Cúc Trắng Trong Mưa

Quyển 3 - Chương 55: Tìm cách bắt em




Meyami xoay người về công ty, Shou còn chút việc sau chuyện này nên anh để cô cùng Nanami về trước, nhờ cô bạn chăm sóc bảo bối của anh rồi mời an tâm xoay người đi. Đứng trước cổng công ty Shou còn không quên hôn lên trán của ai đó một cách thân mật để đám nào kia ghen đỏ mắt rồi, mới mỉm cười dịu dàng cới Meyami rời đi. 

Meyami vào phòng mình bật máy tính, xem xét một chút tài liệu, lại nhìn đến hộp email hiện lên tin nhắn. Là của William, anh gửi cho cô bản dự thảo buổi họp sắp tới. Meyami nhìn một chút lại lăn con chuột xuống  dưới nhìn thấy một bức thư mời của nhà Masato. Cô nheo mắt, Masato không phải là dòng họ của Hijirikawa Masato sao? Người đang quản lý là cha cậu ấy, và hình như giữa hai người vẫn còn chút xích mích gì đó với nhau về công việc và là người nối dòng. Meyami chống cằm ngồi trước bàn máy tính, suy nghĩ cái gì đó rồi lại mỉm cười lắc đầu, tắt email đi, sau đó lên trang cá nhân tạo mẫu thiết kế mới cho công ty.

CÔng việc của cô kéo dài không bao lâu ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ nhẹ, là tiếng của Ren. Ở phòng nghỉ ngơi và làm việc, công ty có quy định không cho các idol đến đây, thứ nhất vì danh tiếng của họ, thứ hai vì sự an toàn cho công việc và danh tiếng công ty. Nhưng phòng Meyami lại khá đặc biệt, dường như nhóm Starish đến gõ cửa có thể được coi là hợp lệ, cái này công ty cũng không quản, vì ngoài việc là nhà soạn nhạc, Meyami cũng chính là idol nổi trên sân khấu truyền hình, lẫn nghệ thuật. Nên một số việc cấm kị sẽ không phải là chuyện quá khó khăn với cô. Ren đứng chờ cửa mở ra rồi cứng người xem xét cô một chút, lúc về phòng, Meyami đã kịp tăm rửa một chút, và thay lại đồ đơn giản ở nhà, nhưng mà chỉ là cái đơn giản đối với cô, còn một số người khác là lột xác hoàn toàn khi ở nhà. Meyami không phải là người thích hở hang, nhưng cũng vì cái body quá hút người kia, dù mặc thế nào nó vẫn mang theo hai chữ quyến rũ. Ren thật sự bị sốc khi biết chuyện này, và có nghĩa nếu mèo nhỏ của anh bị phát hiện trong hình dáng này thì không biết chừng bứng luôn gốc hoa đào mà không biết. Trước mặt anh vẫn dáng người bé nhỏ vậy, nhưng chỉ khác chiếc áo len cao cổ, và chiếc váy trắng xếp ly dài đến gót chân với đôi ủng màu đất chỉ làm thêm đường cong rõ nét hơn thôi. Cơ bản là Meyami mặt khá thoải mái, cũng không phải là đồ ôm, nhưng người khác nhìn vào cũng chỉ có thể nhận là đồ ôm. 

“Khụ…xin lỗi, anh vào được chứ?”

“Vâng, cậu vào đi, để mình lấy nước”

Meyami mở cửa đứng nhìn anh cả buổi, anh không mở miệng cô cũng không nói, đợi đến khi Ren nói, mới chịu tránh qua một bên để anh vào, vẫn để cửa mở không đóng lại, xoay người đi lấy nước

“Cậu uống cà phê chứ?”

Ren nheo mắt nhìn cô gái đang lục đục ở bên bàn cà phê, đứng dậy đến gần cô nhìn đến, đưa tay nắm bàn tay muốn xé bao cà phê ra.

“Sức khỏe của em như vậy vẫn uống cà phê sao?”

“Thỉnh thoảng thôi, cà phê giúp mình một số việc “

Ren cau mày ra bờ khó chịu, kéo Meyami ra phía sau, đem gối cà phê cất đi, rồi tìm kiếm trong tủ lạnh ít đồ. Nhưng làm anh thất vọng là tủ lạnh phòng cô tróng trơn, đương nhiên cũng sẽ chẳng có đồ gì ăn hoặc uống, chỉ có duy nhất là…nước lọc.

“Em ăn uống kiểu này sao Meyami? SỨc khỏe em hiện tại có biết là…Không thể để như thế này được!”

“Ren đang lo cho mình sao?”

Meyami nghịch ngợm nghiên đầu nhìn cậu, cô đưa tay chọt chọt vào má cậu, cười vui vẻ. Xúc cảm thật sự rất tuyệt, không ngờ da của một chàng playboy lại dễ chịu đến vậy a~. Thật ngưỡng mộ, đúng là hơn cả da con gái í. Ren nhìn hành động của cô, nheo mắt âm trầm, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo lại bên mình, đợi cho đến khi gương mặt cô chỉ cách mình vài mili mét liền nhếch môi, cười khẽ. 

“Thế nào? Shou hôn em được, còn anh ngay cả nắm tay hay cái ôm cũng không dám làm quá phận. Bây giờ ngay cả lo lắng cũng không cho luôn hay sao? Mèo con, em muốn bị phạt sao?”

Meyami ngừng đùa, cảm nhận được nghiêm nghị ttrong giọng nói của anh, cô bắt đầu đưa mắt cô khác, cơ bản Ren đang dùng mỹ nam kế dụ dỗ cô hành động, cậu ta biết rõ ràng cô là sắc nữ, biết từ khi nhìn thấy cuốn sách đam mỹ của cô kia, nhưng mà Meyami không ngờ lần này Ren lại dùng trò này đối phó với cô. Ren nhìn người trong lòng đang bắt đầu trốn tránh, như mèo nhỏ gặp nạn, anh nói lúc trước gặp cô đã muốn đặc tên là mèo nhỏ rồi không phải là sai đi. Nhưng mà cơ hội ngàn năm, bỏ mất cũng hơi uổng a~, Dù sao nghe nói nhà Travell đã có hôn ước từ xa xưa với nhà anh, dù sao vẫn chưa thực hiện được, vậy đẻ anh biến mối hôn ước đó thành thật vậy. Hôn mèo nhỏ, ăn đến xương tủy, anh đã có ý định đó lâu rồi, đáng tiếc bây giờ chỉ dám kiềm chế.

Môi kề môi, vị ngọt trong khoang miệng bắt đầu ập đến, hơi thở ấm áp, mùa đông lạnh cũng chả biết khi nào đã nóng đến mức khó thở. Meyami cắn chặt răng, lại bị Ren căn cho bầm môi mới chịu mở miệng ra, cô thật hối hận vì không chịu được một chút đau mà để Ren vào, chiếc lưỡi càng quấy càng vào càng điên cuồng cuốn lấy  lưỡi cô cắn mút, không khí thiếu chút nữa bị Ren lấy đi hết cậu mới chịu buông ra. Meyami mất dưỡng khí lập tức ngã sấp vào ngực anh, Ren giang tay ôm trọn cô vào lòng vút nhẹ lưng, mỉm cười, xoay mặt đi nơi khác. KHụ…Ren chưa muốn phạm tội, săn vợ phải từ từ, trói luôn một thể thì có ngày đứt dây cô chạy mất anh phải làm sao!

Sau khi hồi phục tinh thần, Meyami lập tức né cậu, cách càng xa càng tốt. Thế là Ren nhìn bộ dáng cô tự cảm giác mình uy khuất trong lòng, có phải là anh muốn đâu chứ, ai bảo Meyami như vậy làm gì. Thật vô tội mà. 

“Ren, cậu đến làm gì?”

Meyami đặt cốc nước xuống bên cạnh, ngồi đối diện cậu, Ren hút hết khí của cô, đến bây giờ sức lực của cô vẫn chưa hồi phục lại hoàn toàn, nhìn hai má đỏ ửng, bờ môi ướt át như động tình của người đối diện Ren thật sự muốn hung hăng chà đạp lần nữa. Nhưng mà nếu muốn thì về sau sẽ không ăn được, vậy nên..bình tĩnh.

“Đến xem em làm nhạc ra sao rồi. Không ngờ vẫn lười ăn như vậy”

“Được rồi, đến khi cuộc họp của cậu mình sẽ đưa bản nhạc, vậy nên về đi”

“Này.”

“Gì?!”

Có cần vô tình thế không chứ?! Ren bỉu môi thở ra, rồi lắc đầu đứng dậy ra khỏi phòng, ánh mắt luyến tiếc như cún con uy khuát nhìn cô. Chỉ là thay vì đến dỗ dành, Meyami mặt lạnh.

Rầm!

Cánh cửa đóng lại ngay trước mặt, cô tuyệt tình bỏ mặt Ren bên ngoài, cô cần không gian yên tĩnh làm việc, công việc của cô vẫn chưa xong. Vậy nên Meyami ném những chuyện lúc nảy phát sinh ra sau đầu sau đó, đến bàn máy tính tiếp tục ngồi xuống gõ. Nhưng điện thoại lại reo lên réo rắc. Meyami nhìn màng hình điện thoại lại thở dài, cô không có chọc đào hoa, đâu lắm người thế chứ? Đáng lẽ các bác nên đi theo nữ chính sao cứ thích quấy rầy cháu thế nhỉ? 

“Mimi, em đúng không?”

“Ai vậy?”

“Mimi, em…”

Đầu dây bên kia có vẻ trầm xuống. Meyami im lặng nghe một lát rồi, lại nhìn sang màn hình điện thoại. Cô quên mất không nên troll người này, người này tinh thần cũng rất yếu ớt. 

“Ryotaro Tsuchiura, sao không nói nữa?”

“Mimi, cậu…”

“Chuyện gì vậy?”

Tsuchiura thở ra, đầu dây kia mỉm cười, anh vút lại nắp đàn piano của mình, rồi dựa lưng vào bàn nhìn ra ngoài cửa sổ. Vài ngày sau khi họp xong buổi họp nhóm gặp Meyami, anh đi công tác viết cho bản soạn mới, bây giờ mới trở về, bất ngờ hơn anh lại nhìn thông tin của cô trên truyền hình máy bay, thật sự qua rất nhiều năm rồi, Meyami cũng không còn nữ sinh ngày nào nữa, cô đã có vẻ hiểu đời hơn với đôi mắt của chính mình, và anh cũng không quên lần chạm mặt ở cầu thang đó, và cuộc tỏ tình bị bãi bỏ vì tính nhúc nhát của anh. Tsuchiura đã lẫn trốn, cơ bản là không dám nói với cô, nhưng anh không thể điều chỉnh được tình cảm của mình, và hôm nay mới đặc chân vào nhà anh lại muốn gặp cô gái đó. Không ngần ngại gọi điện cho cô, thời gian cũng làm thay đổi về vẻ ngoài của Tsuchiura, nhưng cái tính nhút nhát không dám mở miệng ra trước mặt cô anh vẫn giữ như vậy cho đến bây giờ. 

“Mimi, gặp anh được không? Tối nay em có rảnh không?”

“Gặp mặt? Được thôi, tối nay cũng không có chuyện gì bận lắm.”

“Thật sao? Vậy em làm việc đi, anh sẽ gửi địa chỉ cho em”

Meyami mỉm cười, cảm ơn rồi tắt máy. Không biết đầu dây bên kia chàng trai nào đó nhìn màn hình điện thoại cả buổi mới chịu rời đi, nhưng mục đích anh ta rời đi là tìm đồ, tìm bộ đồ nào gây ấn tướng với cô gái mới gọi điện kia. Thật sự là như vậy đây! Khi thích ai dó người ta hóa dại rồi.

=== =========

Meyami soạn xong bản thiết kế của mình William cũng gọi đến trò chuyện với cô, sau đó cô mới rời khỏi phòng về nhà, đường đi đến bãi đậu xe lại gặp xe của Reiji, anh vẫy tay chào cô. Meyami cũng không ngại đi lại chào anh một tiếng.

“Yo~ Meyami vẫn chăm làm như mọi khi nhỉ?”

“Reiji em nên chúc mừng anh trở về lại mới đúng”

Reiji không giận cô chỉ cười: “Thì ra là em biết rồi!”

“Vâng, biết rồi. Vì vậy, con đường sau này của các anh nên cố gắng hơn nữa đấy!”

Reiji bậc cười rồi lắc đầu, nói với cô một tiếng yên tâm, xoa đầu cô rồi vào công ty, khi Meyami xoay người thì Ai đã đứng ở đó, anh nhìn cô với đôi mắt trong suốt, nhìn rõ tường tận mọi sự việc, cô chỉ mỉm cười chào anh, rồi vòng qua anh đi về xe mình, Ai lại lên tiếng.

“Gần đây, Reiji với em khá gần gũi nhỉ?!”

Meyami đứng bên xe tra khóa vào ổ, nhìn anh: “Gần gũi sao?”

Ai lại liếc sang cô, rồi đi tiếp, không quên để lại một câu

“Yên tâm, tôi không ghen vì chuyện đó, không cần dùng ánh mắt khó hiểu nhìn.”

Meyami đứng gần cửa xe lại nhìn sang bóng lưng Ai, khó hiểu gãi đầu. Thật ra là anh ta đang nói cái gì vậy?

--- ------ ---------

Căn phòng được thăm nến huyền ảo, những chùm đèn pha lê sáng bóng khiến người khác phải ngỡ ngàng, những cây nến đỏ đốt cháy phập phồng giữ bàn ăn, mùi thơm của món ăn ngào ngạt, bay khắp nơi, khăn trải bàn trắng lại làm cho không gian thêm huyền ảo.

Meyami nhìn căn phòng này lại nhìn sang Tsuchiura đứng trước mặt mình. Hôm nay là mở tiệc sao?

Tsuchiiura không nói, đưa tay về phía cô, mỉm cười. Meyami đặt tay lên tay anh, rồi đi phía sau anh. Anh liếc nhìn cô bé sau lưng lại mỉm cười, dẫn cô đến phòng ăn kéo ghế giúp cô, rồi mời đến chỗ ghế mình ngồi xuống, anh gọi người hầu đem lên thức ăn, trong khi Meyami vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tsuchiura nói cô dẫn đi uống cà phê, bây giờ lại…

“Đây là nhà anh”

Meyami chớp mắt nhìn anh, biệt thư? Nhà? Hai từ này giống nhau chõ nào? Với lại cô chỉ tướng nhà hàng phục vũ, trang trí theo phong cách biệt thự, mới bước vào cô hơi ngỡ ngàng, nhà hàng có phòng khách. Nhưng chuyện này hay xuất hiện ở các nhà hàng lớn nên cô không suy nghĩ nhiều, điều kì lạ là biệt thư không thấy một vị khách nào được tiếp đãi như Tsuchiura và cô. 

“Cô chủ ăn đi, không khéo thì thức ăn lại ngụi, cậu chủ đã tự tay làm cho cô đấy”

“Dạ?”

Cô chủ? Cậu chủ là sao? Một người già có vẻ là vú nuôi giống hơn đến đưa chén súp cho cô. Sau lời nói của bà ấy, Tsuchiura lại nhăn mặt, lắc đầu, bà ấy liền lui vào bên trong. Meyami nhìn Tsuchiura cần một lời giải thích.

“Tsuchiura gần đây cậu trở thành một nhạc sĩ piano tài ba rồi!”

Người nam nhân trước mặt nhìn cô cười, vì bàn ăn là hình tròn Meyami ngồi đối diện với anh cũng không phải là khoảng cách xa lắm, khi nhìn gương mặt trắng nõm như ngọc mịm màn trước mặt. Anh mỉm cười, đưa tay vút mái tóc cô.

“Nhờ em cả đấy Meyami!”

Tsuchiura cử chỉ hành động cô không đón được, vì không đề phòng Tsuchiura, cô cũng tin anh ta sẽ gọi thêm người đi, vì trước giờ vẫn vậy. Nhưng không ngờ anh chỉ đi một mình, Meyami cũng không nói với các bạn mình để đi cùng, lần này Tsuchiura làm cô đứng hình thật sự.

“Sao đấy? Lại nghĩ lung tung rồi đúng không?”

Chất giọng Tsuchiura khá ấm, kết hợp với cử chỉ dịu dàng thì đúng mẫu soái ca lý tướng, bây giờ hành động này trước mặt của Meyami, cô thấy chút không quen. Tsuchiura nhìn ra biểu cảm của cô rút tay về, bảo cô ăn sớm. Vì vậy lần ăn đó không gian thật sự yên tĩnh, Meyami vì ngại không nói chuyện, Tsuchiura im lặng thưởng thức cảm giác bên cạnh cô gần nhất. Bệnh tình của cô Tsuchiura biết, nhưng không nói ra miệng, anh chỉ có thể cố gắng tìm bác sĩ giỏi để giải chứng bệnh này, nhưng vô vọng. Họ nói đây là trường hợp đặc biệt, máu trong người cô chỉ bằng trẻ nhỏ, cơ bản không bằng một nửa của người lớn, vậy thời gian qua Meyami sống bằng cách nào? Cơ bản anh không biết, cũng không thể hiểu, Meyami đã chịu bao đau đớn đến mức độ nào. Thời nữ sinh, Meyami vẫn nhìn đời bằng ánh mắt thâm trầm đó, đến bây giờ cũng vậy, thật sự cô gái này có bao nhiêu bí mật không thể nói.?

“Meyami no rồi chứ?”

Tsuchiura nhìn cô gái đang ngắm nghía cây đàn piano của mình lại mỉm cười, đến gần cô, kéo cô ngồi xuống trước đàn, mở nắp hộp.

“Chơi với anh lần nữa chứ?”

“Được!”

Tsuchiura đạt được ý muốn của mình, nên bây giờ ăn đậu hủ thoải mái. Anh vòng tay qua eo co, nắm lấy đôi tay phải tay kia lại cầm lấy bàn tay trái, gương mặt hai người hiện tại đã sát vào nhau, chỉ cần cô ngẩn đầu lên mọt chút lập tức sẽ là nụ hôn. Tsuchiura mỉm cười, anh nói không được trước mặt cô vậy thì dùng bằng hành động thể hiện vậy, rồi xem Meyami hiểu được không? Chẳng phải trước giờ cô là người hiểu rõ về âm nhạc nhất sao?