Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 179: Sức mạnh khủng khiếp




Hà Bình vẫn nhìn Diệp Hoan rất không vừa mắt

Ông ta là quân nhân. Quân nhân có thể làm đến đại đội trưởng đặc chủng thì xét năng lực trong quân nhân toàn quốc cũng có thể xếp đầu. Hiện nay là thời đại hòa bình, số quân nhân chân chính trải qua mưa bom bão đạn thực sự cũng không nhiều, có người hết tuổi đi lính liền chuyển nghiệp, chưa từng giết qua một tên địch, chưa thấy qua một giọt máu. Trong thời đại hòa bình, quân nhân như một thanh kiếm nằm trong vỏ, có rất ít thời gian xuất vỏ.

Nhưng Hà Bình thì khác, ông ta chân chính trải qua mưa bom bão đạn, từ hiệp trợ bộ đội biên phòng bao vây tiễu trừ bọn bán ma túy cho đến dẫn đội xuất cảnh bí mặt ám sát phần tử khủng bố Đông Turkestan, thậm chí là xung đột biên giới với nước láng giềng mà quốc gia giữ kín không cho người ngoài biết hắn cũng tham dự qua, thủ hạ trong tay hắn chính là chiến sĩ bộ đội đặc chủng, trong tay ít nhiều cũng mấy cái mạng người.

Đó là một người quân nhân chân chính thuần túy, kiên cường anh dũng cứng rắn lạnh lùng, nhanh nhẹn quyết đoán, thực sự có thể nói là người đàn ông "quả cảm liều lĩnh", cả đời ngoại trừ giết người hoặc nghiên cứu phương pháp giết người sẽ không quan tâm gì khác cả.

Một người như thế tất nhiên sẽ nhìn không vừa mắt một Diệp Hoan lôi tha lôi thôi, bại hoại tiêu cực.

Sau khi Diệp Hoan tiến vào quân doanh, Hà Bình thực sự không chịu đựng nổi nữa, một mình chạy đến Bộ Cảnh Vệ Thủ Đô đau khổ đề nghị thủ trưởng Thẩm Đốc Trí đá Diệp Hoan đi.

Cho đến khi đề nghị biến thành cầu xin, cầu khẩn rồi mà Thẩm Đốc Trí vẫn cứng nhắc từ chối.

Ông ta lạnh lùng nói với Hà Bình, bất kể như thế nào gã cũng phải luyện khối sắt thải Diệp Hoan này thành thép tinh, không thực hiện được nhiệm vụ thì chức đội trưởng đại đội đặc chủng gã cũng đừng làm nữa, chuyển nghề về nhà địu con đi.

Hà Bình mắt hổ rưng rưng, tuyệt vọng đáp ứng.

Một không muốn chào chờ ở quân doanh, một càng không muốn lưu hắn ở quân doanh, thực tế ý nghĩa của hai người không bàn mà hợp, không hề xung đột, thế nhưng ý chí của Trầm lão ngũ cao hơn tất cả, không muốn đợi nhất định cũng phải chờ tiếp, không muốn lưu nhất định cũng phải lưu.

Trở lại trại lính, Hà Bình oán hận Diệp Hoan đủ điều, vì vậy lúc thao luyện gã càng bắt làm thêm nặng, bình thường chỉ tập đội hình hai giờ thì nay thành bốn giờ. Diệp Hoan dĩ nhiên là chống cự đủ điều, cách gì cũng đều dùng qua, giả bộ ngất xỉu, giả bộ bệnh, thậm chí cố ý thể hiện tư thế heo ngất xỉu không sợ tạt nước sôi nhưng những biện pháp này đều bị Hà Bình dễ dàng hóa giải.

Cách hóa giải rất đơn giản mà thô bạo, Hà Bình trực tiếp dùng nắm đấm nói cho Diệp Hoan biết trong quần thể đặc thù như bộ đội, có thực lực mới có quyền lên tiếng, bọn yếu đuối vĩnh viễn chỉ có thể bị uốn nắn, nếu không muốn bị uốn nắn thì chỉ có thể khiến mình trở nên mạnh mẽ.

Những lời này nghe cũng có lý, bên trong ít nhiều cũng mang theo vài phần về chuyên tâm cố gắng, nếu Diệp Hoan là dạng đần như Hứa Tam Đa* không khéo đã hô to "Không vứt bỏ không buông tha" dốc sức rèn luyện rồi.

*Một nhân vật trong tiểu thuyết và phim chuyển thể, rất thực thà, yếu đuối và có phần đần độn đã dần trở nên kiên cường, mạnh mẽ trong quá trình nhập ngũ.

Có điều, Diệp Hoan không phải Hứa Tam Đa, lăn lộn trong xã hội nhiều năm như thế, hắn đã trở thành lão bánh quẩy*.

*Có hai nghĩa: Chỉ người lõi đời, láu cá; bánh quẩy (Diệp Hoan thường mua ăn sáng).

Lão bánh quẩy sẽ không dễ bị lừa, Diệp Hoan nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Thẩm Đốc Trí đưa hắn tiến vào quân doanh rèn luyện nhằm mục đích gì, hơn nữa bản thân hắn cũng không hề hứng thú với việc tham gia quân ngũ. Giờ đnag là thời đại hòa bình, tham gia quân ngũ chỉ là đê rèn luyện thể lực, ông đây bận rộn như thế làm sao có thời gian đi luyện thể lực chứ? Thẩm lão tam đã ăn một cục gạch của ông, không lẽ gián tiếp chọi cho Thẩm lão ngũ choáng đầu luôn rồi hả?

Theo quy định cảu đại đội, tân binh nhập doanh mới đầu không được phép gọi điện thiện, càng hông được phép sử dụng điện thoại di động.

Thế nhưng khi Diệp Hoan nói muốn gọi điện thì Hà Bình lần đầu tiên không có ngăn cản gì mà còn cho phép Diệp Hoan sử dụng điện thoại quân đội trên bàn làm việc của gã.

Diệp Hoan cũng không khách sáo gì với ông ta cả, bèn gọi điện cho Chu Mị bắt nàng nghĩ mọi cách phái người sang Châu Âu, tới các thành thị hỏi thăm chỗ ở của Kiều Mộc, đặc biệt phải chú ý tới các trường đại học học viện ở các nước Châu Âu, rất có thể Kiều Mộc đã giấu họ giấu tên học thêm, cũng có thể đi dạy học, nếu như có manh mối nhất định phải báo cho hắn biết. Chỗ cuối cùng Kiều Mộc mất tích là Châu Âu, Diệp Hoan đoán rằng nàng vẫn dừng lại ở một quốc gia Châu Âu, bắt đầu tìm kiếm nàng ở Châu Âu hiển nhiên là sáng suốt.

"Nếu như vẫn không tìm thấy thì sao?" Giọng của Chu Mi có phần buồn bã.

"Vậy sang Châu Mỹ, Châu Phi! Dù phải đến Châu Nam Cực cũng phải tìm ra cô ấy!" Diệp Hoan cứng rắn nói.

Chu Mi khẽ thở dài: "Diệp Hoan, em thật sự không muốn giội nước lạnh cho anh nhưng anh mù quáng tìm kiếm cô ấy như thế, ngay cả một phương hướng cũng không có thực sự không khác gì mò kim đấy biển cả, rất khó có kết quả."

Diệp Hoan trầm mặc hồi lâu rồi cất tiếng thở dài, khàn khàn nói: "Tìm đi, hãy tìm nữa đi, chỉ có không ngừng tìm kiếm cô ấy, anh mới có thể cảm giác mình sống, anh mới có thể có một chút hi vọng và động lực sống tiếp..."

Chu Mị cũng trầm mặc hồi lâu rồi thở dài buồn bã: "Được rồi, em nhất định cố hết sức. Cho tới giờ, chúng ta đã chi hơn tám triệu Euro thuê thám tử ở hơn mười thành phố Châu Âu toàn lực tìm kiếm giúp chúng ta, đồng thời công khai treo giải thưởng mười triệu Euro tìm kiếm chỗ Kiều Mộc ở, dù chỉ là một manh mối, chỉ cần giúp được chúng ta là có thể nhận được giải thưởng. Diệp Hoan, anh không nên nóng vội, người có tâm trời sẽ không phụ, nhất định sẽ có tung tích của cô ấy."

"Chu Mị, cảm ơn em, tất cả nhờ em..."

"Sinh hoạt trong quân doanh có khổ lắm không?" Chu Mị đau lòng nói.

Việc Diệp Hoan bị Thẩm Đốc Trí đạp vào trại lính, bọn Chu Mị Hầu tử đều nghe nói nhưng không có cách nào ngăn cản, bởi vì đây là ý tứ của toàn thể nhà họ Thẩm, hơn nữa bọn họ cũng thuyết phục thành công Chu Dung, thứ nhất là để cho Diệp hoan rèn luyện sức lực, nhân cách, cọ xát tâm chí, thứ hai cũng để Diệp Hoan không tiếp tục gặp rắc rối, gặp rắc rối còn là chuyện nhỏ, nếu sơ ý một chút quẳng cái mạng nhỏ của hắn đi thì không xong.

Chu Dung đại khái cũng đấu tranh nhưng sau khi cân nhắc cuối cùng lại cắn răng đồng ý. Phỏng chừng bà cũng lo mai này Diệp Hoan thực sự gặp phải đại họa bồi thường tính mệnh gì, bà hiểu rất rõ bản lĩnh rước họa của con trai.

Ấy nhưng nếu để cho Chu Dung biết huấn luyện trong trại linh đại đội đặc chủng tàn khốc đến mức độ như thế này thì có liều mạng bà cũng sẽ không nhẫn tâm đưa con trai đi chịu khổ như thế.

Nghe Chu Mị ân cần hỏi thăm, lòng Diệp Hoan thấy ấm áp. Hắn liếc nhìn qua Hà Bình đang ngồi vểnh râu sau bàn làm việc, nhẹ nhàng nói: "Không khổ, tập thành quen rồi, đại đội trưởng bọn anh mỗi ngày bị anh tẩn ba tráo, thỉnh thoảng còn bồi thêm 'bữa ăn khuya' nữa, lão đó bị bá khí của anh làm choáng váng, giờ cứ thấy anh liền cúi đầu chào."

Chu Mị cười khúc khích: "Anh đấy, khoác lác phải không, anh cho đại đội đặc chủng là đất nặn chắc? Lam Kiếm là bộ đội chủ lực của Bộ Cảnh Vệ Thủ Đô đấy nha."

Diệp Hoan ngửa mặt lên trời cười như điên nói: "Ông đây đánh cả chủ lực!"

Hà Bình ngồi sau bàn làm việc dập mạnh điện thoại, nhíu mày nhìn Diệp Hoan.

"Tôi mỗi ngày bị cậu tẩn ba tráo?"

Diệp Hoan vội cười bồi: "Tốt khoe ra xấu xa che lại, không thể để người nhà và bạn bè lo lắng mà."

"Có muốn giờ tôi cúi đầu vái cậu không? Hử?"

"Không cần không cần, thế thực không thích hợp đâu, hay là để tôi vái ông một cái nhé?"

Hà Bình thở dài, ánh mắt lạnh lẽo lướt đến Diệp Hoan. Sao đại đội đặc chủng rất tốt đẹp lại tiến vào một kẻ ất ơ thế này? Hơn nữa còn là loại côn đồ giáo dục thế nào cũng không thấy hiệu quả.

"Sếp Hà..."

"Nói bao nhiêu lần rồi ở đây không cho phép gọi sếp! Gọi tôi là đội trưởng." Hà Bình xụ mặt lạnh lùng nói. Mỗi lần nghe Diệp Hoan gọi ông là "Sếp" đều như giống hán gian trong khu Nhật chiếm* đang nịnh hót người đứng đầu Hoàng Hiệp Quân**, nhất là khuôn mặt khó ưa kia.

*Các vùng Nhật chiếm trong chiến tranh.
**Chỉ nhóm người Trung Quốc theo Nhật.

"Vâng, đội trưởng Hà. Thực tế ấy, tin là anh cũng nhìn ra tôi căn bản là không phù hợp đi lính, tôi cũng biết anh không muốn gặp loại binh lính như tôi..."

Hà Bình cười như không cười: "Ai nói tôi không muốn gặp cậu chứ?"

Diệp Hoan bĩu môi nói: "Mỗi lần anh nhìn tôi đều như ngắm con chuột, anh khinh tôi mù chắc?"

Hà Bình vui vẻ: "Anh đánh giá bản thân rất khách quan đấy."

Diệp Hoan than thở: "Anh không cần sỉ nhục tôi dâu. Tôi nói thật anh chớ để bụng, chúng ta nhìn đối phương đều là đôi bên cùng ghét, sao anh không rộng lòng thả tôi trở về đi? Anh nhìn tôi ngột ngạt tỏng lòng, tôi nhìn anh cũng hận không nện gót giày vào mặt, cần gì phải bắt tôi chết dí ở đây chứ?"

Hà Bình cười lạnh nói: "Coi như cậu ăn nói thật lòng, có điều Diệp Hoan, tôi cho cậu biết tôi mặc kệ trước đây cậu là hạng gì, đã vào quân doanh này, cậu phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của tôi. Ở chỗ này tôi chính là ông trời, tôi chính là thần tiên! Vào quân doanh là rồng cậu phải cuộn cho tôi, là hổ cậu phải nằm cho tôi..."

"Nếu tôi là quả rắm thì sao..."

"Thì rắm ngay cho tôi" Hà Bình chợt lấy lại tinh thần, cả giận nói: "Mày có là cái rắm cũng phải ở lại quân doanh cho ông đây. Muốn ông thả mày thả ra, trừ phi mày thực sự dùng đế giày vả mặt ông!"

Thoáng dừng lại, giọng Hà Bình dần trở nên hòa hoãn: "Vừa rồi nghe cậu gọi điện, cậu một lòng muốn ra khỏi quân doanh gấp rút tìm người kia ư?"

Diệp Hoan vui mừng gật đầu, giọng nói có chút nặng nề: "Tôi mất đi nàng."

Hà Bình thở dài nói: "Diệp Hoan, cậu nếu không thể mạnh mẽ lên thì có tìm được rồi cũng sẽ mất đi nàng lần nữa..."

Lúc trở lại nhà tập thể, Diệp Hoan lại lần nữa mặt mũi bầm dập.

Thời gian Hà Bình bắt hắn đứng quân lệnh càng ngày càng dài, cho dù không chịu nổi ngã xuống cũng phải cả người thẳng tắp như cây gỗ ngã xuống, nằm trên mặt đất cũng phải bảo trì tư thế bất động, thường gọi là "xác thẳng", nếu như lúc ngã xuống Diệp Hoan bày ra tạo hình Lâm Đại Ngọc yếu ớt ngất xỉu thì chắc chắn ăn đòn tơi bời.

Ngày hôm nay thật bất hạnh, Diệp Hoan ngã về phía trước, mặt hôn đất...

Trong nhà tập thể, Sói đỏ, Sói xanh và Sói ghẻ ba con sói đã kết thúc huấn luyện của mình, đang đều tự chỉnh lý nội vụ*. Thấy Diệp Hoan mặt mũi bầm dập đi tới, ba con sói đều cười ngoác hàm.

*Từ chỉ quân trang, chăn màn, giường chiếu, phòng ốc của binh lính trong quân đội.

"Lại bị đội trưởng chấn chỉnh hả?" Sói ghẻ cười hỏi.

"Hôm nay không, tao là đàn ông chân chính mà, mỗi ngày đều bị người ta đánh thật mất mặt nên hôm nay ông đã tự đánh ngã mình!" Diệp Hoan xịu mặt mạnh mồm nói.

Nửa tháng trôi qua, Diệp Hoan cùng ba con sói này dần quen thuộc nhau, giao tình không tính quá sâu nhưng chí ít cũng có thể đùa giỡn với nhau chút.

Cho tới giờ, Diệp Hoan vẫn chưa biết tên thực của ba người, bình thường vẫn nhất quán gọi bằng biệt danh, không rõ vì sao bộ đội đặc chủng lắm lông như rứa.

Sói ghẻ tính tình có phần dễ gần, hắn nháy mắt ra hiệu nói với Diệp Hoan: "Có phải hận đội trưởng lắm không? Khuyên cậu cố mà chịu đựng đi. Lúc bọn tôi mới tiến vào có ai là không bị ổng chấn chỉnh đâu? Không qua ải này, cậu không có tư cách vào đại đội Lam Kiếm."

Diệp Hoan buồn bực nói: "Tôi còn ước gì lão đuổi tôi đi này. Các cậu lúc bị lão nắn gân không phản kháng gì sao?"

"Vừa mới bắt đầu dĩ nhiên chẳng phục ổng. Bọn tôi đều là tuyển chọn từ các đại đội trinh sát quân khu, ở bộ đội của mình đều là nhân vật một mình gánh vác một phương, cớ gì đến đây lại phải nhìn sắc mặt ổng đây."

"Sau đó thì sao?"

Sói ghẻ thở dài nói: "Phản kháng vô dụng, đội trưởng siêu biến thái, lần đầu tiên cả đội tập hợp đã buông ra một mệnh lệnh cho bọn tôi cùng xông lai đánh hội đồng ổng, kết quả toàn bộ bọn tôi nằm xuống mà ổng còn đứng đó."

Sắc mặt Diệp Hoan nhất thời tái đi.

Sức mạnh khủng khiếp như thế thì đến năm nào tháng nào mới có thể luyện tới cảnh giới có thể dùng gót giày vả mặt lão đây?