Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 67: Làm khó




Edit: Vạn

Chu Triết trong lòng giận dữ, đêm nay hắn xác định không được ngủ yên bình rồi, bấm số điện thoại của Phó Nghị, lạnh lùng nói: “Phó cục trưởng, cậu có phải nên cho tôi một lời giải thích?”

“Xin lỗi, đây là chuyện tuyệt mật, tôi không thể tiết lộ tin tức gì cho Chu cục trưởng được.” Phó Nghị được Lý Tưởng chỉ điểm, đối với bất kỳ kẻ nào chất vấn cũng áp dụng cách không trả lời, chờ đợi bão tố của ngày mai đến.

“Đủ rồi, tôi là Cục trưởng cục quốc an thành phố Giang Châu, cậu chẳng qua chỉ là Đệ nhất Phó cục trưởng, ở trước mặt tôi nói chuyện tuyệt mật, cậu đủ tư cách sao?” Chu Triết tức giận miệng mắng to.

Phó Nghị sắc mặt trở nên rất khó coi, thế nhưng hắn vẫn như cũ cường ngạnh nói: “Chu cục trưởng, có tư cách hay không không phải là do ông nói mà là do tổng bộ nói. Khi tôi đến thành phố Giang Châu, tổng bộ đã cho tôi nhiệm vụ, trước khi tôi hoàn thành được nhiệm vụ này sẽ không tiết lộ bất cứ chi tiết nào cho ai, xin Chu cục trưởng thứ lỗi nhiều.”

“Cậu...” Chu Triết thực sự giận dữ, hắn hoàn toàn bị hành vi của Phó Nghị làm cho tức giận, đồ vô tổ chức, trong mắt hoàn toàn không có người cục trưởng là hắn, chuyên quyền độc đoán, độc tài đại quyền, hắc hắc cười lạnh, nói, “Được, Phó cục trưởng được, lá gan của cậu thật là lớn, đừng tưởng rằng lão tử nhà cậu là Đệ nhất Phó cục trưởng của tổng bộ mà Chu Triết này không có cách nào với cậu. Nói cho cậu biết, Hùng Huy chết, hbd không chịu buông tha đâu, thế cục thành phố Giang Châu đều bị cậu quấy loạn rồi, cậu chờ lửa giận của các đại lão khác đi.”

“Éo lo.” Phó Nghị vô cùng đơn giản đáp lại hai chữ, Chu Triết dù uy hiếp hắn như thế nào cũng không thể lay động tâm hắn được.

“Cậu...” Chu Triết không biết nói gì nữa, tên Phó Nghị này là một thằng trẻ trâu hay là một người không biết gì, lẽ nào hắn không biết chuyện này có ảnh hưởng lớn như nào sao? Nó sẽ hủy đi tiền đồ chính trị của rất nhiều người, đáng cười là Phó Nghị cho rằng dựa vào Phó gia thì có thể làm gì thì làm, không sợ bất cứ thế lực nào, đây là điển hình của cuồng vọng tự đại.

“Phó cục trưởng, cậu được lắm, có dũng khí, tôi lại không có được dũng khí lớn như cậu vậy, xảy ra chuyện lớn như vậy, nói rõ nội bộ Cục quốc an thành phố Giang Châu không ổn định, căn cứ vào tinh thần của cao tầng tổng bộ, tôi làm Cục trưởng của cục, cần phải mở một lần hành động đặc biệt trong toàn cục, đối với những đồng chí không kham nổi trọng trách, đối với những đồng chí vô tổ chức vô kỷ luật, đối với những đồng chí phạm sai lầm lớn, tôi sẽ yêu cầu Đảng ủy một mực khai trừ, rồi sẽ báo cáo kết quả về tổng bộ.” Chu Triết quyết định muốn bắt Phó Nghị để khai đao, chứ cứ để cho Phó Nghị tiếp tục càn quấy thì không chỉ mang lại cho hắn phiền phức lớn còn có thể làm cho quyền lực cùng quyền uy của hắn bị cực đại khiêu chiến.

“Tôi là do tổng bộ Cục quốc an bổ nhiệm, Chu cục trưởng, ông không có quyền cách chức tôi.” Phó Nghị không phải người ngu ngốc, nghe ra được Chu Triết đang cố ý nhằm vào hắn, lạnh lùng đáp lại.

Chu Triết hắc hắc cười lạnh nói: “Quả thực cậu là do tổng bộ bổ nhiệm, thế nhưng cậu không được quên, tôi mới là Cục trưởng cục quốc an thành phố Giang Châu, đối với cậu có quyền sắp xếp công tác, chức vụ. Hừ, Phó Nghị, Phó cục trưởng, hội nghị ngày mai cậu phải tham gia đúng giờ đó.”

“Sao cũng được.” Phó Nghị lại đơn giản tung ra ba chữ, rồi trực tiếp ngắt điện thoại.

Chu Triết trở nên ngây người ra một lúc, sau đó cười lạnh một cái, nói: “Được, lá gan rất lớn, vô tổ chức vô kỷ luật, người như vậy giữ lại trong Cục quốc an sẽ chỉ là một tai họa.”

Hùng Huy chết làm cho thế cục yên bình của thành phố Giang Châu nhất thời biến động, thế lực khắp nơi đều đặt tiêu điểm lên người hbd, đều muốn biết tiếp theo hbd sẽ làm như thế nào, thế cục lại trở thành như thế nào.

Có điều Tứ đại thế gia ở kinh thành vẫn gió êm sóng lặng, bất luận thành phố Giang Châu có náo nhiệt đi nữa, Tứ đại gia tộc vẫn có vẻ vân đạm phong khinh, bất động như sơn.

Về phần ngời khởi xướng là Lý Tưởng thì buổi tối nay vẫn còn an tâm ngủ một giấc.

Hắn tung ra một mồi lớn như vậy, dẫn tới thế lực khắp nơi ra tay, về phần kết quả thế nào cũng không phải hắn có thể dự đoán được.

Dù sao cũng không có quan hệ gì với hắn.

Buổi tối này Lý Tưởng mơ một giấc mộng rất đẹp, hắn mơ tới Tô Tố Tố, Dương Tư Niệm, Dương Phượng Phượng, Lưu Nhã, còn có Ngải Kỳ, năm cô gái đều nằm bên người hắn, lý tưởng của hắn rốt cuộc được thực hiện, một mình năm nàng, loại cảm giác này rất là kỳ diệu.

“Anh number one đẹp trai...” tiếng chuông điện thoại ầm ĩ đem hắn từ trong mộng đẹp đánh thức, Lý Tưởng nhất thời không biết nói gì nữa, thật khó khăn mới có một giấc mộng đẹp như thế lại bị người khác đánh thức, tiếp nhận cuộc gọi, không vui nói, “Này, muốn chết cũng tìm thời gian đẹp một chút, đang nằm mơ cứ gọi.”

“Ah, mơ chuyện gì thế?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới một thanh âm sang sảng mà uy nghiêm.

“A! Là Phó cục trưởng a!” Lý Tưởng cả kinh, người gọi điện qua đây không phải ai khác mà là Đệ nhất Phó cục trưởng Cục quốc an, nhân vật đứng đầu đời thứ hai của Phó gia, Trung tướng Phó Bản Triều.

“Ầy, không cần gọi cái gì Phó cục trưởng đâu, cứ gọi là chú Phó đi.” Phó Bản Triều tâm tình có vẻ không tệ, vừa cười vừa nói.

Lý Tưởng cười ha hả nói: “Được rồi, chú Phó, ngài sớm như vậy đã gọi điện thoại đến khẳng định không có chuyện tốt rồi, chuyện gia nhập Cục quốc an chú không cần phải nói nữa, cháu tạm thời sẽ không có ý định đó đâu.”

“Chú biết, có điều chuyện ngày hôm nay nếu cháu không tạm thời cân nhắc dùng thân phận Cục quốc an sẽ rất khó giải quyết.” Phó Bản Triều nghiêm trang nói.

Lý Tưởng thở dài một hơi, nói: “Có phải chuyện của Hùng Huy hay không?”

Phó Bản Triều nói: “Đúng vậy, Hùng Huy chết ở Cục quốc an thành phố Giang Châu, chuyện này đối với Phó Nghị ảnh hưởng thật không tốt, trong tổng bộ có người nói Phó Nghị cuồng vọng tự đại, vô tổ chức vô kỷ luật, phạm sai lầm lớn như vậy khiến Cục quốc an cũng xuống đài không được.”

“Ha ha, những người đó nói như thế nào?” Lý Tưởng cười hỏi, hắn biết sự tình không có đơn giản như vậy, Phó Bản Triều nói chỉ là nhẹ nhàng như vậy, là do mọi người xem mặt mũi của ông mới không đem chuyện của Phó Nghị đưa đến cục diện ác liệt.

Phó Bản Triều nói: “Bọn họ đề nghị đem Phó Nghị triệu hồi về tổng bộ, cho một chức vụ nhàn nhã, chờ phong ba đi qua lại lần nữa cho Phó Nghị chức vụ cuối cùng.”

Lý Tưởng nói: “Nói như vậy đường chính trị của Phó Nghị dừng ở đây rồi.”

Phó Bản Triều nói: “Phó Nghị là con trai duy nhất của chú, chú tuyệt đối sẽ không để nó gặp chuyện không may.”

Lý Tưởng thở dài: “Vậy chú muốn làm gì?” Hắn biết dụng ý của Phó Bản Triều, có điều dính đến tiền đồ chính trị của anh em hắn, ngay cả hắn không muốn cũng sẽ buông xuống kiên trì trong lòng, trước cứu Phó Nghị rồi nói sau.

Phó Bản Triều nói: “Đứa nhóc Phó Nghị này chú còn hiểu được, nói đến thủ đoạn chính trị nó vẫn còn non một chút, không phải đối thủ của Chu Triết, ngay cả chúng ta có chứng cớ mười phần, nếu như làm không tốt cũng sẽ để lại vết bẩn cho nó. Cho nên chú nghĩ mời cháu xuất thủ.”

“Đây là chuyện nội bộ Cục quốc an, cháu dù muốn nhúng tay cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.” Lý Tưởng cười khổ nói.