Cực Võ

Quyển 2 - Chương 83: Tiểu Mục - Tây Vực – Bắc Cương (đã fix)




Tây Vực là một nơi hỗn đỗn, là một nơi giao thoa của không biết bao nhiêu nền văn hóa, cũng chính vì những nền văn hóa có lớn có nhỏ này dẫn đến việc ở Tây Vực chiến loạn liên miên, mười ngày một trận chiến nhỏ, trăm ngày một trận chiến lớn.

Trong thiên hạ này không ở đâu dễ lập quốc bằng Tây Vực, đương nhiên cũng không có nơi nào dễ diệt quốc bằng Tây Vực.

Thân là trung tâm của chiến loạn nhưng không thể không công nhận Tây Vực là một vùng đất trù phú, là một vùng đất có lượng tài nguyên mà bất cứ ai cũng mong muốn.

Nói về tài nguyên của Tây Vực thì phải nói tới khoáng sản, vải vóc, trà thương cùng gia súc.

Một trong những nguyên nhân lớn nhất mà việc Đại Thanh mới chân ướt chân giáo nhập thổ Trung Nguyên đã phải cường công Tây Vực, cường công Thiên Long Sơn cũng chính vì sợ Tây Vực thống nhất, chỉ cần Tây Vực thống nhất có thể nói thẳng ra là tiên thiên bất bại.

Tây Vực cách Trung Nguyên một dải Thiên Long Sơn Mạch, lấy Thiên Long Sơn làm lá chắc thiên nhiên có thể ngăn đại quân Mãn Thanh cường công thẳng vào sống lưng Tây Vực, bản thân Thiên Long Sơn Mạch ở Tây Vực có thể so sánh với Thiên Ưng Sơn Mạch ở Kim Quốc đều là những lá chắn tự nhiên, đều là những nơi một người có thể trấn ải.

Điều tiếc nuối nhất của cuộc đời Thiên Vương chính là hắn ta không có thời gian, chỉ có người sống trong thời đại Thiên Vương mới biết được thứ ánh sáng mà Thiên Vương lan tỏa ra, mới biết được thế nào là khí thế nuốt cả thiên hạ, rất nhiều người đều nói chỉ cần cho Thiên Vương thêm 5 năm nữa, thiên hạ này liền không ai cản được bước chân của hắn.

Việc Tây Vực Bách Quốc gần như không bao giờ thống nhất một phần vì xung đột văn hóa cùng lợi ích của các quốc gia nhưng một phần không nhỏ chỉ là sự phân hóa liên tục của cả Đại Thanh cùng Mông Cổ, không có ai dám để Tây Vực Bách Quốc thống nhất cả.

Tây Vực giáp vơi Trung Nguyên một dải Thiên Long Sơn đồng thời nó cũng ngăn cách Mông Cổ một cái đại sa mạc Gobi, hành quân qua đại sa mạc Gobi còn khó gấp bội mang quân cường công Thiên Long Sơn Mạch, bản thân địa thế của Tây Vực cũng đã nói rõ nó rất khó bị cường công, rất khó bị hai siêu cấp thế lực trong thiên hạ nuốt chửng.

Cách khống chế Tây Vực tốt nhất chính là chia để trị, ngoài cách này ra bất kể Mông Cổ hay Đại Thanh đều rất khó nhúng tay vào Tây Vực.

.......

Nói về Tây Vực có thể nói cả ngày không hết, nơi đây quá nhiều dân tộc, quá nhiều phong tục cũng quá nhiều loại văn hóa hay ngôn ngữ xếp đè lên nhau bất quá một khi đã nói về Tây Vực thì không thể nào không nói đến Miêu Tộc.

Miêu Tộc sống ở Miêu Cương, là một vùng đất cao nằm thiên về phương nam phần cuối của Thiên Long Sơn Mạch, Miêu Cương có thể coi là phần đất đai tiếp giáp nữa Trung Nguyên cùng Tây Vực nhưng đây cũng là vùng đất hiếm hoi không bị văn hóa Trung Nguyên xâm nhập, không bị bất cứ thế lực nào tháo túng, bản thân Miêu Tộc có tính bài ngoại cực kỳ đáng sợ, cũng là một dân tộc mạnh mẽ biến thái.

Số lượng người Miêu không nhiều, tính đi tính lại lượng người của Miêu Cương chưa đến 10 vạn người, chưa đủ nhét kẽ răng cho bất cứ cường quốc nào trong thiên hạ bất quá Miêu Cương vẫn sống khỏe, vẫn sống tốt bởi đặc thù địa lý nơi đây.

Vùng rừng núi của Miêu Cương có thể coi là rừng thiêng nước độc, chướng khí mù mịt ẩm ướt vô cùng gần như một khu rừng nguyên sinh của tương lai vậy, loại môi trường sống này gần như không thích hợp cho con người sinh sống nhưng người Miêu vẫn sống được.

Tại Miêu Cương chủ yếu chia làm hai thế lực, Miêu Tộc cùng với Ngũ Độc Giáo, tất nhiên tuy nói là hai thế lực nhưng thực chất vẫn có thể quy về một mối.

Miêu Tộc hầu như chỉ quản việc của người Miêu, đứng đầu Miêu tộc là tộc trưởng, về phần Ngũ Độc Giáo thì lại là thiên về hướng ngoại hơn, Miêu Cương Ngũ Độc Giáo danh chấn giang hồ.

Người Miêu là một dân tộc mẫu hệ vì vậy ở Miêu Tộc luôn lấy nữ tử làm chưởng môn, Ngũ Độc Giáo cho dù không quá mức phải chịu cái tục lệ này nhưng nữ tử quả thật vẫn có rất nhiều ưu thế so với nam tử, ngoại trừ Ngũ Độc Giáo chủ đời thứ nhất ra thì tất cả các đời con lại đều là nữ tử.

Nữ tử đứng đầu Miêu Tộc hiện nay nàng gọi là Lam Đình về phần Ngũ Độc Giáo Chủ hiện nay lại họ Hà, tên Thiết Thủ.

Bản thân Hà Thiết Thủ là chưởng môn của Ngũ Độc Giáo, bản thân nàng trên giang hồ có danh khí không tính là cao nhưng ở Miêu Cương thì ai ai cũng biết, nàng thực lực chỉ là đại tông sư cường giả nhưng một thân độc thuật đến cả ngũ tuyệt cao thủ cũng phải sợ hãi.

Hà Thiết Thủ rất ít khi rời khỏi địa vực Miêu Cương, nên gần như không có mấy người sẽ biết sự khủng bố của nàng, nếu hỏi cao thủ trung nguyên về thực lực của Hà Thiết Thủ có lẽ chỉ có hai người rõ nhất, người đầu tiên là Tây Độc – Âu Dương phong người thứ hai là Kim Xà Lang Quân – Viên Thừa Chí.

Viên Thừa Chí ngày xưa cũng có địa vị giống như Vô Song hiện nay vậy, hắn từ khí xuất thế đã đánh khắp thiên hạ không địch thủ, thế hệ trẻ trong võ lâm không ai có thể đoạt được hào quang của hắn, ở độ tuổi của Viên Thừa Chí cho dù là Thiên Vương hay Bắc Hiệp Quách Tĩnh đều xa xa không bằng, thiên hạ này làm gì có ai mới hơn 20 tuổi đã trở thành trụ cột triều đình?, đã trở thành khai quốc công thần?.

Cuộc đời của Viên Thừa Chí có thể coi là truyền kỳ, hắn xuất thân ở nam võ lâm và đến tận bây giờ dõi mắt khắp toàn bộ nam võ lâm vẫn chưa tìm ra bất cứ thiên tài trẻ tuổi nào có thể so được với Viên Thừa Chí, cho dù là Mộ Dung Phục cũng không thể so nổi tuy nhiên không mấy người biết có một thiên tài trẻ tuổi khác của nam phương khiến Viên Thừa Chí mướt mồ hôi, nàng gọi là Hà Thiết Thủ.

Thực lực cùng thiên phú của Hà Thiết Thủ cực kỳ kinh người, đã có một đoạn thời gian rất dài nàng cùng Viên Thừa Chí dây dưa không rõ, hai người khó mà phân thắng bại, bản thân Hà Thiết Thủ có thể coi là địch thủ cùng thế hệ cường đại nhất tại phương nam của Viên Thừa Chí, bản thân Hà Thiết Thủ cũng là người khiến.... Viên Thừa Chí lập lời thề, cả đời không tiến vào Miêu Cương.

Về phần Tây Độc – Âu Dương Phong thì lại là một câu chuyện khác, từ sự kiện Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ hai bản thân Âu Dương Phong đã khùng khùng điên điên, bị Hoàng Dung hại cho người không ra người quỷ không ra quỷ, thần trí gần như bị phá hủy toàn bộ bất quá may mắn cho Âu Dương Phong, ông ta gặp được Lam Giác.

Âu Dương Phong luyện nghịch đảo Cửu Âm Chân Kinh khiến nội lực trong người bạo tăng, thực lực trực tiếp tiến thêm một mảng lớn tuy nhiên lại dẫn đến tâm trí bị hủy, ông ta liền bắt đầu xông loạn thiên hạ không biết nam bắc, để rồi gặp được Ngũ Độc Giáo Chủ đời thứ hai – Lam Giác.

Lam Giác không chỉ có độc thuật kinh người mà y thuật cũng nghịch thiên, dựa vào một thân y độc song tuyệt quả thực có thể khiến tình trạng cảu Âu Dương Phong bắt đầu có tiến triển, Âu Dương Phong bản thân vẫn khùng khùng điên điên nhưng vào những ngày âm khí nhiều nhất, vào những đêm trăng tròn nhất bản thân Âu Dương Phong có thể trở nên minh mẫn.

Âu Dương Phong ở lại Miêu Cương 3 năm, trong khoảng thời gian này Âu Dương Phong từng so tài qua với Hà Thiết Thủ, tất nhiên không phải so võ công mà là so độc thuật, kết quả khiến cả Âu Dương Phong cũng cảm thấy kinh người, độc thuật của Hà Thiết Thủ còn mạnh hơn một đường so với Âu Dương Phong.

Không ai biết vì sao Hà Thiết Thủ thủy chung bị giam ở đại tông sư cảnh giới không thể tiến thêm nhưng độc thuật của nàng thì lại càng ngày càng đáng sợ, phóng mắt khắp toàn bộ võ lâm trung nguyên chỉ cần không phải là ngũ đế cao thủ thì đúng là không có mấy người dám ‘thử’ độc thuật của nàng.

Về phần dung mạo Hà Thiết Thủ thì sao?, nàng cực kỳ đẹp, cái đẹp ma mị của nữ tử Miêu Cương, cái đẹp của sự yêu mị, cùng hoang dại đến chết người.

Hà Thiết Thủ hiện nay cả người mặc áo đỏ, cơ thể lười biếng nằm trên trường kỷ dài, đôi chân của nàng duỗi thẳng ra, vì nàng đang nằm nên hai tà váy cũng không thể che hết đôi chân trần xinh đẹp dài miên man kia.

Một nửa khuôn mặt xinh đẹp bên dưới bị che đi, ánh mắt với đường kẻ lông mày rất dài khẽ mở ra, trên tay nàng lúc này đang có một bức thư, theo ngôn ngữ trong bức thư kia ánh mắt của Hà Thiết Thủ càng ngày càng trở nên nghiêm túc.

Hà Thiết Thủ rốt cuộc ngồi thẳng lên, bất kể nàng làm động tác gì đều lộ ra vài phần yêu mị, vài phần mị hoặc, sự mị hoặc so với Dạ Xoa có lẽ không bằng nhưng lại có thêm vài phần tà khí của chính nàng dẫn đến bản thân Hà Thiết Thủ có một phong vận rất khác, một sự yêu mị rất khác.

Yêu mị của Dạ Xoa là màu đỏ thì yêu mị của Hà Thiết Thủ là màu tím.

“Ngươi gọi là Lý Mạc Sầu sao?, tên rất hay”.

Giọng nói của nàng mang theo vẻ băng hàn cùng cao ngạo lộ ra bá khí hơn người, chưởng môn đời thứ ba của Ngũ Độc Giáo tuyệt không đơn giản, nàng thậm chí là một nữ tử giết người như ngóe.

Về phần nữ tử đối mặt nàng là ai?, đương nhiên là Lý Mạc Sầu.

Lý Mạc Sầu hiện nay cũng một thân áo tím, tóc dài búi cao ở đoạn đầu buông thõng ở dưới lộ ra hình một cái đuôi ngựa dài nhìn cực kỳ đặc biệt, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ ngước lên nhìn thẳng về phía Hà Thiết Thủ, cho dù đối mặt với đệ nhất mỹ nhân của Ngũ Độc Giáo thậm chí là Miêu Cương đệ nhất mỹ nhân thì Lý Mạc Sầu cũng không chút nào thua kém thậm chí còn nhỉnh hơn nửa phần.

“Mạc Sầu tham kiến tiền bối”.

Hà Thiết Thủ nghe vậy, khóe miệng hơi hơi cong lên, thân hình một bước bước ra như một bóng ma xuất hiện trước mặt Lý Mạc Sầu, nàng dùng ngón tay thon dài nhẹ mơn trớn lên làn da trắng mịn kia của Mạc Sầu khiến cơ thể Mạc Sầu hơi hơi run lên.

Nhìn thấy Mạc Sầu như vậy, Hà Thiết Thủ lập tức cười lớn, đến mức bộ ngực mềm mại rung động không thôi.

“Thú vị thú vị, phản đồ của Ngũ Độc Giáo, kẻ ăn trộm Ngũ Độc Châu của Ngũ Độc Giáo hiện nay dám giới thiệu người đến Ngũ Độc Giáo?, dám hướng ta yêu cầu?, thực sự là thú vị. Ngươi có biết nếu ta mang tin này lộ ra ngoài ngươi sẽ chết rất thảm không? “.

“Đương nhiên ngươi xinh đẹp như vậy giết đi cũng có chút đáng tiếc, ta thực sự muốn nhìn cảnh ngươi cuồng hoan bên trong vô số nam tử Miêu Tộc chúng ta”

Lý Mạc Sầu nghe vậy ánh mắt nàng liền lập tức lạnh lại, nàng không phải Lý Mạc Sầu trong nguyên tác dù sao nàng đời này vẫn chưa gặp Lục Triển Nguyên, tuy nhiên bản thân Lý Mạc Sầu cũng không phải thiếu nữ dạng hiền dịu như Tiểu Long Nữ, nàng là một nữ nhân có cá tính.

Lý Mạc Sầu tuổi tác lớn hơn Viên Tĩnh, thực lực của nàng đến hiện nay vẫn chưa phải tông sư cảnh giới mà mới là siêu nhất lưu cao thủ nói rõ Lý Mạc Sầu tư chất không hẳn là cao, thực lực của nàng so với Hà Thiết Thủ lại càng không đáng nhắc tới nhưng nàng tuyệt đối không để người khác khi nhục, nếu là Lý Mạc Sầu trước đây... nàng tuyệt đối sẽ rút kiếm ra liều mạng với Hà Thiết Thủ.

Lý Mạc Sầu hiện nay lại khác, nàng đi theo Thiên Long Giáo vài năm, bản thân đã trưởng thành hơn, ít nhất cũng bắt đầu biết tiết chế cảm xúc của mình.

“Mạc Sầu tin tưởng... tin tưởng tiền bối sẽ không làm vậy”.

Hà Thiết Thủ nghe vậy dùng một tay che miệng lại, nàng dùng khí thế của đại tông sư cường giả ép thẳng xuống Mạc Sầu.

“Ngươi thật sự rất lạc quan, thân giữa trận doanh địch vì cái gì lại nghĩ ta không làm hại ngươi?”.

Lý Mạc Sầu lần này ngửa mặt lên, nàng tiếp nhận toàn bộ khí thế của Hà Thiết Thủ khiến thân hình run lên bất quả khuôn mặt vẫn kiên định vô cùng.

“Bởi Mạc Sầu tin tưởng Khinh Huyền tỷ tỷ”.

Là Phượng Khinh Huyền bảo nàng đến đây, đối với Mạc Sầu thì ngoại trừ tiểu sư muội ở Cổ Mộ ra thì Dạ Xoa tỷ tỷ là người thân thiết với nàng nhất, nàng coi Dại Xoa như chị gái của mình vậy.

Nghe lời nói này của Lý Mạc Sầu, bản thân Hà Thiết Thủ rốt cuộc cũng không nói gì.

Hà Thiết Thủ cứ như một quả bóng xì hơi vậy, toàn thân khí thế bỗng tan biến không còn chút gì, cuối cùng nàng liền khẽ mỉm cười gật đầu với Mạc Sầu.

“Mạc Sầu, ngươi cũng không cần gọi ta là tiền bối, cũng không cần gọi ta là sư phụ, ngươi đã coi Khinh Huyền là tỷ tỷ thì sau này cứ gọi ta là tỷ tỷ là được “.

“Tỷ tỷ cùng Khinh Huyền lớn lên cùng nhau, ngươi là muội muội của Khinh Huyền thì cũng là muội muội của ta bất quá tỷ tỷ nói với ngươi, Khinh Huyền có nỗi khổ trong người, không phải ai cũng sẽ hiểu được nỗi khổ của mình, sau này ở Miêu Cương đi lại ngươi tốt nhất đừng có nói mình quen thuộc Khinh Huyền, khi đó cho dù là ta cũng phải nhắm mắt cắn răng mà ra tay diệt sát ngươi”.

Nói đến đây Hà Thiết Thủ liền cúi xuống đỡ Lý Mạc Sầu dậy đồng thời nhẹ nhàng truyền một luồng nội lực chạy dọc thân thể Lý Mạc Sầu sau đó ánh mắt Hà Thiết Thủ rất nhanh biến đổi.

“Mạc Sầu, ngươi dĩ nhiên là Ách Nan Độc Thể?”.

Lý Mạc Sầu đứng đó căn bản không hiểu gì nhìn Hà Thiết Thủ.

“Tiền.... à không Hà tỷ tỷ, Ách Nan Độc Thể là gì?”.

Nhìn Lý Mạc Sầu không hiểu gì hỏi lại, Hà Thiết Thủ thân hình hơi hơi run lên, nàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao Dạ Xoa gửi Lý Mạc Sầu đến đây.

Không phải là thiên phú của Lý Mạc Sầu thấp, nàng trái lại cực kỳ thông minh bất quá Ách Nan Độc Thể vốn không thích hợp luyện công, nàng hiện nay có thể trở thành siêu nhất lưu cao thủ đã có thể coi là tốc độ rất nhanh rồi.

Ách Nan Độc Thể mà không có độc dược cùng độc khí làm gốc tu luyện thì sao có thể phát triển? hơn nữa Ách Nan Độc Thể đặt ở đâu thì không biết nhưng ở Miêu Cương thì tuyệt đối là siêu cấp báu vật.

Toàn bộ Miêu Cương trong vòng vài chục năm nay chỉ có 5 người nắm giữ Ách Nan Độc Thể đấy là còn vì môi trường của Miêu Cương cực kỳ thích hợp cho Ách Nan Độc Thể sinh ra, hiện nay phóng mắt toàn bộ Miêu Cương cũng chỉ có duy nhất hai người cùng thế hệ với Lý Mạc Sầu nắm giữ Ách Nan Độc Thể mà thôi.

“Ách Nan Độc Thể?, cái này tỷ tỷ sẽ nói với ngươi sau, đầu tiên tỷ tỷ dẫn ngươi đi tắm rửa tẩy trần trước, đợi ngươi nghỉ ngơi xong rồi tỷ tỷ bắt đầu truyền ngươi khẩu quyết của Ngũ Độc Bảo Điển, sau đó tỷ tỷ liền chỉ cho ngươi biết thế nào là Ách Nan Độc Thể “.

Vô Song ngàn tính vạn tính cũng không tính ra Lý Mạc Sầu có Ách Nan Độc Thể.

Vô song ngàn ngăn vạn ngăn cũng không ngăn được Lý Mạc Sầu hiện nay có chút liên quan với Lý Mạc Sầu trong nguyên tác Kim Dung, nàng rốt cuộc vẫn học Ngũ Độc Bảo Điển, rốt cuộc cũng vẫn đi theo đường độc công.

Hà Thiết Thủ lúc này cầm lấy bàn tay non mềm của Lý Mạc Sầu dẫn vào nội phòng bất quá nàng đột nhiên phát hiện ra thân hình Lý Mạc Sầu hơi hơi sững lại, Hà Thiết Thủ liền không hiểu quay đầu nhìn một chút, nàng bỗng nhiên thấy Lý Mạc Sầu quay đầu nhìn về phương nam, trong ánh mắt có một tia mờ mịt.

..........

Đã nói về Trung Nguyên, đã nói về Tây Vực thì không thể không nói đến Bắc Cương.

Bắc Cương tính từ đâu?, Bắc Cương là một vùng đất cực kỳ rộng lớn nhưng thực sự ngoài đất ra thì Bắc Cương gần như không có gì.

Bắc Cương bao gồm những đại thảo nguyên cùng hoang mạc kết hợp, sau này khi người Mông Cổ diệt đi Kim Quốc lập nên Đại Nguyên thì Bắc Cương mới gọi là có chút màu mỡ.

Nếu Tây Vực ngăn cách với Trung Nguyên bằng một dải Thiên Long Sơn thì Bắc Cương ngăn cách với Trung Nguyên bởi Vạn Lý Trường Thành.

Người Bắc Cương chủ yếu là người Hồ, người Mông Cổ, người Kim cùng người Khiết Đan, đây đều là những cường quốc tại Bắc Cương, những đại dân tộc tại Bắc Cương bất quá hiện nay Bắc Cương gần như chỉ có một chủ nhân, đây là Đại Nguyên Quốc hay còn được biết đến với cái tên Đế Quốc Mông Cổ.

Người Hồ sống theo dạng dân tộc du mục, phần lớn người Hồ hiện nay đều đã quy phục Mông Cổ, một phần không nhỏ khác thì lại đầu hàng Đại Thanh, bản thân người Hồ gần như giống dạng lính đánh thuê ở hiện đại vậy.

Người Kim thì không cần nói, Đại Kim bị diệt hiện nay bọn họ chỉ là dân tộc mất nước, giống như người Hán vậy, nếu người Hán quy phục Đại Thanh thì người Kim quy phục Đại Nguyên.

Về phần Khiết Đan, hiện nay Khiết Đan vẫn có thể kéo chút hơi tàn, từ vài năm trước đáng lẽ Mông Cổ đã sớm nuốt chửng Khiết Đan bất quá Khiết Đan lại có Đại Thanh chi viện trở thành vật chắn đường của Đại Thanh, giúp Đại Thanh tranh thủ vài năm yên bình tập trung thực lực, đương nhiên người biết suy nghĩ đều nhìn ra, nước xa không cứu được lửa gần, không sớm thì muộn Khiết Đan cũng diệt quốc, Mông Cổ cùng Khiết Đan vốn không cùng một đẳng cấp.

Dân tộc Mông Cổ khởi nguyên là những người du mục, bọn họ sinh ra và lớn lên ở trên lưng ngựa, cuộc sống của họ xoay quanh trong chiến đấu cùng tranh giành địa bàn dẫn đến cho dù là nữ nhân Mông Cổ cũng có thể cầm đao lên chém giết, đây là một dân tộc sinh ra để chiến, chết vì chiến.

Không chỉ người Mông Cổ mà bất cứ dân tộc nào ở Bắc Cương đều có thể coi là sức khỏe hơn người, dân phong bưu hãn.

Ông trời lấy đi của con người tài nguyên thiên nhiên thì lại thêm vào cho họ nghị lực cùng sức mạnh, Mông Cổ chiến đấu thật ra không chỉ vì chiến thắng, bọn họ chiến đấu vì tương lai, vì một ngôi nhà no ấm hơn cho cả dân tộc, cho những đứa bé còn đỏ hỏn sau này.

Một nam nhân Mông Cổ ngã xuống không phải là cái chết mà là sự xây dựng, mỗi sinh mạng binh sĩ Mông Cổ ngã xuống là xây nên một viên gạch cho thế hệ sau bước tiếp, đây là đạo của người Mông Cổ, chiến chiến chiến.

Một đời chiến đến chết, chiến không phải vì thích chém giết, chiến không phải vì man rợ, chiến vì hòa bình cho đời sau.

Thà chém giết ngàn vạn sinh linh đổi lại tương lai cho vài vạn sinh linh tương lai của người Mông Cổ, với bọn họ đây chính là đáng giá, mặc kệ thế gian nghĩ thế nào, người Mông Cổ trước hết chiến đấu vì người chí thân, sau đó chiến đấu vì tương lai dân tộc, cuối cùng mới là chiến đấu vì mình.

Sau này một người có thể theo độ cao mà thay đổi, theo quyền lực mà không còn là chính mình nhưng ít nhất đây là đạo của mỗi nam nhi Mông Cổ khi trên lưng ngựa, khi lần đầu chém giết.

Bọn họ chiến vì hòa bình, bọn họ chém giết vì tương lai.

Vì bọn họ có đạo, binh sỹ Mông Cổ đều là hung lang của thảo nguyên, đánh đâu thắng đó.

Đương nhiên nói về Mông Cổ thì không thể không nói đến một đại nhân vật, Đại Hãn – Thiết Mộc Chân.

Cuộc đời của Thiết Mộc Chân là một truyền kỳ, nếu coi Trương Tam Phong là truyền kỳ của võ lâm thì Thiết Mộc Chân là truyền kỳ của cả lịch sử.

Cho dù không muốn thừa nhận nhưng Thiết Mộc Chân còn vĩ đại hơn Trương Tam Phong nhiều lắm.

Không có Trương Tam Phong có thể khiến võ công của thiên hạ chậm phát triển 100 năm nhưng chỉ đến thế mà thôi.

Không có Thiết Mộc Chân thì cả một dân tộc có thể bị diệt tuyệt, cũng vì có Thiết Mộc Chân khiến rất nhiều dân tộc bị diệt tuyệt.

So với truyền kỳ của Trương Tam Phong thì truyền kỳ của Thiết Mộc Chân lại càng rộng hơn, càng đáng sợ hơn.

Người đời bội phục tài cầm quân, tầm nhìn, sự quyết đoán, tài dùng người.... của Thiết Mộc Chân nhưng rất ít người biết Thiết Mộc Chân thực lực kinh người, Thiết Mộc Chân là một vị ngũ đế cường giả hàng thật giá thật.

Vì cái gì Trung Nguyên có Ngũ Đế mà Mông Cổ không có?.

Vì cái gì Trung Nguyên có nhiều Ngũ Đế mà Bắc Cương không có nhiều?.

Võ lâm Trung Nguyên đương nhiên vô cùng rộng lớn, nói về sự phát triển thì hơn xa Võ Lâm Bắc Cương bởi Võ Lâm Trung Nguyên có Trương Tam Phong bất quá nếu thực sự lấy hết cao thủ đỉnh cấp của hai bên lao vào chém giết, Trung Nguyên chưa chắc đã dám tự tin vượt qua được Bắc Cương.

Trung Nguyên là việc của Trung Nguyên, Bắc Cương là việc của Bắc Cương.

Trung Nguyên có Trương Tam Phong được coi là thần nhân thì Bắc Cương cũng có, ở Bắc Cương người ta coi Đế Thích Thiên làm hộ quốc thánh sứ, điều khác biệt lớn nhất của Trương Tam Phong cùng Đế Thích Thiên chỉ là danh tiếng mà thôi.

Trương Tam Phong thì cả thiên hạ biết nhưng Đế Thích Thiên thì không phải ai cũng biết.

Bản thân Trương Tam Phong chọn Võ Đang Sơn làm nơi sinh sống thì Đế Thích Thiên lựa chọn Thiên Ưng Sơn của Kim Quốc trước đây làm nơi ẩn cư.

Tại Thiên Ưng Sơn có một nơi gọi là Táng Thiên Cốc, Táng Thiên Cốc có thể coi là cám địa của Thiên Ưng Sơn, tất nhiên vì sao nó là cấm địa thì không ai biết, Thiết Mộc Chân nói cấm thì chắc chắn đó là cấm, toàn bộ Bắc Cương còn chưa có ai dám trái lệnh Thiết Mộc Chân.

Bên trong Táng Thiên Cốc có gì không ai biết nhưng bên ngoài Táng Thiên Cốc có một tổ chức gọi là Diệt Thiên.

Diệt Thiên danh tự nghe cực kỳ bá đạo bất quá Diệt Thiên lại là một tổ chức chưa từng ra tay trên giang hồ thệm chí chưa từng rời khỏi Táng Thiên Cốc, không ai biết Diệt Thiên là tổ chức mạnh hay yếu cũng chẳng ai rõ sâu cạn của nó ra sao, người ta chỉ biết Diệt Thiên là phòng tuyến ngăn cản bất cứ ai tiến vào bên trong Táng Thiên Cốc.

Lúc này ở ngoài Táng Thiên Cốc xuất hiện ba thân ảnh, người đi đầu là một nam nhân mặc áo vàng, trên khuôn mặt trạc tuổi trung niên mang theo vài phần cơ trí cùng nghiêm nghị đồng thời trên thân còn có một loại khí thế thượng vị giả đáng sợ, người này chính là một trong những nhân vật nắm quyền lực lớn nhất của toàn bộ Mông Cổ, Nhữ Dương Vương – Gia Luật Võ Thần.

Hai người sau lưng Nhữ Dương Vương là hai vị tăng nhân, đương nhiên tăng nhân của Bắc Cương không giống với tăng nhân của Trung Nguyên.

Tăng nhân của Bắc Cương hay còn gọi là lạt ma, những lạt ma này tuy cùng theo đạo phật bất quá phật giáo cũng có năm bảy loại, căn bản không cùng một đường với tăng nhân trung nguyên.

Trung Nguyên lấy đạo phật làm chủ thậm chí có đạo phật là quốc đạo thì Bắc Cương cũng thế, Bắc Cương thật ra là nơi vô đạo nhưng xét trong tất cả các đạo giáo thì đúng là vẫn lấy đạo phật phát triển nhất.

Nếu Trung Nguyên có Nam Thiếu Lâm cùng Bắc Thiếu Lâm thì ở Bắc Cương cũng có những giáo phái phật giáo tương tự trong đó lớn nhất là Hoan Hỉ Tông, Kim Cương Tông, Mật Tông cùng Huyết Đao Tông.

Hoan Hỉ Tông lấy Hoan Hỉ Đạo làm chủ, bản thân thờ phụng Hoan Hỉ Phật.

Kim Cương Tông lấy luyện thể đạo làm chủ, bản thân thờ phụng Kim Cương Phật,

Huyết Đao Tông lấy sát đạo làm chủ, bản thân thờ Bất Động Minh Vương.

Cuối cùng là Mật Tông, bản thân Mật Tông đứng trên tất cả, là đệ nhất môn phái của Bắc Cương, địa vị của Mật Tông ở Bắc Cương như Thiếu Lâm Tự của Trung Nguyên vậy.

Các lạt ma ở Bắc Cương tự gọi mình là Mật Tông đề phân biệt với Thiền Tông lấy Thiếu Lâm Tự làm đầu.

Bên trong Mật Tông cũng thờ phật tổ như Thiền Tông bất quá đạo giống nhau nhưng giáo lý khác nhau, căn bản không thể nói ai đúng ai sai.

Lần này đi theo sau Gia Luật Võ Thần có hai vị Lạt Ma, một người chính là Kim Cương Tông Chủ - Ma Kha Thiên, người còn lại là Mật Tông cao thủ, Mông Cổ quốc sư – Cưu Ma Trí.

Một lần ba vị cao thủ đỉnh cấp tại Bắc Cương cùng đi đến bên trong Táng Thiên Sơn Mạch có thể nói là đại sự xảy ra.

Ba người này một đường đi thẳng vào bên trong, đi xuyên qua Diệt Thiên hướng thẳng về Táng Thiên Cốc, đương nhiên trên đường cũng không có bất cứ ai ngăn cản.

Khi tiến vào Táng Thiên Cốc cũng không nhìn thấy một bóng người nào chỉ có đi thật sâu vào bên trong mới bắt đầu có chút thay đổi, trước mặt ba người xuất hiện một thân ảnh, kẻ này phải nói là cực kỳ dị hợm, trên người lở loét toàn thân lại chỉ còn lại da bọc xương, một bên mắt còn bị người ta khoét thủng, lưng cúi gập xuống, hàm răng thưa thớt vô cùng.

Thân ảnh này đến đây chính là đón ba người hay nói đúng hơn là đón Nhữ Dương Vương.

Thân ảnh này không nói gì bởi hắn đã sớm bị cắt lưỡi, hắn không thể nói có điều Gia Luật Võ Thần cũng hiểu, bản thân Gia Luật Võ Thân liền quay đầu lại ra hiệu cho Cưu Ma Trí cùng Ma Kha Thiên, hai người cũng biết ý lập tức im lặng lùi lại ba bước tỏ ý không tiến lên tiếp, toàn bộ sự việc đều diễn ra trong im lặng.

Theo quái nhân kia dẫn đường, Gia Luật Võ Thần một đường đi về phía trước chẳng mấy chốc liền xâm nhập loạn thạch trận, tất nhiên Gia Luật Võ Thần không biết cách phá trận, ông ta chỉ có thể nhìn theo quái nhân kia.

Cũng chẳng biết mất bao lâu thời gian cho đến khi trước mặt thay vì loạn thạch trận chỉ còn một vùng chướng khí mờ mịt, cả hai người mới dừng lại.

Quái nhân lúc này hơi hơi cúi đầu rồi lại lắc đầu, khuôn mặt liên tục vặn vẹo rồi trực tiếp bước lùi lại, công việc của quái nhân liền dừng lại ở đây.

Gia Luật Võ Thần hít một hơi lãnh khí, trên người xuất hiện từng vòng hộ thể cương khí, cảm thấy có chút không đủ còn trực tiếp gọi ra giá y, toàn bộ nội lực của ngũ tuyệt cao thủ phóng ra không giữ chút nào, tiến thẳng qua vùng chướng khí này.

Đến khi Gia Luật Võ Thần cảm thấy đầu đau như búa bổ, ánh mắt dần dần trở nên mông lung thì hắn rốt cuộc cũng đi qua được vùng chướng khí kia, trước mặt hắn lại xuất hiện một thân ảnh khác, người này là nữ tử.

Nữ tử này... ăn mặc rất ‘lộ’.

Nàng trên người chỉ có hai tấm vải, một che trước ngực còn một che dưới hạ thân có điều bản thân nàng có lẽ căn bản cũng không cần mặc quần áo, trên người nàng là chằng chịt hình xăm phủ kín cơ thể chỉ có khuôn mặt dùng quỷ diện che lại.

Đối mặt với nữ tử kỳ dị này, Gia Luật Võ Thần hai tay ôm quyền hơi hơi cúi đầu.

“ Thất sư đệ tham kiến tam sư tỷ, cầu tam sư tỷ chuyển lời tới sư phụ, sư đệ đến rồi.”

Nữ nhân kia cũng họ Gia Luật, nàng gọi là Gia Luật La Sát.

La Sát ngữ khí cực kỳ lạnh lùng nhìn Gia Luật Võ Thần.

“Không cần thông báo, sư phụ cho gọi”.

Gia Luật Võ Thần nghe vậy liền chuyển thân, chậm rãi bước theo sau Gia Luật La Sát tiến thẳng về một ngôi nhà đá nằm sâu bên trong sơn cốc.

Cả hai cũng không có tiến vào nhà đá mà chỉ dám đứng cách đó 10m, Gia Luật Võ Thần dùng hai chân quỳ xuống về phần Gia Luật La Sát không ngờ lại phải bái dài, dùng cả hai tay hai chân quỳ sát xuống đất.

“Sư phụ, thất sư đệ đến rồi”.

Bên trong nhà đá rốt cuộc có một giọng nói vang lên, giọng nói này không ngờ lại là giọng nói nữ nhân.

Chẳng lẽ chủ nhân Táng Thiên Cốc là nữ nhân?.

Đương nhiên người biết chuyện như Gia Luật Võ Thần thì sẽ không hỏi nhiều, hắn đến đây chỉ để nghe mà thôi.

Chỉ thấy giọng nữ nhân kia chậm rãi vang lên.

“Lui ra, để ta với Thần nhi nói chút chuyện”.

Giọng nữ rất ngọt ngào, mềm mại tận xương, khi nghe thấy âm thanh này Gia Luật La Sát chậm rãi đứng lên cung kính xoay đầu lại sau đó rời đi.

Khi xung quanh chỉ còn hai người, giọng nói nữ nhân kia tiếp tục vang lên.

“Thần, vi sư mấy ngày hôm nay đều nằm mộng, đều là quái mộng chỉ là mỗi lần mở mắt ra đều quên hết, chỉ có lại chút ký ức mơ hồ”.

“Kể từ lần đó trên Thiên Ưng Sơn gặp lão già ta chưa từng gặp quái mộng tương tự, ngươi biết điều này nghĩa là gì không?”.

Gia Luật Võ Thần đương nhiên sẽ không hiểu, hắn chỉ có thể cúi đầu cung kính.

“Đồ nhi ngu dốt, đồ nhi không hiểu dụng ý sư phụ”.

Giọng nữ nhân kia trầm ngâm một chút, sau đó rốt cuộc thở ra.

“Thiên hạ này ngoại trừ lão già kia không ai có thể làm đối thủ của vi sư, năm đó vi sư đánh cho lão già đó một thân bước vào quan tài nhưng vi sư cũng bị trọng thương, so với lão già đó cũng không khác bao nhiêu, thiên hạ cũng chỉ có ‘ Vong ‘ của lão mới có thể làm vi sư rơi vào quái mộng”.

“Lão già đó động thủ rồi, loại cảm giác này chỉ sợ lão chui ra từ trong quan tài muốn tử chiến với vi sư một lần chăng?, khặc khặc, vi sư không thể rời khỏi Táng Thiên Sơn nhưng nếu Trương Tam Phong dám đến, vi sư dám giết hắn”.

“Ngươi ra bên ngoài truyền lệnh của vi sư, thu hết toàn bộ phòng ngự xung quanh Thiên Ưng Sơn lại, mở đường cho Trương Tam Phong đến đồng thời triệu A Đại, A Nhị, A Tứ, A Ngũ, A Lục tất cả phong tỏa Thiên Ưng Sơn từ xa, chỉ cần Trương Tam Phong chạy ra khỏi Thiên Ưng Sơn, liền giết hắn”.

Nữ nhân kia giọng nói rất mềm mại, rất dễ nghe nhưng sát khí tận trời tuy nhiên rất nhanh giọng nói đó dần dần dừng lại, ngự khí bắt đầu trở nên run rẩy.

“Không... không... không thể nào, Trương Tam Phong không phải là đến Thiên Long Sơn, hắn đến Vương Bản Sơn, chết tiệt, giết... giết... giết... hắn dám đến Hắc Địa... dám mở ra Hắc Địa... hắn rốt cuộc muốn làm gì... chết tiệt... chết tiệt”.

“Khốn nạn, bản tôn muốn thoát khốn... khốn nạn... bản tôn phải đến Vương Bản Sơn, phải phanh thây Trương Tam Phong... giết... giết... giết, hắn dám làm hỏng đại nghiệp của lão phu, ta thề sẽ giết sạch cả nhà hắn, giết... giết... giết”.

Âm thanh của người này vẫn là giọng nữ nhân, vẫn vô cùng ngọt ngào nhưng lại khiến Gia Luật Võ Thần không cách nào chịu được thậm chí thân là ngũ tuyệt cao thủ không ngờ bị lời nói của người khác khiến bất tỉnh nhân sự.

Toàn bộ Táng Thiên Cốc lúc này như rung lên.

Dưới ánh chiều tà, bầu trời bắt đầu nhuộm màu đỏ hồng bất quá... là màu đỏ của mặt trời khi xuống núi hay là màu đỏ của sát khí nhuộm đỏ thương khung thì cũng khó nói.

.........

P/S: Bắt đầu từ chương sau sẽ quay về với Vô Song

.............

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.