Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 29: Dã ngoại 2




Chờ đến thành trấn kế tiếp, tiết trời lại thay đổi, âm trầm giống như hàm lệ, thực nhanh mưa liền rơi xuống, chúng ta tìm một khách sạn ở lại, Mộc Thống lĩnh mang theo tiểu hài tử đi ngủ, ta đương nhiên ở cùng một gian với Đông Phương.

Ta nhìn bóng dáng của tiểu hài tử, nói với Đông Phương: “Ngươi vẫn không nghĩ dạy võ công cho nó sao?”

Đông Phương trầm mặc một chút.

Ta bất đắc dĩ mà nhìn y, từ ngày đầu tiên tiểu hài tử đi theo chúng ta, ta liền nói ra tính toán của mình cho Đông Phương, ta hy vọng Đông Phương có thể thu đứa nhỏ này làm đệ tử, đương nhiên không phải cho nó học《 Quỳ Hoa bảo điển 》đồ bỏ kia, bên trong Nhật Nguyệt thần giáo còn có rất nhiều võ công tinh diệu, trước kia khi Đông Phương còn chưa luyện 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, võ công cũng đã không ai có thể chạm tới.

Ta hy vọng đứa nhỏ này sau khi lớn lên có thể cảm động và nhớ nhung tình cảm sư đồ với Đông Phương, ta muốn một người thừa kế trung tâm với Đông Phương chứ không giống Nhậm Doanh Doanh, trong lòng chỉ có thân ân, mà không có dưỡng ân. Đương nhiên, nếu ta là Nhậm Doanh Doanh, ta nghĩ ta cũng sẽ hận Đông Phương, nhưng ta không là nàng, cho nên ta vĩnh viễn không tha thứ cho nàng.

Ta cho rằng lần này Đông Phương sẽ cự tuyệt như trước, nhưng y trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi đi gọi nó vào, ta muốn nói chuyện một mình với nó.”

Ta mỉm cười: “Được, các ngươi nói.”

Chuyển qua phòng bên cạnh, cửa không đóng, Mộc Thống lĩnh đang dạy tiểu hài tử viết chữ, tiểu hài tử mới chút lớn, dùng năm ngón tay ngắn ngủn run rẩy nắm bút lông, một bút một bút viết cực kỳ nghiêm túc, ta đi tới nhìn thoáng qua, ừ, khó coi không khác gì chữ của ta. Tiểu hài tử thấy ta tiến vào liền ngừng tay, ngửa đầu xem ta.

“Ta nói, giáo chủ làm sư phụ của ngươi, dạy võ công cho ngươi, ngươi cảm thấy có tốt hay không?” Ta khom lưng xuống, nhìn thẳng nó.

Ánh mắt tiểu hài tử trong trẻo sáng ngời, nó nhìn ta trong chốc lát, nói: “Đây là ngươi tưởng muốn ta báo đáp ngươi sao?”

“… Có thể nói như vậy.”

“Được.” Nó không hề do dự mà đáp ứng.

Ta mang theo nó đi tìm Đông Phương, sau đó liền xuống lầu mượn phòng bếp của khách điếm động thủ làm vài món ăn Đông Phương thích. Lúc ta bưng đồ ăn đi qua dưới lầu, đang muốn bước lên cầu thang đi lên lầu thì lại vì thanh âm trên lầu mà chậm rãi dừng chân.

Khách điếm hương dã, phòng ốc đơn sơ, sàn gác là một tấm ván gỗ mỏng manh, xuất hành lâu như vậy, ta luyện công cũng coi như có một chút tiến bộ, nhĩ lực tăng trưởng, hiện giờ dù đứng ở dưới phòng của Đông Phương ta cũng đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng.

Ta theo bản năng điều chỉnh hô hấp.

“… Bổn tọa không có gì khác muốn hỏi ngươi, nếu muốn bổn tọa dạy võ công cho ngươi, bổn tọa chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện.” Đây là giọng nói thanh lãnh của Đông Phương.

“Ngày khác, nếu ngươi thật có thể đi lên vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, bổn tọa không cần ngươi làm chuyện gì khác, bổn tọa chỉ cần ngươi phát thệ, nếu có một ngày, bổn tọa không ở, Dương Liên Đình gặp nạn, cho dù phải dùng hết toàn lực tam vạn giáo của Nhật Nguyệt thần giáo cũng phải kiệt lực hộ hắn chu toàn!”

Tâm ta run lên, cái khay trong tay ta cũng run rẩy.

Trong phòng an tĩnh trong chốc lát, tiểu hài tử hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Người có sinh lão bệnh tử, người có võ công cao tới đâu cũng không thể ngoại lệ…” Đông Phương dừng một chút, giọng nói thấp một ít, “Ta lớn hơn hắn mười tuổi, rồi cũng sẽ có ngày đi trước hắn, hắn đi theo ta, khó tránh khỏi bị người trách móc, về sau ở trên giang hồ cũng khó được sống yên, ta sợ ta không ở, sẽ có người bắt nạt hắn.”

Tiểu hài tử không nói.

“Người như ta trên tay dính đầy huyết tinh, giết người không đếm được có bao nhiêu, mạng người trong mắt ta thực như rơm rác, ta chưa bao giờ vì ai chết mà bi thương tiếc hận, ”

Đông Phương thấp thấp nói, “Nhưng ta không muốn Dương Liên Đình chết, chỉ có mình hắn, dù thế nào ta cũng không muốn, cho nên ta muốn ngươi phát thệ, ngươi dám phát thệ sao?”

Ta không nghe được tiểu hài tử trả lời, ta nghĩ nó gật đầu, bởi vì sau đó Đông Phương lại nói: “Được, đây là hai bản nội công tâm pháp thượng thừa, nơi này còn có một quyển kiếm phổ một bộ quyền pháp, ngươi cầm lấy chính mình nghiên tập trước, sau này ta sẽ mệnh Mộc Thống lĩnh dạy ngươi kiến thức cơ bản, về sau võ công nhập môn cũng là hắn dạy ngươi.”

“Ngươi không dạy ta sao?”

Đông Phương thản nhiên nói: “Chờ đến ngày ngươi có thể chạm được đến vạt áo của ta rồi nói sau.”

Tiểu hài tử mở cửa đi rồi, ta vẫn còn đứng dưới thang lầu, thậm chí ta không biết mình đứng bao lâu, cho đến khi Đông Phương không thấy ta, đi xuống lầu tìm ta, khi đó đúng là chạng vạng.

Trời mưa phùn mông lung, hoàng hôn gió nổi lên, chuông gió treo ở dưới mái hiên khách điếm kêu đinh đang trong gió.

Đông Phương chậm rãi đi xuống thang lầu, đi đến bậc thang cuối cùng y nhìn thấy ta, dừng bước lại. Trên tay y mang theo một cái đèn lồng sắc hồng, ngọn đèn tỏa ra, hơi hơi chiếu sáng mặt của y.

“Ngươi ở trong này a.” Y nói, “Sao không trở lại?”



Ta đặt đồ ăn đã lạnh qua một bên, dường như là chạy đi qua ôm lấy y.

Đêm hôm đó ta vẫn luôn không ngủ, trong đầu ta tất cả đều là những lời Đông Phương nói, ta nghĩ đế bộ dáng của y khi nói những lời đó, trong lòng vừa chua xót lại sáp, nhìn Đông Phương ngủ nhịn không được hôn hôn trán của y.

Ta thức dậy rất sớm, lúc xuống giường khi Đông Phương hơi hơi mở mắt, ta hôn hôn lệ chí bên khóe mắt y, vuốt ve mặt của y, nhẹ giọng nói: “Ngươi ngủ tiếp, ta đi xuống múc nước, chờ ta chốc lát.”

Y chậm rãi nhắm mắt lại.

Đóng cửa lại, khách điếm thực nhỏ, dường như không có khách, lão bản không ở sau quầy, ta ngáp đi xuống bếp, vừa mới đi đến một nửa, ta bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.

Rất an tĩnh.

Trong lòng vừa cảnh giác thì đột nhiên cảm thấy có cái gì đó xẹt qua sau lưng, ta mãnh liệt quay đầu lại, chỉ cảm thấy hoa mắt, người đã bị điểm huyệt, không có cách nào nhúc nhích, không có cách nào ra tiếng.

Trong lòng ta kinh hãi đến cực điểm, thủ pháp thật nhanh!

Một bóng đen chợt hiện lên trước mặt của ta, sau đó chợt nghe một tiếng cười âm trắc, có cái gì đột nhiên chụp xuống, sau đó là một mảnh tối đen, còn không chờ ta kịp phản ứng lần thứ hai thì đã cảm thấy trời đất điên đảo, cả người liền bay lên không.

Ta bị nhét vào bao tải, trừ tiếng gió vù vù cùng tiếng dẫm lên ngói ốc thật nhanh, cái gì cũng nghe không thấy.

Sau đó bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh nhiều hơn một người.

Người khiêng ta thô ách hỏi: “Đắc thủ sao?”

“Chạy thoát một tiểu quỷ, không có gì đáng ngại.” người tới hồi đáp, “Mặt khác đều xử lí sạch sẽ.”

“Thực tốt, chỉ chờ Đông Phương Bất Bại chui đầu vô lưới!”