Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 37: Biểu lộ chân thành




"Tiểu Thiên, ta đi tát nước, đệ, đệ nên rửa qua một chút." Dạ Tích Tuyết nhìn Tiểu Thiên lõa thân đứng đó, mặc dù dính đầy bụi bặm nhưng vóc người vẫn xinh đẹp tuyệt trần, cũng làm cho y mặt đỏ tim đập nhanh, lại càng không dám nhìn tiểu khả ái trắng mịn phía dưới hắn.

Mạc Nhiễm Thiên lúc này mới chú ý tới mình thật sự rất mát mẻ, thấy khuôn mặt Dạ Tích Tuyết đỏ lên rồi rất nhanh xoay người rời đi, trong lòng nghĩ mình cư nhiên quên mất nơi này là nhân thích nam nhân, Dạ Tích Tuyết kia mặt đỏ có phải cũng thích mình không, vậy mới vừa rồi bôi thuốc, á, trời ạ! Điều này làm cho sắc mặt Mạc Nhiễm Thiên cũng bắt đầu trở nên đỏ thẫm.

Mạc Nhiễm Thiên vô cùng xấu hổ, lại không quần áo, người bẩn lại không thể trên giường, thấy Dạ Tích Tuyết đi vào, theo bản năng vội vàng một động tác xấu xí, hai tay che phía dưới của mình, mặt đỏ đến mức có thể cắt ra máu.

Dạ Tích Tuyết thấy động tác của hắn thì sửng sốt, sau đó làm như không thấy gì đi tới, đem chậu gỗ đặt trên bàn rồi nhẹ giọng nói: "Tiểu Thiên, lau rửa qua đi." Nói xong hai tay đem khăn mặt trong bồn vắt khô rồi đưa cho Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên đứng ở bên kia bán, ít nhất cũng có thể ngăn trở chút chút, vội vàng nhận lấy chiếc khăn nói: "Cám ơn Dạ đại ca." Sau đó chà xát lung tung trên thân mình.

Dạ Tích Tuyết không dám nhìn Mạc Nhiễm Thiên, nhanh chóng mở tủ quần áo đem bộ quần áo màu xám cùng tiết khố màu trắng ban đầu chuẩn bị lấy ra, đặt ở bên giường.

"Tiểu Thiên, ở bên ngoài đang lục soát thành, đệ đêm nay vẫn muốn trở về ư?" Dạ Tích Tuyết nhìn dấu năm ngón tay trên mặt Mạc Nhiễm Thiên.

"Ta hiện tại có thể quay về sao? Sợ vừa đi ra, huynh liền không thoát được có liên quan, Dạ đại ca, ta còn có việc thỉnh giáo huynh." Mạc Nhiễm Thiên rửa ráy xong xuôi vội vàng mặc tiết khố cùng quần áo vào, mới dám ngẩng đầu nhìn Dạ Tích Tuyết.

"Vậy Tiểu Thiên chịu thiệt một chút cùng Dạ đại ca nằm cùng giường được không? Chúng ta chậm rãi trò chuyện." Dạ Tích Tuyết tuy có chút đỏ mặt, nhưng rất đứng đắn.

Mạc Nhiễm Thiên nhìn y vẻ mặt ngay thẳng, cũng không dám hiểu sai.

"Ta đây sẽ không khách khí." Mạc Nhiễm Thiên cười một chút rồi bò lên trên giường, ngoan ngoãn nằm trong giường, tuy nói thuốc của Dạ Tích Tuyết rất tốt, nhưng trên mông vẫn đau lắm.

Dạ Tích Tuyết tuy nói rất tự nhiên, nhưng thấy Mạc Nhiễm Thiên không phản đối việc chung giường, một lòng lại loạn nhịp, vội vàng đi ra ngoài vội vã rửa mặt, tiếp đó mới trở lại trong phòng, cởi áo khoác nhẹ nhàng lên giường, nằm thẳng không dám nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Tiểu Thiên muốn thỉnh giáo cái gì?" Dạ Tích Tuyết hỏi.

"Ta nghĩ hỏi huynh võ công lợi hại như vậy, học bao lâu mới được?" Mạc Nhiễm Thiên biết mình nếu không muốn bị khi dễ, nhất định phải trở nên mạnh mẽ.

"Tiểu Thiên muốn học?" Dạ Tích Tuyết kinh ngạc quay đầu sang nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Uhm, ta không muốn bị khi dễ." Mạc Nhiễm Thiên kiên định nói.

"Cái này? Dạ đại ca từ mười tuổi đã bắt đầu học, đến bây giờ cũng đã được mười hai năm." Dạ Tích Tuyết có chút khó xử nói.

"A, lâu như vậy ta không thể học nổi. Vậy có thứ võ công nào có thể nhanh chóng luyện thành công không, ta nghe nhị hoàng tử nói cũng không phải mỗi người đều có võ công cao cường được như Dạ đại ca. Ta chỉ cần có thể đánh bại người bình thường là được rồi." Mạc Nhiễm Thiên tiếp tục hỏi, hắn kì thật cũng biết thứ khinh công gì đó kia phải thật lâu mới có thể học được, trên TV chẳng phải cũng như vậy sao, không mất từ tám đến mười năm, vậy đã không gọi võ công rồi.

"Nhanh chóng luyện thành? Đó là giáp mặt chiến đấu." Dạ Tích Tuyết cau mày nói, "Nhưng sức khỏe của Tiểu Thiên còn chưa được, phải rèn luyện thêm, lúc sáng ta xem thân thủ Tiểu Thiên rất khá, có thêm sức khỏe, bình thường cũng sẽ không thua."

"Ai, đáng tiếc vẫn bại bởi tên khốn kia." Mạc Nhiễm Thiên tức giận nói.

"Tứ hoàng tử tất nhiên là không thể so với những người khác, cho nên đệ cũng thấy hắn cũng không đến học. đệ ấy à, quá dễ xúc động." Dạ Tích Tuyết sủng ái nói.

"Ta không biết a, bởi vì nhị hoàng tử trước đây đã nói võ công của mọi người đều như vậy, cho nên ta tưởng rằng sẽ thắng, không nghĩ tới, ai, thật sự cám ơn Dạ đại ca, nếu không đêm nay ta sẽ bị súc sinh kia đùa chết." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ tới chuyện này, liền cảm thấy đầu vai cùng mông đều sinh đau, hơn nữa hậu đình cũng không chịu nổi.

"Tiểu Thiên, nếu đệ đã học võ không kịp, hiện tại chính là vấn đề sức khỏe, hơn nữa đệ có thể đem chủy thủ hay thứ gì đó giấu ở trên người, cũng có thể phòng ngừa việc ngoài ý muốn." Dạ Tích Tuyết nghiêm túc nói.

"Uhm, cái này ta biết, khi trở lại hoàng cung ta nhất định sẽ tìm một cái mang theo." Mạc Nhiễm Thiên nhớ mình đã từng học đấu vật, một đao cũng có thể nhanh chóng lấy mạng đối thủ.

Dạ Tích Tuyết nhìn Mạc Nhiễm Thiên mắt sáng lấp lánh, trong lòng âm thầm ngạc nhiên, thái tử điện hạ này hoàn toàn không giống như mọi người nói, trước đây mình đồng tình với hắn, muốn bảo vệ hắn, hiện tại y đột nhiên cảm giác được Mạc Nhiễm Thiên không đơn giản một chút nào, nhưng nam nhân như vậy càng làm cho y ngạc nhiên và vui mừng.

"Tiểu Thiên muốn lúc nào quay về hoàng cung? Phỏng chừng hiện tại cả kinh thành đều rơi vào khủng hoảng, ha ha." Dạ Tích Tuyết đột nhiên cười ra tiếng, giống như đây là một chuyện đùa vui lắm.

"Dạ đại ca dường như rất vui?" Mạc Nhiễm Thiên thấy kì quái.

"A a, chỉ là cảm thấy rằng làm cho những vị quan an nhàn tiêu dao này kinh hãi một lần cũng rất thú vị. Hiện tại tất cả mọi người đều biết Thân quốc xuống chiến thư, nhưng đều tưởng rằng đem đệ cho Tề vương sẽ gió êm sóng lặng, căn bản không biết hối cải, hàng đêm ca múa đấu võ, gia thê mỹ thiếp, Mạc quốc sớm muộn cũng bại vì bọn họ. Hiện tại đệ mất tích, bọn họ đứng trước nguy cơ chiến tranh, còn không vội vàng muốn chết." Dạ Tích Tuyết có chút tức giận bất bình, kì thật hắn không hy vọng đem Mạc Nhiễm Thiên tặng cho người Tề quốc.

"Dạ đại ca cũng biết việc này a. Ai." Mạc Nhiễm Thiên thở dài sườn sượt, có lẽ có thể đoán được con đường của mình sau này có bao nhiêu gập ghềnh.

"Tiểu Thiên, nếu đệ không muốn, Dạ đại ca có thể đem đệ cứu ra, chúng ta đi tiêu dao giang hồ được không?" Dạ Tích Tuyết thấy Mạc Nhiễm Thiên u buồn, lòng lập tức đau thắt, không khỏi đem ý nghĩ của mình nói ra.

"A?" Mạc Nhiễm Thiên thất kinh, lập tức nhìn vào trong đôi mắt tràn ngập trìu mến kia, đột nhiên giật mình, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nam nhân này rõ ràng là thích thái tử.

"A, ta, ta là nói, đệ, đệ nếu không muốn đi Tề quốc, ta, chúng ta có thể cao chạy xa bay." Dạ Tích Tuyết thấy Mạc Nhiễm Thiên cổ quái nhìn y, khuôn mặt càng ngày càng hồng, lời cũng nói không rõ ràng.

"Dạ đại ca, nhưng huynh là thượng đại phu, "quốc gia an nguy, thất phu hữu trách", huống chi huynh chẳng phải làm quan trong triều sao?" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng nghi hoặc càng ngày càng nhiều.

"Hả, cái này, kì thật quan vị của ta là giả, là hoàng hậu nương nương xin hoàng thượng phong, mà ta vào cung, cũng chỉ là, chỉ là?" Dạ Tích Tuyết khẩn trương nói không ra lời đến.

"Chỉ là cái gì? Cùng hoàng hậu nương nương có quan hệ gì, ta bị huynh làm cho hồ đồ rồi." Tại sao Dạ Tích Tuyết cũng biết Tiêu Hương Hương vậy.

"Cái này, Tiểu Thiên đệ đừng chê cười Dạ đại ca, ta tiến cung chỉ là vì gặp đệ, còn hoàng hậu nương nương đúng là người giúp ta vào cung." Dạ Tích Tuyết vừa nói xong, đôi mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên càng thâm sâu động lòng người, làm cho Mạc Nhiễm Thiên càng thêm khẳng định mỹ nam tử này đối với thái tử là có chú ý riêng, thật không nghĩ được rằng ngu thái tử này thật đúng là ngu nhân có ngu phúc.

"Bà ấy tại sao phải giúp huynh?" Mạc Nhiễm Thiên quên đi cảm giác khác thường trong lòng hỏi.

"Cái này, ta cũng không rõ, có điều sau khi ta tiến cung bị an bài làm võ sư cho các hoàng tử và công tử, mà đệ lại không đến luyện tập, cho nên ta cũng không thể thường xuyên thấy đệ, hôm nay thấy đệ đến thao trường, ta, ta thật là cao hứng." Dạ Tích Tuyết cố lấy dũng khí đem tâm ý của mình nói với Mạc Nhiễm Thiên, y sợ sau khi trở về lại không thể gặp hắn.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng run rẩy, nhưng thấy đôi mắt Dạ Tích Tuyết nhìn mình chân thành trong suốt, đột nhiên mặt nóng rần lên, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.