Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 242: Món nợ tiền kiếp




Dịch giả: Liêu Doanh

Lại vào bệnh viện.

Lần trước hắn vào bệnh viện là lúc nào nhỉ?

Quên rồi, dù sao Diệp Hoan rất không thích nơi này. Có lẽ chẳng một ai thích một nơi đầy mùi khử trùng trong không khí, bác sĩ và y tá thì lúc nào cũng đeo cái bản mặt lạnh như nước đá, quan trọng nhất là nơi này chính là chỗ đốt tiền. Chỉ là bệnh cảm cúm vặt vãnh thôi, khi đi vào đây cũng mất toi cả nghìn tệ, lưng ăn một phát đạn thì phải tốn hết bao nhiêu tiền đây?

Trước khi Diệp Hoan bất tỉnh, đầu óc mơ màng của hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là khoản tiền thuốc men này hắn nên bắt ai thanh toán đây?

Diệp Hoan bị đẩy vào phòng phẫu thuật, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của ba cô gái, rồi giọng nói lạnh lùng của bác sĩ "Kẹp gắp" "Cầm máu!" "Chỉ số huyết áp!".....

Lúc Diệp Hoan tỉnh lại lần nữa, thấy mình đang nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, trên người hắn có vô số dây rợ loằng ngoằng. Bên cạnh giường có tiếng khóc nghẹn của ba cô gái. Diệp Hoan gượng mở mắt ra, nhìn thấy Chu Mị và Liễu Mi đang cầm tay Cao Thắng Nam, ba cô gái khóc lóc liên hồi, lại không dám lớn tiếng nên cứ ôm chặt miệng, bả vai run rẩy không ngừng.

"Nước..." Diệp Hoan cảm giác như có lửa thiêu ở cuống họng, vừa đau vừa rát.

"A! Diệp Hoan tỉnh rồi! Tỉnh rồi!" Ba người ngây ra rồi đồng loạt reo lên. Trên mặt vẫn còn loang loáng nước nhưng ánh mắt sáng rỡ.

"Nước..." Diệp Hoan yếu ớt lặp lại

Chu Mị lấy từ ngăn tủ bên cạnh một chén nước nhỏ, dùng một miếng bông thấm ướt nước rồi chấm chấm lên đôi môi khô nứt của Diệp Hoan

"Anh bây giờ vẫn đang trong thời gian theo dõi, bác sĩ nói không thể uống nước, chỉ được làm ẩm môi như vậy thôi, anh chịu đựng hai ngày là được"

Diệp Hoan gật gật đầu, nhìn thấy Cao Thắng Nam ngồi ở giường bên, mặc đồ bệnh nhân, tay đeo đai, đang thâm tình nhìn hắn.

Tim Diệp Hoan khẽ rung lên, mỉm cười với cô.

Cao Thắng Nam xoa nước mắt trên mặt, mạnh miệng nói: "Đúng là 'Tai họa sống ngàn năm' mạng của anh đúng là lớn đó, viên đạn đâm xuyên lưng rồi mà vẫn không chết"

Chu Mị nhẹ nhàng giải thích: "Viên đạn đó xuyên qua phổi của anh, làm gãy hai xương sườn rồi chui ra ngoài. May mắn là nó không phá hỏng nội tạng và các mạch máu , hơn nữa, bởi vì khoảng cách gần nên không lưu lại đầu đạn trong cơ thể, giúp cho bác sĩ khi phẫu thuật giảm được rất nhiều phiền toái, nếu không thì hậu quả thật nghiêm trọng, nói không chừng...."

Diệp Hoan liếm liếm môi, nhăn nhó nói: "Nói cách khác, viên đạn kia giống như que xiên tre, mà tôi thì giống như mấy miếng thịt dê nướng bị nó xuyên thẳng qua?"

Khóe mắt Chu Mị vẫn còn vương nước, nghe vậy thì cười khúc khích, trừng hắn một cái: "Hihi...Anh bị thương thành như vậy rồi mà cái miệng vẫn còn ba hoa được! Vết thương còn chưa lên sẹo đâu, anh không thấy đau hả?"

Nói đến đau, Diệp Hoan lúc này mới phát hiện lục phủ ngũ tạng của mình nóng rát, đau đớn khó chịu đựng, lông mày Diệp Hoan nhíu chặt, khẽ rên rỉ.

Mấy người Chu Mị khẩn trương, vội vàng gọi bác sĩ tới. Bác sĩ kiểm tra một hồi rồi tiêm cho hắn một mũi giảm đau.

Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bác sĩ, nhe răng trợn mắt nói: "Tôi phát hiện làm bác sĩ thật sự rất có tiền đồ, chức nghiệp cao quý, kiếm được nhiều tiên. Quan trọng nhất là họ động dao động kéo trên người mình, mình chẳng những không thể oán trách mà còn phải thiên ân vạn tạ..."

Ba cô gái dở khóc dở cười, con hàng này cả ngày suy nghĩ cái gì ở trong đầu vậy?

Diệp Hoan thanh tỉnh được chốc lát rồi rất nhanh lại mơ màng.

Hắn chớp chớp mắt, cố gượng chống lại cơn buồn ngủ, kéo quần bệnh nhân ra nhìn Nhị đệ, sau đó thất vọng nhắm mắt, lẩm bẩm nói: "Bác sĩ kia chẳng có mắt nhìn gì cả, đã mất công động dao kéo trên người mình, sao không nhân tiện cắt luôn bao quy đầu cho Nhị đệ đi"

Nói xong, Diệp Hoan chìm vào giấc ngủ. Ba cô gái: "..........."

Diệp Hoan ngủ rồi, Chu Mị, Liễu Mi và Cao Thắng Nam ngồi trên sô pha trong phòng bệnh, nhìn nhau một hồi, như chợt nhớ ra điều gì đó, ba khuôn mặt đều hơi đỏ lên, lúng túng nghiêng đầu qua hướng khác.

Thời gian chậm chap trôi qua, Diệp Hoan thở đều đều, ba cô gái vẫn trầm mặc không nói gì.

Ba người đều quen biết nhau một thời gian, biết được tâm tư của nhau, ngồi tại nơi này, thân phận của ba người đều bình đẳng. Họ đều yêu người đàn ông đang nằm trên giường bệnh kia, họ đều cố gắng để dung nhập bản thân vào trong cuộc sống của người nọ, dù cho trong lòng người nọ chỉ có một bóng hình Nam Kiều Mộc.

Tình yêu cao thượng cũng có thể nảy nở từ trong bóng tối nhỏ hẹp, cho dù không nhìn thấy ánh mặt trời nhưng nó vẫn gắng gượng sinh tồn. Họ đều tin tưởng đến một ngày nào đó họ sẽ nhìn thấy ánh mặt trời.

Kỳ thật, ba cô đều là những cô gái xinh đẹp giỏi giang, đi ra ngoài đều nhận được biết bao ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị. Trên đời này có nhiều đàn ông tốt như vậy, nhưng sao lại cứ khăng khăng lựa chọn người đàn ông không có hy vọng này.

Ba người si ngốc ngắm nhìn Diệp Hoan đang ngủ say, mỗi người ôm ấp một tâm tư của riêng mình.

Thật lâu sau, Chu Mị ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí gượng gạo đầy lúng túng này.

"Thắng Nam, thương thế của cô không gì bất ổn chứ?"

Cao Thắng Nam lắc đầu: "Viên đạn xuyên qua xương bả vai, bác sĩ nói cần nghỉ dưỡng vài tháng"

Nói đến đây, Cao Thắng Nam hơi ảm đạm: "Về sau cái tay này chỉ sợ không bê nổi đồ vật nặng rồi"

Chu Mị an ủi: "Không sao, cô cứ an dưỡng cho tốt, thương gân động cốt là chuyện lớn, lúc ấy nguy hiểm như thế, có thể nhặt về một mạng là rất may rồi. Thắng Nam, may có cô chặn giúp Diệp Hoan viên đạn kia. Lúc ấy tôi đã động người định xông lên, nhưng cô nhanh hơn tôi..."

Cao Thắng Nam cười nói: "Đó cũng là bình thường. Tôi đã được huấn luyện ở trường cảnh sát, lâu nay lại luôn làm tại cục cảnh sát, đương nhiên sẽ nhanh nhạy hơn người bình thường"

Liễu Mi thở dài: "Thắng Nam, cô biết tôi xuất thân hắc bang đấy. Cô là cảnh sát, tôi là xã hội đen. Kỳ thật, lúc trước tôi không vừa mắt cô lắm, cho đến khi cô đỡ đạn cho Diệp Hoan, tôi mới thay đổi cách nhìn về cô. Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy như bầu trời sụp đổ rồi, thật may...may mà có cô..."

Liễu Mi nói xong, hốc mắt hồng hồng.

Cao Thắng Nam được khen, thấy hơi ngượng ngùng, cô bẽn lẽn nói: "Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy không thể để anh ấy chết được...Hắn..cũng là được ông trời phù hộ"

Không khí lại rơi vào yên lặng.

Chu Mị nhìn mặt hai cô gái, khẽ bĩu môi rồi lại nở nụ cười

Lời đã nói đến nước này, có một số việc cũng nên đối mặt. Lúc trước khi ba người ngẫu nhiên gặp nhau đều tự trốn tránh chủ đề mẫn cảm này, đến hôm nay cũng đã nên đối mặt.

"Thắng Nam, Liễu Mi, bây giờ phòng bệnh không có người ngoài, có một chuyện chúng ta cũng nên chia sẻ với nhau rồi nhỉ?" Chu Mị nhìn Diệp Hoan, bình tĩnh nói ra.

Hai cô gái ngẩn người rồi rất nhanh đỏ mặt, cúi thấp đầu, lí nhí: "...Là chuyện gì?"

Chu Mị bất mãn liếc xéo hai người: "Cũng không phải người ngoài, giả bộ làm cái gì chứ? Có có thể là chuyện gì đây? Đương nhiên là chuyện về người đang nằm trên giường kia rồi!"

Hai người vẫn cúi thấp đầu, cắn môi không đáp.

Chu Mị thở dài: "Tên đàn ông đó chẳng có điểm nào tốt, làm hại mấy đại mỹ nữ chúng ta đều yêu thích hắn như vậy. Có trách phải trách hắn cứ tới trêu chọc chúng ta...."

Liễu Mi hé miệng cười, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "...Hình như..hình như là chúng ta trêu chọc hắn ấy"

Chu Mị và Cao Thắng Nam ngẩn người rồi cùng phì cười.

Cẩn thận ngẫm lại, có vẻ như Diệp Hoan quả thật không có chủ động trêu chọc ba người.

Quen biết Cao Thắng Nam là do cô nhất định còng tay hắn lôi về đồn cảnh sát.

Quen biết Liễu Mi là do cô chủ động đến nhà hắn nói xin lỗi, mặc kệ hắn có đồng ý hay không liền bắt hắn đến công ty Hồng Hổ làm việc.

Quen biết Chu Mị thì càng không phải do Diệp Hoan, cô ngàn dặm xa xôi, lặn lội đến tận Ninh Hải là vì cố tình tiếp cận hắn.

Về sau có rất nhiều chuyện phát sinh, ba cô gái lần lượt tiếp xúc với Diệp Hoan, tình cảm dần dần thay đổi, cuối cùng đi đến ngày hôm nay. Có thể nói, họ đối với Diệp Hoan vừa yêu vừa hận nhưng không có cách nào vứt bỏ, càng lún càng sâu...

Ba người ngẫm nghĩ lại, cảm thấy đúng là không có quan hệ với Diệp Hoan, hắn thậm chí chưa từng nói nửa câu mập mờ khiêu khích với họ.

Cao Thắng Nam cười nói: "Đồ xấu xa đó đúng là xui xẻo, đã tưng tửng như vậy rồi còn chọc phải kiếp đào hoa. Dù lỗi không phải do hắn thì cũng là hắn đáng trách, ai bảo hắn là đàn ông chứ!"

Ba cô gái đồng loạt cười to, cười đến ngửa tới ngửa lui trên ghế. Từng ký ức khi ở bên hắn cứ nổi lên trong đầu họ, họ cười mãi, cười mãi đến khi nước mắt chảy xuống, tiếng cười nhỏ dần rồi tiếng khóc lại dậy lên, trong phòng bệnh quanh quẩn tiếng khóc nghẹn ngào.

Có yêu, có hận, có cười, có khóc. Trong tình yêu này, họ vẫn hèn mọn mong mỏi một ngày được nhìn thấy mặt trời.

Phụ nữ không ngốc, phụ nữ chỉ vì một người nào đó mà tình nguyện làm một kẻ ngốc.

.....

Không biết bao lâu sau, tâm tình ba người mới dần bình tĩnh lại.

Liễu Mi nhìn hai người còn lại, bỗng nhiên cười khúc khích: "Hôm nay tôi mới biết mỹ nữ chim sa cá lặn đến đâu, lúc khóc cũng đều xấu như nhau thôi"

Chu Mị và Cao Thắng Nam giận dữ: "Cô không phải cũng xấu như vậy sao?"

Ba cô gái lại cười toét với nhau, ba trái tim như hòa cùng nhịp đập.

Bởi vì một người đàn ông, ba cô gái hoàn toàn khác biệt đã gắn kết với nhau.

Chu Mị thở phào một cái, cười nói: "Đã nói đến đây rồi, dứt khoát nói vào chuyện chính đi. Câu nói của Diệp Hoan trên xe cứu thương, hai người còn nhớ rõ không?"

"Kiếp sau quá xa, anh không thể nào đoán trước, điều anh có thể làm là không phụ các em trong kiếp này" Cao Thắng Nam nhẹ giọng nỉ non, đôi mắt sáng ngời.

Liễu Mi cúi thấp đầu, đỏ mặt nói khẽ: "Hắn còn nói...hắn muốn cả ba người chúng ta đấy!"

Chu Mị che miệng cười: "Đúng vậy, hai người phải nhớ cho rõ việc này, nếu sợ quên thì cứ ghi thành văn bản, bắt hắn ký tên vào"

Hai cô gái nghe thấy liền ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Chu Mị: "Từ lúc nào mà miệng lưỡi của cô lại độc địa như hắn thế?"

Chu Mị cười duyên: "Thực tế ra tôi cũng tựa như nha hoàn của hắn vậy. Nồi tròn úp vung tròn, nồi méo úp vung méo, nếu không vị thiếu gia này sẽ không chào đón tôi đâu, nhỡ mà đuổi tôi ra khỏi cửa thì biết làm sao? Được rồi, rốt cuộc thì hai người nghĩ như thế nào?"

Cao Thắng Nam và Liễu Mi đều trầm mặc.

Hồi lâu sau, Liễu Mi không cam lòng nói: "Đàn ông chẳng có tên nào tốt, trong lòng đều manh nha tư tưởng ba vợ bốn nàng hầu. Thời đại bây giờ nam nữ bình đẳng rồi, muốn tôi đi làm vợ bé cho hắn ư? Nằm mơ đi!"

Cao Thắng Nam đỏ mặt, trầm mặc thật lâu mới lắp bắp nói:"Tôi....Cha tôi sẽ đánh chết tôi mất, ông ấy nhất định không đồng ý đâu"

Chu Mị nháy mắt, trêu chọc: "Ba cô không đồng ý là cô liền nghe theo, đúng không?"

Lòng Cao Thắng Nam cực kỳ mâu thuẫn. Đây chính là hiện thực tàn khốc, cô thực sự vui vẻ khi ở cùng Diệp Hoan, thế giới của cô như được ánh mặt trời ấm áp, rực rỡ chiếu sáng. Cuộc sống không có hắn khiến lòng cô như đi vào hầm băng, mỗi ngày đều thẫn thờ, làm gì cũng uể oải thiếu tinh thần. Thế nhưng cô cũng là một tiểu thư danh giá, có biết nhiêu thanh niên tài tuấn mến mộ, sao có thể cam chịu làm vợ bé cho người ta đây?

Tình yêu và tôn nghiêm không thế nào đứng chung, vĩnh viễn chỉ có thể chọn lấy một thứ.

Cao Thắng Nam bực bội nắm tóc, bối rối nói: "Đừng hỏi tôi nữa, tôi cũng không biết, trong lòng rất loạn"

Liễu Mi thở dài: "Cho dù chúng ta có nguyện ý ở bên cạnh hắn đi nữa, hắn cũng sẽ không quá gần gũi chúng ta.....Nam Kiều Mộc bây giờ vẫn bóng chim tăm cá, hắn có lòng dạ nào mà tiếp nhận những cô gái khác?"

Ba cô gái cùng im lặng không nói, ánh mắt đặt lên người đàn ông đang ngủ say trên giường, tim nhói đau.

Đúng vậy.

Nam Kiều Mộc là nốt chu sa đỏ chói trong tim hắn, là bông mẫu đơn giữa ngàn hoa, không có Nam Kiều Mộc, dù các cô có làm gì, nói gì cũng đều vô dụng.

Nam Kiều Mộc vĩnh viễn như một tòa núi lớn đứng sừng sững trước mặt ba người, không cách nào len lên cũng không có cách nào vượt qua.

Liễu Mi cúi đầu, hơi nhăn mũi, giọng nói dỗi hờn: "Nếu như tôi quen biết hắn từ hai mươi năm trước, tôi sẽ không để hắn rời khỏi mình"

Chu Mị thở dài: "Bất kể thế nào thì cứ chờ hắn tìm Nam Kiều Mộc về đã, sau đó chúng ta mới có thể phân rõ chuyện tình cảm lộn xộn này được"

Ánh mắt ba cô gái nhìn về phía Diệp Hoan vừa oán hận lại lẫn cả yêu thương.

"Chúng ta có lẽ thiếu nợ hắn từ kiếp trước, đến kiếp này phải trả cho hắn...."

.....

Thời điểm Diệp Hoan tỉnh lại đã là buổi tối.

Hà Bình mặc quân phục đang đứng bên cạnh giường, vui vẻ nhìn hắn.

Diệp Hoan vừa nhìn thấy Hà Bình liền muốn bật khóc, giãy dụa ngồi dậy, nén đau giơ ngón giữa lên với Hà Bình:

"Thật là khốn kiếp! Các người đến sớm một chút thì tôi sao phải chịu khổ như thế này hả?"

Hà Bình phá lệ không có trừng trị hắn, vui vẻ trong mắt vẫn không thuyên giảm, lạnh nhạt nói:

"Mọi hành động của chúng tôi đều dựa theo kế hoạch trước đó, không nhanh hơn mà cũng chẳng chậm hơn, tình huống này là do cậu tự chuốc lấy, có thể nào trách được tôi?"

Diệp Hoan nghĩ lại, chuyện đột ngột phát sinh lại không có cách nào cảnh báo cho đồng đội, thật sự không thể trách được bọn họ, vì vậy hậm hực nói:

"Hồng Ba đã chết rồi sao?"

"Chết rồi. Kỹ thuật bắn súng của vị ủy viên quân sự của đại sứ quán Mĩ kia rất khá, một phát bắn trúng giữa trán Hồng Ba, mất mạng ngay tại chỗ, đám thủ hạ còn lại cũng bị chúng ta tiêu diệt toàn bộ"

"Hay quá nhỉ! Bao nhiêu danh tiếng bị tên da đen kia chiếm hết rồi, tôi thì quá con mẹ nó xấu hổ rồi" Diệp Hoan than thở nói.

Hà Bình cười cười: "Cậu cũng đâu có kém, tuy rằng không có làm ra chuyện náo động gì nhưng nghe nói cũng kiếm được một đống tiền của phi nghĩa"

Diệp Hoan nghe đến đó liền hớn hở, vừa nghĩ đến xấp chi phiếu dày cộp trong túi áo là lòng dạ cứ lâng lâng

"Đúng, đúng đúng, danh tiếng cho hắn hưởng, tôi phát tài là được rồi. Mọi người đều có thu hoạch, tuy có hơi mất mặt chút....nhưng rất là vui"

Ánh mắt Hà Bình càng lấp lánh, nụ cười hiện ra càng rõ: "Vui đi, cứ vui đi, cười nhiều vào. Cười xong tôi còn có một tin dữ muốn nói cho cậu biết"

Diệp Hoan vui rạo rực: "Chỉ cần tôi không có bị mất tiền thì tin dữ gì tôi cũng không để ý"

"Chuyện này....thật đúng là chuyện mất tiền rồi"

Diệp Hoan ngẩn ngơ: "Là sao?"

"Cậu còn nhớ cậu để xấp chi phiếu trong túi áo ngực chứ?"

"Đương nhiên nhớ"

"Sau khi cậu bị thương, các anh em đưa cậu ra xe cứu thương, nhân tiện cởi bỏ áo khoác giúp cậu, phát hiện áo khoác đã bị máu thấm đẫm, xấp chi phiếu kia cũng bị nhuộm thành một màu đỏ, chẳng thể phân biệt được chữ viết nào hết. Thứ đó mà đem ra ngân hàng thì tôi nghĩ cậu nhất định sẽ bị bảo vệ ngân hàng bắt giữ ngay đấy..."

Diệp Hoan cứng người, cái miệng đang ngoác ra bỗng lệch về một bên: "............."

Hà Bình an ủi vỗ vỗ vai hắn: "Dưỡng thương cho tốt, tiền tài là vật ngoài thân, đặc biệt là loại tiền bất nghĩa này, không có cũng tốt"

Diệp Hoan không nói được lời nào, dù đối mặt với Hồng Ba cùng hung cực ác mà hắn cũng không nháy mắt một cái, giờ phút này bộ dáng như cha mất mẹ chết, nước mắt rơi lã chã.

Hà Bình cười tươi như hoa, tiếp tục nói: "....Tuy rằng không có tiền nhưng lại có được cái khác. Đêm đó đám con tin sau khi nghe nói xấp chi phiếu đều bị mất hiệu lực, ai nấy đều hò reo vang dội, nhao nhao tỏ vẻ sẽ tặng cho cậu một lá cờ thưởng thật to viết mấy chữ 'Anh hùng nhân dân, nhân cách cao thượng'. Chúc mừng cậu nhé!"

Khóe miệng Diệp Hoan run rẩy, nhịn không được nữa, khóc rống lên.

"Đội trưởng, cho tôi mượn khẩu súng được không? Tôi đi vùi đập cái đám đó...mẹ kiếp, thật quá khinh dễ người mà...huhuhu!!!"