Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 7: Nhiệm vụ của Thời Không đại thần




Lúc tỉnh lại đã là buổi tối. Ta phát hiện mình đang nằm ở trong rừng cây, mắt hoa đầu choáng, đừng hiểu lầm, ta chính là đang đói. Nếu ta nhớ không nhầm, ta đã một ngày không có ăn gì. Nhìn lại trên người, quần áo đã đổi một thân vàng rực, hỉ phục sớm bay đi đâu không biết. Tú kiếm, ta nhanh tay sờ sờ, may mắn dù trang sức trên người mất sạch nhưng tú kiếm vẫn ở đó. Ta phát hiện mắt ta nhìn rất rõ, kính mắt của ta vẫn còn, Mộ Dung Nhược Nhan cũng còn lương tâm, không lấy đi kính của ta.

Hiện tại, ta một thân một mình, không có cái gì để ăn, đói chết đi được!!

Ta ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: “Thời Không đại thần chết tiệt, lão tử ta hiện đói quá, đừng thấy chết mà không cứu nhá.” (nguyên văn là một câu chửi, tại hạ mạn phép dịch quá đi >.<)

“Tiểu nha đầu, ngươi cho lão nhân ta là gì, tiền lương cũng muốn cấp.” Một thanh âm u linh quỷ dị chợt vang bên tai, ta ngẩng đầu lên, chợt thấy một khuôn mặt khô gầy, ta sợ tới mức lui ra sau từng bước. “Ngươi là ai? Sao xuất hiện ở trong này?”

Lão nhân kia cười cười. “Nha đầu chết tiệt, không nhớ sao?”

Lão nhân một thân ăn mặc quần áo hiện đại, tóc ngắn, áo Tôn Trung Sơn, dường như đã cũ kĩ. “Ngươi… chính là người đã bán kiếm cho ta, chính là Thời Không đại thần.”

Lão nhân cười nói: “Đúng vậy, nha đầu chết tiệt nhớ ra rồi à.”

“Thời Không, ngươi cho ta cái thân phận gì? Vừa đến nơi này liền bị giam lỏng, trực tiếp bị gả đi. Nếu không phải bổn tiểu thư thông minh, hiện tại sớm đã là oán phụ.”

“Ý Vân, đừng xúc động như vậy, nghe ta nói.” Hắn cười nói: “Ta tin tưởng lấy sự ti bỉ vô sỉ, vô sở vô cầu này, tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn bị người ta bài bố, ta mới có thể yên tâm cho ngươi tới đây.” Ta ti bỉ vô sỉ? Cái này đáng để khoa trương sao?

Ta trừng mắt liếc hắn một cái. “Ngươi mới ti bỉ vô sỉ, còn có, ngươi bảo ta tìm cái kiếm rốt cuộc là như thế nào? Ngươi không nói sao ta có thể tìm?”

Lão nhân cười ha ha nói: “Hiện tại, ta nói cho ngươi biết lai lịch của Long Ngâm Phượng Vũ. Long Ngâm kiếm, Phượng Vũ kiếm, nguyên là một đôi. Năm đó ta còn chưa phải là Thời Không đại thần, vốn là một cao thủ luyện kiếm, sư muội cũng chính là nữ nhi của sư phụ ta, cũng giống ta rèn ra một thanh bảo kiếm. Chúng ta từ nhỏ đấu đi đấu lại, ai cũng không chịu thua. Ta rèn ra Long Ngâm, nàng rèn ra Phượng Vũ. Long Ngâm Phượng Vũ đúng thật là thiên hạ vô song, chém sắt như chém bùn, thực là bảo kiếm, nhưng sư phụ nói thiếu linh tính. Vì thế sư phụ đem Long Ngâm Phượng Vũ đặt cùng nhau, một lần nữa tái luyện, lại lấy máu của ta và sư muội tưới trong đó, tự nhiên có linh tính, ta cùng sư muội cũng sinh ra cảm tình, cuối cùng kết thành phu thê.” Thật lãng mạn, thật romantic a!!!

Ta nhíu mày. “Ngươi nói đồ vật này kêu Phượng Vũ?” Tên thật khó nghe.

“Đúng, trong tay ngươi, chính là Phượng Vũ.”

“Vậy ý ngươi là Long Ngâm Phượng Vũ một đôi, cho nên ta có Phượng Vũ, liền nhất định có thể tìm được Long Ngâm?” Ước chừng hẳn là chủ ý này.

“Đúng là như vậy, ta cùng thê tử bên nhau mấy trăm năm, đã sớm tâm ý tương thông.” Kiếm cũng tâm ý tương thông, quả là lời nói vô căn cứ.

Ta liền đứng lên, còn nhìn kĩ Thời Không đại thần: “Ta như thế nào cũng không cảm ứng được? Hay là không hề có Long Ngâm? Ngươi vẫn nên đem ta trở về đi thôi.”

Thời Không đại thần trở về chỗ cũ nói: “Tuyệt đối không sai, rất nhiều năm trước, ta vẫn còn là một bán tiên, cùng Nguyệt Lão uống rượu. Uống rất nhiều, đem đôi kiếm cho Nguyệt Lão xem. Nguyệt Lão tự nhận rằng nhân duyên khắp thiên hạ do hắn định đoạt, không tin kiếm có thể ảnh hưởng tới tình cảm con người. Vì thế thừa dịp ta không chú ý, vứt Long Ngâm bay đến nơi này. Hắn nói muốn xem xem, chủ nhân của kiếm rốt cuộc yêu nhau như thế nào. Không nghĩ đến, nhiều năm về sau, ta lại trở thành Thời Không đại thần, có thể tùy ý xuyên không. Cho nên, ta đưa ngươi tới tìm Long Ngâm.”

Ta cẩn thận nghĩ lại lời nói của hắn, “Ngươi lúc đầu nói diện mạo của ta sẽ không ảnh hưởng tới công tác, có phải sợ ta cùng chủ nhân của Long Ngâm có tình cảm không trở về hiện đại không?” Lão già chết tiệt, quả nhiên đều đã tính toán tốt.

Thời Không đại thần ha ha cười. “Ngươi đoán đúng rồi.”

“Vì sao ta phải nhận lời giúp Long Phượng hội họp.” Vì sao không đi tìm người khác, kì thực thế giới này đâu có thiếu người?

Thời Không đại thần đương nhiên nói: “Ngươi là đồ đệ của lão bà ta, mang trên mình Phượng Vũ kiếm pháp, không tuyển ngươi thì tuyển ai?”

Ta cảm giác không đúng, “Cái gì?”

Lão nhân chạy nhanh cười. “Nga, không có gì.”

“Nói, có âm mưu gì?” Ta xuất ra tư thế ác nữ. “Không nói ta liền không tìm Long Ngâm.”

Lão nhân do dự một hồi, cuối cùng cũng nói: “Aiz, lão bà của ta là người Nhật Bản, tên là Sơn Bản Huệ Tử, công tác ở địa phủ.” Ta đầu óc vang lên ầm ầm, sư phụ lại là lão bà của Thời Không đại thần, còn công tác ở địa phủ?

“Nàng… là lão bà của ngươi?” Ta có điểm đau đầu, thực không dám tin tưởng.

Hắn gật đầu. “Lão bà của ta không cam lòng để Long Ngâm Phượng Vũ thất truyền, một lòng muốn tìm truyền nhân. Vì thế đến một trung tâm võ thuật làm lão sư, hi vọng có thể gặp được người thích hợp. Năm năm trước, nàng gặp ngươi, liếc mắt một cái đã thấy ngươi thích hợp làm đệ tử.” Trời ơi, thế là một cái liếc mắt liền vứt ta tới đây sao, dạy ta cái kiếm pháp kia, nguyên lai là “Phượng Vũ”.

“Này, đùa giỡn ta tới như vậy, sư phụ có phần tham gia?” Ta nghi hoặc, nàng là người ta tín nhiệm nhất, vì sao gạt ta?

Thời Không đại thần thở dài, “Nàng không biết ta đem đồ đệ yêu quý của nàng về thời cổ đại. Long Ngâm kiếm mất tích, ta vẫn không dám nói cho nàng, nàng biết liền li hôn với ta, hiện đại một ngày, nơi đây mười năm, ta là trộm Phượng Vũ của lão bà, gạt nàng đem ngươi đùa bỡn đó. Ý Vân a, ngươi xem xem, ta thực đáng thương, vì ta, cũng vì sư phụ của ngươi, ngươi phải cố gắng tìm.”

Ta giống như cười muốn gập bụng, nói: “Thời Không đại thần, thì ra là thế a. Bất qua ta hiện tại tuy có võ công, nhưng ta một chút nội lực cũng không có, ngươi bảo phải làm sao bây giờ?” Lúc cần xảo trá thì tuyệt không được lưu tình.

“Yên tâm, một tháng trước, ta cũng phái một người từ hiện đại đến tìm. Hiện giờ ngươi đã đến rồi, hắn cũng có thể trở về. Chỉ cần ngươi tìm được hắn, làm cho hắn đem võ công truyền thụ cho ngươi. Hiện đại một tháng, nơi đây đã muốn ba mươi năm. Hắn hiện đã hơn năm mươi tuổi, nội lực thâm hậu, chỉ cần truyền cho ngươi, thì ngươi chính là cao thủ.” Nói xong lời cuối, Thời Không đại thần đắc ý nhướng mi.

Ta lập tức tươi cười. “Làm sao ta tìm được hắn?” Ta nếu học được công lực thâm hậu, trở lại hiện đại chính là tuyệt đỉnh cao thủ, thiên hạ vô địch, ai dám tranh phong.

“Ngươi tự mình tìm đi, thiên cơ bất khả lộ.” Hắn dúi vào tay ta một thỏi vàng. “Đừng đói chết, đói chết thì lão bà của ta liền chuẩn bị li hôn.”