Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 13: Bí mật




"Sơn ca nói Thái tử sẽ tuyệt đối không lập Yến Bội Nhược làm phi ."

"Hả?" Tề Diệc Bắc thấy rất ngạc nhiên vì sao một sơn tặc lại có lập luận như vậy.

Phó Du Nhiên hắng giọng nói:

"Chúng ta đều biết, vị thái tử này, luôn nghe lời lão mẹ hắn, mà mẹ hắn, nghe nói có quan hệ không bình thường với lão cha Yến Bội Nhược..."

"Cô... Làm càn!" Tề Diệc Bắc cả giận nói: "Cô dám phỉ báng Quốc mẫu đương triều sao?"

Phó Du Nhiên ngẩn người, "Ai?"

"Cô!" Tề Diệc Bắc tức giận:

"Cô vừa mới nói Hoàng hậu có quan hệ với Yến Thượng thư..." Nói một nửa, hắn không nói tiếp được, mẫu thân là người hắn tôn trọng nhất, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho lời lẽ vu khống của một sơn tặc chứ?

Phó Du Nhiên không hiểu vì sao Tề Diệc Bắc lại tức giận, cau mày nói:

"Ngươi bị bệnh à? Quan hệ giữa bọn họ vốn không bình thường mà, Hoàng hậu ghét nhất là tên Yến Thượng thư kia, làm sao có thể để cho thái tử cưới nữ nhi hắn?"

Cơn tức giận của Tề Diệc Bắc vừa mới bùng nổ đã tan biến:

"Cô nói không bình thường, là chỉ quan hệ bọn họ không tốt?"

"Chứ còn thế nào nữa?"

Tề Diệc Bắc ngượng ngùng lắc đầu, Phó Du Nhiên bất mãn nói:

"Trong lòng ngươi nghĩ cái gì thì nói cái đấy, có cái gì không hài lòng cũng nói ra đi, ngươi không nói giống cái hũ nút, thì ta làm sao biết được trong lòng ngươi suy nghĩ gì? Biết được ngươi có hài lòng hay không?"

Tề Diệc Bắc nghe một chuỗi dài hài lòng, không hài lòng trong lòng mờ mịt, Phó Du Nhiên khinh thường bĩu môi, "Không nói lời vô nghĩa với ngươi nữa, ta về trước ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức."

Tề Diệc Bắc vốn mong Phó Du Nhiên nhanh chóng rời đi, cũng không ngăn cản gì, đột nhiên nhớ tới, không biết Lâm Hi Nguyệt bị chúng tặc mang đi nơi nào, lập tức chạy ra tìm một sơn tặc đang đi tuần hỏi thăm, biết được tin tức Lâm đại cô nương đã "vui vẻ" rời đi. Sơn tặc kia vẻ mặt hưng phấn nói, nhân lúc Lâm đại cô nương không ở đây, gia tăng chính sách "Săn chồng", tranh thủ ba năm để cho Thần Phong trại có người kế tục.

Tề Diệc Bắc trăm nghìn lần không nghĩ tới, đám sơn tặc này lại có thể chuyền từ đi cướp thành bà mối, khó trách khi thấy "thân thể hắn" đều bày ra bộ mặt tươi cười giả tạo, hóa ra đã sớm để ý đến mình, Phó Du Nhiên kia... Tề Diệc Bắc toàn thân nổi gà da, trong lòng lẩm bẩm, Tề An a Tề An, ngươi trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng mang Quốc sư tới cứu ta, nếu không công tử nhà ngươi sẽ làm mồi trong miệp cọp.

Vì Lâm Hi Nguyệt không ở đây, Tề Diệc Bắc đương nhiên được tự do vào phòng ngủ của Phó Du Nhiên —— treo biển "Thiên tự nhất hào phòng" gồm hai gian nhỏ. Gian ngoài bài trí cũng không tồi, tuy nhiên đồ trang trí có chút vấn đề, trên tường mặt bên này treo ba thanh trường kiếm, mặt bên kia treo hàng loạt bức tranh hoặc ném hoặc đánh người, nhìn kỹ, góc tường viết "Phục hổ La Hán quyền" .

Tề Diệc Bắc khinh thường, chưa nói đến việc quyền phổ "Phục hổ La Hán quyền" xuất thân từ Thiếu Lâm này là thật hay giả, chỉ nói Phó Du Nhiên đường đường là một nữ tử, sao lại luyện thứ quyền pháp mạnh mẽ như thế? Không sợ một ngày nào đó bị mọc râu sao? Thật là... Gian phòng này, ai bảo là khuê phòng của thiếu nữ?

Trong cuộc sống của Tề Diệc Bắc, nữ nhân là những người dịu dàng thùy mị, hơi thở thoang thoảng mùi hoa lan, hại hắn nghĩ nữ nhân thiên hạ đều như vậy, nếu không, cũng không bị mất bản tính đặc trưng của nữ tử. Nhưng hôm nay, Tề Diệc Bắc hoàn toàn giơ tay đầu hàng.

Thở dài bước đến phòng ngủ, Tề Diệc Bắc có chút kinh ngạc, cạnh giường lại đặt một chiếc bàn trang điểm, theo lý thuyết, loại bàn này tuyệt đối không thể liên quan đến Phó Du Nhiên. Trên đài đặt một chiếc gương và một cái hộp tinh xảo, Tề Diệc Bắc mở ra nhìn, bên trong trống không, đáy hộp khắc một chữ triện “Sở”. Điều này khiến Tề Diệc Bắc nhớ tới câu thơ lúc trước, xem ra gia đình của Phó Du Nhiên có liên quan đến nước Sở, không chừng là người Sở quốc. Chỉ là nay thiên hạ thái bình, bọn họ vì sao không quản ngàn dặm xa xôi đến Đại Tấn chứ?

Nghĩ mãi không ra đáp án, Tề Diệc Bắc Triều tiện tay cầm gương đồng, từ lúc làm to chuyện tới giờ, Tề Diệc Bắc vẫn chưa có cơ hội nhìn lại bộ dáng của "mình", dưới ánh đèn mờ ảo, một khuôn mặt mơ hồ hiện ra có chút vặn vẹo.

Thật ngoài dự kiến của hắn, nữ tử trong gương không hề có bộ dạng lưu manh như trong trí nhớ, khuôn mặt tao nhã, đôi mắt sáng lấp lánh, chiếc mũi thẳng tắp nhỏ nhắn xinh xắn, một đôi môi hồng nhuận căng mịn, quả là một mỹ nhân xinh đẹp hiếm có. Nhớ lại lần bị cướp lúc trước, nhất định là hai người khác nhau, chẳng lẽ vì trời sinh nho nhã thanh cao nên linh hồn hắn đã làm biến đổi khí chất của nữ nhân lưu manh này?

Nghĩ đến đây, Tề Diệc Bắc thử nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch, không đúng, không phải như thế, sao lại khó nhìn thế? Cân nhắc nửa ngày, hắn khẽ hạ mi mắt, quát lớn:

"Con mẹ ngươi."

Quả nhiên, cứ như thế có phải thuận mắt hơn không, chỉ còn thiếu ít khí thế ban đầu mà thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có mấy nữ nhân thật sự muốn sống giống như nam nhân đâu? Dựa vào lời nói Lâm Hi Nguyệt mặc dù có hơi cường điệu hóa, nhưng vẫn có chỗ đúng, hiện giờ Phó Du Nhiên biến thành bộ dạng không giống nam cũng chẳng giống nữ này, hẳn là vẫn có nỗi khổ trong lòng .

Ngồi thở dài nửa ngày, ánh mắt Tề Diệc Bắc liếc thấy một quyển sách được giấu trong ngăn kéo, lúc lấy khỏi, hóa ra là cuốn “nữ huấn”, khiến Tề Diệc Bắc hơi giật mình, Sâu thẳm trong tâm hồn Phó Du Nhiên quả nhiên vẫn mong muốn có một ngày trở lại làm nữ nhân. Aiz, cũng là một người đáng thương.

Nhưng... Có điểm kì quái, cuốn “nữ huấn” rất ngắn, sao có thể dày như thế này? Một trang giấy viết một chữ chỉ sợ cũng không dày bằng cuốn này.

Lúc mở ra nhìn, quả thật là “nữ huấn”, nhưng không chỉ có một trang, mà là hơn mười trang “nữ huấn” được tập hợp đính vào một chỗ, có khác với bản cũ, trang giấy khác nhau, kiểu chữ cũng khác nhau, có mấy trang còn đính ngược, tạo thành một cuốn nữ huấn toàn tập.

Để lộn xộn làm người khác xem đau đầu, nhưng chỉ có vật quan trọng mới cất kĩ như thế, hay đây là một trong những điều kì lạ của Phó đại trại chủ? Tùy ý lật vài trang, đang chuẩn bị trả về chỗ cũ, nhưng đột nhiên kinh nghiệm nhiều năm đọc sách mách bảo hắn, trong cuốn sách này nhất định có điểm kì lạ.

Chỗ kì lạ chính là độ dày giữa các trang giấy, cuốn sách tuy rằng được đính lại, giấy trong sách cũng không thống nhất, nhưng có vài tờ rõ ràng dày hơn rất nhiều, so với các loại giấy thông thường cũng mềm hơn. Nhìn kỹ lại, nắn vuốt, quả nhiên, giữa sách có hai lớp giấy.

Phó Du Nhiên đem bản “nữ huấn” đóng lại cùng một chỗ, còn cố ý đính ngược, hẳn là để cho người khác thấy khó chịu, không có hứng thú đọc, có lẽ mục đích, nhằm giữ bí mật gì đó.

Rốt cuộc là xem, hay là không xem đây?

Tề Diệc Bắc đấu tranh tư tưởng một hồi, đột nhiên nhớ tới, hiện tại hắn không phải là "Phó Du Nhiên" sao, hắn xem bí mật của mình, thì có vấn đề gì đâu?

Nghĩ đến đây, Tề Diệc Bắc thở phào nhẹ nhõm, giơ tay dỡ các trang đính trong cuốn sách, chỉ có bốn năm trang có hai lớp giấy. Thì ra tờ giấy kia ba mặt đều bị phong kín, chỉ chừa một mặt đính vào gáy sách là mở ra được. Tề Diệc Bắc cẩn thận không làm lẫn lộn các trang khác, tách hai lớp giấy ra....