Cưng Chiều Ngươi Không Đủ

Chương 37




CHƯƠNG 37

Tần Sương Kích liễm khí lại, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt. Chẳng biết tại sao, đối với đứa nhỏ này hắn không hề có cảm giác phòng bị, có lẽ vì khí chất trên người nó cũng thuần khiết như Y nhi.

Chợt nghe đứa bé kia kinh hô: “Thiên a, ánh mắt thật khá!” Tần Sương Kích cúi đầu, Y Ân không biết đã thức tự lúc nào, con ngươi đen thẳm vô tiêu tụ hướng về phía hắn. Tần Sương Kích hôn lên mặt nó, ghé môi vào tai tiểu đông tay thì thầm: “Phụ thân ở đây.” Y nhi khi thức dậy thường không rõ mình đang ở đâu, có đôi khi còn sợ tới mức khóc thút thít, phải dỗ dành nó mới tỉnh ngủ hẳn.

Biểu tình trên mặt tiểu đông tây chậm rãi tỉnh táo, nhưng phản ứng đầu tiên của nó là rụt người lại một cách sợ hãi, sau đó cảm giác được phụ thân kề bên, còn hôn mình nên thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gọi: “Phụ thân. . . . .”

Y Ân cảm thấy mọi chuyện như không có thật, đột nhiên có phụ thân có Nhã, hai người đối với Y nhi rất ôn nhu. Trước kia, cho dù là giấc mơ đẹp nhất cũng không hảo như vậy. Do đó, Y nhi càng không dám tin. . . . . sợ khi tỉnh lại tất cả đều là mộng, Y nhi vẫn đang ở nhà, vẫn bị mẫu thân mắng vì quấy rầy đệ đệ học bài. . . . .

“Tỉnh, đến. . . . .”

“Hô, thật đáng yêu!” Tần Sương Kích đang muốn ôm Y Ân ngồi dậy thì Đồng đột nhiên kêu lên, nhanh chóng ôm lấy Y Ân mà không ai kịp ngăn cản. Ba đại nam nhân liền trơ mắt nhìn nó hôn lên đôi môi đỏ mọng của tiểu đông tây, ánh mắt bọn nhất thời tóe lửa.

“Thật đáng yêu, ngươi làm con ta đi, ta sẽ thương ngươi!”

“Đồng!” Mạch Thiên Tuyết khẽ gọi trong khi Tần Sương Kích đem Y Ân giật lại.

“Mạch, làm gì vậy?” Đồng loi nhoi kêu lên: “Ngươi đừng quấy rầy ta, thật vất vả mới gặp được bảo bối như thế, ta muốn nó. . . . .”

Lời còn chưa nói xong Đồng đã vội nhào vào lòng Mạch Thiên Tuyết né tránh, cảm thấy hai kẻ kia bộ dáng như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống nó, vội kêu lên: “Uy, cũng không sai biệt lắm, ta coi như xong, các ngươi đừng dọa tiểu bảo bối!”

Lời nói nhắm thẳng vào tử huyệt, hai người khí thế bổng chốc biến mất, cùng nhìn về phía y Ân. Quả nhiên, tiểu đông tây mẫn cảm đang run rẩy, song thủ trong tay áo nắm chặt lại, cúi đầu kinh sợ: “Phụ thân. . . . . giận. . . . . Y nhi không đúng. . . . .”

Tần Sương Kích vội hôn lên môi nó mang lời nói khiến hắn đau lòng nuốt vào miệng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Phụ thân không giận Y nhi.” Tiểu đông tây này, sao chuyện gì cũng trút lên bản thân a?

Phong Nhã chồm qua mặt bàn kéo Y Ân về phía mình, cắn lên môi nó một hồi mới nói: “Ngoan, phụ thân đang tức giận, Y nhi đừng quấy rầy, hôm nay theo Nhã được không?”  rõ ràng là lợi dụng cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Y Ân nhanh chóng gật đầu. Y nhi nào dám làm phụ thân tức giận a? Chỉ hai ba câu nói mà có được Y Ân cả ngày, hắn đương nhiên cao hứng. Vừa lúc tiểu nhị đưa thức ăn tới, Phong Nhã múc một muỗng cháo thịt thổi nguội đút cho nó. Tần Sương Kích tỏ vẻ khinh thường. . . . . nhưng đáy mắt lại hiện lên nét cười. Biết Nhã vì Y nhi đau lòng nên lúc này không cãi nhau với hắn, dù sao cũng là huynh đệ, tạm thời nhường cho hắn đi.

Đồng không biết sống chết bu lại nhưng bị Mạch Thiên Tuyết ôm chặt chỉ có thể ghé nửa thân trên vào bàn, nắm tay Y Ân hỏi: “Đáng yêu, tên ngươi là gì?” Lời này rõ ràng mang hàm ý trêu ghẹo, hai người bên cạnh vừa nghe qua mắt lập tức phát ra sát khí, nhưng Đồng vẫn làm như không thấy.

Y Ân trước giờ đều sợ người lạ, nhưng chẳng biết tại sao nghe thấy thanh âm dễ chịu này lại sinh hảo cảm nên nhẹ giọng đáp: “Ta gọi là Y Ân.”

“Y Ân, tên rất hay!” Đồng cười nói. “Ta gọi là Cô Đồng, ngươi có thể bảo ta Đồng.”

“Cô Đồng? Tên rất hay!” Y Ân học theo. Mặc dù không hào phóng như Cô Đồng, ánh mắt cũng khó dẫn ra vẻ bướng bỉnh nhưng nó vẫn nói: “Ngươi có thể bảo ta Y nhi!”

Hai tiểu hài tử nắm tay nhau cười khanh khách, Y Ân lần đầu tiên cười đến vô tư như vậy. Tay Đồng lớn hơn nó một chút, lại ấm áp hữu lực, toàn thân phát ra hào quang ấm nóng khác hẳn Y nhi. Thích người này, chẳng biết tại sao, chỉ là cảm thấy như thế. Thích người cười đến trong sáng này. Thực thích!

Hạ chương: Lén ăn đậu hủ m(-_-)m