Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 40: Vô Tình Kiếm Nguyệt Quang tiên tử




“Nguyệt Quang tiên tử.” Y Lạc Lạc hô lên, ngẩng đầu: “Không hổ danh là đường chủ tương lai của Bách Hiểu Đường, Lạc Lạc bội phục.” Ngươi không bội phục mới là lạ.

“Y đại tiểu thư quá khen, Nguyệt Quang chẳng qua tùy tiện nói, không cần phải để trong lòng.”

Y Lạc Lạc tựa như thẹn nói: “Ta vốn đối với ngươi không tốt, tâm tồn khúc mắc, nhưng hôm nay nghe ngươi nói, cảm thấy thực sự thông suốt nhiều lắm, mà sao ngươi không cười, ánh mắt ngươi như kết băng, nhìn rất đáng sợ.” Nàng quả nhiên vẫn là nữ tử ngây thơ đi.

“Trên đời này, có cái gì đáng để ta cười.” Ta vẫn cư nhiên lạnh lùng. 

Y Lạc Lạc than thở nói, “Ta nghe nói… ngươi là Trung Quốc đệ nhất mỹ nữ, hẳn là rất xinh đẹp, vì sao không cười?” Ta thiếu chút phun cơm, may là chưa có ăn cái gì, khi đó ta tùy tiện khoe khoang, hiện lại để nàng nói ra?

“Mỹ nữ đệ nhất? Thiên hạ đệ nhất? Chỉ là hư danh. Nhân sinh ảo mộng, chẳng qua được mấy mươi năm, sao phải vì cái hư danh này mà mang mệt vào người.” Ta một bộ tiêu sái nói, kì thực vẫn thích nổi danh, nhưng là làm bộ. 

Y Lạc Lạc nghe vậy thở dài một tiếng: “Aiz, chẳng trách Giang đại ca thích ngươi, ngươi quả thực là nữ tử cực kỳ xuất chúng. Tuy chúng ta vừa nhận thức, chính ta cũng cảm thấy thích ngươi.” Thiết, đã sớm biết, còn là đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

“Nếu luận không giống người thường, Ý Vân muội chính là đệ nhất kì nữ.” Ta đem chính mình khinh bỉ một phen, nào có ai tự tán dương mình như vậy?

“Phải không?” Giọng nói đều là khinh thường, ta sớm đoán trước. “Nàng cả ngày đều là ăn mặc lòe loẹt, trang điểm dày đặc.” Y Lạc Lạc một bộ coi thường.

“Có lẽ, chính bởi vì rất xinh đẹp, mới không dám cho người xem.” Ta lại khinh bỉ chính mình, ta là dạng gì chính mình hiểu rõ, vì sao nói xinh đẹp, aiz…

Y Lạc Lạc nghe thế vẫn còn nghi hoặc, ta sớm thoát khỏi đeo bám, tìm một chỗ ngồi xuống, tiểu nhị đem cho ta ít điểm tâm, ta vừa ăn vừa cẩn thận nghe chuyện xung quanh, cần biết gần nhất có việc gì.

“Các vị, việc lớn rồi.” Ta vừa ngồi xuống, một trung niêm nam tử vội vã chạy vào, chưởng quầy lập tức nói: “Việc gì? Sao ngươi kích động vậy?”

Nam tử kia nói: “Đường chủ của chúng ta đả bại Tây Bắc song hổ, vì võ lâm trừ hại, nhưng nàng lập lời thề một ngày chỉ giết một người, nên chưa giết Tôn Hổ, mới giết Tôn Báo.” Là tin tức của ta, tai ta lập tức động đậy.

“Phóng viên này, ngươi nói rõ ràng.”

Đồng chí phóng viên vẻ mặt hưng phấn, lấy cốc trà uống cái ực rồi nói: “Ta mới từ tổng đường nhận được tin. Tôn Hổ chính là tự thân đến tổng đường bồi tội, nghe nói, hắn tìm Nguyệt Quang tiên tử. Nửa tháng trước, huynh đệ hắn tìm Giang đại hiệp báo thù, Nguyệt Quang tiên tử vừa hay ở đó, Giang đại hiệp chịu trọng thương, đường chủ tương lai Nguyệt Quang tiên tử liền giết đệ đệ Tôn Báo. Nghe nói, võ công Nguyệt Quang tiên tử xuất thần nhập hóa, kiếm pháp nhanh như quỷ mị, ra tay tàn nhẫn. Luận kiếm pháp đương kim võ lâm không ai có thể so sánh với nàng. Bản đường muốn đem Nguyệt Quang tiên tử nhập danh anh hùng phổ, bài danh đệ ngũ, ngang hàng cùng Giang trang chủ, cùng tặng ngoại hiệu: Vô Tình Kiếm.”

Nghe hết câu, trà trong miệng thiếu chút nữa phun ra. Ta ngang danh bệnh thần kinh? Còn có Vô Tình Kiếm? Có lầm hay không?

“Hảo, Nguyệt Quang tiên tử quả nhiên là nữ trung hào kiệt, Bách Hiểu Đường sau này phát dương quang đại.” Một lão huynh vui sướng vỗ tay.

“Phóng viên, Nguyệt Quang tiên tử là sư tỷ của Bách Hiểu Sinh, tuổi không nhỏ đi? Trên giang hồ không ai biết nàng dung mạo ra sao? Thực ra bao nhiêu tuổi? Ngươi biết không?” Lại có ngươi đem ta thành lão thái thái.

“Đúng, nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Xinh đẹp không?”

Ta nhịn không được, hô một câu: “Vô Tình Kiếm? Còn có lão thái thái, có lầm hay không?” 

Bên cạnh có người nghe thấy lời ta nói: “Cô nương, Nguyệt Quang tiên tử võ công thế nào, Vô Tình Kiếm ba chữ là đủ để nói, về tuổi, khó nói, chưa ai gặp qua. Nếu là sư tỷ Bách Hiểu Sinh, lại có võ công cao vậy, chỉ e…tuổi tác đã cao.” Ngươi mới tuổi tác cao.

“Vô Tình Kiếm Nguyệt Quang tiên tử năm nay hai mươi ba.” Nhịn không được, ta cuối cùng hô to một câu, tất cả mọi người lập tức tĩnh xuống, ánh mắt nhất tề nhìn ta như nhìn quái vật? Phóng viên nọ đi đến cạnh ta, cung kính nói: “Vị nữ hiệp này, ta là tổ trưởng tổ phóng viên của Bách Hiểu Đường, có thể phỏng vấn ngươi chút không?” 

Ta cấp cho hắn một cái nhìn xem thường: “Là cấp bậc gì?”

Hắn ảm đạm cười: “Bách Hiểu Đường chia Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn tổ, ta là thủ tịch phóng viên của tổ Thiên Lục Tây Lâm.” Tổ Thiên, lại còn thủ tịch, lợi hại. Ta lại liếc mắt hắn một cái: “Thủ tịch phóng viên, vậy mà không biết ta là ai?”

Ta cười nói: “Vô Tình Kiếm, Nguyệt Quang tiên tử.” Lần đầu tiên xưng danh, thực không thuận miệng, ngoại hiệu này thực khó nói a.

Tất cả mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau, Lục Tây Lâm miệng mở như hoa loa kèn, không nghĩ đến bản thân ngồi nói nửa ngày với người trước mặt lại chính là đường chủ tương lai.

“Ngươi chính là Nguyệt Quang tiên tử?” Lục Tây Lâm hỏi lại. Ta xuất ra khối ngọc bài cho hắn. “Ngươi cứ cho không nhận ra ta, ngọc bài này ngươi nhận ra đi?”

Lục Tây Lâm vừa thấy bài tử, nói: “Biết, nhưng là thuộc hạ không nghĩ đến tiên tử lại ở nơi đây.”

Chưởng quầy đương nhiên xuất hiện nói: “Lục Phóng viên, ta vừa rồi muốn nói cho ngươi, chính là ngươi rất kích động, ta không có cơ hội.”

Lục Tây Lâm ánh mắt sáng ngời nói: “Nguyệt Quang tiên tử, ta có thể phỏng vấn ngươi không?” Còn phỏng vấn?

“Muốn hỏi gì?”

“Xin hỏi tiên tử, Bách Hiểu Đường chủ cùng người là cùng học sư phụ nào? Môn phái gì? Tuổi của người còn trẻ vì sao đường chủ vẫn là sư đệ? Tiên tử vì sao cùng Giang Tử Ngang đại hiệp gặp nhau? Người giết Tôn Báo là dùng võ công gì? Theo Tôn Hổ nói kiếm của tiên tử cực kỳ sắc bén, chẳng hay là tên gì, có thể cho ta xem qua?….” Trời ơi, thật dài dòng. Ta phiền muốn chết, nhưng là nhiều người cũng hướng chú ý lại đây.

“Ngươi thực sự là Nguyệt Quang tiên tử? Thu đồ đệ không?”

“Tiên tử, có thể cho chúng ta họa lại phương dung?”

“Xin hỏi tiên tử cùng Giang Trang chủ là quan hệ gì?”

“Vì sao tiên tử lại cùng Mộ Dung nhị tiểu thư kết nghĩa tỷ muội?”

……

Ta một lúc đã bị hỏi cả trăm vấn đề, tất cả đều nhốn nháo hẳn lên, ta bị vây ở giữa, thực sự hiểu được cảm giác của siêu sao Hollywood.

Nhưng có những vấn đề sớm muộn phải giải quyết, ta đè nén cơn giận, kiên nhẫn nói: “Sư phụ ta kêu Vô Từ Nhân, là người Trung Hoa dân quốc, đó là một quốc gia lớn, các ngươi không biết. Nguyệt Quang ta mới sinh liền bái phỏng sư phụ, sư đệ trung niên mới nhập môn, vừa hay chậm so với ta một ngày.” Ta đứng lên, dùng tay tháo sa trên mặt, lạnh lùng nói: “Đây là thực dung của ta.” Ta không cần để bọn hắn nghĩ ta già, cho xem một cái đi. Ta vừa rồi xem qua không thấy Cố Mộng Tình ở đây, không cần phải kiêng dè. Về phần vấn đề khác, không nghĩ muốn trả lời.

“Đẹp quá a.” Mỗ nam mê gái nói. Kỳ thực cũng như vậy, chính là không thấy rõ ràng, cảm thấy thần bí và độc đáo.

“Tứ đại mỹ nữ hẳn là sau này phải kêu ngũ đại mỹ nữ, ta xem Mộ Dung Nhược Nhan cũng bất quá chỉ đến như thế.” Ta cùng mỹ nữ tỷ tỷ thực không thể so sánh!

“Không nghĩ tới ở đây ta lại có diễm phúc gặp Vô Tình Kiếm Nguyệt Quang tiên tử.” Ta không phải động vật quý hiếm a. Lục Tây Lâm cầm bút ghi ghi chép chép, cười mị nói: “Đầu đề a.”

Ta bất đắc dĩ lắc đầu, những người này điên, điên rất nặng. Thừa dịp bọn hắn bàn luận, ta nhanh chân trốn lên lầu, chuẩn bị về phòng, lấy chút đồ vật chạy trốn. Vừa nhấc chân, bệnh thần kinh, Y Lạc Lạc, Cố Mộng Tình ba người đang từ cầu thang đi xuống. 

Lục Tây Lâm ánh mắt như cú vọ hô: “Giang đại hiệp, Y cô nương, còn có Cố môn chủ?” Chạy nhanh tới nói: “Giang Trang chủ, Y Lạc Lạc, Cố Mộng Tình, ba vị hảo. Ta là Bách Hiểu Đường thủ tịch phóng viên tổ Thiên — Lục Tây Lâm, muốn phỏng vấn ba vị chút.”

“Lục phóng viên muốn hỏi cái gì?” Y Lạc Lạc nói. 

Lục Tây Lâm nhanh chóng ngăn bệnh thần kinh lại nói: “Giang đại hiệp, nghe nói ngươi bị Tây bắc song hổ đánh thương, là Vô Tình Kiếm Nguyệt Quang tiên tử, cũng chính là Bách Hiểu Đường đường chủ tương lai cứu ngươi, có phải thực sự không? Xin hỏi quan hệ của hai người? Vì sao gặp nhau?” Phóng viên chính là phóng viên, tốc độ hỏi thực không phải bình thường.

Bệnh thần kinh nhìn ta liếc mắt một cái nói: “Vị cô nương kia chính là Nguyệt Quang tiên tử, vì sao không hỏi nàng?”

“Đường chủ chúng ta đối việc này tỏ vẻ trầm mặc, ngươi có cái gì cứ nói?” Lục Tây Lâm tùy thời chuẩn bị giấy bút.

“Vô Tình Kiếm?” Bệnh thần kinh nhíu mày.

“Đúng thế, Giang đại hiệp, theo Tôn Hổ nói, Nguyệt Quang tiên tử võ công xuất thần nhập hóa, kiếm pháp cực nhanh, ra tay tàn nhẫn không lưu tình. Luận kiếm pháp, đương kim võ lâm không ai có thể so được với nàng. Bản đường muốn đem Nguyệt Quang tiên tử liệt danh anh hùng phổ, cùng với ngươi Giang đại hiệp ngang danh đệ ngũ. Cùng tặng ngoại hiệu Vô Tình Kiếm.”

Bệnh thần kinh ánh mắt hướng ta, nói: “Nguyệt Quang cô nương, ngươi nói thế nào?” Cuối cùng phải nói thế nào? Nếu ta thừa nhận Tôn Báo là ta giết, không phải tiết lộ thân phận, nếu không thừa nhận, Lục Tây Lâm sẽ như thế nào, huống chi những người xung quanh sẽ thế nào?

Ta cười: “Ngươi nói sao?” Ta là đem việc khó để cho hắn. 

Bệnh thần kinh lạnh lùng nói: “Không nghĩ, Nguyệt Quang cô nương lại phải mạo danh người.” 

“Lời này là sao?” Lục Tây Lâm chạy nhanh hỏi. 

Bệnh thần kinh liếc ta rồi lại nói: “Trước ta là bị Tây bắc song hổ đánh thương, cũng có người cứu ta, bất quá, nữ tử cứu ta là…” Hắn không tiếp tục nói, quan sát biểu tình của ta.

“Là ai?” Lục Tây Lâm dừng bút hỏi.

“Ai a?” Mọi người cũng xúm vô hỏi.

Ta không dám tưởng kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, trước tiên muốn trốn, nhẹ nhàng đi lên lầu, mắt không thấy, lòng không phiền. 

“Vân nhi.”