Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 194: Bi kịch của Nghiêm gia




Edit: Vô Tâm

Beta: Sally

Dương Hiểu Đồng sửng sốt, không ngờ thái gia gia lại bày tỏ thái độ như vậy. Diệc Tuyết ở trong mắt bọn hắn lại không đáng nhắc tới, tùy tiện một câu nói đã quyết định tương lai vận mệnh của Diệc Tuyết.

Dương Hiểu Đồng cười, khôn ngoan nói: “Đều nghe thái gia gia.” Đối với người như Diệc Tuyết, cô cũng không có đồng tình dư thừa, người muốn đưa cô vào chỗ chết, chỉ cần cô không phải đầu óc có bệnh thì sẽ không đồng tình với cô ta.

“Ha ha, tốt, vậy cứ làm như thế.” Diệc Hàn Duệ cười ha ha, nhìn thấy Diệc Ly biết điều như vậy hắn cảm thấy rất vui vẻ. Đối với mấy người Diệc Tuyết, dù sao cũng là dòng chi thứ của Diệc gia, bọn họ không thể làm quá đáng.

Chỉ có điều so với Diệc Ly có địa vị quan trọng, Diệc Tuyết thật sự không thể so sánh, chỉ có thể trách chính cô ta không có mắt.

“Lần đầu tiên Diệc Tuyết đi tìm Ly nhi gây phiền phức bị Ly nhi đuổi đi, lần thứ hai cô ta lại kéo Diệc Thiên Quang tới, cuối cùng Diệc Thiên Quang còn phát động huyết chú, nếu như không phải đúng lúc ta đuổi tới, Ly nhi đã…”

Tiếp theo Lam Toàn không nói nữa nhưng mọi người ở đây đều có thể hiểu.

“Cái gì, Diệc Thiên Quang lại vận dụng huyết chú?”

Mọi người đều biết uy lực huyết chú, một khi sử dụng đối với người thi triển sẽ gặp tổn thương nhưng uy lực của nó lại có thể để người ta vượt cấp giết người, sử dụng thủ đoạn như vậy, không thể nghi ngờ muốn đưa Diệc Ly vào chỗ chết.

Tất cả mọi người không khỏi vui mừng, may mắn lúc đó Lam Toàn chạy tới, nếu không hậu quả thực sự không thể tưởng tượng được, Diệc gia sẽ thiếu một thiên tài, cuối cùng người trong nhà sẽ thiếu đi một người, rất tiếc nuối.

“Diệc Thiên Quang làm trưởng bối lại ra tay với tiểu bối, thật sự quá không biết xấu hổ.” Càng là người có thân phận địa vị như bọn họ thì càng để ý mấy thứ cấp bậc lễ nghĩa.

Gia tộc của họ có hơn một nghìn năm truyền thừa, giáo dưỡng của họ, người bình thường không thể so sánh, lấy thân phận trưởng bối bắt nạt tiểu bối thật sự là việc cực kì đáng xấu hổ.

“Những năm gần đây thả lỏng cho chi thứ Diệc gia ra ngoài phát triển, có phải hơi quá mức hay không? Chuyện như vậy cũng có thể làm được, ta rất hoài nghi bọn họ ở bên ngoài còn làm chuyện gì hại thanh danh Diệc gia!” Đại trưởng lão tức giận nói.

Sắc mặt Diệc Hàn Duệ cũng nghiêm túc hơn mấy phần: “Quả thật cần phải sửa trị lại bọn họ.” Ông mới nghiêm túc được một lúc lại cười nói: “Hôm nay là ngày Ly nhi trở về, Diệc gia chúng ta đoàn viên nên vui mừng mới phải. Việc này mấy trưởng lão lưu lại bàn bạc, chúng ta thương lượng chuyện này cho tốt.”

Tiếp theo mọi người bắt đầu náo nhiệt trò chuyện những ngày qua, đương nhiên nhân vật chính là Dương Hiểu Đồng. Dương Hiểu Đồng cảm nhận được ý tốt và muốn thân cận hỏi thăm mình của mọi người, trong lòng ấm áp. Chỉ có điều cô cũng biết, rất có thể bọn họ nghĩ giúp cô lấy việc Diệc Thiên Quang để làm đối tượng giết gà dọa khỉ. Nhưng cô cũng không để ý.

Chuyện Diệc Ly trở về nhanh chóng được Diệc gia tuyên bố. Những năm qua bọn họ không ngừng tìm kiếm, rất nhiều người cũng biết Diệc gia bị mất tích một đứa trẻ, hiện tại tìm được đương nhiên phải tuyên bố, muốn nhận tổ quy tông.

Lúc những gia tộc khác đều chúc mừng Diệc gia, Nghiêm gia lại hoàn toàn nổ tung. Nghiêm Túc ngồi trên ghế chỉ cảm thấy ông trời đang đùa hắn, sao lại phát sinh chuyện như vậy.

Dương Hiểu Đồng lại là đứa trẻ mất tích nhiều năm của Diệc gia – Diệc Ly! Lúc trước bọn họ ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến Dương Hiểu Đồng sẽ là người của Diệc gia. Bọn họ vì một Diệc Tuyết của chi thứ Diệc gia mà buông tha Diệc Ly – dòng chính Diệc gia!

Đây quả thực một chuyện cười nhạo, sợ rằng không biết có bao nhiêu người đang cười nhạo Nghiêm gia bọn họ! Lấy vừng đánh mất dưa hấu a. Mấy ngày trước bọn họ thu được thông báo hủy hôn của Diệc gia đã cảm thấy rất nghi hoặc, vì sao lại đột nhiên từ hôn nhưng Diệc gia lại không giải thích nguyên nhân cho bọn họ.

Mặc dù trong lòng bọn họ có chút buồn bực nhưng cũng không thể nói gì, dù sao thế lực đối phương bày ra đó, trừ phi bọn họ không muốn lăn lộn nữa. Hiện tại Nghiêm Túc mới biết cái gì gọi là biết còn không bằng không biết!

Khi nghe Diệc gia công bố tin tức, hắn đã hiểu tất cả. Bởi vì Dương Hiểu Đồng cho nên Diệc gia hủy bỏ cửa hôn sự này, dù sao địa vị Diệc Ly và Diệc Tuyết tuyệt đối khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh, mà cả nhà Diệc Tuyết đều bị đuổi khỏi Diệc gia, tuyên bố vĩnh viễn không thể bước chân vào Diệc gia nửa bước.

Trừng phạt như vậy với bọn hắn lớn bực nào, có lẽ chỉ có bọn họ những người trong cuộc mới biết. Hai người Diệc Tuyết và Diệc Thiên Quang vốn không phải người tốt lành gì, những năm gần đây dựa vào quyền thế Diệc gia bắt nạt người khác tuyệt đối không ít, trước kia những người kia khiếp sợ quyền thế Diệc gia không dám động thủ nhưng một khi mất đi Diệc gia bảo hộ bọn họ, hậu quả có thể nghĩ.

Mấy người thống hận bọn hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy, hơn nữa bọn họ bị đuổi khỏi Diệc gia, người bình thường cũng không dám thu nhận bọn họ, dù sao như vậy chính là tỏ vẻ bọn họ đang muốn đối nghịch với Diệc gia, có người nào dám mạo hiểm như vậy?

Mà nguyên nhân làm như vậy là do lúc trước hai người Diệc Thiên Quang và Diệc Tuyết tới cửa bắt nạt Diệc Ly, điều này càng thể hiện rõ trình độ coi trọng Diệc Ly của Diệc gia.

Nghiêm gia bọn họ phụ Diệc Ly như thế, Diệc gia có thể ra tay với bọn họ hay không, bọn họ thực sự không biết.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Nghiêm gia đều lo lo lắng lắng, trong lòng hết sức hối hận, nếu như lúc trước không thỏa hiệp, đáp ứng bọn họ ở cùng một chỗ thì tốt rồi, nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Nghiêm Nguyên Vanh ngồi bên cạnh Nghiêm Túc, khuôn mặt u sầu, tràn ngập hối hận hiện lên trong mắt nói: “Thực sự không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, Dương Hiểu Đồng lại là Diệc Ly mà Diệc gia để lạc mất nhiều năm.”

“Đúng vậy, cũng chỉ có Diệc gia mới có thể tạo ra thiên tài như vậy, cho dù không phải lớn lên ở Diệc gia nhưng thành tựu đó không phải người bình thường có thể sánh được, ha ha, chúng ta thực sự già mà hồ đồ, xem gạch thành ngọc quý, đẩy ngọc quý ra ngoài!” Nghiêm Túc cảm khái nói.

Lúc trước hắn kiên trì quyết định này, vốn cho rằng nắm lấy là cơ hội nhanh chóng cho Nghiêm gia quật khởi, hiện tại lại cảm giác mình nắm lấy bùa đòi mạng khiến Nghiêm gia suy sụp!

Lúc trước Nghiêm gia đối Dương Hiểu Đồng như vậy, dù là ai đều sẽ nhớ mãi, có Dương Hiểu Đồng, Diệc gia sẽ buông tha mặc cho Nghiêm gia bọn hắn phát triển sao? Hắn không biết, hắn cũng không dám biết.

“Haizz, ba, ngài cũng đừng tự trách quá, cục diện lúc trước, chúng ta làm ra quyết định đó cũng không có gì đáng trách.”

“Nhưng một quyết định của ta lại đem toàn bộ Nghiêm gia…” Tiếp theo Nghiêm Túc không nói ra nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ.

“Chỉ có thể đi một bước tính một bước, hi vọng Dương Hiểu Đồng kia không ép chúng ta đến tuyệt lộ, không biết hiện tại Tuấn Trạch thế nào?” Trong lòng Nghiêm Nguyên Vanh còn ôm một tia hi vọng, nếu như bây giờ Dương Hiểu Đồng vẫn thích Tuấn Trạch, như vậy tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.

“Mọi chuyện nào có đơn giản như vậy, từ lần trước gặp mặt, chúng ta đã hiểu Dương Hiểu Đồng là một người có tính cách rất cao ngạo. Đúng vậy, con cháu dòng chính Diệc gia bọn họ có người nào mà không cao ngạo? Một người cao ngạo như vậy, làm việc sẽ không quay đầu lại, con nghĩ để cô ta ở cùng một chỗ với Tuấn Trạch? Ta cho con biết, ngay cả cô ta cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra.”

Mặc dù làm một quyết định sai lầm, Nghiêm Túc vẫn phân tích rất đúng chỗ.

Nghiêm Tuấn Trạch ngồi trong phòng mình, nhìn lá rụng ngoài cửa sổ. Hiện tại trong lòng cũng như cảnh ngoài cửa sổ, đặc biệt thê lương. Thế sự thật nhiều chuyện buồn cười, giờ phút này hắn nghĩ như vậy.

Vốn cho rằng mình có thể ở cùng một chỗ vĩnh viễn với Hiểu Đồng, có thể cả đời bảo hộ cô, có thể ở cùng một chỗ với cô gái ưu tú và hoàn mỹ như vậy là chuyện hạnh phúc nhất kiếp này của Nghiêm Tuấn Trạch.

Nhưng đột nhiên một tờ hôn ước lại đánh tan khát khao hừng hực đó, cố gắng giãy giụa nhưng lại bất lực, vì gia tộc, hắn quyết định hi sinh.

Lúc hắn cho rằng mình hi sinh có thể đổi lấy gia tộc thịnh vượng, cuối cùng hắn biết tất cả đều biến mất không còn gì, chính mình hi sinh hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Hiểu Đồng mới là người có thể mang đến tương lai cho gia tộc mình, hắn giống như một vai hề bị đùa giỡn xoay quanh, nếu nói Nghiêm Túc bọn họ cảm xúc sâu, kỳ thực cảm xúc Nghiêm Tuấn Trạch mới sâu nhất.

“Hiện tại chắc Hiểu Đồng rất hạnh phúc, tìm được người nhà của mình, bộ dáng bất lực lúc trước của cô ấy trong lòng mình, nói với mình chỉ cần có mình bồi bên cạnh cô ấy là được, hiện tại thì sao? Chính mình đã sớm không có tư cách đó.” Nghiêm Tuấn Trạch nhẹ giọng nói.

Mạch suy nghĩ quay về ngày trước, ngày đó lần đầu tiên Diệc Vĩnh Khôn đi tìm Dương Hiểu Đồng, lúc đó quan hệ của bọn họ như thế nào, hắn thực sự hoài niệm.

Nếu như có thể, hắn rất hi vọng có thể một đời sống trong quá khứ.

Hắn chỉ biết, Nghiêm Tuấn Trạch hắn kiếp này trừ Dương Hiểu Đồng sẽ không yêu bất luận kẻ nào, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế vị trí của cô trong lòng mình, cho dù chính mình đã không còn tư cách nhưng ít nhất có thể để hắn đứng xa xa nhìn cô hạnh phúc.

Lúc hắn cảm khái, Nghiêm Nguyên Vanh đi tới phòng của hắn.

“Ba, sao ngài lại tới đây?”

“Tuấn Trạch a, mấy ngày này khổ cực cho con rồi, sau khi từ Thụy thành trở về, con vẫn chưa từng cười qua, ta nhìn trong lòng cũng khó chịu, chỉ vì gia tộc, ta cũng không có cách nào.” Nghiêm Nguyên Vanh bất đắc dĩ nói.

Nghiêm Tuấn Trạch khoát tay chặn lại: “Ba, bây giờ còn nói những lời này làm cái gì? Lúc trước đưa ra quyết định đó chính con, con sẽ không hối hận, vì gia tộc hi sinh, con cũng sẽ làm.” Hắn đang tự an ủi mình, dù sao gia tộc nuôi hắn lớn như vậy, làm chút hồi báo cũng là việc nên làm không phải sao? Cho dù hắn không muốn như vậy.

Nghe hắn nói, trong lòng Nghiêm Nguyên Vanh có chút an ủi: “Tuấn Trạch a, con cảm thấy bây giờ Dương Hiểu Đồng còn cảm tình với con không? Nếu để hai đứa với nhau còn có thể không?”

Mặc dù Nghiêm Túc nói Dương Hiểu Đồng không thể nào quay đầu lại nhưng hắn vẫn quyết định thử một chút, vô luận như thế nào, đây cũng là một hy vọng, hắn cũng không hy vọng không thử cứ như vậy buông tha, hắn không tiếp thu được Nghiêm gia cứ như vậy suy sụp, thực sự không chấp nhận được.

Nghe thấy lời Nghiêm Nguyên Vanh, Nghiêm Tuấn Trạch xa lạ nhìn ba mình – Nghiêm Nguyên Vanh: “Ba, lời như thế sao người có thể nói ra miệng?”