Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 27




Trong viện chủ mẫu, Tú nhi cẩn thận vén rèm cửa lên, thấy Cố Tú Cầm dựa vào nhuyễn tháp hai mắt nhắm chặt, nàng thở phào ra một hơi, nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng.

“Làm sao vậy?”

Bỗng nhiên có tiếng vang lên làm cho Tú nhi cả kinh, chẳng biết từ lúc nào, trong chủ mẫu viện đã sớm không phồn hoa như ngày xưa, ngược lại yên tĩnh đến quỷ dị, nàng hơi hoảng loạn xoay người, “Phu nhân.”

Cố Tú Cầm nhướn mày, “Làm sao, kẻ tiện nhân kia vào phủ rồi hả?”

Tú nhi bộ dạng phục tùng cúi đầu, “Vâng, Ngọc phu nhân đã có thai hai tháng, lão phu nhân biết rõ chuyện này, quyết định cho người đón nàng vào trong phủ!”

Trong chốt lát ánh mắt Cố Tú Cầm hàn quang bốn phía, nàng hừ lạnh một tiếng, vung tay quét ly trà bên cạnh xuống đất, oán hận trong mắt hiện lên rõ ràng, “Nhiều năm như vậy, hắn đến giờ vẫn là có lỗi với ta!”

Tú nhi sợ tới mức lập tức quỳ trên đất, nàng co rúm bả vai lại, giọng nói run nhè nhẹ, “Phu nhân bớt giận, là Chiêu Ngọc kia dùng sắc đẹp để quyến rũ lão gia, lão gia nhiều năm như vậy đều không nạp thiếp, hắn nhất định là người tốt nhất.”

Cố Tú Cầm đứng dậy, trong mắt thoáng hiện lệ quang, mơ hồ còn có hận ý thâm trần, “Hắn đối tốt với ta? A, thật là chuyện cười!”

Nàng nhìn Tú nhi quỳ dưới đất, chợt cúi người đỡ nàng dậy, “Đến, đứng dậy.”

Mấy ngày nay Cố Tú Cầm hỉ nộ vô thường*, Tú nhi đã có chút sợ, lúc này bỗng nhiên lại bị Cố Tú Cầm đối đãi như vậy, trên mặt không biết là nên vui hay nên sợ.

“Tú nhi, hiện tại người đáng tin cậy bên cạnh ta, chỉ có một mình ngươi.”

Sắc mặt Cố Tú Cầm bỗng trở nên dịu dàng, nhìn Tú nhi sửng sốt, nàng lại nói, “Bây giờ ta đây xem như là thất thế, ta đã nghĩ nhiều ngày, ta không hiểu tại sao bỗng nhiên tiện nha đầu Sở Vân Khinh lại tốt với ta, cuối cùng ta cũng cảm thấy toàn bộ việc này đều không thoát được liên qua đến nàng, bây giờ lại được Thái hậu ban thưởng, thật sự là lợi hại!”

Hơi ngừng lại, hai tay nàng căng thẳng, “Tiện nhân kia đã có hài tử của lão gia, nếu nàng sinh xong chỉ sợ là không dễ dàng trừ bỏ nàng, Tú nhi có nguyện ý giúp ta không?”

Tú nhi rơi lệ, nàng là nha đầu sau khi Cố Tú Cầm vào phủ mới thu nhận, từ tầng thấp nhất trong phủ từng bước một đứng lên, nàng đội ơn trong lòng, giờ phút này có được tín nhiệm của chủ nhân, dĩ nhiên rất cao hứng, “Tú nhi nguyện ý! Tú nhi nghe theo phân phó của phu nhân!”

Cố Tú Cầm gật đầu, cúi người ở bên tai Tú nhi, “Ngươi đi...”

Trong Tử Vi các, một nữ tử trên dưới ba mươi tuổi đang ngồi, một thân tử y nổi bậy lên mắt ngọc mày ngài của nàng, toàn thân trên dưới luôn lộ ra khí chất dịu dàng.

“Từ nay về sau, chuyện lớn nhỏ trong phủ đều làm phiền Ngọc phu nhân rồi!”

Huệ mama mới vừa đi, sắc mặt của Sở Vân Khinh thản nhiên. Cũng không có nửa điểm cảm giác ân huệ cầu hồi báo, nàng ở một bên nhẹ nhàng uống trà, bên kia lại cho Nhược nhi một ánh mắt.

Nhược nhi lại nói, “Phu nhân gần đây có bệnh trong người, Ngọc phu nhân có toàn quyền chưởng quản mọi việc trong phủ, tiểu thư chúng ta ở trong phủ không danh không phận, chỉ sợ cũng không giúp gì được cho người, về sau, mong người quan tâm nhiều hơn.”

Chiêu Ngọc vốn là nữ tử phong trần, có thể trở thành cơ thiếp của nam tử mình ái mộ đã lâu nên vui vẻ không thôi, nhân tiện lúc này nàng nói, “Nhị tiểu thư tuyệt đối đừng nên nói như vậy, Chiêu Ngọc hiểu ý tứ của tiểu thư, về sau tất nhiên sẽ tận lực vì tiểu thư.”

Sở Vân Khinh bỏ ly trà xuống, “Phu nhân đừng nên nói như thế, giữa ngươi và ta cũng chỉ là một câu nói của lão phu nhân, chúng ta mới ở trong này gặp mặt một lần, sau này, ngươi là phu nhân, ta là Nhị tiểu thư, chúng ta trước đó, không quen biết.”

Sắc mặt Chiêu Ngọc khẽ biến, “Vâng vâng vâng, Chiêu Ngọc hiểu rõ.”

Nàng hơi ngừng lại, vẻ mặt khó xử, “Chỉ là, bụng của ta –“

Sở Vân Khinh lắc đầu, khóe miệng dưới khăn che mặt khẽ bĩu một cái, “Danh tiếng của phu nhân Thượng Thư, Ngọc phu nhân cũng biết?”

Chiêu Ngọc gật đầu, ánh mắt Sở Vân Khinh chợt hiện lên ý cười, “Phụ thân và nàng kết tóc* hai mươi mất năm chưa từng nạp thiếp, Ngọc phu nhân nên biết đạo lý trong đó, hiện giờ Ngọc phu nhân là người duy nhất vào phủ, chỉ sợ phu nhân bên kia, không dễ nói chuyện.”

Sắc mặt Chiêu Ngọc khẽ biến, “Vậy Chiêu Ngọc nên làm như thế nào?”

Sở Vân Khinh nhìn bụng bằng phẳng của Chiêu Ngọc một cái, “Bụng này của phu nhân là giả, vậy sao không dứt khoát dùng cái bụng giả này để bảo vệ cuộc sống yên ổn của mình? Lại có thể, chẳng lẽ Ngọc phu nhân chỉ muốn mình làm thiếp?”

Tiếng nói vừa dứt, Sở Vân Khinh nhìn đến ánh mắt sáng lên của Chiêu Ngọc, nàng tiếp tục nói, “Ngọc phu nhân trở về đi, phu nhân đã bệnh nhiều ngày, Ngọc phu nhân đừng quên đi thỉnh an!”

Chiêu Ngọc vội vàng đáp ứng, ra của liền phân phó Huệ mama trở về viện của mình, Nhược nhi nhìn bóng lưng đi khỏi Tử Vi các khẽ nói, “Tiểu thư, Chiêu Ngọc phu nhân này có thể làm được không?”

Sở Vân Khinh cười, ánh mắt trở nên hứng thú, “Nàng có dã tâm, huống chi lão gia sủng ái nàng, một nữ nhân có ham muốn chiếm hữu, sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ!”

Trong Vĩnh Thọ cung, Ngụy Trinh Nhiên vẻ mặt xanh trắng nằm ở nhuyễn tháp, Tiêu Cấp chăm sóc ở bên cạnh, “Hoàng tổ mẫu, mấy ngày nay người vẫn mệt mỏi, không bằng để cho hạ nhân thỉnh phụ hoàng đến xem đi?”

Ngụy Trinh Nhiên lắc đầu, “Không được, Cấp nhi ngoan, trở về nghỉ ngơi đi, nhiều ngày nay phụ hoàng ngươi cũng bị bệnh nhẹ trong người, không cầm làm phiền hắn.”

Tiêu Cấp hơi thất vọng gật đầu, lúc rời khỏi liền gặp phải Ngụy Sơ Cận, hắn thi lễ rồi một đường đi về phía Vân Nghê cung, mẫu thân của hắn Vân tần cũng từng là một nhân vật hiển hách, đáng tiếc về sau ý sủng mà kiêu chọc mặt rồng giận dữ, làm cho cung các phồn hòa lúc đầu tức thì trở nên hiu quạnh, sau khi mẫu thân thất sủng sinh ra hắn!

Tiêu Cấp đang nghĩ, làm thế nào mới có thể mau chóng tìm cơ hội để nhìn thấy phụ hoàng của hắn, bỗng nhiên nhìn đến một vật hắn vẫn chặt trong tay, đó là một túi hương thêu tinh xảo, Vân Tần đã nhiều năm không đi ra khỏi cung, túi hương này lại là chính tay nàng làm ra, nghe nói Thái hậu gần đây bất an nên đặc biệt phối hương liệu để giúp an thần.

“Nguy rồi!”

Tiêu Cấp vỗ vào đầu mình, như thế nào lại quên!

Hắn một đường đi nhanh, đi thẳng vào tẩm điện của Vĩnh Thọ cung, dọc theo đường đi chỉ cảm thấy lạnh lẽo rét buốt, hắn nhíu mi, vào nội thất.

“Nàng quá giống yêu vật mười bảy năm trước kia, ta không thể không phòng!”

Ngụy Sơ Cận cơ hồ quát lớn một tiếng, Tiêu Cấp đang muốn nhấc bức rèm che thấy thế bỗng nhiên dừng lại, chỉ nghe thấy Thái hậu Ngụy Trinh Nhiên thở nhẹ một hơi, “Ngươi, muốn giết nàng sao?"