Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 65: Lý Tưởng ra tay




Edit: Vạn

“Không có nói gì cả?” Phó Nghị cười khổ một tiếng, nói, “Sau khi em bắt hắn, cả đêm đều tiến hành thẩm vấn hắn, chỉ có điều kỳ quái là hắn rất ương ngạnh, không chịu trả lời bất kỳ vấn đề nào.”

“Có chút ý tứ a!” Lý Tưởng nói, “Chuyện có chút phiền phức rồi, Hùng Huy vừa chết, Hùng Bách Đào sẽ lập tức biết tin ngay, lão ta là Phó bí thư chánh pháp ủy thành phố Giang Châu, nhất định sẽ thông qua mạng lưới quan hệ gây áp lực cho cậu, cho Cục quốc an thành phố Giang Châu, ngày mai trong hội nghị của các cậu, Chu Triết nhất định sẽ là người đầu tiên làm khó dễ cậu. Hùng Huy nếu như nói ra chuyện gì thì cậu còn có nói lại được một chút, nhưng mà Hùng Huy chưa từng nói gì, cậu cũng chỉ có thể chờ Chu Triết, chờ người khác cố ý làm khó dễ cậu thôi.”

Phó Nghị cười ha ha nói: “Cho nên em mới gọi điện cầu cứu với đại ca đây.”

“Tiểu tử thối, chuyện này là anh sai cậu làm, nhất định sẽ không buông tay mặc kệ rồi, cho anh thời gian một buổi tối, thứ các cậu điều tra không được anh sẽ giúp các cậu điều tra.” Lý Tưởng tỉnh táo phân tích toàn bộ sự kiện, trong lòng đã có cách đối phó, an ủi Phó Nghị nói, “Chuyện này theo một mặt khác mà nói cũng là một cơ hội.”

“Là như thế nào?” Phó Nghị hỏi.

“Nội bộ không sạch sẽ, tự nhiên là có nhân viên nội bộ bị người mua chuộc, nếu như cậu điều tra chẳng phải là đánh được vào mặt Chu Triết sao.” Lý Tưởng cười ha ha một tiếng, thản nhiên nói.

Phó Nghị cười nói: “Vậy cũng đúng, vừa hay em nhìn Chu Triết cũng đéo vừa mắt, lần đầu gặp em đã định ra oai phủ đầu, hừ hừ, có điều chỉ là một Cục trưởng Cục quốc an, chảnh chó cái đéo ấy, trước đây theo đại ca lang bạt, thủ tướng quốc gia với vương thân quý tộc chúng ta đều gặp qua hết rồi.”

“Được rồi, đừng có lại nói mấy cái này với ca, cậu nếu như ngay cả lão ta cũng không chơi được, đừng nói là anh em với anh nữa, cứ như vậy đi, anh đi làm chút chuyện.” Lý Tưởng nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Lý Tưởng sau khi cúp máy điện thoại liền trực tiếp gửi một tin nhắn tới một dãy số: Điều tra tất cả về Hùng Huy.

Không bao lâu cái số kia liền gửi lại một tin: “Rõ, lập tức điều tra.

Ngay sau đó Lý Tưởng liền gọi điện thoại cho Dương Tư Niệm, sau một lát, thanh âm uể oải của Dương Tư Niệm truyền đến: “Này, có chuyện gì thế?”

“Đang ngủ hả?” Lý Tưởng cười hỏi.

“Ừm.” Dương Tư Niệm tỉnh hơn phân nửa, thấy là điện thoại của Lý Tưởng, dựa vào bên giường, thanh âm có chút khàn khàn nói, “Đã lâu không có cảm giác được an tâm mà ngủ như vậy.”

“Vậy thì xấu hổ quá, quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi.” Lý Tưởng áy náy nói.

Dương Tư Niệm mỗi ngày đều phải bận rộn tới tận khuya, giấc ngủ đối với nàng mà nói là một cái gì đó xa xỉ không sánh được, có thể có cảm giác an tâm càng là chuyện mơ tưởng.

“Không có gì, tôi ngủ được một lúc lâu rồi.” Dương Tư Niệm bình thản nói, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Lý tương cười, hút một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói ra, đột nhiên nói: “Hùng Huy chết rồi.”

“Cái gì?” Dương Tư Niệm giật mình tỉnh hẳn lại, người ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nói, “Hùng Huy chết? Hắn chết như thế nào?”

Trong lòng không biết là vui mừng hay là lo lắng.

Hùng Huy không tính là cái gì, chỉ cần dùng tiền, Giảng Vũ Đường sẽ không có động tác lớn gì, nhưng lão tử phía sau Hùng Huy thì không đơn giản, Phó bí thư chánh pháp ủy thành phố Giang Châu, chức quan lớn có thực quyền, lão mà nổi giận thì toàn bộ thành phố Giang Châu cũng phải chấn động ba phần.

“Là tự sát, vừa mới xảy ra.” Lý Tưởng cực kỳ nhàn nhã dựa người vào ghế dài hút thuốc, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, hoàn toàn không có đem chuyện Hùng Huy chết để ở trong lòng.

Dương Tư Niệm trầm mặc hồi lâu, nghiêm sắc mặt nói: “Lý Tưởng, cậu lập tức rời khỏi thành phố Giang Châu, càng nhanh càng tốt.”

“Ah, vì sao?” Lý Tưởng cười nói.

Dương Tư Niệm nói: “Hùng Huy chết, Hùng Bách Đào nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu, bởi vì vì cậu Hùng Huy mới có thể bị người Cục quốc an bắt đi, bây giờ Hùng Huy chết, bên Cục quốc an lão ta sẽ khó làm gì được, cho nên lão nhất định sẽ tính sổ mọi chuyện lên đầu cậu.”

“Sự tình không có đơn giản vậy đâu.” Lý Tưởng cũng không biết giải thích như thế nào với Dương Tư Niệm, dù sao có một số việc là thuộc về bí mật, hắn không có tiện tiết lộ cho nàng biết được, “Hùng Huy chẳng qua chỉ là một ngòi nổ, loạt hành động kế tiếp chính là các phe phái khắp nơi đánh cờ.”

“Tôi không hiểu.” Dương Tư Niệm quả thật là không hiểu, chẳng qua là một chuyện rất đơn giản, làm sao lại biến thành phe phái các nơi đánh cờ với nhau rồi, chuyện này nói ra có chút giật gân.

“Sau này cô sẽ hiểu.” Lý Tưởng cười ha hả, nói, “Có điều tôi không thể đi, nếu như tôi đi, Hùng Bách Đào sẽ đem tất cả lửa giận phát tiết lên người cô, đến lúc đó chỉ sợ là cô bị nguy cơ tứ phía.”

“Tôi không sao đâu, Hùng Bách Đào có càn rỡ đi nữa cũng không dám làm gì với tôi.” Dương Tư Niệm cũng không có bao nhiêu lo lắng.

Lý Tưởng nói: “Hùng Bách Đào là người Diệp gia, lão ta nếu thật muốn đối phó cô, Diệp gia không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, nhất định sẽ làm chút chuyện, mà Dương gia hiển nhiên còn chưa đủ mạnh để chuốc lấy lửa giận của Diệp gia, đến lúc đó sự tình sẽ như thế nào, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết rõ.”

Dương Tư Niệm trầm mặc lại.

Lý Tưởng quả thật nói đúng, Hùng Bách Đào là người có cống hiến cho Diệp gia, đối với Diệp gia trung thành tận tâm, mà Diệp gia là gì, là một trong tứ đại thế gia của thủ đô, lại còn đứng thứ 2 nữa, còn hơn cả Dương gia, thế lực cùng lực ảnh hưởng phải lớn hơn rất nhiều.

Nếu như Diệp gia đứng ra, như vậy Dương gia vì ngại áp lực, tất nhiên sẽ hi sinh nàng để yên lòng Diệp gia, làm lặng lửa giận của Hùng Bách Đào lại.

Ai cũng biết nàng ở Dương gia là không có địa vị gì, ngay cả là hệ nhất mạch cũng không được gia tộc tín nhiệm cùng trọng dụng, hi sinh nàng là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Vậy làm sao bây giờ?” Dương Tư Niệm thở dài một hơi, có vẻ như là bất lực, Lý Tưởng mà đi, nàng sẽ phải nhận áp lực cùng hậu quả, mà Lý Tưởng không đi, tỏ ý không muốn nàng đối mặt với chuyện này một mình, trong lòng nhất thời cảm động, bất giác nghĩ Lý Tưởng không hề đáng ghét, mà là một nam nhân dũng cảm biết gánh trách nhiệm.

Lý Tưởng thở ra từng hơi khói, thản nhiên nói: “Dương gia không phải vẫn muốn đem tay chân gài vào thành phố Giang Châu sao, lúc này đây cô cho Dương gia một nhân tình lớn rồi.”

“Có ý gì?” Dương Tư Niệm mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn không yên lòng hỏi.

Lý Tưởng nói: “Rất đơn giản, đánh văng Hùng Bách Đào, như vậy vị trí Phó bí thư chánh pháp ủy thành phố Giang Châu sẽ để trống, chỉ cần Dương gia hành động một chút, tôi nghĩ vị trí này người khác sẽ lấy không được.”

Dương Tư Niệm không yên lòng nói: “Dương gia sẽ ra tay sao?”

Lý Tưởng nói: “Ở trước mặt lợi ích, Dương gia nhất định sẽ ra tay.”

“Nhưng mà...” Dương Tư Niệm muốn nói, Hùng Bách Đào là người Diệp gia, lão ta gặp chuyện không may thì Diệp gia tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định sẽ ra tay cứu lão ta.

“Tôi biết cô muốn nói gì.” Lý Tưởng ngắt lời Dương Tư Niệm, lãnh đạm nói, “Cô chỉ cần gọi điện cho Dương gia nói như vậy, về phần cái khác để cho tôi làm cho. Đã lâu không có cùng người khác đấu đá, người ta còn không biết tôi là một lão hổ đâu.”

“Ặc...” Dương Tư Niệm xấu hổ, thế này là quá tự kỷ rồi.