Cực Võ

Quyển 2 - Chương 1: Vương Bản Sơn – Thiên Ý Thành




Quyển 2: Phượng Vũ Cửu Thiên – Tiềm Long Trở Mình

Chương 1: Vương Bản Sơn – Thiên Ý Thành

.........

Vương Bản Sơn nằm ở ngoại vi Tô Châu,

Tô Châu nằm ở phương nam, đồng thời cách Hoài Nam Đạo tương đối xa.

Từ Hoài Nam Đạo đến Tô Châu cho dù nhanh cũng mất 15 ngày với điều kiện một người hai con ngựa, một mạch chạy thẳng.

Đoàn xe của Vô Song rõ ràng sẽ không có cái tốc độ như vậy, đoàn xe của hắn được Hoàng Chân lựa chọn theo phương châm – đặt thoải mái lên hàng đầu.

Ngựa đương nhiên là ngựa tốt nhưng ngựa kéo xe có thể đi nhanh bao nhiêu?.

Chưa kể trên đoạn đường này, Vô Song cùng Mục Nhân Thanh cũng không có đi qua bất kỳ thành trấn hay đường lớn nào, toàn bộ đều là lấy đường vòng mà đi, quả thực là ‘mua đường’.

Quãng đường vốn là 1 thì theo cung đường Mục Nhân Thanh chọn trực tiếp kéo lên 2.

Đương nhiên đường do Mục Nhân Thanh chọn, sẽ không ai có ý kiến, đám người bảo tiêu đi theo đoàn xe ngựa đều là hộ vệ tâm phúc của Hoàng Chân, đối với Mục Nhân Thanh lại càng sai đâu đánh đó, căn bản sẽ không vì đường dài mà than vãn.

Trên đoạn đường này, Vô Song chủ yếu là được Mục Nhân Thanh huấn luyện.

Theo lời Mục Nhân Thanh nói, Vương Bản Sơn chỉ có tháng 7 mới có thể đi vào, đến sớm hay đến muộn, liền phải đợi ở ngoài, căn bản chỉ phí thời gian.

Lúc Vô Song rời khỏi Tử Ngọc Sơn là khoảng tháng 3, tính thêm thời gian hắn dạo chơi giang hồ, hiện nay đã là giữa tháng 5, khoảng cách từ đây đến tháng 7 còn hơn 1 tháng nữa.

Trong hơn 1 tháng này liền là thời gian Vô Song luyện Quy Tức Công, đồng thời hắn còn phải luyện thể lực.

Luyện thể lực việc này trên Nga Mi Sơn hắn cũng đã làm suốt 3 năm, thể lực của Vô Song vốn là rất tốt chỉ có điều đến khi Mục Nhân Thanh chỉ dạy, hắn mới hiểu thế nào là biến thái luyện tập.

So với Mục Nhân Thanh mà nói, Tiên Âm còn tốt với Vô Song quá nhiều quá nhiều.

Vô Song thân cao khoảng 1m1 – 1m2 so với một đứa bé cùng tuổi đã có thể tính là không thấp, thân thể tương đối lý tưởng hơn nữa vì hắn là nhất lưu cao thủ, thể lực cũng là cực kỳ tốt.

Tuy nhiên.... ‘tốt’ của Vô Song so với ‘tốt’ của Mục Nhân Thanh không cùng một đẳng cấp.

Vô Song hiện nay đang đeo bốn tấm giáp trên người, tất cả đều làm bằng Huyền Trọng Thiết.

Vô Song không rõ Huyền Trọng Thiết rốt cuộc là cái gì, nhưng chỉ cần nghe tên thôi cũng đã biết nó rất nặng, phi thường nặng.

Hai tay của Vô Song, có hai tấm giáp tay hoàn toàn làm bằng huyền trọng thiết, tuy nhiên nói là giáp tay thế thôi, Vô Song chính mình cũng không thấy giống giáp tay chỗ khỉ nào.

Đơn giản mà nói đây là một tấm trụ lớn màu đen, chiều dài của tấm trụ này vừa bằng từ khuỷu tay đến cổ tay Vô Song, còn về độ lớn nó phải bằng nửa phần ngực của hắn là ít.

Ở giữa khối trụ này có một lỗ cho Vô Song nhét tay vào, chỉ thế mà thôi.

Tất nhiên nếu hay đã có thì hai chân không thể không có.

Chiếc xe ngựa của Hoàng Chân chuẩn bị cho Vô Song cũng tương đối đặc biệt, đây là một loại xe ngựa có sàn cực dày, hay đúng hơn phần đáy xe ngựa do nhiều lớp gỗ kết thành.

Không cần biết thế nào, Vô Song đều phải đứng trung bình tấn trong xe ngựa, sau đó luyện quyền.

Nói thì dễ nhưng lúc làm phải nói là địa ngục.

Vô Song đứng tấn đương nhiên có thể đứng được chỉ là xe ngựa sẽ không đứng yên, xe ngựa sẽ di chuyển.

Đây giống như đứng tấn luyện võ ở trên xe Bus vậy, căn bản là việc quá mức khó khăn.

Vô Song cứ đứng lên, tung một quyền ra, hắn liền ngã xuống.

Sau đó phải đứng dậy, quan trọng nhất là tính bốn khối huyền thuyết trên người, Vô Song tổng cộng tăng thêm 40 kg trọng lượng.

Đây là khái niệm gì?, 40 kg trọng lượng tức là so với chính bản thân Vô Song hiện nay còn nặng hơn.

Nếu không phải Vô Song có nội công trèo chống, hắn chỉ sợ không nhấc tay lên nổi.

Cho dù hắn có nội công trèo chống, tung ra 5 quyền đã là cực hạn của Vô Song, sau đó toàn bộ phần cánh tay của hắn mất cạch cảm giác, cứ như cánh tay đi mượn vậy, đau nhức vô cùng.

Về phần chân của Vô Song, cũng không khác gì.

Dùng lực gồng gánh cả cơ thể tăng cân một cách đột ngột, lại thêm phải dùng hết những đầu ngón chân bám xuống sàn gỗ chỉ cầu không ngã, toàn bộ phần bắp đùi trở xuống của Vô Song đều đau nhức vô cùng.

“Đứng lên, lại tiếp tục 5 quyền nữa, không được dừng”.

Bên cạnh, lại là một giọng nói vô cảm của Mục Nhân Thanh.

Vô Song run rẩy, cố gắng bò bằng cả hai tay hai chân, trong xe ngựa này cũng không có chỗ bám, hắn chỉ có thể dùng lực nâng của phần thắt lưng cùng lực từ bắp chân truyền tới, tiếp tục đứng lên.

Một tay thu lại, một tay xuất quyền, rồi thu về, tay kia lại xuất quyền.

Đây chính trung bình tấn.

Chỉ khi đến lúc Vô Song hét lên đau đớn, chỉ khi thân thể hắn như mảnh thủy tinh ầm ầm nứt vỡ, hắn mới được phép nghỉ ngơi.

Xương cốt, bắp cơ, bắp thịt của Vô Song, toàn bộ đều đến giới hạn, cảm giác tê buốc nhức nhối như có vô số con trùng chui vào bên trong hắn, tàn phá từng bó cơ, từng kinh mạch của Vô Song từ bên trong, thậm chí đén cả xương của hắn cũng cảm giác đang mục ra.

Nhìn thấy Vô Song như vậy, Mục Nhân Thanh mặt vẫn không thể hiện bất cứ cái gì, chỉ đơn giản dùng Tử Hà Chân Khí giúp Vô Song đả thông kinh mạch rồi bắt đầu lấy rượu thuốc xoa bóp bắp chân cùng bắp tay cho Vô Song.

Phải nói là khoảng thời gian này chính Vô Song cũng không rõ, mình vượt qua kiểu gì.

Đến cả khi ăn cơm, tay của hắn cũng không cầm nổi bát cơm lên, chỉ có thể đặt bát cơm lên thật cao, rồi cố gắng dùng bàn tay run rẩy, cầm thìa cũng không vững mà bỏ vào miệng.

Cái gọi là bài tập của Mục Nhân Thanh, quá sức đáng sợ.

Cũng may mắn cho Vô Song là, khi hắn kết hợp Quy Tức Công cùng trung bình tấn, hắn cảm giác khi mà thân thể ngừng hô hấp, hắn liền có thể dẽ dàng giữ vững trọng tâm hơn rất nhiều.

Cách tập luyện thể lực kinh khủng này, là địa ngục với Vô Song và cũng là địa ngục với bất cứ ai cùng tuổi hắn, nếu không phải có Tử Hà Thần Công hộ thể của Mục Nhân Thanh, Vô Song đã sớm trở thành phế nhân.

.......

Đoàn xe ngựa đi không nhanh, bất giác một tháng đã trôi qua.

Vô Song trong một tháng này, không rõ mình đã đi đến đâu, còn cách Tô Châu bao xa, lại càng không rõ mình đã ngất bao nhiêu lần, bao nhiêu đêm hắn đói mờ cả mắt nhưng không nhấc nổi tay lên, còn không tự ăn được.

Chính hắn cũng chết lặng với cái kiểu tập luyện của Mục Nhân Thanh, hắn không rõ Viên Thừa Chí, Quy Tân Thụ hay Hoàng Chân vượt qua kiểu gì?.

Lúc này cạnh một hồ nước lớn, Vô Song đang bắt đầu tập hít đất.

Khi mà thân thể Vô Song bị đẩy đến cực hạn, cũng quen dẫn với 40 kg trọng lượng thêm vào cũng là lúc bài tập được thảy đổi.

Bài tập lúc này thậm chí còn nặng hơn.

Buổi sáng khi đoàn xe ngựa di chuyển, Vô Song liền luyện trung bình tấn.

Buổi tối khi đoàn xe dừng lại, hắn liền phải tập hít đất, chạy cùng bật nhảy.

Thử hỏi một đứa bé với trọng lượng cơ thể gần 80 kg như hiện nay liệu có thể làm được hay không?.

Nếu không có nội lực, đáp án chắc chắn là không.



Cho dù có nội lực, Vô Song vẫn cảm thấy khó khăn vô cùng.

Suốt một tháng này, nội lực của Vô Song luôn trong tình trạng cạn đến đáy, hắn còn không có thời gian ngồi đả tọa khôi phục nội lực.

Nội lực của Vô Song hồi phục luôn bằng vào thổ nạp pháp bên trong Quy Tức Công.

Sau một tháng địa ngục, cũng chính vì phải vận dụng Quy Tức Công quá nhiều lần, Vô Song rốt cuộc cũng đạt đến cảnh giới 10 giây thở một lần, cũng có thể coi là đột phá nho nhỏ.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc phản chiếu xuống mặt nước hồ buổi dầu thu.

Mục Nhân Thanh ngồi sát bờ hồ, cảm nhận từng cơn gió thổi đến, ánh mắt thủy chung quan sát từng động tác của Vô Song.

“Thấp hơn một chút, sống lưng quá cao”.

Một nhành liễu cứ như vậy đánh lên lưng Vô Song, khiến hắn lại bắt đầu vận sức cố gắng hạ thấp ngực xuống thêm một chút.

“Tiếp thục, mới có 20 cái, 10 cái nữa chúng ta liền nghỉ”.

Cái thứ âm thanh này, Vô Song đã nghe đến nhàm.

Âm thanh này với hắn mà nói, ngày nào hắn cũng nghe quá nhiều.

“25”

“26”

“27”

“28”

“29”

“ Một cái nữa cố lên”.

Đôi tay của Vô Song run run, không chỉ có tay của hắn mà toàn bộ cơ thể đều run run.

“30, nghỉ tay”.

Vô Song cũng chỉ đợi một câu này, hắn đổ sập xuống mặt đất, đứng lên cũng là không nổi.

Mục Nhân Thanh khẽ mỉm cười lắc đầu, sau đó dùng một tay, vác Vô Song lên lưng, trở về đoàn xe ngựa cách đó không xa.

Dưới ánh nến mơ hồ trên xe ngựa, Vô Song thì thào với Mục Nhân Thanh.

“Tiền bối, vãn bối thật ra có một việc tò mò”.

Mục Nhân Thanh đang đọc sách, ông ta nghe vậy liền nghi hoặc nhìn Vô Song.

“A?, có gì không hiểu, ngươi cứ hỏi”.

Vô Song thở dốc, hai tay hai chân hoàn toàn nằm theo hình chữ đại, hắn căn bản không có sức di chuyển hai tay hai chân của mình.

“Quỳ Hoa Lão Tổ, là người như thế nào?”.

Mục Nhân Thanh nghe Vô Song hỏi vậy, lông mày hơi hơi dãn ra rồi bật cười.

“Theo ngươi, hình dáng của lão tổ như thế nào?”.

Vô Song ngửa mặt nhìn lên trần xe ngựa, hắn suy nghĩ một chút rồi nói.

“Một lão nhân mặt trắng, mái tóc cũng trắng, quần áo thì chắc là màu đỏ?, khuôn mặt có chút tà tà mị mị khiến người khác luôn luôn sợ hãi?”.

Mục Nhân Thanh nghe vậy hoàn toàn lắc đầu.

“Lão tổ, luyện thành Quỳ Hoa tầng 7 đại thành, nói thẳng ra trong số cao thủ ngũ đế thiên hạ này, lão tổ bên ngoài liền là trẻ nhất, hắn có làn da trắng bóc mềm mại như da em bé, khuôn mặt mang theo vài phần thanh tú, mái tóc dài màu đen kéo đến tận lưng, thân hình hơi hơi gầy yếu, thích nhất cũng là mặc áo tím đi ra ngoài”.

“Nếu phải nhìn mặt Quỳ Hoa Lão Tổ mà đoán, giống một cái thiếu niên 17-18 tuổi đi “.

“Ta cũng không biết nói gì về lão tổ, nói tà đương nhiên tà, nói chính trên đời này không ai chính hơn hắn”.

“Nhân nghĩa trong tay liền vô địch, bất quá nhân nghĩa cũng có cách nhìn. Trong mắt ngươi kẻ kia là bất nhân bất nghĩa nhưng trong mắt người khác lại là bậc thánh nhân”.

“Trong mắt thiên hạ này lão tổ chỉ là một cái thái giám không hơn không kém nhưng hắn là đại anh hùng của Đại Thanh, hắn có thể coi là biểu tưởng của toàn bộ Đại Thanh, uy danh còn hơn cả Hoàng Thường”.

“Hoàng Thường quản văn, lão tổ quản võ, một văn một võ thiên hạ nhất thống”.

“Thật ra mà nói, lão tổ là kẻ thù của ngươi, hắn là ngươi giết cha ngươi, đây là sự thực, ngươi hận hắn bao nhiêu cũng được, nhưng lão phu vẫn là không cho phép ngươi nghĩ sai về hắn, không được phép hạ thấp hắn. Hắn là một người mang rất nhiều bi thương, cuộc đời lão tổ chưa một lần vui vẻ, chưa một ngày thật sự cười cười nói nói”.

“Năm đó trên Thiên Long Sơn Mạch, lão tổ bị.... thương hàn “.

“Lão tổ ngã bệnh rất không đúng lúc, hơn nữa phải nói là ngũ đế cao thủ sao có thể nhiễm thương hàn?”.

“Lão tổ năm đó vẫn lên Thiên Long Sơn. Vẫn tham gia chiến dịch cuối cùng kia, chiến dịch dọn sạch toàn bộ nguy hiểm cho Đại Thanh, quét sạch thế lực sau lưng để Đại Thanh rảnh tay nhìn về phía trước, nhìn về cường địch Mông Cổ”.

“Lão tổ đúng là chết rồi, hắn chết rất đẹp, vừa vặn giải quyết xong Thiên Long Giáo, vừa vặn giải quyết thiên hạ đệ nhất quái vật – Lệ Thương Thiên”.

“Nếu lão tổ không chết, Lệ Thương Thiên chỉ sợ vẫn sẽ đi ra ngoài được, vì vậy ông ta nguyện chết, kết thúc một cuộc đời đầy tang thương nhưng lại là một cái truyền kỳ”.

“ Lão tổ là một cái nam nhân rất đặc biệt, cho dù hắn là thái giám nhưng trong mắt lão phu, thiên hạ nam nhân cũng chỉ đến như thế mà thôi”.

“Người ta nói, bỏ một mà cứu vạn. Đây là một loại đại đại khảo nghiệm, nếu tính mạng được quy thành con số, liệu ngươi có thể bỏ một nữ nhân của mình cứu lấy cả thiên hạ hay không?. Lão tổ hắn là một cái kỳ nam tử, hắn không bỏ được”.

“Hắn có thể làm chỉ là hy sinh chính mình, bảo vệ những thứ thân thuộc nhất, hắn căn bản không muốn buông bỏ một cái gì”.

“Một cái thái giám, có tình cảm, thầm thích một nữ nhân. Đáng tiếc hắn là thái giám hắn có tư cách gì thích nữ nhân kia đây?, vì vậy hắn vẫn là chỉ có thể liên tục biến cường, bất chấp tất cả, thủ hộ nàng mà thôi”.

“Nam nhân trong thiên hạ ai không muốn dương danh lập vạn?, ai không muốn thành thế gian vô địch? “.

“Từ Độc Cô Cầu Bại, Trương Tam Phong, Hoàng Thường,, Tiêu Dao Tử, bọn họ từ vẫn luôn lấy võ công làm kiêu ngạo, vẫn luôn nuôi chí trở thành thiên hạ đệ nhất”.

“Nam nhân luôn có hùng tâm tráng trí, Thuận Trị có, Lý Tự Thành đương nhiên có, Thiết Mộc Chân lại càng đáng sợ”.

“Quỳ Hoa Lão Tổ lại không có, hắn không muốn trở thành thiên hạ vô địch, lại càng không muốn chưởng nắm thiên hạ, từ vừa mới bắt đầu, hắn liền cùng tuyệt đại đa số mọi người khác biệt “.

“Hắn thật sự rất lười, cũng rất thiển cận, là một cái ngu xuẩn nam nhân, tầm mắt của hắn quá nhỏ.... tầm mắt của hắn chỉ là một mảnh cỏ xanh, một nấm mộ ba phần đất trước mặt, hắn chỉ cần thủ hộ một bóng hình đó, liền là đủ. Hắn không cần hơn”

“Nếu ai cũng mong muốn trở thành một thanh thần kiếm trảm tận thiên hạ thì lão tổ chỉ mong làm mũi kiếm, mũi kiếm còn kiếm liền còn. Mũi kiếm mang theo vô tận phong mang, vô tận sát phạt, chỉ để thủ hộ, phần sau lưng”.

“Cho dù là địch, hay là bạn, cho dù là thù, hay là minh hữu ngươi cũng phải học được một chữ ‘kính’ ‘.

“Chỉ có kính trọng đối thủ, mới là kính trọng chính mình. Quỳ Hoa Lão Tổ, hắn là một cái kẻ thù đáng tôn kính của ngươi. Chỉ tiếc ngươi không gặp được lão tổ nữa, hắn vẫn là đi trước một bước”.

“Lão phu chỉ có duy nhất một cái tò mì, liệu lão tổ giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn nhìn thấy cái gì?. Thế giới của hắn vốn một màu xám, liệu khi chết có sáng lên không?”.

Vô Song lặng im, lặng im nghe tất cả.

Đây là lần đầu tiên, hắn nghe người khác nói về Quỳ Hoa Lão Tổ.

Thiên hạ chửi thì sao?, thiên hạ coi thường thì sao?, là một cái thái giám thì sao?.

Huyết nhuộm hồng trần, một đường chém giết cuối cùng chỉ vì thủ hộ.

Thủ hộ ba phần đất, thủ hộ một nắm cỏ xanh.

Mũi kiếm sắc liền để bảo vệ thanh kiếm, nếu muốn giết người.... mũi kiếm liền đủ. Chỉ cầu phía sau bình yên.

Vô Song chưa từng ghét Quỳ Hoa Lão Tổ, cũng không nghĩ đến trả thù hay phỉ nhổ lão nhân này, bởi hắn với... Lệ Thương Thiên căn bản không có bất cứ tình cảm gì.

Lúc này trong miệng Mục Nhân Thanh, hắn đột nhiên cảm thấy, hắn thật sự muốn xem thiên hạ đệ nhất kỳ nam tử kia... rốt cuộc như thế nào.

Nam nhân có nhiều loại nam nhân, nhưng nam nhân trong thiên hạ, có mấy ai hơn được người kia?.

Thân tàn, tâm không tàn. Tâm còn trường tồn với thiên địa.

.........

Tháng năm qua đi, tháng sáu đến.

Tháng sáu dần qua... liền là tháng bảy.

Tại thế giới này không có dương lịch, cũng không chia theo tuần.

Một tháng chỉ có 30 ngày, bất kể là tháng nào, đồng thời toàn bộ đều xếp theo âm lịch.

Ở thế giới này không có tồn tại khái niệm ‘thứ’.

Tháng bảy ở thế giới này có một cái tên rất đặc biệt, tháng cô hồn.

Tất nhiên Vô Song nào thèm để ý tháng cô hồn có gì xảy ra, thứ hắn để ý là đoàn xe ngựa rốt cuộc cũng đến Vương Bản Sơn.

Thần kỳ là, không rõ Mục Nhân Thanh chọn đường kiểu gì, dĩ nhiên đoàn xe ngựa đến trước Tô Châu liền tách ra, sau đó Mục Nhân Thanh cùng Vô Song hai người đi theo đường nhỏ trong rừng, mất gần 4 ngày thời gian mới đến chân núi Vương Bản Sơn.

Vương Bản Sơn.... là một dãy núi rất lớn có điều không quá cao, nó chỉ cao hơn Tử Ngọc Sơn một chút nhưng kém xe Hoa Sơn chứ đừng nói Nga Mi Sơn.

Đất của Tử Ngọc Sơn cũng tương đối đặc biệt, mặt đất màu đỏ, loại đất đỏ này kiếp trước Vô Song cũng đã nhìn thấy không ít, căn bản không nghi hoặc mấy.

Cái hắn nghi hoặc là, trên Vương Bản Sơn dĩ nhiên không có một bóng người.

Vương Bản Sơn dù sao cũng ở gần Tô Châu, theo Mục Nhân Thanh nói thì cũng chỉ cách Tô Châu thành khoảng 1-2 ngày đường, vậy mà Vô Song không nhìn ra một bóng người, hay bất cứ một dấu hiệu sự sống nào gần đây?.

Đối với Mục Nhân Thanh, Vô Song hơi hơi nghi hoặc quay đầu lại hỏi.

“Tiền bối, chúng ta đến Vương Bản Sơn rồi, tiếp theo... tiếp theo phải làm gì?”.

Mục Nhân Thanh với câu hỏi của Vô Song chỉ cười, sau đó mắt nhìn về phương đông xa xôi.

‘Vương Bản Sơn là nơi ở của một thế lực lớn trong thiên hạ, cái thế lực này so với Ngũ Nhạc Kiếm Phái thời kỳ lão phu cũng không kém hơn bao nhiêu. Thời kỳ đỉnh cao của nó cho dù Thiếu Lâm – Võ Đang cũng không dám đơn giản coi thường”.

Vô Song nghe vậy, tính tò mò liền lập tức xuất hiện, hắn cực kỳ muốn biết ở Vương Bản Sơn là thế lực gì.

Không để Vô Song đợi lâu, Mục Nhân Thanh lên tiếng.

“Thế lực này gọi là Thiên Ý Thành, tổ chức đào tạo sát thủ lớn nhất thiên hạ. Thiên Ý Thành Chủ đời đầu tiên, là Độc Cô Cầu Bại. Theo ngươi nói, nó có đáng sợ hay không?”.

Vô Song triệt để bị động dung, hai mắt trừng lớn.

Hắn vốn nghĩ Độc Cô Cầu Bại độc lai độc vãng nhưng rốt cuộc hắn đã sai.

Ngũ đế cao thủ tại thế giới này, tuyệt đối không có độc lai độc vãng.

Võ Đang – Trương Tam Phong.

Tiêu Dao Song Đế

Nam Thiếu Lâm – Giác Viễn Đại Sư.

Bắc Thiếu Lâm – Tảo Địa Thần Tăng

Nga Mi – Cầm Đế

Thiên Long Giáo – Thiên Vương

Đại Lý Đoàn Thị - Đoàn Tư Bình

Đại Thanh Song Đế.

Cuối cùng là Thiên Ý Thành – Độc Cô Cầu Bại.

Nhìn thấy Vô Song sững sờ, Mục Nhân Thanh tiếp tục mỉm cười.

“Thiên Ý là ý trời, trời muốn ngươi chết ngươi liền phải chết. Thiên Ý thành ra tay chính là thiên ý. Đúng là bá đạo”.

“Độc Cô Cầu Bại người này với lão phu là đối thủ, lão phu cả đời không thắng nổi hắn, căn bản không có cái gì để bình luận, cũng chẳng có hứng nhận xét về hắn”.

“Lão phu nói dạy ngươi kiếm pháp, dạy ngươi Tịch Tà Kiếm Pháp tuy nhiên làm gì có nơi nào học võ công nhanh hơn Thiên Ý Thành? “.

“Thiên Ý Thành bên trong có Tịch Tà Kiếm Pháp, có Thái Hư Tứ Thần Kiếm, có Quân Tử Kiếm Pháp cùng Độc Cô Cửu Kiếm. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, ngươi tìm được”.

“Lão phu huấn luyện ngươi suốt khoảng thời gian qua, là để ngươi thích ứng với Thiên Ý Thành”.

“Nơi đây vốn để đào tạo sát thủ, ngươi hiểu chứ?. Trong Thiên Ý Thành là một cái địa ngục không có lối ra, cách duy nhất có thể đi ra liền là đạp lên xác chết của đám người bên trong, chỉ có dùng vô số xác chết, mở ra con đường của mình, đi ra khỏi Thiên Ý Thành”.

“Thiên Ý Thành xưa nay không thuộc về thế lực nào, nhưng chỉ cần đi ra được khỏi Thiên Ý Thành liền được vô số thế lực mời chào”.

“Võ công của ngươi liền là đủ, đủ dùng đến tận khi ngươi chết. Bất quá ngươi còn quá non nớt, để máu huyết nơi đây tẩy lễ cho ngươi đi. Ngươi nói ngươi không muốn chết, ngươi nói ngươi sợ chết “.

“Quỳ Hoa Lão Tổ cũng nói, hắn sợ chết nhất. Chính vì sợ chết nên hắn phải mạnh lên, trở thành tồn tại không ai giết nổi, liền không phải chết”.

“Bên trong đó, chỉ có sống cùng chết, sinh cùng tử. Những thứ khác ngươi không cần quan tâm”.

“Lừa gạt, ám toán, hạ độc, mưu hại, đặt bẫy, tổ đội giết người, toàn bộ đều được pháp”.

Nói xong Mục Nhân Thanh quay lại, nhìn Vô Song, ánh mắt thâm thúy vô cùng.

“Vô Song, lão phu hỏi ngươi, ngươi có dám vào Thiên Ý Thành hay không?. Nếu ngươi nói có, ngày mai lão phu dẫn ngươi nhập thành”.

“Nếu ngươi nói không, lão phu sẽ không trách ngươi, đây là Tô Châu rất gần Nam Thiếu Lâm, cũng gần nơi của ông ngoại ngươi, lão phu dẫn ngươi lên Nam Thiếu Lâm”.

“Thiên Ý Thành, cùng Nam Thiếu Lâm, ngươi chọn cái nào?”.

.........

..........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.