Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 16: Cần giúp một tay không ? 1




Editor: Trần Thu Lệ

Bên ngoài quán cà phê, ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, tất cả đều sáng trưng, tiếng người, bóng xe, huyên náo lẫn lộn.

Bị ánh nắng hừng hực chiếu lên, mồ hôi toàn thân cô đều theo lỗ chân lông chảy ra ngoài, kể cả linh hồn.

Trên khóe miệng dường như có máu chảy xuống, trong lỗ mũi cũng vậy, cô ngửa nửa đầu, chỉ biết là không thể ngừng bước chân, không thể để cho người phía sau nhìn ra một tia yếu đuối.

Cũng không biết đi được bao lâu, mãi cho đến khi hai cái đùi nâng không lên nổi nữa, mới dựa vào một thân cây bên đường mà ngồi xuống.

Mới vừa rồi tê dại hết nửa khuôn mặt bây giờ đã bắt đầu đau rát, cơ thể vẫn không thể ức chế được mà run rẩy giống như cây diệp nhỏ trong gió.

Cô ngồi dưới tàng cây, mờ mịt nhìn từng chiếc xe gào thét lướt qua, trong lòng có một loại cảm chán ghét đang xúc bắt đầu khởi động chảy xiết, chán ghét Mã Hoa, cô như con nhện, chán ghét Chung Chấn Thanh và Chung Chấn Văn, bọn họ chính là lưới nhện do Mã Hoa tỉ mỉ dệt nên, mà cô lại càng chán ghét bản thân mình, vẫn cứ vui vẻ và ngu ngốc nhảy vào như thế.

Càng làm cho tim cô đau như lấy dao lóc từng đoạn thịt chính là các anh của cô, cô đã từng cho rằng đó là toàn bộ thế giới, là mặt trời, là mặt đất của mình. Bất kể cảnh vật thay đổi như thế nào, chỉ cần thiên địa không đổi, cô sẽ bình yên. Mà bây giờ, long trời lở đất... vào lúc mà cô không hề chuẩn bị. Nghĩ cô nằm mộng cũng nghĩ không đến nơi.

Điện thoại di động vang lên, Lạc Lạc vô ý thức cầm lên nhìn, là dãy số của Chung Bang Lập.

Ấn nút nghe, giọng nói của chủ nhiệm Lý truyền đến: “Lạc Lạc, bây giờ ba con đang trên đường đến Bắc Kinh, ông ấy có lời muốn nói với con.”

Điện thoại được giao cho Chung Bang Lập, giọng nói của ba ngăn cách bởi micro truyền đến, nghe qua tràn ngập mệt mỏi, “Lạc Lạc, ba đã suy nghĩ rất nhiều, là ba xin lỗi con, mấy năm nay bận rộn công việc, đối lqd với các con quan tâm quá ít, cho nên mới... Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện đối với con khi còn sống mà nói, cũng không coi là cái gì. Lạc Lạc, con thích nước nào? Nghe ba nói, chọn một trường đại học ra ngoài suy nghĩ một thời gian, đợi đến khi trở về thì sẽ quên hết tất cả. Các con, con, Chấn Văn và Chấn Thanh đều vẫn còn quá trẻ, sau này sẽ tìm được người yêu chân chính của riêng mình.”

“Ba... Tấm hình kia, thật ra thì con không có...” Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn cứ nhất định giải thích, coi như vì bản thân cô.

“Mẹ con là yêu đến hồ đồ. Ba tin tưởng con là đứa bé ngoan.” Chung Bang Lập không hề do dự nói.

Cuối cùng, Lạc Lạc cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Trong lòng chua xót khó chịu, mấy năm nay, đây là người duy nhất thành tâm đối tốt với cô sao?

“... Nếu như con thích thật lòng, giữa Chấn Văn và Chấn Thanh con có thể lựa chọn một người, trước kia ba cũng từng nghĩ tới... Nếu con lựa chọn như vậy, ba sẽ đưa các con cùng nhau ra nước ngoài, chờ thêm vài năm nữa rồi trở về.”

“Ba! Ba!” Lạc Lạc thì thào gọi từng tiếng từng tiếng một, liều mạng đưa điện thoại đến gần sát lỗ tai, dường như như vậy mới có thể hấp thu được yêu mến và ấm áp nhiều hơn, đau lòng phải giữ không thành tiếng, “Ba, con không cần... Con chỉ muốn đi theo ba, người nào cũng không cần...”

Trong lòng Chung Bang Lập cũng khó chịu, như bị tắt nghẹn ở cuống họng, đó là đứa con ông hiểu mấy chục năm, thậm chí đối với cô còn quan tâm hơn cả con trai ruột, bây giờ lại không thể không tự tay ông đưa cô đi.

“Con gái ngốc, bất kể ở nơi nào, con đều là con gái ngoan của ba...”

“Ba, cô ấy xinh đẹp không?” Cuối cùng cô cũng mở miệng hỏi.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc đến mẹ ruột của cô, Chung Bang Lập im lặng vài giây, sau đó Lạc Lạc nghe điện thoại được đổi sang tay khác, ông dùng một loại giọng điệu buồn bã nói: “Rất đẹp!”

Cúp điện thoại, trên mặt Lạc Lac ngưa ngứa, không biết là máu hay là nước mắt.

Điện thoại liên tục vang lên, cô không cần nhìn, chỉ nghe tiếng chuông gọi đến là biết, là Chung Chấn Văn và Chung Chấn Thanh đang thay phiên nhau gọi điện thoại cho cô. Trên màn hình ấy vẫn là cái hình đầu cười, cài đặt tiếng chuông riêng biệt, giờ này khắc này lại biến thành châm chọc lớn nhất thế gian. Đột nhiên cô cầm điện thoại lên, giống như nổi điên quăng xuống đất, rồi nhặt lên, lại quăng đi, mãi cho đến khi di động bị chia năm xẻ bảy mới thôi.

Sau lưng cô, cách một lùm cây xuất hiện mấy người đi bộ, có người dừng chân nhìn cô, cũng có người hỏi, “Cô gái, cô làm sao vậy?”

Cô chỉ là một người ngồi dưới tàng cây, giống như một đứa bé bị mất phương hướng, không tìm thấy đường về nhà.

Cũng không biết khóc bao lâu, cô cũng không biết khóc là cái gì, hơi nước trong cơ thể giống như đã bị vét sạch vậy. Càng về sau, tất cả trong cảm giác chỉ còn lại nỗi sợ hãi khắp nơi, sợ hãi từ nay về sau lại cô đơn.

Bên cạnh một người đến rồi lại đi, dần dần ít dần, đến khi không còn một ai.

Mặt trời xuống thấp, đèn đường sáng lên, cô sưng mắt bắt đầu suy nghĩ, mình nên đi nơi nào đây?

Một bóng đen che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu cô, một giọng nói đàn ông có chút quen thuộc hỏi cô: “Cần giúp một tay không?”

**

Tài liệu chồng chất như núi, hội nghị vĩnh viễn không dừng lại, buồn tẻ nhạt nhẽo, ăn chơi trác táng.

Tất cả mọi thứ không có gì khác biệt, nhưng rõ ràng lại có cái gì đó không giống rồi.

Quý Thiếu Kiệt ngồi ở “Ngọc Cung*” lớn nhất phòng, một chút màu đỏ trên ngón tay khi sáng khi tối, hai bên người là hai người đẹp dựa sát, một người tóc thẳng như dòng nước, thanh thuần động lòng người, một người tóc quăn đeo hoa tai lớn, gợi cảm quyến rũ.

*Ngọc Cung: một chiếc ghế ngọc hình cung

Tiếng hát, tiếng chạm ly, tiếng trêu chọc, tiếng con xúc xắc dao động, tiếng chơi mạt chược, không dứt bên tai.

Ba ngàn phồn hoa, ca hát trên sân khấu, danh lợi trong cuộc còn nhiều mà gặp dịp thì chơi.

Mặt của anh ẩn trong bóng tối, khẽ nhấp rượu trong ly, suy nghĩ, anh thích nghe những âm thanh phóng đãng như thế này. Ít nhất, còn có nhiều người như vậy cùng với anh, cùng tịch mịch với anh.

Rõ ràng chung quanh náo nhiệt như thế, nhưng tâm tư của anh không biết ra sao, có phần mơ hồ, có loại điên cuồn giấu kín trong lòng muốn xông ra.

Một phòng cả trai lẫn gái, không ít người thỉnh thoảng vụng trộm quan sát sắc mặt Quý Thiếu Kiệt.

Hình như hôm nay tâm trạng của Quý thiếu không tệ, bọn họ cảm thấy được.

Nghĩ như vậy, những cánh tay trắng nõn hay đen sẫm bên cạnh người đàn ông hay phụ nữ bắt đầu mò mẫm càng thêm càn rỡ.

Cách mấy vị trí, một người đàn ông nâng cái bụng bia chen lấn tới, thành khẩn nâng cao ly rượu, vẻ mặt tươi cười, “Chủ tịch Quý thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hai năm qua có Chủ tịch Quý đóng giữ ở thành phố, khiến GDP của thành phố tăng gấp đôi mấy lần, dẫn đến cuộc sống của chúng tôi đều dễ chịu không ít...”

Quý Thiếu Kiệt im lặng tựa lưng vào ghế sô pha, đến cả cái ly cũng lười giơ lên, khóe môi nhếch lên tia cười yếu ớt, nhạt nhẽo như không.

Người đàn ông kia cũng không để bụng, có thể có cơ hội ngồi cùng một bàn với tôn thần(người có địa vị cao) đã là chuyện rất có mặt mũi rồi. Người nào cũng biết con người của Quý Thiếu Kiệt, có thể ở thành phố hô phong hoán vũ(kêu mưa gọi gió), nhưng lại rất hỉ nộ vô thường(buồn vui vô cớ). Người ta đặt cho anh biệt hiệu “Quỷ Kiến Sầu*”, còn có một số người lại lqd đặt là người trần tục, cũng rất chuẩn xác. Bình thường nhìn cũng là một chàng thiếu gia tuổi không lớn, nhưng lúc giải quyết sự việc lại dùng lòng dạ độc ác, vừa chính vừa tà, quỷ thần khó lường, không người bình thường nào có khả năng mò mẫm thấu. Tiếp xúc với anh, lúc nào cũng hồi hộp.

*Quỷ kiến sầu có nghĩa là quỷ thấy còn phải buồn.

Chính là biệt hiệu của nhân Thạch Song Anh trong tác phẩm “Thư Kiếm Ân Cừu Lục” (truyện kiếm hiệp của Kim Dung) là một nhân vật rất xấu, võ công cao cường, thiết diện vô tư, nên được giao cho làm Hình đường chủ của Hồng Hoa hội (chuyên lo chuyện hình luật của Hội). Ai bị tội, đưa vào nhìn thấy mặt của hắn là mất vía rồi. Quỷ còn chán, huống chi người...

“Anh xem bản thiết kế nối liền quảng trường trong phương án dự thầu lần này...” Mới mở đầu, người đàn ông kia cố gắng nuốt nửa đoạn quanh co, bởi vì anh ta nhìn thấy Quý Thiếu Kiệt đã thu hồi lại tia cười nhạt, ngay tức khắc, anh ta cảm thấy da đầu tê rần, trong lòng sợ hãi, muốn nói mấy lời đã đặt dưới đầu lưỡi nhưng lại không dám bắn ra ngoài một chữ nào.

Người đàn ông kia cũng là nhân vật có tiếng nói trên thương trường , tuổi tác cũng lớn hơn với Quý Thiếu Kiệt không ít, giữa lúc ngượng ngùng không biết xuống đài như thế nào, thì một người bên cạnh kéo lqd ông ta, oán hận nói: “Lão Trương, trước khi tới đây anh không biết hỏi thăm quy tắc của Quý thiếu một chút sao? Lúc ra ngoài chơi đùa khi nào có người thảo luận việc tư? Anh đó nha, mới uống vào vài ly đã không biết cửa điện Diêm Vương đã sớm mở, còn không mau tránh ra bên ngoài cho tỉnh rượu đi...”

Chờ Tổng giám đốc Trương kia đỏ mặt tía tai cười ha ha, khúm núm lui ra, người nọ lại vội vàng nói: “Quý thiếu, anh đừng nóng giận, anh ta mới gặp được tôi ở bên ngoài, cứ nói hết lời muốn vào đây uống một ly, tôi cũng không nghĩ anh ta không có đạo lý như vậy, cứ mù quáng tùy tiện đi lên như thế...”

Quý Thiếu Kiệt nhấp một hớp rượu, cũng không nhìn ta lâu , “Anh được đấy, lần sau lại cho người nào không đàng hoàng đi vào vậy thì anh cũng không cần vào đây, bây giờ là chuyện nhỏ, nhiều người buồn phát chán.”

Người nọ vội vàng đồng ý tránh né một bên, đến cuối cùng cũng không quên đẩy người phụ nữ bên cạnh anh ta một cái, người phụ nữ tóc quăn đeo hoa tai lớn đẩy bộ ngực cao sừng sững lên phía trước, uốn éo lqd trên cánh tay Quý Thiếu Kiệt, “Lộ Lộ, còn không mau hầu hạ Quý thiếu của chúng ta cho tốt, hôm nay toàn thân trên dưới của Quý thiếu có một chỗ không gật đầu, thì các người lãnh đủ.”