nhậy tâm tình buông lỏng, hiện tại cũng đã giữa đêm, hắn quyết định mặc kệ lão đầu nói thế nào hắn đã quyết định đêm nay ngủ luôn ở đây.

Tiện tay gỡ tay gỡ tay nải xuống trên lưng cầm lên tay, hắn đi đến một gian phòng cạnh đó. Đúng như hắn nghĩ bên trong quả nhiên có một chiếc giường cũng trạng thái bám đầy bụi. Cạnh chiếc giường lại có thêm một cái tủ nhỏ, mở ra bên trong có ít quần áo gấp ngăn nắp, bên ngăn dưới còn có một ít bát đĩa xứ.

Nhớ đến quần áo trên người mình, Hàn Nhật liền lôi mấy bộ quần áo kia ra, có tổng cộng hai bộ quần áo, đều là một màu nâu đất cũ kĩ, với tay lấy thanh kiếm bên cạnh rất nhanh Hàn Nhật đã bắt đầu việc làm quần áo cho mình. Tại mấy bộ này cơ hồ đều lớn gấp mấy lần hắn lên việc chỉnh sửa có chút khó khăn.

Sau một lúc cuối cùng hai bộ quần áo cũng hoàn thành, tuy Hàn Nhật đã cắt ngắn đi nhưng cơ hồ vẫn rộng. Háo hức cởi ngay bộ quần áo trên người ra, rồi mặc áo mới vào, Hàn Nhật cũng vãn nguyện, lại phủi bụi trên giường đi hắn mới đi ngủ.

Mà hình như lão đầu cũng không phản đối việc này, cũng để yên cho hắn.

..............

-Tiểu tử mau dậy, có nguy hiểm.

Đang ngủ, Hàn Nhật rất nhanh tỉnh dậy, ở trong rừng nên việc hắn ngủ cũng không hoàn toàn thả lỏng, bất kì thứ gì cũng kiến hắn tỉnh giấc nhanh chóng nên khi nghe lão đầu hô liền dậy, tay tự chủ cầm thanh kiếm bên cạnh.

-Ta cảm thấy có người tới...