Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 159




Edit: Vô Tâm

Beta: Sally

Mặc dù thành phố S chỉ là công ty chi nhánh nhưng quy mô lại không hề nhỏ, so với những công ty khác, tổng công ty còn muốn lớn hơn. Đây là Ám Kim Mai Côi, vô luận về phương diện gì những công ty khác đều không có biện pháp địch nổi.

Về phần chọn người làm tổng giám đốc cho công ty chi nhánh, trong lòng cô đã chọn được người. Vốn dĩ Tuệ Mẫn tuyệt đối là một ứng cử tốt nhất nhưng không phải mỗi ngày cô đều ở Ám Kim Mai Côi, công việc của tổng bộ còn cần Tuệ Mẫn giúp cô xử lý, cho nên cô luyến tiếc chuyển Tuệ Mẫn tới công ty chi nhánh.

May mắn ở công ty nhân tài đông đúc, trừ Tuệ Mẫn còn có thể chọn người khác, chỉ cần sau một khoảng thời gian bồi dưỡng liền có thể yên tâm nhượng kỳ tiền nhiệm. Đương nhiên, điều kiện tuyển chọn cũng đều là một số người có phẩm hạnh tốt đẹp mà lại có năng lực, đi cũng không chỉ một người, mặt khác còn có vài người có thể giám sát, cứ như vậy vấn đề liền ít đi rất nhiều.

Xem ra không lâu sau, Ám Kim Mai Côi lại cần tuyển thêm nhân tài! Nghĩ tới đây, khóe miệng Dương Hiểu Đồng gợi lên một độ cong, mình thế này có tính là vì nhân dân làm cống hiến không? Giải quyết rất nhiều vấn đề người vào nghề!

Sau khi xử lý xong một số sự tình của công ty, cô liền tới bang Hải Diễm. Chuyện huấn luyện võ học cô đã để cho A Vũ đi tìm, hiện tại chỉ chờ tin tức, cô đưa ra đãi ngộ rất tốt, tin rằng chuyện tìm được người không phải khó khăn.

Dương Hiểu Đồng lái xe đến tổng bộ bang Hải Diễm, rất xa liền nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa nhìn chung quanh, sau khi nhìn kỹ lại thì ra là Trần Vĩ, Dương Hiểu Đồng lập tức liền biết nguyên nhân hắn chờ ở đây.

Sau khi Dương Hiểu Đồng xuống xe, Trần Vĩ liền lập tức đi tới, trên mặt không che dấu được vẻ mừng rỡ, kích động nói: “Đại đương gia, cám ơn cô, cô thật sự là một thần nhân, ung thư phổi thời kì cuối vậy mà cô cũng chữa được. Sau này tính mạng của Trần Vĩ ta chính là của đại đương gia, nhất định sẽ tận lực làm việc vì đại đương gia!”

Lời nói này của Trần Vĩ là những câu xuất phát từ tâm can, hôm qua từ sau khi mẹ hắn uống đan dược Dương Hiểu Đồng đưa cho, liền lấy tốc độ cực nhanh từng bước khôi phục, sắc mặt dần dần khôi phục hồng hào, cũng không còn cảm giác đau đớn, ăn mấy thứ cũng có khẩu vị, điều này tất cả đều thể hiện bệnh của bà đã khỏi hẳn.

Mặc dù thoạt nhìn Trần Vĩ cao lớn thô kệch nhưng trên thực tế lại là một người tâm tư kín đáo. Chuyện này nếu để cho người bệnh viện phát hiện, tất nhiên sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, dù sao hiện tại ung thư là bệnh bất trị, mẹ hắn ung thư thời kì cuối vậy mà trong một ngày khỏi hẳn, bọn họ nhất định sẽ rất kinh hỉ.

Đến lúc đó mẹ hắn rất có khả năng bị bọn họ lưu lại, từ đó nghiên cứu ung thư có phải hay không có tiến triển mới, thậm chí còn sự tình báo cáo giấy điều cũng rất khả năng, đến lúc đó có thể sẽ mang đến phiền phức không hề nhỏ.

Cho nên ở tối hôm đó, Trần Vĩ không đếm xỉa đến khuyến cáo của bác sĩ, giúp mẹ hắn làm thủ tục xuất viện sau đó liền rời đi. Sau khi về nhà, tất cả tình hình của mẹ hắn đều rất bình thường, ngày hôm sau mới tới phòng khám bệnh mà hắn quen biết kiểm tra một chút, phát hiện thân thể của mẹ hắn không có chút bệnh tật nào, cực kì khỏe mạnh.

Cái này, hắn có thể nói mừng rỡ như điên, để mẹ yên tĩnh nghỉ ngơi, sau đó hắn lập tức chạy tới bang Hải Diễm nhưng Dương Hiểu Đồng còn chưa tới, hắn liền chờ ở cửa.

Dương Hiểu Đồng cười nói: “Trần Vĩ, ta tin ông. Ông là nhị đương gia bang Hải Diễm, ta cũng hi vọng bang Hải Diễm ở trên tay chúng ta có thể trở nên càng ngày càng lớn mạnh. Ta cũng không phải thường xuyên ở bang Hải Diễm, cho nên rất nhiều chỗ còn cần ông giúp đỡ.”

Trần Vĩ vội vàng gật đầu: “Đại đương gia, ngài yên tâm, thời gian ngài không ở đây ta nhất định sẽ quản chế bang Hải Diễm thật tốt, không để cho ngài thất vọng.”

“Tốt.” Từ sau khi cô chữa khỏi bệnh cho mẹ Trần Vĩ, thái độ của Trần Vĩ so với trước đây có biến hóa rất lớn, trước đây mặc dù Trần Vĩ cũng nghe cô nói nhưng có chút trái lương tâm, rất rõ ràng bây giờ không phải như vậy.

Một viên đan dược đổi được một thuộc hạ đắc lực, đối với Dương Hiểu Đồng mà nói không thể nghi ngờ là một cuộc buôn bán có lợi. Đã như vậy, vốn định bồi dưỡng một nhóm người mới sau đó liền loại bỏ phái Trần Vĩ trong bang, hiện tại chuyện này đã không còn quan trọng.

Thời gian rất đúng lúc, thời điểm Dương Hiểu Đồng tới hôm nay đúng lúc là thời gian mọi người luyện võ: “Đại đương gia, nhị đương gia.” Mọi người cung kính hô.

Tại đây trong hắc bang, tuy nói mọi người đều không được coi là một số người có tố chất rất cao, thế nhưng hắc bang có một đặc điểm lớn là đẳng cấp rất quan trọng, tuyệt đối không thể vượt quyền, làm tiểu đệ nếu như bất kính với lão đại, đây là một lỗi rất nặng.

Dương Hiểu Đồng cũng cười, hướng mọi người chào một tiếng, chợt trong đầu đột nhiên nghĩ tới một ý tưởng: “Huấn luyện võ học ta đã bắt đầu tìm, khả năng còn cần một chút thời gian, hôm nay do ta đến chỉ giáo mọi người một chút được không?”

Lão đại cũng đã lên tiếng, tất nhiên sẽ không ai phản đối. Võ công của Dương Hiểu Đồng vẫn luôn khiến cho bọn họ kinh diễm, đến bây giờ bọn hắn vẫn còn nhớ lúc trước Dương Hiểu Đồng lộ ra một tay kia.

Chiêu thức kia vừa ra, đối phương trên cơ bản cũng trở tay không kịp, rất khó tưởng tượng một cô gái còn trẻ tuổi như vậy sao có thể có võ công cao thâm như thế?

“Trước tiên ta chỉ cho mọi người một số chiêu thức khá đơn giản nhưng lại thực dụng!” Đối với hướng dẫn võ học này, cô cũng có kinh nghiệm nhất định, dù sao mỗi ngày cô đều đi theo sau thượng tá Forlani học tập.

Chỉ là phương thức dạy học của thượng tá Forlani chỉ thích hợp dạy học cho một người, dù sao Dương Hiểu Đồng cũng không có nhiều thời giờ như vậy để những người này trong quá trình bị đánh có thể học biết được cách phản kích thế nào, muốn thật sự như vậy, sợ là mỗi ngày đều bận đến muộn ngủ cũng không được.

“Ném qua vai ta nghĩ các ngươi đều biết đến, nhưng cùng một loại chiêu thức cách vận dụng khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau, hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi làm thế nào để đạt được hiệu quả lớn nhất khi vận dụng! Trước tiên, hai người đi lên phối hợp với ta làm mẫu một chút.”

Cần phải có so sánh mới có thể nhìn ra hiệu quả.

Dương Hiểu Đồng vừa nói ra, liền có hai đại hán khỏe mạnh đi ra, cũng không biết là bởi vì thực lực bọn họ ở trong đám người kia là mạnh nhất hay bởi vì hai người bọn họ cực kì cao to.

“Loại thứ nhất là phương pháp ngã bình thường, mọi người xem cho rõ.”

Vừa nói xong, Dương Hiểu Đồng một bước xa rất nhanh nhắm về phía một đại hán trong đó, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo tay hắn, hai chân dùng lực, lôi hắn từ trên vai của mình hung hăng quăng xuống đất.

Trọng lượng chừng hai trăm cân dường như không tồn tại, Dương Hiểu Đồng sắc mặt bình thản, không chút nào nhìn ra cô vừa ném một đại hán khỏe mạnh xuống đất.

“Cái này chú trọng tá lực đả lực. Thông thường ném qua vai hiệu quả chính là như vậy, ta muốn dạy của các ngươi là loại tiếp theo.” Đối với chiêu đầu tiên cô vừa dùng, Dương Hiểu Đồng lơ đễnh nhưng mọi người lại âm thầm líu lưỡi, chiêu này đơn giản ném qua vai tới tay của đại đương gia uy lực cũng trở nên cường đại hơn rất nhiều.

Dương Hiểu Đồng lại lần nữa xông về phía một người khác, có lẽ bởi vì trước đó nhìn thấy bộ dáng đại hán kia ngã rất thảm hại nên người nọ chạy trốn về một hướng khác, chỉ có điều vô luận hắn né tránh thế nào cũng không trốn được Dương Hiểu Đồng.

Sau khi Dương Hiểu Đồng kéo tay hắn lại, khuỷu tay đánh về phía phần dạ dày của hắn hung hăng đánh một quyền, đau tới mức hắn không đứng thẳng dậy được, đùi phải dùng sức đánh ra phía sau một cước, chỉ thấy mặt đất cũng bị ma sát ra dấu vết, đủ để nhìn ra đã dùng sức to lớn, sau một khắc người nọ liền hung hăng bị quăng xuống đất, mà trên mặt đất lại bị đập ra một cái hố khủng bố!

Một chiêu này trực tiếp làm kinh hãi không ít người, bĩu môi, hoàn hảo chính mình vừa rồi không đi lên, đây thực sự là quá thảm. Đồng dạng cùng một chiêu thức như vậy lại có sai biệt lớn như thế, một chiêu này nếu như xuất ra, hiệu quả kia thật đúng là mạnh mẽ.

Dương Hiểu Đồng nhìn người té trên mặt đất, đặt tay ở sau lưng hắn đưa nội lực từ cơ thể của mình vào trong cơ thể đối phương, chữa trị chỗ bị thương của hắn một phen, nhìn sắc mặt đối phương lập tức khỏe lại, rất nhanh đứng lên lần nữa giống như bình thường chuyện gì cũng không có.

Hành động trong lúc lơ đãng bộc lộ lại càng khiến không ít người kinh sợ. Dương Hiểu Đồng nói với Trần Vĩ: “Một hồi thưởng tiền cho bọn hắn, vừa rồi cực khổ.”

Lời này vừa nói ra, hai người bị đánh lập tức không ngừng nói cám ơn, mặc dù bị đánh rất thảm, nhưng hiện tại một chút cũng không có việc gì, chỉ đau một hồi mà thôi, có thể có tiền thưởng trái lại tính ra rất lời.

“Giữa hai chiêu có khác biệt với nhau…” Dương Hiểu Đồng đem ảo diệu giữa hai chiêu thức chậm rãi nói cho mọi người, nói rõ ràng dễ hiểu, mọi người vừa nghe liền hiểu là có ý gì.

Chỉ nghe hiểu không dùng thì cũng không được nên sau khi Dương Hiểu Đồng nói xong liền thuận tiện nói: “Nếu mọi người đều hiểu, hiện tại hai người một tổ, phân biệt thử hai loại phương pháp này.”

Cứ như vậy, Dương Hiểu Đồng chỉ dạy cho bọn họ ba chiêu, thế nhưng tới khi nói xong đã là bảy giờ tối. Nhớ lại Nhược Nhược bọn họ lúc này hẳn đã ở biệt thự Hoa Hải đợi mình, trước đó cô đã đưa chìa khóa biệt thự Hoa Hải cho Nhược Nhược và Tiểu Mẫn, dù sao lúc rảnh rỗi bọn họ cũng có thể đến.

Quả nhiên, khi Dương Hiểu Đồng về đến nhà, ba người bọn họ cũng đã đến, chính là đang trò chuyện rất hài lòng.

Nhìn thấy Dương Hiểu Đồng trở về, Nhược Nhược và Tiểu Mẫn biểu tình rất kích động a! Từ lần trước sau khi gặp mặt đến bây giờ cũng không có gặp mặt nhau mấy đâu.

Nhược Nhược lập tức vọt tới trước mặt Dương Hiểu Đồng, cho Dương Hiểu Đồng một cái ôm thật to: “Hiểu Đồng, cái tên vô lại này cũng không đến gặp tớ và Tiểu Mẫn, cậu không ở đây hai người chúng tớ thật nhàm chán nha!”

Nghe thấy Nhược Nhược oán giận, Dương Hiểu Đồng nói: “Dạ vâng, dạ vâng, là tớ không tốt, sau này tớ không dám nữa! Ngược lại còn các cậu nha, sao cũng không tới gặp tớ? Hiện tại học hành rất bận sao?”

Nghe cô nói, Nhược Nhược liền lộ ra bộ mặt khổ qua: “Vẫn thời gian năm nhất thoải mái, nhàn như vậy, năm hai liền thêm khóa này thêm khóa kia không ngừng, tớ có cảm giác lại trở về lớp mười hai…”

Tiểu Mẫn cũng đi tới, sau khi cho Dương Hiểu Đồng một cái ôm còn trịnh trọng vỗ lưng Dương Hiểu Đồng hai cái: “Không thể vì bận rộn sự nghiệp thành công mà xem nhẹ bằng hữu a!”

Lại nói tiếp, cô so với Nhược Nhược còn muốn bận rộn hơn, bởi vì trừ chương trình học bình thường ngoài ra cô còn phải luyện tập vũ đạo, chỉ là bởi vì tình yêu với khiêu vũ, cho nên cũng không cảm thấy mệt chút nào.

“Ha ha, tớ biết nha. Cậu a, không lâu nữa sẽ cùng Tiêu Văn Nghi bọn họ đi biểu diễn, xem ra biểu hiện không tệ nha!” Mặc dù trong khoảng thời gian này chưa từng gặp mặt, thế nhưng đối với sự tình của Tiểu Mẫn, cô vẫn có hiểu biết.

“Liền như vậy đi, so với cậu còn kém xa lắm nha.”

Hàn huyên một phen lúc này mới ngồi xuống, bởi vì Mễ Lai thường xuyên gặp mặt Hiểu Đồng cho nên cũng không nói quá nhiều. Nhược Nhược vẫn luôn nhắc tới hâm mộ Mễ Lai có thể làm việc ở Ám Kim Mai Côi. Hiểu Đồng cười cười đáp ứng, chờ Nhược Nhược tốt nghiệp sau đó liền tới Ám Kim Mai Côi, như vậy bọn họ cũng có thể làm cùng một chỗ.

Tiếp theo mới bắt đầu nói chuyện chính sự, Dương Hiểu Đồng giao công pháp Lôi Nguyên Công cho bọn họ, không hề ngoài ý muốn đều khiến cho bọn họ khiếp sợ, nhưng khiếp sợ qua đi đó chính là mừng rỡ.

Đối với ba người bọn họ, Dương Hiểu Đồng rất tín nhiệm, tương lai bọn họ tiến vào công ty của mình, có thể giúp mình rất nhiều chuyện, Nhược Nhược và Tiểu Mẫn tất nhiên không cần nhiều lời, tình cảm giữa bọn họ đã sớm rất kiên cố, nói là chị em ruột cũng không quá đáng.

Mặc dù thời gian nhận thức Mễ Lai còn ngắn một chút nhưng thời điểm cô và Mễ Lai hai người lần đầu tiên gặp mặt đã tạo cho đối phương cảm giác không tệ, mà bây giờ lại mỗi ngày gặp mặt ở công ty, dần dần hai người cũng đã thành chị em tốt.

Tình cảm kia so với Nhược Nhược và Tiểu Mẫn cũng không kém. Có một số việc không cần nhiều lời, bọn họ đều hiểu.

Một đêm này, bốn người đều không ngủ…

Ngày hôm sau mới mỗi người rời đi, Dương Hiểu Đồng đã hai ngày không ngủ thế nhưng tinh thần vẫn như trước rất tốt, không có mệt mỏi chút nào. Chỉ là cảm thấy tâm tình có chút đè nén cho nên liền lái xe tới vùng ngoại thành.

Ở trong khung cảnh thiên nhiên như vậy, tâm tình sẽ không tự chủ được mà thả lỏng, thật giống như thời điểm trong lòng mình phiền muộn, ở dưới chân núi nhìn lên đỉnh núi trông có vẻ tất cả đều nhỏ bé như vậy, có cảm giác lòng mình trống trải, ngay cả chuyện vốn đang phiền não cũng trở nên phai nhạt rất nhiều.

Khí trời vừa lúc không tệ, ánh mặt trời chiếu lên người có cảm giác ấm áp rất thoải mái, mở mui xe đua ở vòng xuyến trên đường lớn chạy nhanh, gió thổi qua mặt cô khiến tóc tung bay, dường như nội tâm đè nén cũng khá hơn mấy phần.

Tìm một vùng cỏ, dừng xe ở một bên, Dương Hiểu Đồng nằm ở trên cỏ. Cảnh tượng như vậy không khỏi làm Dương Hiểu Đồng nhớ tới cảnh lúc trước nằm trên cỏ tu luyện trong trường học, mặc dù không tới một năm nhưng phảng phất giống như sự tình kiếp trước.

Trước đây lúc đi học không có cảm giác gì, hiện tại không đi học mới biết thời gian đến trường tốt đẹp thế nào, có điều bây giờ để cho cô trở lại trường học hiển nhiên là không thể nào.

Nằm ở trên cỏ, cảm thụ trong không khí năng lượng nồng đậm, Dương Hiểu Đồng nhắm hai mắt lại bắt đầu tu luyện, ở hoàn cảnh như vậy bắt đầu tu luyện sẽ có hiệu quả làm ít công to.

Nhưng mà, tu luyện không được bao lâu, Dương Hiểu Đồng liền nghe thấy từ cách đó không xa truyền đến tiếng vang.

Lấy thực lực bây giờ của cô, chuyện trong vòng phạm vi một cây số chỉ cần cô muốn nghe đều có thể nghe được rất rõ ràng, cước bộ có chút mất trật tự, trong lòng Dương Hiểu Đồng trầm xuống, liền biết có năm người tới.

Hình như ba người chạy, hai người truy đổi. Theo tiếng bước chân của bọn họ, Dương Hiểu Đồng đoán được năm người hẳn đều là nam giới, tuổi tác từ hai mươi đến năm mươi tuổi không hơn.

Nhíu mày, ở vùng ngoại thành tu luyện cũng có thể gặp được người, hơn nữa phương hướng bọn họ chạy đúng chỗ bên này của mình, xem ra mình nhất định không thể yên tĩnh tu luyện rồi.

Ba người Trương Vân, Trương Vũ, Trương Lôi một bên chạy một bên nhìn người phía sau có đuổi qua đây hay không, Trương Vân sơ sẩy một chút liền ngã trên mặt đất, nhìn kỹ xuống phía dưới, tay hắn đang giữ lồng ngực của mình, một chút máu tươi từ giữa khe ngón tay hắn chảy ra, nhuộm đầy tay, quần áo cũng dần dần biến thành màu đỏ tươi, mà theo vết máu càng ngày càng nhiều, sắc mặt hắn cũng càng lúc càng tái nhợt.

“Đại ca!” Trương Vũ, Trương Lôi nhìn thấy Trương Vân té trên mặt đất lập tức hô, trên trán nồng đậm lo lắng.