Cưng Chiều Tiểu Tiên Ngốc Nghếch

Chương 1: Tự làm bậy không thể sống




Từ ba ngày trước ta đã bắt đầu lăn lộn mà khóc, ôm đùi cha ta khóc hết nước mắt cầu ông không đem ta đưa đến Cửu Trùng Thiên Miêu Ảnh Điện, ta vừa khóc vừa rống thậm chí nước mắt có thể chứa đầy một đầm nước. Mà Vũ tộc từ trên xuống dưới thấy ta bi thảm như vậy cũng chỉ có thể bi ai thở dài.

Thế nhưng tâm cha ta rất cứng rắn, không nhìn bộ dạng của ta, một mực cố chấp đem khuê nữ mình đưa đến hang rồng miệng cọp.Cha ta nguyên là Vũ tộc tộc trưởng, danh viết Hề Tề, người cũng như tên, ông thực sự muốn đem khuê nữ mình đi chết a !

Hôm nay đương lúc ta vừa ăn xong miếng bánh đậu đỏ cuối cùng, nhân lúc ta không phòng bị, cha ta vung tay áo đem ta nhốt vào hồ lô, bay về phía Cửu Trùng Thiên. Ta ở trong hồ lô bi thảm rống : " Ta có phải nữ nhi của người hay không ? Hiện nay nếu đem ta đưa đến Miêu Ảnh Điện chắc chắn bị Dục đánh chết a !"

Cha ta cười một tiếng, thấm thía nói : " A Chiếu, tâm tư của nhị điện hạ ngươi vẫn không hiểu à ? Kỳ thật nhị điện hạ luôn đối tốt với ngươi."

" Ta phi !" Ta trợn mắt, cười nhạt.

Nếu Dục đối với ta tốt chắc chắn toàn bộ lục giới đều không có người xấu, hừ, bộ dáng hắn tuy đẹp mắt nhưng tính tình lại vô cùng xấu xa ! Thật không hiểu tại sao có nhiều tiên yêu nữ si mê hắn như vậy ?

Tớ nhớ rõ thời điểm ta vừa tròn năm trăm tuổi lần đầu tiên tham gia Tiên giới Thương Ẩm hội đã bị Dục ám ảnh, điều này chỉ trách Thiên đế nhiều chuyện, vỗn dĩ Thương Ẩm hội rất hài hòa tốt đẹp lão lại tổ chức cái gì mà tiểu tiên luận võ, từ đó về sau suốt bốn ngàn năm trăm năm ta liền bị Dục xem như bia ngắm, mấy ngàn năm nay trải qua chín cái Thương Ẩm hội không lần nào không bị Dục đánh cho hoa rơi nước chảy, thậm chỉ có lần bị hắn đánh trở về nguyên hình - Tất phương điểu, làm cả Tiên giới cười ngạo ta suốt mấy trăm năm.

Bất quá vào lần tỷ thí thứ mười, ta thiếu chút nữa đem Dục chém chết...

Sự tình là thế này, ca của ta Hề Vọng có một cây bảo đao gọi là Yến Nguyệt Đao, là cha ta đưa cho hắn, nghe nói là thượng cổ thần khí, vô cùng uy mãnh. Ta cầu xin hắn suốt mấy ngày để hắn cho ta mượn đem đi tỷ thí. Ban đầu ca ta không đồng ý, nói đao đã hấp thu tinh hoa thiên địa mấy vạn năm, sát khí rất lớn mà tu vi ta lại thấp, nếu làm không tốt có thể bị phản phệ. Hơn nữa vạn nhất ta đem nhi tử duy nhất của Thiên đế chém chết thì phải làm sao bây giờ ? Nặng nhất chính là toàn bộ Vũ tộc đều bị chôn theo a.

Ta không tin, mỗi ngày đều thề thốt tuyệt đối không làm tổn hại đến tính mạng của nhị điện hạ, mượn đao bất quá là phòng thân, lỡ như tâm tình Dục không tốt đem ta một lần nữa đánh về nguyên hình thì sao ? Lại vạn nhất tâm tình hắn vô cùng vô cùng không tốt, trực tiếp đánh chết ta thì càng bi thống hơn.

Ca ta nghe vậy cũng có chút đau lòng, dù sao ta cũng là thân muội muội của hắn, do dự suy tư mãi mới đưa Yến Nguyệt Đao cho ta mượn còn dặn dò ta trừ phi thời khắc mấu chốt nguy hiểm tính mạng nếu không không được rút đao, cho dù rút cũng tuyệt đối không được đả thương người.

Ta ngẩn đầu ưỡn ngực cam đoan với hắn sẽ không rước họa vào thân, nhưng cuộc sống mà, luôn có những thứ không lường trước được...

Kỳ thật ta không muốn chém Dục, chẳng qua ta chỉ định vẫy vẫy đao để dọa hắn một chút ai ngờ ta vừa nhẹ nhàng vung tay thì đao khí đã chém đến trên người hắn, sự thật chứng minh thanh đao này rất lợi hại, ngay lúc đó Dục liền ngã xuống, huyệt nhục nhiễm đỏ một thân áo trắng nguyệt nha.

Ta nhớ rõ khi hắn chuẩn bị đánh tới, ta tay nhanh hơn não sợ hãi rút đao, cái này là một loại di chứng, từ lần trước hắn một tát đánh ta trở về nguyên hình mỗi lần ta thấy hắn xuất chưởng thì toàn thân run rẩy, theo bản năng liền rút Yến Nguyệt Đao, đao ra khỏi vỏ bắn hàn quang tứ phía, khí thế bức người. Lúc ấy Dục hơi khựng lại, ta mừng rỡ trong lòng, sợ chưa ?

Dục biết rõ nhưng lại không né, ngược lại hướng về phía lưỡi đao, dòng máu ấm áp sềnh sệch theo lưỡi đao chảy tới trên tay ta, ta sợ hãi, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ nhìn hắn. Gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tất, Dục hẳng là bị chém tới choáng váng, ý thức hỗn độn thế nhưng còn nhìn ta mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng : " Đừng sợ."

Ta con mẹ nó có thể không sợ sao ? Nếu ngươi chết không chừng ta cùng toàn bộ Vũ tộc đều chôn cùng a, để Thiên đế có thể rộng lượng bỏ qua, ta trực tiếp ném đao, gắt gao ôm lấy Dục không cho hắn ngã xuống. Ta thế mà diễn quá sâu, chảy ra vài giọt nước mắt, nức nở nói : " Dục, ngươi không thể chết !"

Sắc mặt hắn tái nhợt, nở nụ cười mơ hồ nhìn ta, hơi thở mong manh : " Không ngờ ngươi lại lo lắng cho ta."

Ta không phải lo lắng cho ngươi ! Ta là lo lắng cho chính ta a !

Ta cảm nhận được hơi thở hắn ngày càng suy yếu, thân thể đè nặng lên vai ta, lúc ấy nội tâm ta kinh hãi, kêu lên : " Hỗn đản ! Ngươi không thể chết a ! Ngươi chết ta nhất định phải chôn cùng a !"

Bất đắc dĩ hắn vẫn không chịu nổi, ta vừa nói xong hắn liền mất đi tri giác, ánh mắt khép lại buông mình trên người ta, ta không đỡ nổi nên theo thân thể hắn sụp xuống dưới đất, quần áo đều bị nhiễm máu của hắn.

Không thể không nói Yến Nguyệt Đao thực lợi hại, ta chỉ chém hắn một nhát nhẹ nhàng vậy mà phải kinh động tới Vu Bành, Vu Dương cùng tam đại thần y hội chẩn suốt đêm mới bảo toàn được tính mạng hắn.

Cha ta nghiêm trang bắt ta và ca ca suốt đêm canh giữ ngoài Miêu Ảnh Điện, giống như chim sợ cành cong, chỉ cần trong điện truyền đến chút động tĩnh ba người chúng ta liền thất kinh sợ hãi thẳng đến khi nghe tính mạng Dục không còn gì lo ngại chúng ta mới thở dài nhẹ nhõm.

Thần kinh ta hơi nới lỏng, ngẩn đầu liếc cha ta một cái, sắc mặt ông đen như nhọ nồi, ta run rẩy kéo kéo góc áo, khúm núm nói : " Cha, ta sai rồi."

Cha ta như xù lông, không biết từ đâu biến ra một cây chổi lông gà đánh ta, vừa đánh vừa mắng : " Các ngươi, các ngươi chính là muốn chết a!"

Nếu là bình thường ta nhất định sẽ bỏ chạy sau đó cha ta sẽ hùng hùng hổ hổ đuổi theo, đuổi đến khi mệt mỏi liền nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi xong sẽ hết giận, cũng sẽ không nhớ đến muốn đánh ta...Bất quá lần này ta không bỏ chạy, thành thành thật thật để cha ta đánh, ca ta cũng nhịn đau không dám đưa tay đỡ. Ông đánh vào mông ta, sau lại đánh cho ta quỳ trên mặt đất không nhúc nhích nổi, chổi lông gà đều bị đánh gãy, ta biết cha ta không phải tâm ngoan ( ác độc ) mà là lần này ta thực tạo tai họa lớn, cho dù đau lòng ông vẫn phải đánh. Dù sao đang ở trên Cửu Trùng Thiên, có nhận sau thì Thiên Đế mới nương tay cho.

Mãi đến khi mông ta bị đánh cho sưng lên, Thiên Đế mới phái người đến đây, cụ thể biểu đạt Thiên Đế khoan hồng độ lượng sẽ không truy cứu...

Ta thở phào, vốn tưởng chuyện này đã xong, không ngờ chuyện đáng sợ còn ở phía sau, cha ta liếc ta rồi liếc ca ta một cái, vân đạm phong khinh nói : " Theo ta đi Lăng Tiêu Điện."

Ta nhìn khuôn mặt gian trá của ông, thần kinh vừa nới lỏng đã nhanh chóng thắt chặt, trong người có một loại dự cảm không lành. Quả nhiên cha ta tính toán nhân cơ hội này hướng Thiên Đế nói muốn quy ẩn, ta khinh thường, ông tuy là trưởng tộc Vũ tộc nhưng chuyện lớn nhỏ của Vũ tộc đều giao cho ca ta xử lý, cả ngày ông trừ bỏ dưỡng hoa xem chim chính là an nhàn đánh cờ, thỉnh thoảng mang ta và nương dạo chơi khắp lục giới.

Kỳ thật ông đã sớm sinh lòng quy ẩn, nay mới có cơ hội đề xuất, chỉ sợ Thiên Đế không đồng ý. Dù sao cha ta cũng là Chiến Thần Tất Phương tiếng tăm lừng lẫy, thủ hạ trải rộng khắp Tất phương bộ tộc, Tất Phương điểu lại thiêng về hỏa linh và mộc linh, chỉ nghe cần nghe đến Tất Phương hỏa lục giới ai mà không kinh hồn táng đảm, có biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái muốn xăm chiếm Thiên giới đều nghe đến tiếng tăm ông mà sợ hãi lùi bước.

Cha ta là mãnh tướng đánh đâu thắng đó, nay muốn quy ẩn, Thiên Đế nhất định không đồng ý. Thế nhưng cha ta chỉ hờ hững nói một câu làm Thiên Đế thay đổi suy nghĩ, cũng làm thay đổi mệnh cách của ta.

" Thiên Đế, ngẫm lại trù hoa chi chiến."

Trù hoa chi chiến chính là trận chiến giúp Dục thành danh, năm đó quỷ tộc tiến đánh, Dục chủ động lãnh binh xuất chiến. Mà khi đó Dục chỉ mới năm ngàn tuổi, lục giới thấy hắn còn trẻ nên khinh thường, duy Thiên Đình biết hắn trẻ tuổi nhưng dụng binh như thần, quỷ tộc đánh tới bị đại quân của Dục bức lui, cuối cùng dưới thế công mãnh liệt của Dục bắt buộc trình thư hàng...

Cũng bởi trận chiến này mà danh tiếng Dục vang khắp lục giới, dẫn tới sự ái mộ của quỷ tộc công chúa, nàng còn phát biểu " Lục giới này trừ Dục ra không lấy ai khác, nếu có kẻ không có mắt quyến rũ Dục điện hạ, ả nhất định sẽ khiến nàng ta hôi phi yên diệt". Lời này nói ra Dục điện hạ cũng không tỏ thái độ gì, thời gian dài mọi người đều cho rằng nhị điện hạ ngầm đồng ý.

Ta nghe nói tới trù hoa chi chiến, thâm tâm nghĩ đến đầu tiên là vị công chúa có mắt không tròng kia, ánh mắt kiểu gì lại đi coi trọng tên hỗn đản Dục.

Thiên đế nghe được trù hoa chi chiến, tính quang trong mắt lóe lên mang theo sự kiêu ngạo, sau đó mỹ mãn hướng cha ta gật đầu, bàn tay to vung lên đồng ý cho ông quy ẩn, không thể không nói, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một ngọn lại mạnh hơn một ngọn.

Cha ta nhất thời hưng phấn, hướng Thiên Đế đem ta cấp cho nhị điện hạ bồi tội, ta trợn mắt há mồm.

" Ái khanh, tiểu hài tử đùa giỡn không cần để ý." Thiên Đế hiền hòa cười, phất phất tay.

Cha ta như uống nhầm thuốc, hùng hổ nói : " Không được ! Sinh mệnh nhị điện hạ bị đe dọa đều là do tiểu nữ Hề Chiếu gây nên, nếu không trừng phạt nàng cựu thần thực sự ái ngại.

Thiên Đế cười ha hả : " Vậy đều nghe ái khanh đi."

Kết quả là cha ta hướng Thiên Đế muốn đem ta đưa đến Miêu Ảnh Điện làm tiểu tiên nga chăm sóc thương thế cho nhị điện hạ đến khi nào nhị điện hạ tha thứ ta mới được trở về.

Thiên đế vuốt cằm đồng ý...

Ta như bị sét đánh, đem ta đưa đến Miêu Ảnh Điện tương đương đem tiểu cừu cho đại ác sói a, hơn nữa, chờ Dục dưỡng thương xong không phải sẽ tiến hành trả đũa ta ? Cái kia chính là kêu trời trời không thấu a !

Suốt ba ngày ta khóc lóc phản kháng, không cầu cha ta được thì cầu nương ta, ai ngờ nương ta thế nhưng không quan tâm. Ta thảm thiết khóc trước mặt bà, khóc đến hoa lê đẫm mưa, ngay bản thân ta đều cảm thấy chính mình rất đáng thương, nếu là bình thường bà đã mềm lòng, vậy mà lần này nương chỉ thờ ơ, sờ đầu ta nói : " Nhị điện hạ, kỳ thật không tệ."

Ta cảm giác muốn hộc máu, nắm tay mẹ ta nức nở : " Nương, chẳng lẽ người đã quên chuyện một ngàn năm trước ta bị hắn đánh trở về nguyên hình ?"

Nương do dự một chút : " Nhị điện hạ hắn cũng không phải cố ý a."

Ta trơ ra như phỗng, một ngàn năm trước lúc ta ngã xuống đất đã xảy ra chuyện gì ? Dục có phải hay không đã tẩy não cả nhà ta ? Ngay cả nương ta đều nói hắn tốt ? Đòi mạng a...

Nương đem ta ôm vào ngực, lấy khăn cho ta lau lệ, ánh mắt dịu dàng nhìn ta, thấm thía nói : " A Chiếu, con nên nắm lấy cơ hội này."

Ta không hiểu lắm chỉ nghi hoặc nhìn nương...

Bà xoa xoa đầu ta, thở dài : " Đúng là đầu gỗ."

Đột nhiên ta sờ đến chiếc vòng tay ánh kim trên cổ tay bà, có chút xa lạ, lại ngẩn lên nhìn thấy lỗ tai mẹ ta đeo một đôi khuyên ánh kim khảm phỉ thúy vô cùng khéo léo, tinh xảo. Tóc bà cài một thanh kim trâm ngũ quang thập sắc bảo thạch, gọi là quang hoa trông phi thường lóa mắt, ta ngơ ngẩn nhìn. Bộ tộc Tất Phương điểu ta nữ nhân đều thích trang sức kim quang lòe lòe, nương ta lại không phải yêu thích bình thường, trong nhà trang sức kim quang cơ hồ chất thành núi. Cũng là cha ta đau lòng nương, thỉnh thoảng lại đem kim sức đến lấy lòng bà, bất quá kim sức của bà ta đều thấy qua, còn vụng trộm đeo thử, hôm nay bộ trang sức này trông thực xa lạ...Ta nhìn chằm chằm kim trâm xa hoa trên đầu bà, hỏi : " Nương, cha lại tặng người kim sức ?"

Nương vuốt ve kim trâm trên đầu, hài lòng cười : " Là nhị điện hạ tặng."

Mặt ta cứng đờ, kinh hãi nói : " Nương, cây trâm tốt như thế này tuyệt đối là do tên hỗn đản kia ăn trộm ! Mau bắt hắn !"

Nương sờ mặt ta, cười nói : "Nhị điện hạ sẽ không làm loại chuyện trộm đạo linh tinh."

Ta trợn mắt, ta chắc chắn Dục đã hạ dược vào cây trâm này.