Cực Phẩm Khí Phi

Chương 6: Ác chỉnh (3)




Rất nhanh, trong vương phủ liền truyền ra rằng dung mạo của vương phi rất xấu xí, hơn nữa trong viện của vương phi còn có ma quỷ lộng hành.

Từ đó về sau, không còn người nào dám đến gần Tâm Thấm viên (nơi ở của Thượng Quan Thiên Thiên) nữa, đây cũng chính là kết quả mà Thiên Thiên mong muốn.

"Tiểu thư, không tốt, . . . . . . tối hôm qua, nha hoàn Tiểu Mộng bên cạnh Nghi phi nương nương ly kỳ chết rồi, hơn nữa nghe nói trạng thái tử vong rất thảm, Tiểu Mộng toàn thân cao thấp. . . . . . nghe nói mặt không còn." Tinh nhi chạy chậm trở lại Tâm Thấm viên vừa thở hổn hển vừa nói, tim không nhịn được cũng run lên.

"Thật sao?" Cứ như vậy chết rồi, haizz, nhanh như vậy đã chết rồi, muốn trách chỉ có thể trách mình không nắm rõ hiệu quả của dược liệu trong tay, khi nào có thời gian phải nghiên cứu mới được.

Ban đầu, nàng chỉ muốn cho toàn thân nha hoàn đó ngứa vô cùng, không ngờ liều lượng hơi hơi nhiều một chút, đáng tiếc cho chuột trắng nhỏ này, trong lòng Thiên Thiên tự trách.

"Đúng vậy! Nghe nói Vương gia mời thái y tới, nhưng thái y cũng không có cách nào tra ra nguyên nhân cái chết. Vì vậy mọi người ở đây đều suy đoán là. . . . . . là do quỷ làm." Lúc nói đến quỷ thì thanh âm của Tinh nhi nhỏ như tiếng muỗi kêu, xung quanh hai mắt lóe ra.

"Ý bọn họ nói là do ta hại chết chứ sao! ." Thiên Thiên giận quá hóa cười.

"Tiểu thư. . . . . ."

"Còn có cái gì nương nương đâu? Nàng như thế nào?" Nhân vật quan trọng còn chưa gặp chuyện không may, ngược lại một nhân vật nhỏ bé lại gặp chuyện không may trước. Xem ra phải tăng thêm hiệu lực mới được.

"Cho đến bây giờ, bộ dạng Nghi phi nương nương vẫn rất si ngốc, đại phu khắp thành, còn có thái y trong cung cũng không tìm được biện pháp chữa trị, đều nói không có cách nào chữa trị cho Nghi phi nương nương." Tinh nhi thực sự không biết ngày đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết vào ngày đó, khi tiểu thư từ trong nhà ra ngoài, thấy Tiểu Mộng bị dọa ngất đi, còn Nghi phi nương nương thì im lặng, sững sờ ở bên cạnh.

Sau đó, nàng cũng có hỏi tiểu thư, nhưng tiểu thư đều khẽ cười cho qua, không muốn nói cho nàng biết rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì.

Trên mặt Thiên Thiên thoáng qua nụ cười hả hê, việc này đúng là không khiến cho nàng thất vọng, nếu không nàng thật sẽ hoài nghi mấy quyển bí tịch mà Diêm Vương cho nàng có vấn đề.

Thật ra thì Thiên Thiên đòi ba bản bí tịch từ Diêm Vương, một quyển y dược, chủ yếu là dùng độc; một quyển khinh công, võ công có thể không cao thâm, nhưng khinh công nhất định phải là kiệt xuất trong thiên hạ; một quyển bí tịch võ công đủ để nàng bảo vệ được tính mạng.

Những thứ này không là gì đối với Thiên Thiên cả, nhưng đối với Diêm Vương thì đây chính là bảo vật tinh túy mà hắn mất mấy trăm năm mới tìm được.

Đặc biệt đối với võ công này, Thiên Thiên chỉ cho rằng nó dùng để bảo vệ tính mạng, không ngờ nó lại chính là võ công đã thất truyền từ lâu mà nhân sĩ giang hồ khắp thiên hạ đều ao ước được sở hữu.

"Tinh nhi, chúng ta đi dạo trong phủ một chút đi! Cả ngày mà cứ ở chỗ này thì buồn bực cũng buồn chết." Tâm tình đang tốt nên nàng muốn đi hóng gió một chút, hình như nàng còn chưa ngắm hết vương phủ này mà?

"Tiểu thư, thật muốn đi sao?" Hiện tại sau viện đều lưu truyền tiểu thư là yêu quái, trừ dung mạo xấu xí bên ngoài, còn có độc hại người.

Gặp phải tình huống này, nhiều người sẽ chọn cách ở trong nhà không ra ngoài, còn tiểu thư nhà nàng lại. . . . . .

Nhưng mà, nàng đã quên rằng tiểu thư của nàng là một người không hề bình thường, không có suy nghĩ mà người thường có thể hiểu, không phải người thường có khả năng làm được.

"Đương nhiên."

"Tiểu thư định đi với dung mạo thế này sao?" Tinh nhi nhìn thoáng qua tiểu thư từ trên xuống dưới, nàng vẫn yêu thích dung mạo tiểu thư lúc không son phấn hơn, nhớ tới hình dáng tiểu thư khi trang điểm lần trước, cả người Tinh nhi lạnh run.

"Không, mặc dù không thể quá lố như lần trước, nhưng ít nhất cũng phải trang điểm lại, nếu không chẳng phải là toàn bộ công sức bỏ ra đều mất hết sao." Thiên Thiên lại bắt đầu làm loạn ở trên gương mặt, nàng vẫn còn đau lòng cho khuôn mặt nhỏ nhắn này, đáng thương khuôn mặt nhỏ nhắn nha.

"Vương Gia, thiếp nghe nói Nghi phi tỷ tỷ bị bộ dạng của vương phi dọa sợ, đến nay Nghi phi tỷ tỷ còn chưa tỉnh táo lại. Bộ dạng của vị Vương phi kia có phải thật là vô cùng xấu xí hay không?" Giờ phút này, nữ tử xinh đẹp đang ngồi trên đùi Long Khải Kỳ, lời nói quyến rũ lại thêm mấy phần yếu ớt.

Long Khải Kỳ nhớ tới gương mặt đó, cả người không chỉ có căng thẳng, thân thể còn tản ra khí lạnh.

"Nô tỳ đáng chết, không nên nói những thứ này. Để nô tỳ làm cho Vương gia hết giận." Người ngu cũng biết, nếu như nàng nói tiếp, Vương gia nhất định sẽ không gặp mặt nàng nữa.

Nữ tử xinh đẹp trêu chọc trên người Long Khải Kỳ.

Long Khải Kỳ tự nhiên không phải kháng cự, đêm xuân của các hoa khôi đều là những nữ tử tuyệt sắc khó gặp, bất luận là về tài hoa hay về dung mạo, đều đủ để khiến nam tử cam tâm phục dưới váy.

Mà bên kia

"Tinh nhi, kéo căng da ra, nếu không gương mặt nhỏ nhắn tinh khiết này xuất hiện nếp nhăn, sẽ sớm thành bà cô già mất." Thiên Thiên trêu cười nói, đôi tay thỉnh thoảng còn bấm lên gương mặt nhỏ nhắn.

"Tiểu thư, người không phải nói chỉ trang điểm một chút sao? Như thế nào lại giống hệt lần trước." Thì ra Thiên Thiên còn vẽ lại mặt Trinh Tử, trách không được mặt của Tinh nhi lại căng thẳng như thế.

"Ngươi không thấy còn thiếu một điểm sao?" Nàng đã trang điểm đỡ dày hơn, đánh phấn ít hơn, lông mày cũng mảnh hơn nhiều, chủ yếu là màu sắc môi cũng không rực rỡ như lần trước.

Thành thật mà nói, đều do những người này không biết thưởng thức, đây là nàng vẽ gương mặt thịnh hành nhất Đường triều, chỉ là ở mỗi chỗ, nàng tô dày hơn rất nhiều, nên mới biến thành gương mặt như bây giờ.

"Đúng là thiếu một chút." Ba giọt mồ hôi lưu lại, đi dọc theo con đường này, dọa chạy biết bao nhiêu người đây!

Tinh nhi im lặng triệt để, nàng phát hiện tiểu thư cũng có một mặt chỉnh người như vậy. Chỉnh người ta chết mà không phải đền mạng!

"Tiểu thư, nếu không chúng ta đi về phía trước đi, hoặc là người xem, cảnh sắc nơi này rất xinh đẹp, không bằng chúng ta thưởng thức phong cảnh ở chỗ này một chút được không?" Tinh nhi nhìn thấy tình cảnh phía sau cách đó không xa, gương mặt không nhịn được đỏ ửng.

Bởi vì Thiên Thiên đứng đối mặt với Tinh nhi, nên không biết vì sao Tinh nhi đột nhiên xấu hổ? Cũng không biết vì sao Tinh nhi phải nói như vậy? Nhưng rất nhanh, nàng liền biết.

Nghe tiếng thở dốc này làm tai người ta đỏ, hơn nữa nàng còn là người hiện đại, đương nhiên biết âm thanh này đại biểu cho điều gì, không cần nhìn cũng biết phía sau, cách đó không xa đang trình diễn một màn cảnh nóng.

"Tại sao phải đi lối khác? Nếu lựa chọn trình diễn ở nơi này chính là muốn cho người khác xem rồi, huống chi. . . . . ." trong đầu Thiên Thiên xuất hiện một kế hoạch, Long Khải Kỳ, ngươi cũng nên cẩn thận.

Ha ha. . . . . . trong lòng người nào đó cười gian .