Cưng Chiều Tiểu Tiên Ngốc Nghếch

Chương 2: Miêu Ảnh Điện nhị điện hạ




Chính giữa Miêu Ảnh Điện có một thân cây ngô đồng xanh um che trời, bốn mùa xanh ngát, cây ngô đồng này là do Dục trồng, mà lúc này ta lại gắt gao ôm lấy thân cây ngô đồng, liều mạng phản kháng cha ta.

Cha ta chỉ hận rèn sắt không thành thép : " Nha đầu nhà ngươi, ngươi gặp Nhị điện hạ một cái sẽ chết sao ?"

Ta ngửa mặt lên trời kêu : " Sẽ chết ! Ai nói không chết ? Hắn nhất định hận ta, hận ta đến nghiến răng. Nói không chừng vừa thấy ta liền một tát đánh chết a!"

Cha ta lắc đầu thở dài : " Hề Tề ta thông minh một đời sao lại sinh ra cái nữ nhi ngu ngốc như ngươi ?"

Ta áp mặt vào gốc cây ngô đồng, thà chết không chịu khuất phục : " Ta không gặp hắn, thà chết cũng không gặp !"

Sau đó cha ta trầm mặc, không khí như đọng lại, không hiểu tại sao còn có chút áp lực, sau lưng truyền đến một đạo thanh âm lạnh nhạt : " Ta đáng sợ vậy ư ?"

Ta nháy mắt cứng đờ cả người, xương cột sống như có một con băng xà quấn lấy, xong rồi, xong rồi, nghe giọng điệu của Dục hẳng là đang rất tức giận.

Vô nghĩa ! Nếu thiếu chút ta bị chém chết ta cũng tức giận ! Bất quá Dục chắc sẽ không đánh chết ta trước mặt cha ta đi ? Nhân gian có câu đánh cho còn nhìn mặt chủ, huống hồ ta không phải là chó a...

Ta nuốt nước bọt, mạnh mẽ quay đầu, đáng sợ là cha ta đã biến mất ! Phía sau chỉ có một người chính là Dục, cha a, sao người lại nhẫn tâm như vậy, đây không phải là đem khuê nữ đá vào hố lửa sao ?

Không khí có chút xấu hổ, còn có khủng bố, ta kiên trì nhìn Dục, kéo kéo khóe miệng, cố gắng cười lấy lòng.

Hắn khinh thường liếc ta, môi mỏng khẽ mở, giọng điệu đầy khinh miệt : " Xấu chết người !"

" Bộ dạng xấu là tiểu tiên có lỗi, tiểu tiên sẽ không quấy rầy nhị điện hạ." Ta buông thân cây nhanh chóng hướng đại môn chạy đi.

Nhưng chạy chưa tới hai bước đã bị Dục bắt trở về, hắn xách cổ ta lạnh lùng nói : " Nếu Hề Tề thượng tiên đem ngươi giao cho bổn điện hạ, bổn điện hạ đương nhiên phải hảo hảo chiếu cố ngươi."

Hắn nhấn mạnh bốn chứ " hảo hảo chiếu cố", nhất thời trán ta đổ mồ hôi lạnh, nháy mắt nghĩ tới một ngàn năm trước Dục tát một cái biến ta trở về nguyên hình, lần đó thiếu chút nữa ta đã chết. Ta xoay chuyển đầu óc, thật sự thì cái mạng nhỏ so với tôn nghiêm cốt khí gì đó không đáng một xu, có câu chết tử tế không bằng ráng sống cho tốt, vì thế ta quyết đoán xoay người, vốn định ôm đùi cầu xin hắn nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia, ta chợt ngây ngẩn.

Được rồi, ta thừa nhận, dù ta chán ghét Dục nhưng mùi hương thảo dày đặc trên người hắn vẫn làm nội tâm ta áy náy, dù sao cũng là ta chém hắn thành như vậy...

Bờ môi hắn vốn nhàn nhạt nay cơ hồ như trong suốt, ta định cắn răng xin lỗi hắn vậy mà hắn vừa mở miệng đã phá đi toàn bộ sự áy náy của ta : " Từ trước tới nay Miêu Ảnh Điện chưa từng thu tiên nga có bộ dạng xấu như ngươi, bất quá bổn điện hạ nể mặt Hề Tề thượng tiên cố gắng mà thu lấy ngươi."

Tên khốn này rõ ràng nói hưu nói vượn ! Ta căn bản không xấu ! Thậm chí có thể gọi là tiên tư ngọc sắc, vì thế ta hổn hển nói : " Nhị điện hạ trừ bỏ quỷ tộc công chúa còn có thể để ý ai ?"

Dục lặng đi một chút, dĩ nhiên, ta cũng lặng đi, ta làm sao lại đi đem mình so sánh với quỷ tộc công chúa ? Ánh mắt ta sao có thể thấp như vậy...

Dục câu môi cười, có lẽ vì ta nhắc đến quỷ tộc công chúa nên nụ cười của hắn đặc biệt ấm áp, sắc mặt tái nhợt hiện lên vẻ lo lắng, giả bộ tỉnh tâm hỏi : " Ngươi không thích nàng ?"

Hắn đang khảo nghiệm ta a !

Ta nào dám nói không thích, nếu ta nói không thích chính là hạ thấp người trong lòng hắn, khi đó hắn chắc chắn chụp ta một cái tát. Hiện tại mạng nhỏ đang ở trong tay hắn, ta chỉ có thể thuận theo, lập tức lắc đầu, khoa trương nói : " Thích thích, quỷ tộc công chúa xinh đẹp như hoa, tính tình dịu dàng, cùng với nhị điện hạ quả thật là trời đất tạo nên, là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ a !"

Ta vốn tưởng ta chân thành tha thiết vuốt mông ngựa Dục sẽ vui vẻ, không ngờ nghe xong sắc mặt hắn càng đen, tái mét trầm mặt, nghiến răng phun ra một từ : " Bạch nhãn lang !"

Sau đó hắn quyết đoán phủi mông đi để lại một mình ta đứng đó, ta cân nhắc những lời vừa nói rốt cuộc có chỗ nào không ổn ? Lẽ nào vì ta dùng từ đơn giản không đủ để hình dung hình ảnh quỷ tộc công chúa kinh tâm động phách trong lòng hắn ? Lần này vuốt mông không tốt, xem chừng Dục rất không cao hứng, suốt một ngày đều không đến tìm ta, bất quá ta hi vọng hắn có thể luôn như vậy.

Hoàng hôn, một tiểu tiên nga đến gọi ta dùng cơm, ta vốn đang căm giận cha nương không phúc hậu nhưng vừa nghe ăn cơm, nháy mắt đã đem cha ta quăng sau đầu. Tiểu tiên nga dẫn ta đưa tới Nguyệt điện...

Tiến vào cửa điện, ánh mắt ta rơi lên một bàn toàn là trân tu mỹ thực, ta kinh ngạc, một mình hắn có thể ăn nhiều như vậy sao ?

Phô trương ! Thực sự rất phô trương !

Ta hung hăng khiển trách hành vi phá sản này một phen rồi sau đó tìm một ví trí thuận mắt đĩnh đạc ngồi xuống. Tiểu tiên nga phía sau lập tức tiến lên kéo kéo ống tay áo của ta, cúi người lo lắng nói : " Vị trí này là của nhị điện hạ."

Ta nhìn lướt qua bàn tròn, thấy vị trí còn nhiều, vì thế ta khí định thần nhàn nói : " Nhị điện hạ còn rất nhiều chỗ để ngồi."

Nói xong, Dục đi vào, tâm tình tựa hồ không tốt, biểu tình lạnh như băng. Ta cho rằng hắn nên tiếp xúc với bà nội ta nhiều một chút bởi vì bà nội ta từ trước đến nay luôn vui tươi hớn hở, mặt mũi hiền lành, ai nhìn thấy cũng đều ấm lòng, còn giống như hắn cứ bày ra khuôn mặt lạnh lùng rất dễ sinh tâm bệnh a...

Dục ngoảnh mặt cao ngạo đứng đó tựa như tượng gỗ, không hề nhúc nhích.

Ai, người này thật khó hầu hạ, may mắn là ta đại nhân đại lương không so đo với hắn, ta đành đứng dậy cầm bát đũa hướng vị trí đối diện.

"Trở về !" hắn không động thanh sắc nói.

Ta quay đầu nhìn lại thấy hắn đã ngồi vào vị trí vừa nãy, đây là cái tật xấu gì chứ ? Ăn cơm chứ đâu phải ngủ thế nhưng còn nhận thức ghế...Đối với mệnh lệnh của hắn, ta làm bộ không nghe thấy tiếp tục đi về phía đối diện.

Phía sau truyền đến một thanh âm cực kỳ bình tĩnh : " Trên bàn tại sao không có gà vịt ?"

Tiểu tiên nga cung kính trả lời : " Bẩm, ngự trù nói gà vịt đã dùng hết rồi."

Dục thở dài : " Bổn điện hạ bỗng dưng có chút thèm."

Ta nghe xong lập tức trở về chỗ ngồi bên cạnh hắn, nếu hắn mất hứng không chừng đem Tất phương ta đi nấu chín a.

Hắn mỹ mãn ngoéo môi, sau đó phất phất tay với đám tiên nga : "Lui xuống đi."

Tiểu tiên nga lập tức nối đuôi nhau rời khỏi...

Đại điện chỉ còn ta và Dục, ta lén lút liếc hắn, nhìn khuôn mặt chứa ý cười kia hẳng sẽ không đem ta đi nấu, ta thở phào, đang muốn ngồi xuống đột nhiên mở miệng : " Chia thức ăn."

Ta trợn mắt, ngươi có phải hay không một tấc lại muốn tiến một thước ? Thực đem ta trở thành tiểu cung nữ ?

Ta đứng bất động. Dục cau mày không hờn giận nói : " Gần đây bả vai bị một kẻ không có mắt chém, lại không nghe sai sử..."

Ta khẽ cắn môi xem như không nghe thấy.

Dục bất đắc dĩ thở dài : " A Chiếu, ngươi cũng biết đấy, chỉ khi nào ta mở miệng ngươi mới có thể trở về Thanh Thủy Trạch."

Ta nghe vậy thì kích động, nếu hôm nay tâm tình hắn tốt không chừng liền vung bàn tay to cho ta về nhà a !

Lập tức ta nhoẻo miệng cười, ta dám cam đoan, ta với hắn quen biết bốn ngàn năm trăm mười bảy năm lẻ bốn tháng ba ngày chưa bao giờ hắn nhìn thấy ta cười xán lạn như hôm nay !

Có lẽ ta cười hơi quá độ, Dục ngây dại nhìn ta chằm chằm, nhìn đến nỗi da mặt ta cũng nhột, ta cười như vậy thực kỳ quái sao ? Ta vươn tay trước mặt hắn quơ quơ : " Nhị điện hạ."

Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, lông mi dài chớp chớp một cái sau đó đem tầm mắt đặt trên mặt ta dời ta, sắc mặt có chút hồng nhuận, chẳng lẽ hắn đang nghẹn cười sao ?

" Nhị điện hạ, ngươi muốn ăn cái gì ?" Ta nhẹ giọng hỏi, cảm giác mình thật dịu dàng.

Dục giương mắt quét bàn ăn một lượt, lời ít mà ý nhiều nói : " Cá."

Vì thế ta bắt đầu tìm kiếm cá trên mặt bàn, cuối cùng, cách vị trí hắn ngồi xa nhất mới tìm được ba món làm từ cá, ta giương mắt hỏi : " Nhị điện hạ, cá ướp chua, cá hấp hủy, cá kho tàu, ngươi ăn món nào ?"

Hắn ngoéo môi, thản nhiên nói : " Đều thích."

Ha ha, nằm trong dự liệu của ta, ta biết hắn chắc chắn muốn chơi ta.

Chính ta chạy tới chạy lui tới đầu đầy mồ hôi hắn mới tỏa ra chút thần sắc thỏa mãn.

"Nhị điện hạ ?" Ta lau mồ hôi trên trán, khẩn trương," Bữa cơm này ngươi ăn có vừa lòng không ?"

Hắn gật gật đầu, nhìn qua có chút đắc ý.

Lòng ta nóng nảy : " Ta có thể trở về Thanh Thủy Trạch chưa ?"

"Không được."

"Vì sao ?" Ta "ba" một tiếng đem đôi đũa đập lên mặt bàn, toàn bộ bát dĩa đều run theo.

Dục liếc ta, vô lại nói : " Bả vai ta một ngày chưa khỏi ngươi vẫn chưa thể đi."

Ta giận : " Vốn dĩ chính ngươi lao về phía lưỡi đao ! Ta căn bản không có chém ngươi !"

Hắn liếc mắt nhìn ta, khẽ cười nói : " Ngươi thật sự không nghĩ đến là sẽ chém ta ?"

Ta nghẹn lời, được rồi, ta thừa nhận ta quả nhiên có ý nghĩ muốn chém hắn.

" Ngươi biết đó là đao gì không ?" Dục hỏi.

" Yến Nguyệt Đao." Ta bình tĩnh trả lời, " Thượng cổ thần khí sở luyện."

"Tu vi ngươi thấp như vậy còn dám rút đao chém ngươi ?" Ngữ khí hắn tràn đầy khinh thường.

Ta không phục, mỉa mai nói : " Tu vi thấp thì sao ? Tu vi thấp không phải vẫn đem ngươi chém sao ?"

Dục lắc đầu, nhìn ta : " Một khi ngươi rút đao liền có chú linh lực nhập đao, nếu không chém tới trên người địch quân sẽ bị phản phệ gấp trăm lần."

Ta nghe xong thì thất kinh, sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra, tu vi ta thấp như vậy, trăm lần lực phản phệ kia không chừng sẽ khiến tiểu Tất Phương ta hôi phi yên diệt. Ta bất khả tư nghị nhìn Dục : " Ngươi là cố ý bị chém ? Ngươi thật sự tốt như vậy sao ? Không hợp lý !"

Dục trắng mắt liếc ta, quát lên : " Bạch nhãn lang !"

Ta có chút uất ức, thực không cam lòng chịu ân huệ của hắn, ta cắn cắn môi nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt chất vấn : " Ngươi không phải đang lừa gạt ta chứ ?"

Dục thở dài : " A Chiếu, lẽ nào ngươi còn oán ta một ngàn năm trước đem ngươi đánh trở về nguyên hình ?"

Ta trầm mặc không nói, xoay đầu nhìn nơi khác.

Dục điện hạ a, đâu phải nói không để ý sẽ thật sự không để ý được, đó đâu chỉ là một ngàn năm, là bốn ngàn năm trăm năm, làm sao có thể không để ý ! Bởi vì ngươi mà ta bị toàn bộ lục giới cười nhạo suốt bồn ngàn năm trăm năm !