Cùng Chàng Tiêu Dao

Chương 20: Cả nhà vui mừng




        Tổng số tiền thu được từ bán dược là năm mươi ba lượng, đó chỉ là tiền bán dược liệu, còn số dược hoàn vẫn chưa có bán. Bởi vì tình huống xấu hổ lúc nãy cho nên An Bình không có đem mấy chai dược hoàn ra, nàng sợ vị quản sự kia lại hỏi đông hỏi tây, nàng ngại phiền phức nên không có đem ra bán. Dù sao dược hoàn để lâu được, sẽ không hỏng. Cho nên nàng định đợi thêm một thời gian nữa hãy cùng Trung quảng sự đàm luận về vấn đề này.

Cụ An nắm tay An Bình dẫn đi ra ngoài, trên mặt vẫn còn một bộ dạng thất thần không tin nổi. Ông cứ thì thào lẩm bẩm: “Năm mươi ba lượng bạc a, trong vòng một tháng lại có thể kiếm được năm mươi ba lượng, này… bạc có phải quá dễ kiếm rồi không?”

An Trung và An Thành cũng một bộ dạng y hệt, hai người đều có chút lâng lâng. Từ lúc Trung quản sự cầm bạc trao cho bọn hắn, bọn hắn đã bị như vậy.

Vốn cứ nghĩ rằng lần bán dược liệu này nhiều nhất cũng chỉ mười lượng bạc, không hề nghĩ sẽ lên tới năm mươi lượng. Phải biết rằng, bán thân làm hạ nhân cho nhà giàu mỗi tháng cũng chỉ được trả công có một lượng. Ấy thế mà… cả nhà của hắn chỉ mới một tháng đã có thể thu vào được năm mươi lượng. Này thật sự là quá sức tưởng tượng của họ.

Nhìn bộ dạng kinh hỉ tới mất hồn của ba người, An Bình nhỏ giọng cười một tiếng. Thật ra so với tính toán của nàng thì còn ít hơn tới mười mấy lượng đấy, đời trước dược liệu của nàng bán ra giá rất cao, đơn giản bởi vì là dược tốt. Hiện tại mấy trăm cân dược liệu lại chỉ có năm mươi ba lượng, nhiêu đó thật sự là quá ít rồi.

Nhưng dù thế nào, coi như kế hoạch của nàng đã thành công rồi đi, một nhà nàng có thể thông qua việc bào chế dược này mà bình đạm qua ngày. Về sau cũng không sợ bị người ta ức hiếp. Thời này a, đại phu và dược sư là rất có địa vị đấy, ở chiến trường, dù là địch nhân cũng không được chĩa kiếm vào thầy thuốc đâu.

Bị tiếng cười của An Bình kéo trở về. Cụ An, An Thành, An Trung đồng loạt cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng. Cụ An vui mừng bật thốt thành tiếng.

“Ta đời này còn không nghĩ tới có thể trong một tháng lại kiếm được bao nhiêu đây bạc. Cái này… công lao đều nhờ vào cháu đấy Bình nhi!”

An Trung và An Thành cũng gật đầu lia lịa.

“Đúng đó, bá thật không ngờ có thể bán được tới năm mươi mấy lượng. Thật là nhiều bạc.” An Trung vừa đẩy xe vừa cười ngây ngô nói.

An Thành nâng tay xoa đầu khêu nữ, trong mắt toát ra tự hào. Đây là khuê nữ của hắn đấy, từ nhỏ nàng đã thông minh hơn người. Không nghĩ ngoài thông minh nàng lại còn tài năng như vậy. Không cần sư phó chỉ dạy, lại chỉ xem sách liền có thể bào chế được dược liệu. Nhớ tới ánh mắt của vị lão bá quản sự kia, An Thành cảm thấy rất tự hào vì mình có khuê nữ bảo bối thế này.

Được khen tặng, An Bình hơi chút quẫn bách. Thật sự mấy lời khen thế này nàng không dám nhận, dù gì đời trước của nàng cũng đã hành nghề mấy chục năm, chứ không phải như lời khen của mọi người, không phải vạn sự tự thông như mọi người tâng bốc.

Cả bốn người đều mặt mày hớn hở nắm tay đi vào khu chợ, hiện tại là An Trung đẩy xe, An Thành quải bao tay nải đựng dược hoàn đi bên trái An Bình, Cụ An thì đi bên phải. Đi được một đoạn, chợt cụ An sựng người lại. Ông vừa nhớ tới lúc nãy cháu gái của ông khóc rất thương tâm, Cụ An hơi lo lắng nhìn An Bình.

“Bình nhi, vừa rồi… cháu khóc thật à?”

An Bình ngẩn đầu, An Trung cũng dừng đẩy xe mà quay đầu nhìn lại. An Bình rối rắm, cắn nhẹ môi lí nhí:

“Ông nội, vừa rồi nếu Bình nhi không giả vờ khóc, vị lão bá kia sẽ còn càm ràm một hồi đâu.”

Cụ An cau mày, An Thành cũng cau mày. “Khóc y như thật, làm hại ta còn tưởng là cháu chịu uất ức thật” Cụ An khụ khu hai tiếng nói.

An Trung cũng hùa theo nở nụ cười.

“Đúng là, bá còn tưởng cháu khóc thật đâu, cháu nha, càng ngày càng tinh nghịch!”

An Bình bĩu môi nói: “Đại bá a, nếu cháu không như vậy, hiện tại chúng ta còn phải ngồi ở trong kia nghe lão bá kia tra hỏi rồi.” An Bình vội đánh lạc hướng, đem tay xoa xoa bụng nói “Đi cả một buổi sáng, bụng con đã đói lắm rồi a”

An Trung phì cười, ngồi xuống ôm lấy An Bình sau đó để nàng lên xe đẩy.

“Dù gì cũng là xe trống, cháu ngồi ở đây để bá đẩy cho. Một lát nhìn thấy bánh bao bá sẽ mua cho cháu một cái!”

“Hay là chúng ta ghé tiệm ăn luôn đi!” An Bình giương mắt nói.

Cụ An vội ngăn cản. “Thôi để lần khác đi, chúng ta đi mua đồ rồi tranh thủ về. Mọi người ở nhà chắc sốt ruột lắm.” Thấy An bình bỉu môi, Cụ An xỉ tay vào trán nàng cười mắng “Một lát sẽ mua bánh bao cùng kẹo ngọt cho cháu! Thật là…”

Nếu nói người ở nhà sốt ruột thay gì nói cụ An sốt ruột đi, ông là nôn nóng muốn  trở về để báo cho cả nhà rằng bán dược liệu được tận năm mươi ba lượng. An Bình là nghĩ như vậy nên xoay đầu quyệt miệng.

 “Ông nội là nhớ bà nội đi, haizzz..zzz..zz mới xa bà nội có nửa ngày đã nhớ bà nội rồi, đòi về thật sớm!”

“Cốc!..” An Bình bị An Thành cốc cho một cái vào đầu.

“Nha đầu con, không biết trên dưới, đến cả ông nội cũng dám đem ra trêu chọc!” An Thành buồn bực nói.

Cụ An lại chỉ vuốt chòm râu muối tiêu của mình mà cười, ánh mắt mang theo sủng nịnh.

…..

Trên đường trở về An Bình là ngồi trên xe vừa ăn bánh bao vừa lắc lư. Lúc đầu An Thành và An Trung kêu cụ An lên xe ngồi cùng nàng cho khoẻ, nhưng cụ An nhất quyết không chịu. Ông nói:          

“Ta còn đi được, đừng làm cho người khác chú ý!”

Lúc về tới cửa thôn, người trong thôn liền ùa ra chào hỏi. Giống như từ sáng tới giờ họ đã chầu chực chờ đợi sẵn ở đây vậy.

Nhìn thấy xe thảo dược trống trơn, người trong thôn ta một lời ngươi một lời mà hỏi han này nọ. Cụ An lúc này lại không hề giấu diếm, ông vuốt vuốt chòm râu muối tiêu của mình cười nói:

“Thời gian qua chúng ta được một cao nhân chỉ dạy cách bào chế dược liệu, đã bào chế được một ít, hồi sáng chính là đem lên trấn bán. Bởi vì trước giờ không biết làm được không, sợ nói sớm mà làm không được thành ra thành trò cười. Hiện tại bán được rồi, liền nói ra cùng mọi người chia vui”

Người trong thôn nghe được tin này liền ồ lên, có người gật gù hâm mộ, có người đỏ mắt ghen tỵ, cũng có người không tin tưởng. Trong đó có một vài người có biểu hiện “quả nhiên là như vậy!”

Cụ An nói xong liền cùng mấy người An Trung lướt qua những người trong thôn mà đi về nhà mình. Vừa đến cửa đã nhìn thấy bà Nồng bắt ghế ngồi trong nhà vọng mắt nhìn ra. Thấy nhóm người cụ An trở về, bà Nồng vội vàng đứng lên “Tụi nhỏ, cha các ngươi đã về!” Bà Nồng nói vọng vào trong nhà, sau đó vội vàng chạy ra mở cổng. Bộ dáng có chút hấp tấp.

       

Lúc này Thẩm thị và Trần thị đang ở dược phòng thái dược, nghe tiếng gọi của bà Nồng, hai người vội buông dao đứng lên chạy nhanh ra đón. Từ hồi sáng tới giờ trong lòng của bọn họ vẫn không yên, cứ lo lắng không biết mấy người An Bình đi bán dược thế nào.

Vừa chạy ra ngoài, đập vào mắt của hai người Thẫm thị là xe dược liệu trống, tâm treo cao của hai người liền hạ xuống phân nữa. Trần thị gọi vọng ra sân sau.

“Thuỷ nhi, ông nội đã về, mau đem nước ra cho ông nội uống!”

Xong bà chạy nhanh tới bên cạnh An Trung, kéo nhẹ tay áo của ông, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn ông.

An Trung nở nụ cười trấn an thê tử của mình. Trong mắt không giấu được vui vẻ.

Bà Nồng không giống Trần thị, bà trực tiếp mở miệng hỏi.

“Dược liệu đã thuận lợi bán được rồi? có bị khó dễ gì không?”

Nghe câu hỏi của bà Nồng, cụ An xua tay cười, thong thả nói.

“Đều đã về nhà, vào nhà rồi nói. Đừng lo lắng, đều đã bán được tất cả!”

Chờ mọi người vào nhà, Cụ An liền bước tới ghế ngồi xuống, đưa tay nhận chén nước mát từ An Thuỷ. Uống một ngụm lớn, xong mới hắn giọng một cái chuẩn bị nói chuyện.

Cả nhà lúc này đều dõi mắt nhìn về phía cụ An, thấy bộ dạng này của ông, mọi người đồng loạt nín thở lắng tai chờ nghe ông nói.

Cụ An móc trong ngực ra một túi vải, sau đó để lên bàn nghe cái cộp. Ánh mắt quét một vòng, kế tiếp liền thẳng lưng tự hào nói:

“Ta đời này còn chưa từng nghĩ tới bạc lại có thể dễ kiếm như vậy!” ngừng một lát ông mới nói tiếp.

“Bán… đều bán được tất cả. Tổng cộng là…” Đột nhiên cụ An dừng lại, ánh mắt nheo nheo mang theo ý cười nhìn bà Nồng.

“Bà đoán xem sẽ bán được bao nhiêu?”

Bà Nồng đang chờ đợi xem là bán được bao nhiêu bạc, bị cụ An hỏi một câu, bà vừa tức lại buồn cười. Thật lâu rồi bà mới nhìn thấy lại được vẻ tinh nghịch của lão chồng nhà mình. Xem ra lần này bán dược rất là thuận lợi đi. Bà Nồng nghĩ nghĩ liền nói.

“Sáu lượng đi, bán được sáu lượng không?” Bà Nồng vốn đoán khoảng năm lượng, nhưng nhìn thấy nét cười trên môi của cụ An, bà đoán chắc sẽ bán được giá cao hơn nên buộc miệng nói là sáu lượng.

Thật ra sáu lượng đã là rất nhiều đối với suy đoán của mọi người rồi. Phải biết thời này sáu lượng bạc liền đủ cho một gia đình ăn trong hai ba năm. Mười lăm văn tiền một cân gạo (chú ý, 1 cân =  nửa ký). Sáu lượng bạc tương đương với sáu ngàn văn tiền bằng bốn trăm cân gạo. Bốn trăm cân gạo, đủ để một nhà ăn trong một ba năm rồi. Bình thường thu hoạch lúa xong đem đi bán cũng không tới một lượng bạc. Mùa nào lúa được mùa thì năm mẫu ruộng nước cộng lại mới có thể được một lượng bạc, nhưng lỡ như có hạn hán hoặc mưa bão nhiều thì năm trăm văn đã là nhiều lắm. Cho nên mới nói. Đoán sáu lượng bạc thôi mà mắt bà Nồng đã sáng trưng lên rồi.

Người một nhà nghe bà Nồng nói như vậy thì hồi hợp chờ đợi, mấy người Thẩm thị là kích động, còn mấy người An Thành là vui vẻ. Vui vẻ vì chuẩn bị cho người nhà của mình một đại kinh hỉ.

Bà Nồng đoán xong thì ngẩng đầu nhìn chằm chằm cụ An, muốn xem thử rốt cuộc bà đoán đúng không. Chính là nhìn biểu tình cười cười của ông, Bà Nồng bực mình đánh nhẹ ông một cái.

“Rốt cuộc là bán được bao nhiêu hả? Mau nói a! Lão già, có phải ông muốn làm tôi hồi hộp tới chết không?”

An Trung thấy bà Nồng như vậy liền tính mở miệng thay cụ An trả lời. Nhưng là vừa hé miệng đã bị An Thành ngăn cản. Ông lắc đầu đưa mắt nhìn cụ An. Cụ An cũng không trêu chọc bà Nồng nữa, ông đem túi vải trên bàn mở ra, sau đó trút số bạc trong túi vải xuống bàn. Năm mươi ba nén bạc nhỏ cứ như vậy sáng bóng hiện ra trước mặt mọi người. Cụ An cười vui vẻ nói:

“Bán được năm mươi ba lượng. Tổng cộng bán được năm mươi ba lượng!” Cụ An ngẩng cao đầu nói.

“Không thể nào!”

Bà Nồng, Trần thị, Thẩm thị cùng với một người ít nói là An Thuỷ cũng đồng thanh bật thốt thành tiếng. Bà Nồng nhanh tay cầm lên vài nén bạc mà cụ An vừa đổ ra, cẩn thận đem từng miếng lên nhìn, lại bất nhã đưa vào miệng cắn một cái. Sau đó đếm tới đếm lui năm mươi ba lượng kia, mỗi một nén bạc bà lại cắn một cái, làm An Bình ngồi bên này nhìn qua phải ê răng dùm bà.

        Đếm đi đếm lại vài lần, rốt cuộc bà Nồng mới ngẩng mạnh đầu kinh hỉ hỏi lại.

“Thật sự… thật sự có thể bán được năm mươi ba lượng? Ôi… tôi… tôi không phải nằm mơ, không phải nghe nhầm đi có phải không?”

Cụ An nhếch môi cười, đem tay đưa tới xoa nhẹ đầu của bà Nồng, trên mặt toát ra ôn nhu hiếm thấy. Ông cũng quên mất hiện tại là đang ngồi trước mặt con cháu trong nhà, hành động này của ông ở trước mặt con cháu chính là xấu hổ.

An Trung và An Thành nhìn thấy động tác này của cha già thì cúi đầu mỉm cười. Còn Thẫm thị cùng Trần thị thì vẫn còn thẫn thờ vì kinh ngạc. Thẫm thị níu áo An Thành dùng ánh mắt không thể tin kề tai ông hỏi nhỏ.

“Thật sự bán được năm mươi ba lượng bạc?”

An Thành gật đầu: “ừ, bạc nằm ở trên bàn, nàng còn không tin sao?”

Thẩm thị lại quay đầu nhìn số bạc đang nằm trên bàn và trên tay bà Nồng, đôi mắt phát sáng đầy mừng rỡ.

“Thật tốt quá, thật tốt quá. Vậy sau này chúng ta quá được ngày lành rồi!”

Thẩm thị ở bên này đắm chìm vào vui sướng, bên kia Trần thị cũng một bộ dạng không hơn. Bà vừa mừng vừa sợ nhìn An Trung.

“Cha nói là sự thật? Số dược liệu kia thật sự có thể bán được nhiều bạc như vậy?”

An Trung cười gật đầu: “Đúng vậy, lần này tất cả là nhờ Bình nhi nhà tam đệ. Nếu không phải có nàng, chúng ta làm sao có thể kiếm được nhiều bạc như vậy!”