Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 21: Sự phá




“Doanh doanh trúng độc?” sắc mặt Đông Phương nặng nề, lập tức ngồi dậy khỏi giường, “Xảy ra chuyện gì? Lăn tới đây nói chuyện!”

Ta ngồi xuống theo, mặc quần áo tử tế cho y, cột dây áo choàng, lại mò lấy một cái ấm lô cầm tay, chậm rãi bỏ than đang cháy đỏ bừng vào bên trong.

Đầu lĩnh Dạ Kiêu vội vội vàng vàng tiến vào, quỳ sát ngoài bình phong sơn thủy, trả lời: “Bẩm giáo chủ, mới vừa rồi thị nữ trong viện Thánh cô báo lại, Thánh cô trúng kịch độc khó hiểu, lúc có người phát hiện thì đã hôn mê bất tỉnh, hai chân… Toàn… Toàn bộ hỏng hết…”

“Cái gì?” sắc mặt Đông Phương trầm xuống, “Nàng trúng độc gì?”

Thân mình đầu lĩnh co rúm lại một chút, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi: “Hồi… Hồi giáo chủ, trúng độc là hóa cốt thủy Mạt trưởng lão nghiên cứu chế tạo khi còn sống…”

“Độc của Mạt trưởng lão?” sắc mặt Đông Phương đại biến, đi nhanh ra ngoài, “Mau phái người triệu Bình Nhất Chỉ về Hắc Mộc Nhai!”

Đầu lĩnh cuống quít đáp lời: “Vâng, đã kinh cầm mộc lệnh của Thánh cô đi mời, nhưng hành tung của Bình Nhất Chỉ bất định, sợ không kịp chạy về, độc tính của hóa cốt thủy bá đạo, độc phát cực nhanh, lúc này mới không lâu, chân Thánh cô đã… Đã giữ không được… Giáo chủ…”

Đông Phương dừng bước lại, giọng nói lạnh lùng: “Tìm người dùng đao tốt, chém chân của nàng.”

Đầu lĩnh sợ tới mức chân mềm nhũn, cho là mình nghe lầm: “Giáo… Giáo chủ… Kia… Đó là Thánh cô a…”

Đông Phương lạnh lùng nói: “Còn chần chờ nữa thì không chỉ có hai cái đùi thôi đâu, nhanh đi!”

“Vâng!”

Vài thân ảnh chợt lóe, biến mất trong bóng đêm. Ta đây mới ôm ấm lô đi ra, bỏ nó vào trong tay Đông Phương, nhẹ giọng nói: “Giáo chủ, Thánh cô là cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì.”

Đông Phương quay đầu lại liếc ta một cái, dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, ánh mắt của y rất sâu, làm người nhìn không thấu.

Trái tim của ta hơi hơi co rút nhanh một chút.

Y nói: “Dương Liên Đình, ngươi không kinh hoảng một chút nào.”

Ta bình tĩnh mà nhìn thẳng y: “Trừ giáo chủ ra, sinh tử của người bên ngoài tiểu nhân đều không để trong lòng.”

“Phải không, ” giọng của y nghe không ra hỉ giận, “Vậy sinh tử của chính ngươi thì sao?”

“Nếu vì giáo chủ, chết cũng không sợ.”

Ta thực thản nhiên, bởi vì đây là lời nói thật.

Y trầm mặc, có lẽ không nắm chắc lời ta nói có mấy phần thiệt giả, không nói được một lời mà nhìn ta chăm chú trong chốc lát, sau đó y nói: “Ngươi đi theo ta tới chỗ Thánh cô nhìn một cái.”

“Vâng.” Ta rũ xuống mắt, che dấu cảm xúc dưới đáy mắt.



Xa xa có thể nhìn thấy trong sân của Nhậm Doanh Doanh đèn đuốc sáng trưng, một vòng người vây quanh. Ta đi theo Đông Phương lại gần liền có người mắt sắc phát hiện, vội vàng cao giọng nói: “Giáo chủ đến! Giáo chủ đến!”

Thượng Quan Vân lập tức đẩy đám người ra, đi đến trước mặt Đông Phương, chắp tay: “Giáo chủ.”

Tang Tam Nương và Đồng Bách Hùng trước đó đều bị Đông Phương phái đi ra ngoài điều tra chuyện phái Tung Sơn, nhiều năm hay Hướng Vấn Thiên ở bên ngoài tìm kiếm tung tích của Nhậm Ngã Hành cũng không ở trên Hắc Mộc Nhai, vì thế người chịu trách nhiệm hôm nay trở thành Bạch Hổ đường trưởng lão Thượng Quan Vân.

Đông Phương lạnh lùng gật gật đầu, vén rèm lên, thẳng đi vào khuê phòng của Nhậm Doanh Doanh.

Ta đi sau một bước, cũng vào theo.

Phòng trong đã đốt hết toàn bộ đèn nhưng mùi máu cùng mùi hôi đập vào mặt vẫn làm người ta sợ. Nhậm Doanh Doanh nằm ở trên giường, không có đắp chăn, khuôn mặt đã từng kiều diễm của nàng giờ trắng bệch tới thảm đạm, hô hấp rất nhỏ. Quần áo trên người nàng đều cởi bỏ, thân thể trần trụi không có bất luận mỹ cảm gì, bởi vì bộ phận từ đùi của nàng trở xuống đều không có, ta thoáng nhìn thứ huyết nhục mơ hồ bên cạnh giường, nghĩ đó có lẽ là chân của nàng.

Phương Kỳ làm thầy thuốc duy nhất trên Hắc Mộc Nhai đang đầu đầy mồ hôi thi châm cho nàng.

“Như thế nào?” Đông Phương nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, ngữ khí của y nghe ra thực bình tĩnh, nhưng ta phát hiện tay y nắm chặt lại thành nắm tay, dấu trong tay áo.

“Độc phát quá nhanh, đã vào huyết mạch, ” Phương Kỳ thảm đạm lắc đầu, “Ta đã mời Thượng Quan Đường chủ bức độc cho Thánh cô, mặc dù bảo vệ tánh mạng, nhưng lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, ngày sau sợ là sẽ ốm đau liên miên, cũng không thể luyện võ nữa.”

Đông Phương lại hướng ánh mắt về phía Nhậm Doanh Doanh đang hôn mê, trong mắt hình như có tiếc hận.

Ta buông đầu xuống, không nói được một lời, nhưng trong lòng lại nhẹ bẫng.

Vốn định giết nàng, nhưng kết quả như thế cũng không phải không tốt, dù sao còn sống mới biết được đau mới biết được khổ, cả ngày lẫn đêm cảm nhận được như thế nào là tuyệt vọng, như thế nào là dày vò, như thế nào là thống khổ, sống không bằng chết.

“Trước khi Bình Nhất Chỉ trở về, Thánh cô liền giao cho ngươi, ” Đông Phương lưu lại những lời này cho Phương Kỳ, xoay người phân phó Thượng Quan Vân, “Người trong viện Thánh cô ở nơi nào? Lúc đó xảy ra chuyện gì, ai ở bên trong hầu hạ? Mang tất cả ra đây!”

Ta vội vàng đi theo Đông Phương ra ngoài, lúc bước qua cánh cửa, ta lại quay đầu nhìn một lần cuối cùng, thầm nghĩ, Nhậm Doanh Doanh, ngươi từng chém đứt hai chân của ta, băm ngón tay của ta, kiếp này ta trả lại đủ cho ngươi.

“Thuộc hạ đã hỏi hết tôi tớ trong viện Thánh cô, ” Thượng Quan Vân ra lệnh cho vài thị vệ đi đến phòng chứa củi mang tỳ nữ bên người Nhậm Doanh Doanh tới đây, lại nói, “Những tôi tớ đó đều nói không biết, trước khi xảy ra chuyện Thánh cô đang ở trong phòng nghỉ ngơi, bên người cũng không có ai, là một tỳ nữ bên người nàng thấy trong phòng không có động tĩnh thật lâu liền muốn đi hỏi Thánh cô có muốn dùng đồ ăn khuya hay không, nhưng mới vừa đi tới cửa phòng đã ngửi thấy… mùi máu cùng mùi hư thối… Tỳ nữ kinh hách đẩy cửa đi vào, Thánh cô đã…”

Đông Phương càng nghe mày càng nhăn chặt: “Vì sao thánh cô nghỉ ngơi sớm như vậy?”

Thượng Quan Vân trả lời: “Nghe nói Thánh cô cảm thấy tinh thần không tốt, cho rằng bị nhiễm phong hàn, bởi vậy dùng xong bữa tối liền nằm trên giường nghỉ ngơi.”

“Thì ra là khi đó…” trong mắt Đông Phương xẹt qua một tia hiểu rõ. Ta biết Đông Phương nhất định suy nghĩ cẩn thận. Trước khi hóa cốt thủy phát tác sẽ làm tê liệt tứ chi, thân thể vô lực, chờ độc từ miệng vết thương tiến vào máu, người liền hôn mê, mà lúc này, xương thịt miệng vết thương cũng bắt đầu hư thối.

Sau khi tê liệt hẳn, người trúng độc cũng vì mất máu quá nhiều mà không tỉnh lại nữa.

Đông Phương trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Đã kiểm tra quần áo cùng đồ vật thánh cô chạm qua chưa?”

“Đã kiểm tra qua, dù là quần áo giầy của Thánh cô, hai thanh đoản kiếm, hay là người trong viện, mà ngay cả mỗi một tấc trong viện này thuộc hạ đều cho người phun dấm. Nhưng cũng không có bất luận dấu vết hạ độc gì.”

Ta giật giật mũi, quả nhiên có thể ngửi được mùi dấm thoang thoảng.

“Tìm như vậy thì không ra được, độc này chỉ cần không dính miệng vết thương thì sẽ giống như nước bình thường, có dùng dấm cũng kiểm nghiệm không ra, ngươi đi tìm chút gà vịt lại đây, cắt một vết trên người chúng nó rồi dùng đồ vật của Thánh cô thử, nếu đụng vào mà miệng vết thương bắt đầu hư thối, có thể từ đồ vật tìm ra người hạ độc, đương nhiên, cũng rất có thể người nọ bôi độc trên người mình, lại tiếp xúc với Thánh cô…” giọng Đông Phương chậm lại, có lẽ đang suy nghĩ cái gì, “Ngươi cũng mang người trong viện của Thánh cô đi thử hết đi, cẩn thận chút, đừng buông tha một ai.”

“Vâng, ” Thượng Quan Vân lập tức tìm vài thị vệ phân phó.

Ta nghe Đông Phương nói mà mồ hôi lạnh đầm đìa, bởi vì buổi trưa đúng là ta bôi hóa cốt thủy trên tay rồi càn rở nắm lấy tay Từ cô nương, tuy rằng nàng như con thỏ bị chấn kinh nhảy ra, nhưng một chút như vậy cũng đã đầy đủ.

Kiếp trước ta biết Từ cô nương này chuyên quản quần áo giầy dép trong viện của Thánh cô, nàng là người có cơ hội tiếp xúc đến quần áo của Nhậm Doanh Doanh nhất, cũng là kẻ ta đã sớm chọn để chết thay.

Dừng một chút, Đông Phương lại nói: “Người hạ độc này không đơn giản, hắn biết rõ tình huống của Hắc Mộc Nhai như lòng bàn tay, nếu không như thế, hắn không có khả năng có cơ hội lấy được độc của Mạt trưởng lão, Mạt trưởng lão rất trân bảo độc dược của mình, chưa bao giờ tặng ra ngoài, dù là bổn tọa cũng không biết ông ta giấu độc dược ở chỗ nào, mà người hạ độc này lại dễ dàng chiếm được.”

Sắc mặt Thượng Quan Vân cũng khẩn trương lên, do dự hỏi: “Có thể là có liên quan đến thích khách lúc trước hay không?”

Đông Phương không trả lời, trầm mặc một hồi lâu sau, y bỗng nhiên dời ánh mắt nhắm ngay ta.

Hô hấp của ta cứng lại, nhưng thực nhanh lại bình tĩnh.

Ta không sợ hãi, bởi vì trên thế giới này sẽ không có người thứ hai biết dưới viện của Mạt trưởng lão có mật thất. Kiếp trước, ta tiếp nhận chức vị Đại tổng quản đắc tội rất nhiều người, bởi vì nhìn trúng cơ quan thật mạnh trong sân Mạt trưởng lão, hàng rào sâm nghiêm nên nói Đông Phương cho ta ở sân đó.

Mạt trưởng lão xuất thân từ Đường môn, thiện về cơ quan độc dược, trong viện ông ta có trăm ngàn loại cơ quan bất đồng, thông với bảy mươi tám hướng khác nhau. Trước khi ta vào ở, Đông Phương lo lắng, tự mình làm bia ngắm, thay ta thử hết những cơ quan trí mạng trong đó một lần, có cái y tránh thoát, có cái ngay cả y cũng tránh không khỏi. Ở trong viện, mỗi một tấc mỗi một thước đều có máu của Đông Phương, y chính là như vậy, lấy huyết nhục của mình thay ta vẽ ra một sơ đồ cơ quan và mật thất phân bố.

Ta rất sợ chết, dùng ba tháng nhớ kỹ tấm bản đồ kia, từ nay về sau dù Đông Phương bị ta cầm tù trong hoa viên, những giáo chúng không quen nhìn ta cũng vẫn luôn không thể lấy được tính mạng của ta.

Ước chừng qua hai canh giờ, thị vệ bị Thượng Quan Vân phái đi trở lại, trên tay hắn nâng một cái khay, trên khay phóng mấy đôi giày cùng một đôi tất dính máu.

“Bẩm Thượng Quan Đường chủ cùng giáo chủ, trên tất hôm nay Thánh cô mang có hóa cốt thủy, mấy đôi giày này đều có vụn gỗ, theo một thị nữ trong đó thuật lại, chạng vạng Thánh cô từng vì giầy cộm mà trách đánh một tỳ nữ họ Từ, qua kiểm nghiệm, trên tay tỳ nữ kia cũng có thể làm miệng vết thương của gà vịt hư thối…”

Trái tim của ta nhấc lên.

“Vụn gỗ?” Đôi mắt Đông Phương nhìn ta nháy mắt sắc bén, “Còn có mấy đôi giầy…”

Ta cũng nhìn về phía y, không nói chuyện, chỉ cảm thấy máu trong thân thể mắt đông lại.

Đông Phương vẫn luôn nhìn ta, ánh mắt của y thật xa lạ, lạnh băng như dao, giống như muốn đâm thẳng vào trái tim của ta. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy ánh mắt y như thế, tâm của ta vốn có chút bối rối bỗng nhiên liền bình tĩnh lại.

Y nhìn ta thật lâu thật lâu, nắm tay cũng càng nắm càng chặt, Thượng Quan Vân bên cạnh kinh hô một tiếng: “Giáo chủ…” Ta đây mới phát hiện, khe hở nắm tay của y chảy ra máu, một giọt một giọt mà rơi xuống đất.

Qua thật lâu, Đông Phương bỗng nhiên nhắm mắt, trầm giọng nói: “Thượng Quan Vân, chuyện Thánh cô trúng độc bổn tọa muốn đích thân điều tra, ngươi trông giữ nghiêm ngặt mấy tỳ nữ kia, chuyện đêm nay không được truyền ra cho bất luận kẻ nào! Kẻ trái lệnh——” y ngừng lại một chút, nắm chặt tay đến khớp xương hơi hơi trở nên trắng bệch, ngữ khí lạnh băng: “Giết ngay tại chỗ!”

Thượng Quan Vân run rẩy: “Vâng!”

“Dương Liên Đình, ngươi lại đây.” Đông Phương liếc ta một cái, phất tay áo mà đi.

Ta đi theo y một đường, đi tới một nơi yên lặng không người, y bỗng nhiên ngừng lại, đưa lưng về phía ta, nói: “Dương Liên Đình, vì sao ngươi phải hại Doanh Doanh? Bình hóa cốt thủy kia ngươi lấy từ chỗ nào?”

Ta nói: “Giáo chủ, tiểu nhân không rõ…”

“Dương Liên Đình, ta lại cho ngươi một cơ hội, ” y ngắt lời ta, quay người lại, lạnh lùng nhìn ta, “Đừng vọng tưởng nói dối lừa gạt ta, ngươi biết ta nhìn thấy, ta chỉ không ngờ ngươi sẽ lớn mật như thế, ta vẫn luôn không thể tin được, nhưng mà, hiện giờ không phải do ta không tin!”

Ta trầm mặc, vì sao muốn giết Nhậm Doanh Doanh, bởi vì nàng giết ta và ngươi, lời này ta có thể nói sao?

“Dương Liên Đình, ngươi không có biện pháp lấy được bình dược kia, ” Đông Phương chậm rãi đến gần ta, nhìn ta, “Người sau lưng ngươi là ai? Ai sai sử ngươi làm?” Ta vẫn trầm mặc như cũ. Y thấy ta như vậy, lửa giận vốn đang có thể áp lực đột nhiên bùng nổ, y kéo cổ áo của ta, lạnh lùng nói, “Ta vốn tưởng rằng ngươi tiếp cận ta nhiều nhất chỉ ham danh lợi phú quý, không ngờ dã tâm của ngươi lại lớn như thế, diễn thật tốt a Dương Liên Đình, ngay cả bổn tọa cũng bị ngươi lừa xoay quanh!”

Ta lẳng lặng mà nhìn y, bỗng nhiên nói không ra lời, bỗng nhiên cái gì cũng không muốn nói.

Thì ra y nghĩ ta như vậy, ti bỉ xấu xí khó coi như thế.

Ta tính hết nhân tâm, lại quên mất tính tâm của y.

Trong mắt của y lộ vẻ thất vọng: “Dương Liên Đình, ngươi thật sự không có lời nào để nói?”

Ta trầm mặc nửa ngày, rồi chỉ cười khổ lắc đầu.

Y dường như sắp nổi trận lôi đình, đưa tay vung lên, tiếng ầm ầm vang lên, núi đá ở bên bị chưởng phong của y đánh trúng dập nát, y giận không kềm được mà trừng ta, lớn tiếng nói: “Mười hai vệ Dạ Kiêu ở chỗ nào!”

Vài bóng đen nháy mắt rớt xuống: “Có thuộc hạ!”

Y nhìn ta, nói từng câu từng chữ.

“Nhốt Dương Liên Đình vào địa lao, lúc nào nguyện ý mở miệng thì lúc đó thả hắn ra!”