Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 22: Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi 1




Mi mắt có chút ẩm ướt, ánh mắt sáng quắc lên trừng anh, như một chú mèo nhỏ giận dữ, ngược lại cảm giác có chút đáng yêu.

Cái ý nghĩ này lập tức khiến cho Minh Dạ giật mình, không hiểu sao mình lại nghĩ như vậy.

Chân dưới liền nhấn mạnh ga, tốc độ lập tức tăng vọt, khiến cho Bạch Lăng liên tục lăn lóc ở bên trong xe.

Những ai quen thuộc với Minh Dạ đều biết, những thứ cậu chủ Dạ yêu thích rất ít, chỉ có hai thứ, thích chơi xe, và thích cướp đoạt.

Hai sở thích này thì một là tốn tiền, hai là nguy hiểm.

Hết lần này tới lần khác cậu chủ Dạ chơi những thứ này, không người nào dám ở trước mặt anh nó anh thừa tiền.

Cũng không ai dám ở trước mặt anh nói anh chơi nguy hiểm.

Minh Dạ là một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm, cũng là người đàn ông phải chịu đủ nguy hiểm ngay từ khi còn bé.

An điên cuồng, ngạo mạn, không ai bì nổi, người không ưa anh có hàng vạn, nhưng không một ai dám ra tay, hoặc là chẳng có ai sau khi ra tay mà còn sống sót đến bây giờ.

Minh Dạ thích cảm giác khi tốc độ của xe đạt tới cực hạn, thích cảm giác máu trong người sôi trào, nhưng mà... Bạch Lăng thì không!

Không ai ngồi trên một chiếc xe mà bản thân có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào vẫn có thể mỉm cười bình tĩnh.

Dạ dày co quắp lại, trái tim thì như đang được gia tốc.

Ngay cả lời nói cũng không dám nói, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch, máu cũng chảy ngược rồi...

Cô hiện tại rất muốn mắng to, trong thành phố lại muốn đua xe, con mẹ nó anh muốn chết rồi sao, nhưng cô lại không thể nói ra một chữ.

Minh Thấy thấy vẻ mặt sợ hãi của Bạch Lăng, đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái.

Đúng rồi, cô không vui, cô sợ, cô khổ sở, anh liền vui vẻ, trong lòng liền thoải mái.

Tốc độ xe vẫn không giảm, lướt đi như bay giữa lòng đường.

Đuổi theo sau còn có mấy chiếc xe cảnh sát, nhưng vừa nhìn thấy biển số, liền nháo nhác quay lại.

Minh Dạ thẳng một đường đi thẳng lên núi, sau đó dừng lại.

Bạch Lăng dường như là ngay lập tức đẩy cửa xe ra, sau đó lao ra ngoài, còn chưa kịp đứng vững, hai chân mềm nhũn, ngã sấp xuống đất.

Đầu gối đập phải hòn đá, truyền đến một cảm giác vô cùng đau đớn.