Cung Khuynh

Chương 116: Mâu thuẫn




“Hiện tại bản cung muốn xây một toà cung điện mới ở bên cạnh Phượng Tường điện, các ngươi mau chóng tìm người phụ trách mọi việc của công trình này.” Sau khi Dung Vũ Ca hồi cung vẫn ở tại Phượng Nghi cung, nhưng vì Phượng Nghi cung chứa đựng rất nhiều hồi ức mà Dung Vũ Ca không muốn nhớ lại, vì để tránh cho tức cảnh sinh tình nên Dung Vũ Ca quyết định xây thêm một toà cung điện mới gần tẩm cung Vệ Minh Khê.

“Kể từ khi Thái Hoàng Thái Hậu ở đó, Phượng Nghi cung đã trùng tu một lần, quy mô hoành tráng và vẫn còn rất mới, vì sao Thái Hậu không ở mà lại muốn tân trang cung điện lần nữa, dẫn đến tiêu hao quốc khố?” Đại thần lập tức dị nghị.

“Thứ nhất, Phượng Nghi cung từ trước là tẩm cung Hoàng Hậu, nay với thân phận của bản cung mà nói thì ở đó đã là không thoả đáng. Thứ hai, quốc khố sung túc, tu kiến một toà cung điện nho nhỏ cũng không tổn hại gì đến nền tảng quốc gia. Thứ ba, tân cung điện cách Phượng Tường điện gần nhất, tiện cho bản cung ngày đêm phụng dưỡng mẫu hậu làm tròn hiếu đạo, vương triều ta từ khi khai quốc chính là lấy đức hiếu trị thiên hạ, bản cung là Thái Hậu đương nhiên phải biết tự thân làm gương cho thiên hạ, các ngươi còn cảm thấy không thể sao?” Dung Vũ Ca hùng hồn đưa ra lý do chính đáng.

Văn võ bá quan vốn nghĩ rằng dù sao bây giờ cũng là nữ đế, nếu đã không thể có Hoàng Hậu thì Phượng Nghi cung tất nhiên cũng để không, nên dù cho là Thái Hậu hay Hoàng Hậu ở thì sao mà chẳng được. Điều bá quan buồn bực nhất chính là, bộ dáng Dung Thái Hậu hại nước hại dân không nói đến thì thôi, quan trọng nhất là mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ, bối cảnh hiển hách, cá tính lại bá đạo, ngày sau nếu âm thầm nuôi dưỡng nam sủng, người khác cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, nhưng giờ nàng lại muốn dời đến ở kề cận trước mặt Vệ Thái Hoàng Thái Hậu làm gì chứ? Để bá quan tin tưởng Dung Vũ Ca muốn tận hiếu thì đánh chết bọn họ cũng không tin, nhưng Dung Vũ Ca lấy chữ hiếu ra để nói, bọn họ cũng không thể phản bác, dù sao chữ hiếu là gốc để trị quốc.

Cao Mộ Ca nhíu mày, nếu để nàng ta ở gần Hoàng tổ mẫu, ngày sau sợ là muốn gặp Hoàng tổ mẫu đã khó lại càng thêm khó, Cao Mộ Ca nàng thực hối hận, hối hận vì sao lúc trước lại nói cho Hoàng tổ mẫu biết nàng ta đã trở lại, mà nàng ấy lúc nào cũng muốn độc chiếm Hoàng tổ mẫu, so với tiểu hài tử còn ấu trĩ hơn! Cao Mộ Ca càng nghĩ càng phẫn hận bất bình, gần nửa tháng nay mình muốn nói chuyện với hoàng tổ mẫu nhiều một chút cũng không được, lần nào cũng bị Dung Vũ Ca tìm cớ đuổi đi.

“Tuy rằng quốc khố sung túc, nhưng tu kiến cung điện dù sao cũng là chuyện hao tài tốn của, trẫm nghĩ Hoàng tổ mẫu cũng sẽ đồng ý quan điểm này của trẫm.” Tiểu hài tử mặc long bào dùng thanh âm non nớt của mình lớn tiếng nói. Từ khi Dung Vũ Ca nhiếp chính tới nay, tuy Cao Mộ Ca nghe nhiều nói ít nhưng mỗi lần lên tiếng đều là chấn động nhân tâm, làm cho chúng đại thần âm thầm thán phục. Tiểu hoàng đế này thật sự thiên tư thông minh, hơn nữa nàng còn dám trực tiếp phản bác ý kiến mẫu thân, thực là gan dạ sáng suốt hơn người.

Dung Vũ Ca nheo mắt lại, tiểu hài tử này da thật dày, dám khiêu khích lão nương sao, nhớ cho kỹ, mình tuyệt đối sẽ không nhân nhượng nàng!

“Hoàng Thượng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, Hoàng Thượng có biết hành vi của mình đã phạm vào tội bất hiếu chứ? Hoàng Thượng không biết tận hiếu, vậy bản cung lại càng phải lấy thân làm gương mới được.” Dung Vũ Ca nhướn mày, ngữ khí tràn ngập tức giận, văn võ bá quan nghe đều rõ.

Ngươi không hề nhận ta làm con, ta còn tận hiếu làm gì? Cao Mộ Ca rất muốn cãi lại Dung Vũ Ca, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ ngậm miệng lại, nếu không phải sợ cùng nàng tranh cãi ở đây sẽ khiến Hoàng tổ mẫu không vui thì mình sẽ không tha cho nàng.

Sách sử đời sau ghi lại, nữ đế không bao lâu đã có thể hiểu cái khổ của dân, phản đối mẫu thân Dung Thái Hậu tân tu cung điện, trở thành một giai thoại ngàn đời.

***

“Mộ Ca, ngày sau nếu mẫu hậu có nói gì không đúng trên triều thì sau khi hạ triều hãy thảo luận sau, không thể ở trước mặt quần thần mà phản bác nàng như vậy, làm vậy không tốt chút nào.” Vệ Minh Khê nghiêm túc nói với Cao Mộ Ca, cũng không phải nàng thiên vị Dung Vũ Ca, mà là Vệ Minh Khê từ trong cốt tuỷ vẫn bị lễ giáo ảnh hưởng sâu sắc.

Dung Vũ Ca ở một bên đắc ý nhìn Cao Mộ Ca, Chỉ nhi quả nhiên là thiên vị mình.

Vốn Vệ Minh Khê nói cái gì, Cao Mộ Ca cũng không để bụng, nhưng nhìn Dung Vũ Ca một bên dáng vẻ đắc ý, trong lòng nàng bỗng nhiên ngập tràn nóng giận và uỷ khuất.

“Ta đã nhân nhượng nàng lắm rồi, nàng muốn tu kiến cung điện cũng không nói với ta, không phải nên nói trước với ta một tiếng sao…” Cao Mộ Ca đề cao âm lượng, không phải Hoàng tổ mẫu đã nói một vị Hoàng đế tốt thì không nên vì ý thích bản thân mà hao tài tốn của sao?

“Nàng là mẫu thân của ngươi…”

“Nàng không hề nhận ta, ta cũng thế, người chỉ biết đứng về phía nàng thôi, từ khi nàng trở về, người không thương ta nữa, người chỉ thương nàng thôi, ta chán ghét nàng, rất chán ghét nàng!” Cao Mộ Ca nói xong liền đẩy Vệ Minh Khê ra, xoay người chạy ra ngoài.

Vệ Minh Khê nhìn Cao Mộ Ca chạy đi, trong lòng có cảm giác khó chịu khiến nàng nghẹn thở, chẳng lẽ nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mâu thuẫn giữa mẫu tử các nàng càng lúc càng lớn sao?

“Tiểu hài tử thối, tính tình thật nóng nảy.” Dung Vũ Ca nói thầm.

“Mộ Ca chỉ là một hài tử thôi, nó không nợ nàng, người nợ nàng là ta, ta không muốn hai người mỗi ngày đều như kẻ thù vậy. Dung Vũ Ca, nếu nàng không muốn thấy Mộ Ca, vậy chuyện triều chính ngày sau để ta quản.” Vệ Minh Khê thở dài nói, trên triều Vũ Ca quá mức hà khắc với Mộ Ca.

“Ta không có cách nào khống chế bản thân mình, nhưng được rồi, từ nay ta sẽ tận lực khắc chế.” Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng mất mát của Vệ Minh Khê, trong lòng cũng không chịu nổi, chỉ là nàng không có cách nào thản nhiên đối mặt với Cao Mộ Ca, nàng cũng không muốn có người ở giữa mình và Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê khẽ thở dài, khúc mắc này là do mình tạo thành, đã khảm sâu trong tâm tưởng của Dung Vũ Ca, nàng không thể vượt qua quá khứ, dù là ai cũng không có biện pháp nào.

***

“Ngoại tổ mẫu, ta chán ghét Dung Vũ Ca!” Cao Mộ Ca tức giận nói.

“Nàng là mẫu hậu ngươi, không nên gọi thẳng tên như vậy.” Vũ Dương xoa đầu Cao Mộ Ca, yêu chiều nói.

“Nào có mẫu hậu nào giống như nàng đâu, vì sao nàng lại không giống như những vị mẫu thân khác?” Cao Mộ Ca ngẩng đầu hỏi Vũ Dương.

“Cái này phải hỏi Hoàng tổ mẫu của ngươi, vì nàng nên mẫu thân ngươi mới không thích ngươi.” Vũ Dương vừa nói đã nói thẳng vào vấn đề, trong giọng còn chất chứa hàm ý khiêu khích. Thật ra trong lòng Vũ Dương vốn rất bất bình, nữ nhi đã hướng về phía Vệ Minh Khê thì chớ, ngay cả ngoại tôn nữ cũng hướng về phía nàng, không hiểu Vệ Minh Khê có cái gì tốt nữa.

“Ta chỉ biết Dung Vũ Ca rất ấu trĩ, nàng thích dính lấy Hoàng tổ mẫu, nhưng không muốn người khác cũng dính lấy Hoàng tổ mẫu giống nàng, nàng làm như mình là tiểu hài tử không bằng, ta mới chính là tiểu hài tử đây này!” Dung Vũ Ca không có quyền bám lấy Hoàng tổ mẫu, mình là tiểu hài tử mới có quyền đó, trong lòng Cao Mộ Ca khi dễ Dung Vũ Ca thậm tệ.

“Ừ.” Vũ Dương lấy giọng mũi trả lời, trong lòng lại càng bất mãn, mình thương yêu nha đầu kia nhiều năm như vậy, rốt cuộc đều bằng không. Việc Vũ Dương đồng ý làm cho tâm tình Cao Mộ Ca tốt hơn không ít, vẫn là ngoại tổ mẫu tốt.

“Vì sao Hoàng tổ mẫu chỉ thương nàng mà không thương ta? Nàng là ngoại tổ mẫu sinh, cũng không phải hoàng tổ mẫu sinh, ta là phụ hoàng sinh ra, phụ hoàng là do hoàng tổ mẫu sinh, hoàng tổ mẫu lẽ ra phải thương ta hơn mới đúng.” Cao Mộ Ca tiếp tục khó hiểu hỏi, tuy rằng nàng trưởng thành sớm hơn so với hài đồng bình thường nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một hài tử.

Vấn đề này lại càng khiến Vũ Dương đau lòng hơn, nuôi phải loại bạch nhãn lang thì còn có biện pháp nào đâu, cũng đành chịu, bất quá đối với tình cảm nghịch luân của các nàng, Vũ Dương thật muốn nhìn xem ngày sau Vệ Minh Khê sẽ đối mặt với hài tử này thế nào.

“Vậy ngươi lại càng phải đi hỏi hoàng tổ mẫu của ngươi, ngoại tổ mẫu cũng không biết phải nói thế nào.” Vũ Dương nhìn Cao Mộ Ca phức tạp nói.