Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 247: Nổi danh




Dịch giả: Dạ Nguyệt
Biên: Rong

Đánh người thì phải đánh cho sảng khoái, đương nhiên hậu quả phải gánh chịu cũng khá nặng nề.

Lúc Diệp hoan đá một cước, du khách xung quanh đã lặng lẽ lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát. Cảnh sát tuần tra trên cầu Charles cũng đã chú ý tới đám người đang tụ tập bất thường này, tay đè lên súng lục bên hông, chầm chậm cảnh giác tiến đến.

Ngụy Trường Quân cười khổ lấy điện thoại di động ra, tìm luật sư giúp vị Diệp thiếu gia thích gây chuyện này, chuẩn bị sẵn sàng để bảo lãnh người ra khỏi cục cảnh sát.

Rất nhanh, hai tên cảnh sát chen vào đám người, nhìn thấy một người nước ngoài đang nằm ngất xỉu trên mặt đất, trong khi một thanh niên Trung Quốc lại bình tĩnh đứng cạnh, ung dung chờ đợi. Cảnh sát lập tức rút súng, chỉ vào Diệp Hoan.

"Này, đừng xúc động, tôi không định chạy, cũng không có ý phản kháng, tôi là một du khách tuân thủ pháp luật..." Diệp Hoan giơ hai tay lên cao, nói.

Một tên cảnh sát hô to vài câu tiếng Anh, Diệp Hoan lơ ngơ nhìn về phía Ngụy Trường Quân.

Ngụy Trường Quân cười gượng phiên dịch: "Hắn nói cậu đưa hai tay ôm đầu, đưa lưng về phía bọn họ rồi quỳ xuống mặt đất."

"Nói với hai tên cảnh sát ngu ngốc kia rằng, đầu gối của lão tử rất quý giá, chỉ có thể lạy trời đất, lạy vua, lạy cha mẹ." Diệp Hoan uể oải nói, đối mặt với họng súng đen ngòm, nhưng hắn lại không hề sợ hãi.

Lăn lộn qua bao nhiêu cuộc chiến sinh tử, hai thanh súng ngắn trước mắt thật sự không cách nào khiến hắn cảm thấy bao nhiêu sợ hãi... Đương nhiên, chủ yếu vì Diệp Hoan thấy chốt an toàn của hai khẩu súng kia còn chưa mở.

Ngụy Trường Quân thở dài, sau đó dùng tiếng Anh nói lại với hai tên cảnh sát kia, đem toàn bộ sự việc giải thích hết một lần. Cảnh sát nửa tin nửa ngờ, cũng không khăng khăng ép Diệp Hoan quỳ trên mặt đất nữa. Người nước ngoài bị Diệp Hoan đạp phát ngất luôn được cảnh sát cứu tỉnh lại. Diệp Hoan cùng với tên người nước ngoài xui xẻo bị áp giải lên xe, cùng bị đưa đến đồn cảnh sát.

Lại vào đồn cảnh sát nữa rồi, lần này là đồn cảnh sát ở nước ngoài đó.

Diệp Hoan rất khó hiểu, tại sao mình lại có duyên với cục cảnh sát như vậy, lẽ nào lão tử trời sinh đã định trước là kẻ luôn vi phạm pháp luật? Lão tử đường hoàng ra dáng quân nhân có được hay không?

Ở cục cảnh sát trong nước thì quen được Cao Thắng Nam, lần này đến cục cảnh sát nước ngoài, chẳng biết có gặp được một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, dáng người gợi cảm như mèo Ba Tư không nhỉ?

Cục cảnh sát Pra-ha và cục cảnh sát trong nước không khác nhau nhiều lắm, cũng có phòng thẩm vấn, phòng tạm giam, còn có nhân viên cảnh sát công tác bận rộn tới lui trong phòng tiếp khách. Chỉ có một điều khác với trong nước, đó là cục cảnh sát nơi này ít đi mấy phần không khí quan trường sáo rỗng, cảnh sát đều rất thực tế, hơn nữa cũng không thấy họ đối xử với dân chúng hung hăng vênh váo gì.

Ở đây có thể cảm nhận được một cách trọn vẹn, ngoài các chức năng của cảnh sát như duy trì pháp luật và trật tự, thì đây cũng coi như một loại công nghiệp dịch vụ, bọ họ thể hiện hai chữ "dịch vụ" này vô cùng chính xác, hơn nữa tự trải nghiệm qua, đúng là không giống trong nước...

Ngụy Trường Quân giải thích với cảnh sát đây là ẩu đả phát sinh do tranh chấp giữa du khách, không phải vấn đề gì to tát, thế nên Diệp Hoan được cảnh sát lịch sự mời vào, cũng không phải mang còng tay.

Ngụy Trường Quân vẻ mặt bất đắc dĩ đi theo phía sau, không ngừng gọi điện thoại tìm luật sư.

Sau khi Diệp Hoan được mời vào một gian phòng làm việc, một cảnh sát rất khách khí hỏi hắn có cần sự hiện diện của luật sư không? Nếu không có luật sư, bọn họ có thể chỉ định một luật sư tại Sở Tư Pháp bản xứ cho hắn, tất nhiên, phải mất phí.

Diệp Hoan thờ ơ nhún vai, trề miệng hỏi người nước ngoài bị hắn đánh: "Tôi thì sao cũng được, hỏi thằng cháu trai kia tí xem nó có muốn mời luật sư không?"

Người nước ngoài vừa bị đánh kia vô cùng giận dữ, trước mặt của nhiều người như thế mà gã lại bị một tên da vàng đạp cho một phát ngất đi, chưa nói đến đau đớn trên người, quan trọng nhất là, hắn đã mất sạch thể diện rồi.

Tâm trạng của người nước ngoài rất kích động, không ngừng la hét muốn kiện cáo, trong lúc nói còn khoa tay múa chân chỉ chỏ Diệp Hoan.

Tất nhiên Diệp Hoan không phải dạng người dễ chịu thiệt, thừa dịp cảnh sát không chú ý, hung hăng trợn mắt với người nước ngoài, cái nhìn đầy hung ác, sát khí đằng đằng. Người nước ngoài giật giật mí mắt, nhớ lại một đạp khi nãy khiến gã đau đến tê tâm liệt phế, lập tức câm như hến, tức thì lĩnh hội một câu tục ngữ "Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt" .

Ngụy Trường Quân rất nhanh đã mời đến một vị luật sư, hơn nữa còn nghe nói đây là luật sư nổi danh nhất Prague này, đương nhiên vị này thu phí cũng rất nổi danh.

Vốn dĩ đây là một chuyện nhỏ, sau khi luật sư này hiểu được tình huống, nhẹ nhàng cười nói, vài ba câu đã trình bày cụ thể sự việc cho cảnh sát.

Người nước ngoài mắng người trước, Diệp Hoan động thủ sau, tính ra mỗi người đều có trách nhiệm. Tuy rằng Diệp Hoan là bị khiêu khích mới ra tay, nhưng lại đánh đối phương đến mức gây thương tích trên người, cảnh sát đề nghị song phương hòa giải. Người nước ngoài bị đánh thấy Diệp Hoan người đông thế mạnh, hơn nữa thân thủ của hắn cũng thực làm người sợ hãi, cũng đành tâm không cam tình không nguyện chấp nhận giải hòa, Diệp Hoan bồi thường cho đối phương 300 bảng Anh, chuyện này coi như kết thúc.

Diệp Hoan bất cần nhún vai, nghiêng đầu nhe răng cười với người ngoại quốc: "Ai, cháu trai, chúng ta giải quyết như vậy được chưa? Nếu chưa được để tôi đánh tiếp thành tổn thương 10 ngàn bảng cho chẵn..."

Mọi người bối rối mơ hồ, Ngụy Trường Quân đành cười khổ phiên dịch ra tiếng Anh, đương nhiên, lời hắn nói khẳng định uyển chuyển hơn so với Diệp Hoan .

Người nước ngoài bất đắc dĩ hừ hừ, xanh mặt không lên tiếng, coi như chấp nhận kết quả này.

Song phương hòa giải, miễn cưỡng xem như tất cả đều vui.

Ngụy Trường Quân cùng luật sư đi xuống, Diệp Hoan ở trong cục cảnh sát ngồi hơn một giờ rồi nghênh ngang ra ngoài.

"Diệp thiếu gia... cậu có thể khiêm tốn hơn một chút không?" Ngụy Trường Quân giật mình nhận ra từ sau khi Diệp Hoan đến Prague, hắn từ tổ trưởng tổ điều tra được cấp dưới ngưỡng mộ biến thành một tên sai vặt không hơn không kém.

Diệp Hoan uể oải cười nói: "Tôi cũng muốn khiêm tốn lắm, có điều tên nước ngoài đáng chết kia dám chửi mắng người nước ta, cơn giận này sao có thể nuốt trôi được? Tôi đây ra tay coi như còn nhẹ, đổi lại là đội trưởng của chúng tôi mà ở đây thì bây giờ tên chết tiệt kia hẳn đang nằm trong nhà xác chờ người nhà hoả táng rồi..."

Mọi người vừa nói vừa đi ra cửa lớn của cục cảnh sát, người nước ngoài bị đánh cũng xoa ngực rầm rì đi ra, thấy Diệp Hoan đứng bên kia, không khỏi trở nên sợ hãi, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, trong miệng bất mãn lầu bầu gì đó, hừ một tiếng rồi từ từ đi xuống bậc thang ngoài cửa.

Diệp Hoan vừa ra khỏi cửa thì hơi ngây ra.

"Tại sao không có phóng viên đài truyền hình?"

Ngụy Trường Quân cũng ngây ra: "Tại sao phải có phóng viên?"

"Tôi lại đánh người, tại sao không đến phỏng vấn tôi?"

Ngụy Trường Quân xạm mặt lại: "Diệp thiếu gia, chuyện này... Dường như không phải là chuyện đáng để vinh dự?"

"Cũng có thể đem tôi ra làm ví dụ tiêu cực, giả sử như hỏi tôi một chút xem làm một cầm thú đánh người có cảm thấy áp lực lớn không các thứ các thứ..."

Ngụy Trường Quân: "..."

"Lão Ngụy, chuyện này anh phải tìm một đài truyền hình lại đây tuyên truyền..."

Ngụy Trường Quân bất đắc dĩ nói: "Diệp thiếu gia, đánh người thôi mà, thật ra đây chẳng qua chỉ là một chuyện rất nhỏ, phóng viên đài truyền hình không rảnh rỗi như cậu tưởng đâu."

Diệp Hoan rất bất mãn: "Không có phóng viên phỏng vấn tôi? Không nổi danh làm sao lên ti vi?"

"Vậy cậu muốn thế nào? Cũng không thể ở đây giết người phóng hỏa được?"

Diệp Hoan nhìn khắp bốn phía, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt trên người nước ngoài vừa mới bị đánh.

Người nước ngoài xoa ngực, chầm chập từng bước từng bước xuống cầu thang.

Diệp Hoan cắn răng một cái: "Mặc kệ, chính là mi rồi, ai bảo hôm nay ra ngoài không xem lịch..."

Thế là Diệp Hoan tiến lên một bước, hét lớn với người nước ngoài: "Này, cháu trai!"

Người nước ngoài đúng lúc quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt dữ tợn của Diệp Hoan.

"Cháu trai, khiến anh bị liên lụy, thôi nằm xuống một lần nữa nhé." Diệp Hoan nói xong cười gằn một tiếng, tiếp theo một cước nhanh như tia chớp đá ra.

Người nước ngoài hai chân run lên, con ngươi kịch liệt co lại thành mũi kim, chỉ kịp kinh ngạc hô to một tiếng: "wh. . .at?"

Vừa dứt lời, chân to của Diệp Hoan đã đạp đến, người nước ngoài đáng thương bay ra ngoài với tư thế Bình Sa Lạc Nhạn đầy chuẩn xác, bay thẳng đến chân cầu thang cục cảnh sát, sau đó. . . Bi phẫn ngất đi.

Diệp Hoan giống như vừa ném đi một túi rác, nhẹ nhõm phủi tay, cười nói: "Ông cảm thấy hiện tại phóng viên có thời gian đến phỏng vấn tôi chưa? Nếu như còn chưa đủ tư cách, tôi lại đâm hắn thêm mấy nhát."

Ngụy Trường Quân trợn mắt ngoác mồm, hắn chợt hiểu, kẻ này là một thằng điên!

Diệp Hoan lại tiến vào cục cảnh sát.

"Diệp thiếu gia... Cảnh sát nói cậu hướng mặt sang bên trái một chút, hử, lệch quá rồi, hơi xoay lại bên phải một tí, được, đúng rồi..."

"Diệp thiếu gia, cảnh sát nói, tấm bảng trong tay cần nâng cao hơn chút, còn có, cảnh sát kêu cậu đừng cười..."

"one, two, three..."

Răng rắc.

Ngụy Trường Quân bất đắc dĩ nói: "Diệp thiếu gia, phiền cậu không để tay chữ V được không?"

Diệp Hoan nặng nề thở dài: "Chụp một cái ảnh dù sao cũng phải tạo dáng sáng tạo một chút chứ?"

Ngụy Trường Quân muốn phát khóc: "Diệp thiếu gia... Đây là ảnh tội phạm, không phải lập công trao thưởng."

Luật sư Ngụy Trường Quân mời tới yên lặng lau mồ hôi một bên .

Đánh người hết lần này đến lần khác, thằng này rõ ràng là muốn ngồi tù mà, anh ta phải biện giải với quan tòa thế nào đây? Vị luật sư "chiến vô bất thắng" bỗng nhiên phát hiện tài ăn nói của mình không đủ dùng.

*Chiến vô bất thắng: Không có trận chiến nào không thắng.

Chụp hình xong, điện thoại di động của Diệp Hoan vang lên.

Mới vừa nhận cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài nặng nề.

"Diệp Hoan, anh đến đâu liền gây họa đến đó." Chu Mị bất đắc dĩ than thở.

"Tôi đã rất biết điều rồi..." Diệp Hoan méo miệng nói.

"Anh còn nói, anh đánh nhau trên đường phố Prague, cùng với 'rất biết điều' có nửa xu quan hệ sao?" Lời nói của Chu Mị hơi trách cứ, nhưng không nỡ nói nặng nửa câu với hắn.

"Nghe nói tôi phải ra hầu tòa, cái thằng Tây chết tiệt kia quá hẹp hòi rồi, chẳng qua đạp hắn hai phát thôi mà phải kiện tôi ra tòa... Làm sao bây giờ?"

"Đừng nóng vội, ngài Thẩm đã tự mình gọi điện thoại đến đại sứ quán, để vị đại sứ kia bảo lãnh cho anh, có thể miễn được tố tụng tư pháp hình sự..."

Diệp Hoan lập tức thả lỏng tư tưởng, nhếch miệng cười nói: "Cha tôi vẫn là rất có đạo đức đấy chứ..."

Chu Mị kêu lên: "Đời này của ngài Thẩm có lẽ lần đầu làm loại chuyện như thế này, chính anh cũng nên suy nghĩ một chút, nghe nói ông ấy bị anh làm cho cực kỳ tức giận, chờ sau khi anh về nước không tránh khỏi bị ông ấy nghiêm khắc dạy dỗ một lần đâu. Diệp Hoan, anh cũng không phải loại người ỷ mạnh hiếp yếu, cuối cùng vì sao anh lại làm như vậy?"

Diệp Hoan thở dài, nói: "Qúa trình tìm Kiều Mộc không mấy thuận lợi, tôi đây cũng không có biện pháp."

"Không có đầu mối mới sao? Có muốn em ra tay giúp đỡ hay không? Em có thể hỗ trợ tìm ra điểm đáng chú ý."

"Không cần, chuyện này không phải cứ nhiều người là giải quyết được, mà cần trí tuệ cộng thêm chút may mắn, chỉ vậy thôi."

Chu Mị trầm mặc rất lâu, buồn bã nói: "Diệp Hoan, anh phải chú ý giữ gìn sức khoẻ, đừng để bọn em lo lắng, Kiều Mộc không ở đây, anh còn có chúng em."

Trong lòng Diệp Hoan dâng lên một tình cảm ấm áp, cười nói: "Tôi biết rồi."

Ngụy Trường Quân cúp điện thoại, đi tới nói: "Diệp thiếu gia, đại sứ quán ở nước ta can thiệp, nên cậu được miễn xử phạt hình sự, còn có..."

Ngụy Trường Quân nhìn Diệp Hoan, bất đắc dĩ thở dài: "Một cước của cậu rất có lực, phóng viên đài truyền hình Séc rốt cục cũng chịu lộ diện, chủ yếu là muốn phỏng vấn cậu, đến cùng cậu bị kích thích ra sao mà lại quyết tâm muốn vào tù..."

Diệp Hoan bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vàng nói: "Gọi bọn họ vào đi, tôi phải trò chuyện với bọn họ... Đúng rồi, bọn họ đem theo camera chứ? Có thể cho tôi mấy phút độc thoại không?"

Ngụy Trường Quân nói: "Tôi đã đem chuyện cậu vượt ngàn dặm xa xôi tìm kiếm người yêu nói với phóng viên rồi, bọn họ rất đồng tình, cũng rất cảm động, nguyện ý làm riêng cho cậu một đoạn Video, rồi phát trên bản tin ở đài truyền hình Prague".

Nói xong Ngụy Trường Quân sâu sắc nhìn chăm chú vào Diệp Hoan, chân thành nói: "Diệp thiếu gia, cậu phải biết quý trọng cơ hội lần này, đây chính là cơ hội mà cậu phải vất vả đánh đấm để nổi danh mới đổi lấy được."

Trong cục cảnh sát, camera của phóng viên đã lắp xong, ống kính đối diện với Diệp Hoan.

Thợ quay phim phất tay ra hiệu một cái, sau đó khởi động camera, bắt đầu quay video.

Diệp Hoan hướng về ống kính, trong lòng bỗng chốc trào dâng thiên ngôn vạn ngữ nhưng hắn cũng không biết phải nói từ đâu.

Bắt đầu nói từ đâu đây?

Chúng ta từ khi còn trong tã lót đã có duyên phận cùng nhau? Chúng ta nâng đỡ nhau cùng trải qua hai mươi năm tuế nguyệt? Trong những ngày tháng ấy, chúng ta cùng trải qua mưa gió, chịu chung hoạn nạn, cùng nghèo cùng khó, nhưng vẫn vui vẻ từng bước tiến lên.

Nhiều lắm, trong đầu chất chứa hồi ức, toàn bộ đều về người kia.

Cuộc đời là một bàn cờ, mỗi người chỉ là một quân cờ bé nhỏ, chúng ta chiến đấu, chúng ta thỏa hiệp, chúng ta dùng hết toàn lực nhảy ra khỏi bàn cờ, để không bị thế sự ân tình lèo lái.

Camera vang lên tiếng ong ong, Diệp Hoan trước màn ảnh lại nói không ra một chữ.

Hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào màn ảnh, một phút, hai phút, năm phút đồng hồ...

Viền mắt Diệp Hoan dần dần ửng đỏ, chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt nóng hổi tràn ra.

Một chữ "tình", khiến em đau, cũng khiến anh khổ, hai ta đều phải chịu đau đớn, khổ sở vì tình, nhưng anh tuyệt không hối hận.

Nhìn vào ống kính, Diệp Hoan mặc cho nước mắt chảy dài, tình yêu chẳng của riêng ai.

"Kiều Mộc, Kiều Mộc... Tiền trên người em còn đủ không? Ở nơi đất khách quê người liệu em có ăn uống đầy đủ, ngủ có an giấc? Em vẫn khỏe chứ? Có vui vẻ không? Anh đến rồi, đến Prague tìm em rồi đây, Kiều Mộc, về đi, trở về cùng anh nhé? Anh vẫn luôn ở đây, không rời không bỏ!"