Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 162




Edit: Vô Tâm

Beta: Sally

Dương Hiểu Đồng đã cứu ba người bọn họ, cho nên tất nhiên ba người bọn họ cũng không muốn giấu giếm gì.

Nghe Dương Hiểu Đồng hỏi, Trương Vân không khỏi thở dài nói: “Vốn ba huynh đệ chúng ta ở quê mở một quán cơm. Mặc dù không nói tới cực kì náo nhiệt nhưng cũng buôn bán không tệ. Thế nhưng quán cơm sát vách quan hệ với chúng ta vẫn luôn không tốt, có một lần bọn họ cố ý chạy tới gây sự, dọa tất cả khách hàng chạy đi, rồi còn muốn hủy việc làm ăn của chúng ta. Người không phạm ta, ta không phạm người, đối phương cũng đã bắt nạt tới trước cửa rồi, chúng ta đương nhiên không có khả năng nén giận, cứ như vậy hai bên làm rùm beng lên, cuối cùng càng náo đến mức đánh nhau, trong cơn tức giận chúng ta đánh tàn phế vài người tới quấy rối quán cơm, cũng bởi vậy mà bị kiện cáo, rồi bị bắt ngồi tù.”

Nói đến đây, sắc mặt Trương Vân lại càng hiện lên vẻ phẫn nộ: “Ba người chúng ta chỉ bị chịu án hai năm, hiện tại đã đi tù hơn một năm, còn nửa năm nữa chúng ta có thể được thả ra, nhưng không nghĩ tới những thứ cảnh sát thối tha kia, sau khi nhận tiền của mấy kẻ nhà giàu, thế nhưng trao đổi thân phận ba người chúng ta với ba tên nhận án tử hình, một tháng sau chuẩn bị để ba người chúng ta thay thế ba người bọn chúng đi chấp hành tử hình! Ba người chúng ta cũng là dưới cơ hội ngẫu nhiên mới biết, nếu không chúng ta vẫn không biết chuyện, đợi đến một tháng sau chúng ta liền chết không minh bạch.”

Nghe Trương Vân nói xong tất cả, Dương Hiểu Đồng cũng đã hoàn toàn hiểu rõ chân tướng sự tình, đối với tao ngộ của ba người Trương Vân cũng có chút đồng tình. Thế giới hiện tại, loại chuyện này cô cũng đã sớm nghe nói qua, chỉ là không ngờ sẽ gặp được mà thôi. Dương Hiểu Đồng nói: “Tiếp theo các ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ? Các ngươi là đào phạm, phải vẫn trốn.”

Nghe cô nói, ba huynh đệ Trương gia đồng thời nhíu mày, đây chính là vấn đề bọn họ lo lắng nhất. Vốn dĩ ba người bọn họ còn chuẩn bị sau khi ra tù tiếp tục mở quán cơm, nhưng thân phận bây giờ căn bản không có khả năng mở quán cơm, sợ rằng quán cơm còn chưa khai trương bản thân đã bị bắt vào ngục giam rồi.

Kháng án? Lời nói này sẽ có người tin sao? Hơn nữa hiện tại quan lại bao che cho nhau, có ích lợi gì, làm như vậy không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới.

Nhìn thấy trên mặt ba huynh đệ Trương gia lộ ra thần sắc khó xử, Dương Hiểu Đồng liền hiểu rõ suy nghĩ hiện tại trong lòng bọn họ, chợt mở miệng nói: “Không thì như vậy, làm việc giúp ta ở hắc bang thế nào?”

Nghe cô nói, ba huynh đệ Trương gia đồng thời nhìn về phía Dương Hiểu Đồng, thần sắc trong mắt rất phức tạp.

“Ta chỉ nói ra đề nghị mà thôi, quyền quyết định vẫn nằm trên tay các ngươi, ta sẽ không ép buộc các ngươi. Chỉ cảm thấy nếu như các ngươi không có chỗ nào tốt để đi vậy thì đi theo ta cũng không tệ, thân phận của các ngươi sẽ không bị phát hiện.”

Ở hắc đạo, rất nhiều người cũng đều có án, nhưng có ai sẽ nói, bọn họ hắc đạo và cảnh sát vốn chính là đứng ở phía đối lập, căn bản không cần lo lắng mấy vấn đề này.

Ba huynh đệ Trương gia liếc mắt nhìn nhau một cái, đều biết ý nghĩ của đối phương, ba người đồng thời nói: “Vậy cảm ơn ân nhân, sau này ba huynh đệ chúng ta nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp ngài làm việc.”

Không hề nghi ngờ, thân phận hiện tại của bọn họ là đào phạm, căn bản không thể lộ ra bên ngoài, tương lai cũng không có nơi nào có thể đi. Vừa lúc Dương Hiểu Đồng cho bọn hắn một nơi để đi. Hắc đạo, mặc dù trước đây bọn họ có chút không thích nhưng đối với bọn hắn bây giờ mà nói lại không có quan hệ, quản hắn hắc đạo bạch đạo cái gì, điều này cũng đã không quan trọng. Huống chi Dương Hiểu Đồng cứu bọn họ, mệnh của bọn họ đều là của Dương Hiểu Đồng, tất nhiên sẽ không cự tuyệt Dương Hiểu Đồng.

Thấy ba người nhanh như vậy đã đáp ứng, ngược lại còn khiến cho Dương Hiểu Đồng có chút kinh ngạc, chỉ là nhìn bộ dáng bọn hắn, lời nói kia cũng không phải trái lương tâm, cô liền cười gật đầu.

“Chỉ cần thật tình làm việc cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi. Mấy tên cảnh sát kia giao cho các ngươi, ta ở trên xe phía trước chờ các ngươi.”

Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, ba người đều cảm kích nhìn Dương Hiểu Đồng, cô gái này thực sự thông minh. Bây giờ bọn họ đối với mấy tên cảnh sát này tràn ngập tức giận, vừa lúc nhân cơ hội này có thể để bọn họ có oán báo oán.

Không đợi ba người trả lời, Dương Hiểu Đồng liền đi về phía xe, bước tiến nhìn như rất chậm nhưng tốc độ lại cực kì nhanh, trong thời gian ngắn đã tiến vào trong xe.

Thấy tình trạng đó, ba huynh đệ đều nở nụ cười đi về phía tên cảnh sát kia. Vốn bọn họ bị trúng đạn hiện tại phải rất suy yếu nhưng sau khi uống Hồi Hoàn đan của Dương Hiểu Đồng, trừ hành động có chút bất tiện ra, những thứ khác đã không có vấn đề gì quá lớn.

Cảnh sát kia nhìn thấy trong mắt ba người lóe ra phẫn nộ, ý thức được chính mình sắp thảm, vội vàng lớn tiếng hô: “Ba vị đại ca, ta sai rồi, các ngươi bỏ qua cho ta đi, sau này ta không dám, cũng không dám nữa.”

Ở dưới tình huống hiện tại, mặt mũi, tự tôn cái gì cũng đã không còn quan trọng, tên cảnh sát đã vứt tất cả đi rồi, nếu không phải hiện tại bị trói không thể động đậy, sợ rằng hắn cũng đã sớm quỳ xuống đất cầu xin tha thứ rồi.

Thế nhưng huynh đệ Trương gia có thể bởi vì hắn cầu xin tha thứ mà bỏ qua cho hắn sao?

Bao nhiêu châm chọc, lúc trước chính hắn chế nhạo bọn họ, hiện tại lại thay đổi một cục diện khác.

Từng bước từng bước tiến gần về phía hắn tới, nội tâm phẫn nộ cũng đạt tới đỉnh điểm.

“A… A…”

“Cầu các ngươi bỏ qua cho ta đi…”

“A…”

Từng tiếng tiếng rên thảm thiết truyền ra từ trong rừng cây, Dương Hiểu Đồng ngồi trên xe đều nghe được rất rõ ràng. Chỉ có điều chuyện này hiển nhiên không thể khiến sắc mặt cô có chút dao động nào, trái lại tư chất của mấy thủ hạ không tệ khiến tâm tình của cô khá hài lòng.

Cảnh sát như vậy quả thực chết không luyến tiếc.

Đợi sau khi ba huynh đệ Trương gia từ trong rừng cây đi ra, Dương Hiểu Đồng liền đưa bọn họ cùng nhau về bang Hải Diễm, dọc theo đường đi, Dương Hiểu Đồng giới thiệu với bọn họ về tình hình hiện tại của bang Hải Diễm, cùng với việc đến lúc đó bọn họ nên làm những gì.

Dựa theo ý nghĩ Dương Hiểu Đồng, có thể trực tiếp để ba huynh đệ Trương gia đi theo sau mình, giúp mình làm việc, như vậy thời điểm chính mình cần dùng người cũng có thể dùng, về phần những chuyện khác trong bang phái thì tùy ý bọn họ. Chỉ vâng mệnh với cô, như vậy là đủ rồi.

Đối với lần này, ba huynh đệ Trương gia không có chút dị nghị nào, tuy nói niên kỷ Dương Hiểu Đồng rất nhỏ, nhưng thực lực của cô đã chinh phục bọn họ, giúp cô làm việc bọn họ tâm phục khẩu phục, bất luận góc độ là ơn cứu mạng hay bội phục thân thủ của cô, bọn họ đều sẽ tận tâm tận lực làm việc.

“Chỉ cần các ngươi trung thành với ta, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, thậm chí một chiêu ta vừa lộ ra kia, cũng có thể truyền dạy cho các ngươi.” Nếu như ba người bọn họ thực sự tin được, cô sẽ trọng điểm bồi dưỡng bọn họ, như vậy cho dù cô có việc phải rời khỏi, bang Hải Diễm vẫn còn ba người bọn họ giúp tọa trấn.

Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, ba huynh đệ đều nhìn đối phương liếc mắt một cái, trong mắt hiện ra thần sắc kích động, một chiêu vừa rồi thực sự khiến cho bọn họ quá kinh diễm, nếu có một ngày bọn họ có thể học được, vậy thì thật sự là…

Sau này còn có ai dám như mấy tên thối cảnh sát bắt nạt bọn họ? Thậm chí bọn họ còn có thể trở lại báo thù, sự tình trong ngục giam là sỉ nhục một đời của bọn hắn, nếu như có thể, bọn họ nhất định sẽ hoàn trả trả thù tất cả!

Trong lòng càng quyết tâm sau này phải biểu hiện thật tốt.

Tới bang Hải Diễm, Trần Vĩ nhìn thấy Dương Hiểu Đồng dẫn theo ba nam nhân trở về, trong mắt có thần sắc nghi hoặc, nhưng hắn ở hắc bang lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng có thể đoán được đại khái. Lên tiếng chào hỏi cùng Trần Vĩ sau đó mang theo ba huynh đệ Trương gia đi phòng tiếp khách, Trần Vĩ cũng theo qua đó.

“Giới thiệu với các ngươi một chút, đây là nhị đương gia bang Hải Diễm – Trần Vĩ.”

“Nhị đương gia.” Mặc dù ba người không sinh hoạt ở hắc bang nhưng trên cơ bản vẫn hiểu biết một chút.

Trần Vĩ gật gật đầu với bọn họ, chợt nhìn Dương Hiểu Đồng, Dương Hiểu Đồng thuận tiện giới thiệu: “Ba người bọn họ là huynh đệ, Trương Vân, Trương Vũ, Trương Lôi. Sau này bọn họ cũng là một phần tử của bang Hải Diễm chúng ta, chỉ có điều ở trong bang Hải Diễm bọn họ cũng không làm việc, trực tiếp tuân lệnh của ta.”

Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, trong lòng Trần Vĩ lập tức nổi lên cảnh báo, cách làm của cô rất bình thường, hắn cũng có thể hiểu, nhìn ba người này hẳn cũng không tệ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người tới, trong khoảng thời gian này bản thân hắn cần biểu hiện thật tốt a! Nếu không đến lúc đó đại đương gia cảm thấy ba người bọn họ có tác dụng lớn hơn mình vậy làm sao bây giờ.

Nghĩ tới đây, Trần Vĩ liền quyết định tương lai nhất định phải hảo hảo làm việc, làm được tận thiện tận mỹ (làm tốt nhất, đẹp nhất).

Nếu như hiện tại Dương Hiểu Đồng biết ý nghĩ của Trần Vĩ, sợ rằng sẽ phải cười không khép miệng được, không ngờ bản thân vô ý làm việc lại đưa đến hiệu quả như vậy.

“Được rồi, ông tìm một chỗ để ba người bọn họ ở đi.” Hướng phía Trần Vĩ gật gật đầu, ý bảo Trần Vĩ có thể rời đi.

“Thân phận của các ngươi không cần nói với người khác, ở trong này cũng không cần lo lắng thân phận đào phạm, thực lực mạnh là được, thân thủ của các ngươi cũng không tệ lắm, nhưng chỉ là đối người bình thường mà thôi, trong khoảng thời gian tới đây ta sẽ tìm huấn luyện đến chuyên môn huấn luyện ba người các ngươi, hi vọng các ngươi không để cho ta thất vọng.”

Nghe cô nói, ba người đồng loạt gật đầu đáp ứng nói: “Chúng ta nhất định sẽ nỗ lực!” Trong mắt ba người lóe ra quang mang kiên định.

Mặc dù Dương Hiểu Đồng nói chuyện có vẻ rất đạm mạc, nhưng bọn hắn lại biết Dương Hiểu Đồng đang quan tâm bọn họ. Lời Dương Hiểu Đồng theo một góc độ khác đang giải thích nói cho bọn họ biết phải có thực lực mạnh mới có thể ngăn chặn miệng những người khác. Chuyên môn tìm người đến huấn luyện bọn họ không thể nghi ngờ là vì để cho bọn họ rất nhanh cường đại lên.

“Rất tốt, ta rất kỳ vọng được thấy biểu hiện của các ngươi, cũng hi vọng các ngươi có thể mau chóng tiến vào quỹ đạo làm việc. Ta mỗi ngày đều sẽ tới, nhưng thời gian không cố định, ta sẽ nói với Trần Vĩ, có gì cần nếu muốn có thể nói với Trần Vĩ, hoặc cũng có thể nói với ta.”

Nói xong, Dương Hiểu Đồng cầm chi phiếu lên, xoát xoát xoát rất nhanh viết xong chi phiếu đưa cho ba người bọn họ: “Số tiền này các ngươi cầm trước, sau này mỗi tháng đều sẽ có tiền lương cùng với tiền thưởng, ta nói rồi, thật tình làm việc cho ta ta sẽ không bạc đãi các ngươi, về phần có thể được bao nhiêu sẽ phải nhìn chính các ngươi.”

Trương Vân vừa cầm chi phiếu lên nhìn, lập tức sửng sốt, thậm chí có sáu số, một trăm vạn! Bọn họ vừa mới đến, tiện tay đã cho hắn một trăm vạn như thế! Tính ra bình quân mỗi người cũng có ba mươi ba vạn, nhìn thấy một màn này, bọn họ lập tức cảm giác mình không đi theo sai người, theo đại đương gia như vậy, tương lai bọn họ rất triển vọng ah!

Bây giờ tiền tài đối với Dương Hiểu Đồng đã không còn chú trọng (để ý và quan trọng), mỗi ngày Ám Kim Mai Côi đều kiếm đấu vàng, trước đây một trăm vạn sẽ làm cô kích động, hiện tại ngay cả mí mắt cũng không nhảy một chút.