Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 47: Sau khi tắm




Biệt thự ngay lưng chừng núi, ngói màu đỏ lưu ly dưới ánh mặt trời tản mát ra ánh sáng dịu nhẹ. Tiếu Vũ Trạch dừng xe bên ngoài biệt thự, dắt tay Tích Tuyết bước vào trong.

“Thiếu gia, người đã về!!” Một người quản gia độ tuổi trung niên tiến lên tiếp đón.

“Ừ, gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của tôi tới đây” Tiếu Vũ Trạch để Lạc Tích Tuyết ngồi vào ghế sofa, lại sờ sờ cái trán của cô, ngay sau đó âm thanh ôn tồn phân phó.

“Vâng” Quản gia cung kính gật đầu, lập tức xoay người đi gọi điện thoại. Lạc Tích Tuyết đứng dậy gọi hắn lại:”Bác Chu, không cần phiền vậy đâu bác , con không sao”

“Thiếu gia, chuyện này…” Quản gia khó xử nhìn về phía Tiếu Vũ Trạch, thiếu gia đã ra lệnh thì hắn không thể nào cãi lời nhưng hắn cũng biết Lạc tiểu thư luôn có sức ảnh hưởng đến thiếu gia.

“Tích Tuyết, nghe lời anh đi”Thanh âm Tiếu Vũ Trạch dịu dàng, hắn ôm eo cô thấp giọng dỗ dành như đang dỗ một đứa trẻ ương bướng.

“Không mà, anh Vũ Trạch, người ta không muốn bác sĩ chần đoán gì đâu” Lạc Tích Tuyết ôm cổ của hắn, cong đôi môi đỏ mọng lên hướng hắn làm nũng:”Anh Vũ Trạch, em không sao thật mà, em muốn đi tắm, tắm xong em đi ngủ một lát, dậy sẽ khỏe hơn thôi.”

Tiếu Vũ Trạch nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nhu tình khó tả, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi của cô, cưng chìu nói:”Được rồi, anh nghe em”.

Lạc Tích Tuyết cảm kích hôn trả lại trên gò má hắn, liền đi theo quản gia lên lầu hai. Căn phòng trên lầu hai kia là phòng chuyên dụng của cô, là anh Vũ Trạch cố ý để dành riêng cho cô. Mỗi lần cô tới đây Tiếu Vũ Trạch sẽ bảo bọn người làm trong nhà dọn dẹp lại phòng cho cô ở.

Đó là chứng tỏ địa vị của cô tại Tiếu gia cũng là chứng minh vị trí của cô trong lòng Tiếu Vũ Trạch, cô là thiếu phu nhân tương lai của Tiếu gia đó là chuyện sớm muộn.

“Lạc tiểu thư, tôi đã chuẩn bị nước tắm xong cả rồi”. Một người làm nữ từ phòng tắm đi ra, cung kính nói với cô một tiếng, liền đi ra cửa.

Lạc Tích Tuyết ôm áo tắm đi vào phòng. Thoát quần áo ra ngoài, cô đem sữa tắm hương thơm dịu nhẹ thoa trên người, loại sữa tắm này là do anh Vũ Trạch cho trồng các loại hoa tươi rồi tự mình điều chế thành sữa tắm cho cô, hắn nói mùi hương này tự nhiên thanh nhã nên rất hợp với cơ thể của cô.

Lạc Tích Tuyết cũng rất thích mùi hương này, bởi vì đây là do bạn trai tự chế ra nên nó rất có ý nghĩa đối với cô.

Cô tỉ mỉ dùng sữa tắm thoa khắp thân thể, đem cơ thể cô toàn thân rửa sạch một lần, cho đến khi trên người cô chỉ còn mùi hương dịu nhẹ này, là mùi hương mà cô thích mà anh Vũ Trạch cũng thích.

Sau khi tắm xong, Lạc Tích Tuyết chỉ khoác một chiếc khăn tắm, từ trong phòng tắm đi ra. Trong phòng một mảnh tăm tối, chỉ cách đó không xa bên sofa có một cái đèn sáng nhàn nhạt. Cô giật mình, rõ ràng lúc cô vào phòng tắm là đèn lớn đã được mở.

Lạc Tích Tuyết vươn tay muốn chạm vào công tắc đèn nhưng lúc này một bóng đen cao lớn đột ngột xuất hiện, tiến đến gần cô. Một đôi tay cường tráng có lực đưa tới quấn chặt vòng eo của cô, ôm thân thể thơm ngát của cô do vừa mới tắm xong vào trong ngực.

Lạc Tích Tuyết bị hành động bát ngờ của người đàn ông làm cho giật mình, cô có chút kinh hoảng muốn giãy dụa, nhưng người đàn ông có lẽ đoán được động tác kế tiếp của cô nên hắn vững vàng chế trụ hai tay cùng hai chân của cô, dùng lực vừa dủ để không làm cô bị thương đồng thời cũng làm cho cô không thể nhúc nhích được.