Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 72




"Muốn đón vợ hình như đến lộn chỗ rồi phải không? Cô Mạc mới vừa gây xì căng đan hình hôm nay đi Hongkong?"

Quý Thiếu Kiệt nhếch môi cười, giữa ngón tay giơ lên một quyển sổ nhỏ màu đỏ, "Có giấy chứng nhận đầy đủ, tôi và Chung Tĩnh Ngôn là vợ chồng hợp pháp không giả được."

Nhìn quyển sổ màu đỏ đó, trong lòng ba người đàn ông nhà họ Chung cả kinh, không hẹn mà cùng nhìn về phía Chung Tĩnh Ngôn, người phía sau hơi cúi đầu, lông mi dài cụp xuống, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng vẫn không phủ nhận.

Chấn Văn bất chấp thân thể đang đau đớn, lảo đảo tiến lên, đoạt lấy quyển sổ thật mỏng đó, chỉ nhìn thoáng qua, liền ném xuống đất, bực tức nói, "Anh lấy được giấy chứng nhận giả này ở đâu?"

"Có phải giả hay không, hỏi bà xã tôi một chút là biết." Quý Thiếu Kiệt ưu nhã khom lưng, nhặt giấy chứng nhận lên, quý trọng phủi phủi, rồi thả vào trong túi. "Ngôn Ngôn, em nói cho bọn họ biết."

". . . . . . Chú ấy nói là sự thật, bọn em, đã kết hôn rồi."

Giọng nói Chung Tĩnh Ngôn có chút không lưu loát, nhưng mà, cô cũng không do dự.

Có mấy giây, ba người đàn ông nhà họ Chung đều trầm mặc.

Trong đại sảnh quán cà phê hơn ba trăm mét vuông, yên lặng như tờ, giống như một con quái vật lớn àm vô dụng.

"Quý Thiếu Kiệt, lấy thân phận của anh, tội gì phải khinh người quá đáng? Bên cạnh anh còn thiếu phụ nữ sao? Tại sao hết lần này đến lần khác dây dưa em gái tôi?" Chấn Thanh ngồi trên ghế sa lon, d'đ/l'q;d máu chảy trên mặt, anh tuỳ tiện rút khăn ăn từ từ lau chùi, mặc dù có chút chật vật, nhưng phong độ nhẹ nhàng của thị trưởng vẫn không hao tổn, chỉ là giọng nói lại khàn khàn mà khô khốc.

Chấn Văn nghe được câu nói "Tội gì phải khinh người quá đáng", lại sâu sâu mà nhìn anh một cái. Bọn họ sinh đôi tâm ý tương thông, chỉ những lời này, liền biết tự đáy lòng Chấn Thanh đã thừa nhận rơi xuống hạ phong rồi.

"Mặc kệ các người có tin hay không, phụ nữ của tôi, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Chung Tĩnh Ngôn." Quý Thiếu Kiệt cắm tay vào trong túi áo bành tô, đứng thẳng người, tư thế nhàn hạ kiêu căng, giọng nói cũng như đinh đóng cột, chân thật đáng tin. Đứng trong đại sảnh, ngược lại giống như đang tuyên thệ vậy.

"Huống chi, mặc kệ có những người phụ nữ gặp dịp thì chơi đó hay không, tôi đều sẽ không để cho bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, làm tổn hại tới Chung Tĩnh Ngôn, các người thì sao? Cô trở về nhà họ Chung mới mấy ngày? Các người đã đối xử với cô ấy như thế nào, bản thân các người d/đ'l/q'd tự hiểu rõ! Nếu như các người có thể quản tốt người phụ nữ bên cạnh, không để cho bà xã tôi gặp chuyện không hay, tôi ngược lại có thể để cô ấy ở lại thêm mấy ngày, hiện tại, bản thân các người không dọn dẹp sạch sẽ được cục diện rối rắm này, thì đừng trách tôi đến đón vợ tôi về nhà."

Lời này vừa nói xong, khiến người nhà họ Chung không nói được lời nào.

Trở về không tới một tuần lễ, Lạc Lạc liên tục bị ăn hai cái tát, lại bị truyền thông bốn phía tổn thương, tuy rằng bọn họ đau lòng, nhưng thật sự không có lời nào để nói.

"Phụ nữ bên cạnh" theo như lời Quý Thiếu Kiệt, bọn họ càng thêm biết rõ, trừ Mã Hoa, còn có một người khác, nguồn gốc phát ra tin tức cho truyền thông, chính là Phương Thanh ngọc.

"Ngôn Ngôn, tới đây, cùng anh về nhà!" Quý Thiếu Kiệt nhìn Chung Tĩnh Ngôn, bá đạo mà chắc chắn như vậy! Tựa như đã đến giờ, gọi con gái ham chơi nhà mình về ăn cơm vậy.

Ánh mắt Chung Tĩnh Ngôn đen như mực yên lặng nhìn Quý Thiếu Kiệt.

Lần thứ ba! Anh bảo cô cùng anh về nhà.

Lần đầu tiên, sau khi gặp lại trên đường cao tốc, cô lựa chọn anh trai.

Lần thứ hai, sau khi bị ăn một cái tát của Mã Hoa rồi gặp nhau trước cửa nhà hàng Tư Gia Thái, cô lựa chọn anh trai.

Lần này, cô. . . . . .

"Được!" Cô gật đầu, nhẹ nhàng đồng ý, không chậm trễ chút nào.

Chỉ là một chữ, khi nói ra lại cảm thấy nhẹ nhàng như vậy, quả thật cả người đều giống như muốn bay lên rồi.

Không sai, lần này, người cô muốn lựa chọn, là Quý Thiếu Kiệt.

Cô biết, ba, anh trai, đều đang nhìn mình.

Ánh mắt của bọn họ đốt người như vậy, nhưng mà, coi như là người thân chúc phúc thôi.

Cô vòng qua cái bàn, từng bước một đi về phía người đó.

Đi qua anh trai, đi qua ba, thân thể của cô một nửa là lửa, một nửa là băng, nhưng mà, khi cô đi qua bên cạnh bọn họ bộ phận băng càng ngày càng ít, bộ phận lửa càng ngày càng nhiều, bước chân càng ngày càng nhẹ, quả thật giống như một chú chim nhỏ đang trở về tổ.

Cho đến khi dừng lại trước mặt anh, anh cao như vậy, cô hơi ngước đầu nhìn anh, nhìn ngược bóng bản thân mình trong đôi con ngươi tinh tường màu xanh của anh.

Anh mỉm cười, khóe mắt có nếp nhăn nhợt nhạt, duỗi tay về phía cô, cô liền thả tay mình vào bàn tay to khô ráo ấm áp đó.

—— có lẽ anh vẫn khiến cô đoán không ra, có lẽ anh có những người phụ nữ khác, nhưng mà, bốn năm qua, anh vẫn cứ đứng ở đó, bất cứ lúc nào cô cần, anh vẫn luôn đứng ở nơi cô cần nhất.

Vẫn luôn là anh, không có người nào khác.

Thật ra thì, buổi sáng khi cô nhìn thấy tờ báo đó, thì đã có dự cảm, nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất sẽ nhìn thấy anh, chú già nhất định sẽ tới! Cô biết, chú già không thể nào để mặc cô bị tổn thương. Cho nên, cô mới không sợ hãi, cô mới giống như hoàn toàn không đếm xỉa đến, bởi vì cô biết, vẫn luôn có một người đứng yên một chỗ là tốt rồi, bất kể sấm sét vang dội, cô đều sẽ yên ổn.

Quả nhiên, chú già đã tới.

Cô vẫn luôn đặc biệt thiếu cảm giác an toàn, có một nút thắt rất nhỏ. Cô Nhi Viện lạnh lẽo, mẹ nuôi đáng sợ, tuổi thơ cô đơn và Thiếu Nữ Thời Đại, tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng cô, cô không dễ dàng tiếp nhận người khác, cô sợ người xa lạ, sợ tình cảm xa lạ, cô vẫn cho là cánh cửa đó trong lòng cô chỉ có thể rộng mở với anh trai, bởi vì đối với cô mà nói, các anh chính là nguồn gốc an toàn duy nhất.

Trải qua tình huống trong quán ăn Muslim ngày hôm qua, cô biết, thì ra là, có một người, vẫn đứng ở ngoài cửa lòng cô, chỉ cần cô nguyện ý, là có thể nghênh đón anh, cùng anh mang tới phong cảnh tuyệt vời vô tận.

Anh nói với cô, em có nghĩ tới hay không, thật ra thì em chỉ là lệ thuộc vào bọn họ, có lẽ, cùng chung sống với bọn họ bằng phương thức tình yêu thân mật, em sẽ cảm thấy, còn có cảm giác an toàn. . . . . .

Anh nói với cô, tình thân và tình yêu khác biệt nhau. . . . . .

Đúng vậy, những thứ này, không phải là cô chưa từng nghĩ tới. Cô cũng không phải ngốc, cũng không phải chậm lụt, ngược lại, cô nghĩ đến quá nhiều quá sâu, cô chỉ là quá mức nhạy cảm, trải qua tình cảm mấy chục năm, những tháng ngày trong bóng tối cô đơn sợ hãi, cô chỉ d'đ'l'q;d có bọn họ, làm sao có thể nói buông liền buông xuống được Cô sợ thay đổi biết bao nhiêu. Càng thêm sợ, tình cảm đã từng nồng nhiệt như vậy lại thay đổi, cô nên đối mặt như thế nào với khoảng thời gian đã từng thân mật khăng khít?

Nhưng mà, giờ khắc này, một tay cô được chú già nắm chặt trong tay, dựa vào anh gần như vậy, bị hương vị quen thuộc dễ ngửi trên người anh bao quanh, cô cảm thấy, nên để xuống thì để xuống, nên rộng mở mở rộng ra, thì ra là tất cả đều không khó khăn như trong tưởng tượng.

Nghĩ như vậy, cô thế nhưng nhịn không được mà lộ ra nụ cười, lôi kéo tay chú già, nhẹ nhàng lắc lắc, như đứa bé về muộn làm nũng trước mặt người lớn.

Một tay còn lại, vô thức siết chặt con hạc giấy, con hạc giấy này, bị máu bắn tung toé lên một giọt, giống như một vết thương đỏ đỏ. Ngón tay của Chung Tĩnh Ngôn vừa vặn đặt trên điểm nho nhỏ này.

Đó là một vết thương xinh đẹp.

"Lạc Lạc, lại đây với ba, con đừng bị cậu ta. . . . . ." Một chữ "Lừa" đã đến khóe miệng, Chung Bang Lập đành nuốt vào, cuối cùng, ông vẫn là cố kỵ nhà họ Quý. "Cậu ta không phải là chồng của con. Nếu như có người uy hiếp con, con hoàn toàn không cần phải quan tâm, có ba ở đây, ai cũng không thể tổn thương ba đứa con." Giọng nói của ông khàn khàn nặng nề, nhưng mà đối với Chung Tĩnh Ngôn là quan tâm không cần nghi ngờ.

Ba, đúng là vẫn còn một người ba thương cô.

Nhìn người đàn ông trong trí nhớ mãi mãi cường đại như một bầu trời, cô lộ ra nụ cười khẳng định với ba nuôi, "Ba, không có ai tạo áp lực cho con, con thật sự yêu chú ấy, mới muốn ở cùng chú ấy."

Khi tầm mắt chạm vào ánh mắt đau đớn của các anh, trong nháy mắt cô chán nản, nhưng mà chợt cô mỉm cười với các anh, "Anh, ở cùng với chú ấy, em . . . . . Rất vui vẻ. Không có ai ép em."

Cô đã tìm được vùng trời chân chính thuộc về mình.

"Em sẽ sống thật tốt, ngày mai em trở về Anh, các anh phải tới tiễn em. Không có một phiền phức lớn là em, các anh nhất định có thể xử lý tốt mọi chuyện."

"Ai dám miễn cưỡng con gái của tôi?" Một giọng nam trung niên trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Mọi người cùng nhau nhìn lại, Lôi Trí Viễn và hai người áo đen phía sau từ từ đi vào đại sảnh.

Người áo đen để tấm thảm lông màu trắng lên ghế dài cà phê, Lôi Trí Viễn ưu nhã ngồi xuống, hơi cúi người với Chung Bang Lập, chào hỏi, dĩ nhiên là có hẹn với ông ở đây nên mới tới.

Con gái của ông? Là chỉ. . . . . . Chung Tĩnh Ngôn?

Tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngẩn.

Chỉ là, có tâm tình của hai người nào đó, cũng đã gấp đến không thể đợi được rồi, ngay cả một giây cũng không thể đợi.

Không thèm quan tâm là con gái của ai hay em gái của người nào, điều bọn họ muốn, chỉ có lẫn nhau.

"Ba, anh, em đi trước. Con sẽ điện thoại cho mọi người." Bị ông chú già lôi kéo ra ngoài, Chung Tĩnh Ngôn chỉ kịp vừa đi vừa bỏ lại những lời này.

"Lạc Lạc. . . . . ." Lôi Trí Viễn đứng lên.

Nhưng mà, cửa phòng cà phê cửa chỉ vang lên tiếng “Cạch”, ai có thể nghe tiếng kêu của ông?

Bên ngoài, chẳng biết tuyết đã rơi từ lúc nào, một tầng thật mỏng đã bao phủ trên mặt đường.

Bầu trời lạnh lẽo, không có gió, chỉ có những bông tuyết nhỏ đang nhào vào hai người đang vui mừng, trên người, trên mặt, hơi lạnh, nhưng lại thoải mái một cách lạ kì.

Có người nói, tình yêu là chuyện rất xa xỉ, nhưng mà, tình yêu cũng là một chuyện rất đơn giản. Vứt bỏ tất cả, chỉ là yêu, chỉ là thích, chỉ là khát vọng ôm lấy người đó thật chặt, ngay cả khi vui mừng hay đau đớn.

"Vợ à, dáng vẻ khi em đi về phía anh thật sự là rất đẹp." Vừa mới ra cửa, ông chú già đã cười đến vô cùng xấu xa, giống như đã sớm xuyên thủng qua thời gian dài giãy dụa và yếu ớt của Chung Tĩnh Ngôn.

"Chú không sợ tôi sẽ từ chối chú lần nữa sao?"

"Sợ chứ!" Chú già thành thật nói, mím môi như trẻ con, "Chỉ là, em từ chối một trăm lần, anh sẽ cầu xin em một trăm lẻ một lần. Cho đến khi em chịu đi theo anh mới thôi. Dù sao cái anh có chính là thời gian và kiên nhẫn."

Setven và tài xế đang đứng chờ bên kia đường, hai người bọn họ đứng giữa ngã tư đường trống trải, bốn bề đều là gió lạnh, không khí thở ra đều là màu trắng. Nhưng mà, Quý Thiếu Kiệt dùng áo khoác ngoài bọc cả người cô lại, cô đã thấy ấm áp.

Đứng ở trên đường, bọn họ không coi ai ra gì mà hôn tiếp.

Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe, đều thấy thú vị mà đi vòng qua.

Setven và tài xế quay mặt đi. "Có thuốc lá không? Hôm nay, thật con mẹ nó lạnh muốn chết. Rốt cuộc ông chủ còn phải hôn đến lúc nào?"

"Ai biết? Chỉ mong khi bọn họ tách ra, hai người chúng ta đừng đông lạnh thành que kem."

". . . . . . Rốt cuộc còn phải hôn bao lâu? Cũng đã hơn mười phút rồi. . . . . ."

Chỉ có hai người đang giằng co trên đường mới biết rõ bọn họ đang làm gì.

"Anh đói bụng, muốn ăn bánh bao."

"Em cũng muốn ăn, còn muốn ăn thịt viên nữa."

"Đưa anh nhìn một chút, bánh bao chín chưa. . . . . ."

"Này, chú, chú đang sờ ở đâu vậy . . . . . .?"

"Hai cái ở trên mềm mềm, ừ, chín rồi, còn có hai hạt đậu đỏ nữa ."

". . . . . ."

"Cái phía dưới này. . . . . . Đã chín đến độ nứt ra rồi. . . . . ."

Về nhà, ăn bánh bao thôi. . . . . .