Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Quyển 2 - Chương 45: Tô Phi nhận sai




Edit: Subo

Trong nội thất yên huân bay lượn lờ, ngọc châu nhẹ nhàng va chạm tạo ra tiếng vang nghe rất xuôi tai, tiếng tỳ bà thanh thúy giống như hạt châu lạc bàn, ngay đoạn cao trào thì đột nhiên im bặt.

Ngưng mắt nhìn một thân ảnh lặng lẽ đứng chỗ bình phong màu đỏ, Ánh phi gác trong tay nhạc cụ lại một chỗ, cuối cùng là đứng lên.

Toàn Cơ tiến lên hành lễ, Ánh phi vội vàng đỡ nàng một phen, lòng bàn tay phủ lên tay nàng, ngân nga cười: “Bổn cung quả nhiên là không nhìn lầm rồi ngươi.”

Cuối cùng nàng không cùng Tấn Huyền

Vương rời đi, đã đáp ứng lời hứa hẹn của mình.

Toàn Cơ cúi đầu, chỉ nói: " Để cho Chước nhi đi, đương nhiên so với nô tỳ đi thì tốt hơn. Ở bên người Thất Vương gia làm trắc phi, cũng coi như nô tỳ làm tỷ tỷ, không khiến nàng thất vọng.”

Lời này của nàng, khiến cho Ánh phi có chút chua xót, trong cung, khó thấy nhất còn không phải là tỷ muội tình sao? Kéo nàng cùng nhau ngồi xuống, một khắc kia, rốt cuộc trong lòng Ánh Phi sinh ra chút ganh tỵ.

Ngược lại, lại nghĩ tới nữ tử Tuệ Ngọc cung kia.

Không khỏi mở miệng hỏi: “Chuyện phía tây, chính là thật sự?” Giờ phút này, nàng cũng chưa từng kêu người đi tìm hiểu, chỉ là sau khi thánh chỉ kia ban ra đã truyền đi khắp toàn bộ hậu cung, tin tức loan truyền khắp nơi.

Thấy Toàn Cơ gật đầu, Ánh Phi bỗng nhiên nhợt nhạt cười, nàng ta rốt cuộc cũng không tranh lại nàng. Chỉ là, nàng lại nhớ tới hành động đêm đó của nàng ta ở Hành Đài, Ánh phi bất giác nổi lên nghi hoặc.

…………

Bầu trời xanh trong, đám mây tan đi, mặt trời chói chang theo đó lộ ra.

Nữ tử vận sam y mỏng manh quỳ trước điện đã bị mồ hôi làm sũng nước, nàng vẫn quỳ như cũ, mồ hôi từ trên lông mi rơi xuống, ngay lập tức khiến tầm nhìn mơ hồ. Tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, cửa điện màu đỏ trước mặt nặng nề mở ra, người đi ra chính là Đồng Dần: “Nương nương, mời vào trong.”

Đôi mắt Tô phi khẽ động, Lam nhi tiến lên đỡ nàng đứng dậy, nàng lại hất tay đẩy tay nàng ta ra, cố gắng đứng dậy, chậm rãi đi vào. Mồ hôi ngưng tụ trên mặt, từ trên trán nàng chảy xuống hàm dưới rồi tạo thành những giọt nhỏ xuống dưới, dưới chân là tấm thảm Bàn Long, bước chân dẫm lên, không hề tạo ra tiếng vang đều nào.

Thanh âm nữ tử nhỏ yếu vòng qua bình phong lại gần, hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, chẳng qua mới một ngày không thấy, thần thái đêm đó trên mặt nàng sớm đã biến mất, chỉ còn lại dáng vẻ tiều tụy.

Lời còn chưa nói, nước mắt đã rơi.

Nàng lảo đảo ngã xuống mặt đất, trong thanh âm mang theo run rẩy: “Thần thiếp biết sai rồi.”

Vẫn như cũ, chỉ một câu như thế.

Hắn không nói, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

Nàng nghẹn ngào khóc nức nở, đôi vai run rẩy, nói khẽ: “Từ khi thần thiếp vào cung tới nay, trong mắt trong lòng cũng chỉ có Hoàng thượng. Mấy năm nay, thần thiếp không tranh, ngài thật sự nghĩ thần thiếp hào phóng sao? Thần thiếp chỉ là sợ bị Hoàng thượng chán ghét, sợ Hoàng Thượng ngày nào đó liền không thích thần thiếp. Tiệc tối hôm ấy, các Vương gia đều ở  phía dưới, nếu Hoàng Thượng phạt Thất Vương gia, thần thiếp chỉ lo lắng trong lòng bọn họ có ý nghĩ khác với Hoàng Thượng, vậy nên… Vậy nên mới nhiều lời một câu. Ai ngờ, Hoàng Thượng lại không vui. Hiện giờ thần thiếp suy nghĩ cẩn thận, nếu ngài không thích, thần thiếp sẽ không làm, ngài muốn như thế nào đều tốt.”

Hoàng đế vẫn ngồi không nói lời nào, trong đáy mắt vừa rồi còn chút tức giận, hiện tại lặng yên biến mất không còn dấu vết, giờ phút này lại xem, thế nhưng như là bình tĩnh được hoàn toàn nghe không được nàng lời nói.

Trong lòng Tô phi hoảng hốt, quỳ tiến lên, cầm tay hắn, lại cấp bách mà nói một lần.

Hắn mới đầu chỉ nghe nàng nói “Không tranh” “các Vương gia”… Nghe linh tinh, làm cho tư duy đầu óc vẫn còn ở cảnh tượng hỗn loạn bất kham mới vừa rồi khi có Toàn Cơ. Bỗng nhiên nghe được Tô phi đề cập “Tấn Huyền vương”, con ngươi hắn phút chốc căng thẳng, dùng sức bóp chặt tay Tô phi.

Tô phi ăn đau đến nhíu mày, bây giờ thật ra lại không sợ, ngửa khuôn mặt nhỏ nói: “Hoàng Thượng nếu không tin thần thiếp, thần thiếp chỉ còn lấy cái chết để tạ tội!”

Dung nhan nữ tử tái nhợt gần trong gang tấc, là gương mặt quen thuộc như vậy.

Người kia đã từng có, hiện giờ lại không khả năng xuất hiện ở trong sinh mệnh hắn, hắn biết người trước mặt này không phải nàng.

Chần chờ chút, cuối cùng ôm chặt nàng, tảng đá trong lòng Tô phi khoảnh khắc này như rơi xuống, nằm ở trong lòng ngực hắn nghẹn ngào: “Thần thiếp có thể không cần chấp chưởng lục cung kim ấn Hoàng hậu, có thể không cần phong hào, chỉ cầu Hoàng Thượng đừng không để ý tới thần thiếp.”

“Đồng nhi.” Hoàng đế trầm thấp bật thốt, một tay bế nữ tử trong lòng ngực lên, cẩn thận đặt trên long sàng, mới cúi xuống nhìn thân thể, thân mình Tô Phi đơn bạc đột nhiên run lên, cúi xuống ho liên tục. Nhìn lại, trên long sàng đều loang lổ máu đỏ tươi.

Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, quay đầu lại liền kêu: “Đồng Dần, truyền thái y!”

..........

Lời nói ngoài lề của tác giả: Có người đọc nói không biết ta đang viết khó hiểu, kỳ thật ta muốn nói, ngươi tiếp tục đọc tiếp sẽ biết. Hảo đi, ta không giải thích, ha hả. Nhưng thật sự, chuyện xuất sắc tất cả ở sau này.