Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 2 - Chương 19




Quyển 2 –

Đọc thơ vẫn còn than thở tiền đồ gian nan


Phi Tâm mở hộp, lấy đồ trong đó ra. Đây chỉ là những gia vị đặc sắc ở Hoài Nam tuy chỉ là những thứ linh tinh, nhưng là một nỗi nhớ nhung. Phi Tâm rưng rưng nước mắt, nhìn thấy bên cạnh còn một phong bì dày, bèn tháo ra xem, là một bức thư và một tập ngân phiếu.

Ngón tay cô khẽ run rẩy, lật tờ giấy mỏng đó: “Thần làTư Mã Mạc ở Hoài Nam, gửi Quý Phi: mùng 4 tháng 2, em trai – Khoan được ban thưởng của thánh thượng, ân trời chiếu rọi, sáng rực non nước, tạ ơn thánh ân, không dám chậm trễ nên phải khởi hành ngay. Thần xuất thân vi hàn, gia tộc thấp hèn, nhờ ân trời chiếu cố, tổ tông tích đức, nên kẻ cơ hàn được nâng đỡ, phụng tường cát thể, thần rất cảm kích, sẽ luôn tận trung, giữ trị an địa phương, quản gia phong nghiêm ngặt để không phụ thánh ân, không làm nhục tổ tiên, lòng cảm kích khó thốt ra lời. Quý Phi giữ gìn phụng thể, phước lộc an khang, nên chuyên tâm thừa phụng thánh thượng. Mọi việc trong nhà vẫn tốt, xin đừng âu lo. Thần còn một chuyện cả gan bẩm báo, con trai thứ 4 của em thần đã nạp vào nhà chính, từ bỏ thân phận con buôn, tiến thân vào sĩ. Năm ngoái tham gia tỷ võ Hoài An, may mắn lọt vào vòng trong. Kinh thành rộng lớn, chốn ngọa hổ tàng long, không biết nên nhờ cậy vào ai, không có tiến cử khó lòng tiến bước. Mong Quý Phi chỉ điểm, thần cùng em trai mong chờ tin tốt…. ” Đọc thư như được gặp mặt, hệt như gặp gỡ thân nhân, tuy chỉ vài câu qua loa, nhưng lòng cô vẫn xao xuyến.

Trong nhà Lạc Chính, phụ thân là trưởng, trước khi làm quan vẫn luôn tiếp quản buôn bán trà trang ở các tỉnh. Nhị thúc Lạc Chính Tân chủ yếu quản lý vườn trà. Tam thúc – Lạc Chính Khoan thì quản lý lộ trình và vận chuyển. Sau khi phụ thân làm quan, công việc buôn bán trong trà trang đều chuyển sang cho tam thúc, tam thúc bận rộn đến độ chân không tiếp đất, một năm cũng không mấy khi về nhà. Con trai thứ 4 của Tam thúc – Lạc Chính Anh, từ nhỏ tập võ, không hứng thú buôn bán. Có lẽ Tam thúc cũng vì tương lai con trai nên mới nạp về nhà chính, trút bỏ thân phận lái buôn.

Nay Lạc Chính Anh đắc cử kỳ thi võ đài ở Duy Nam, phụ thân có thể giúp đỡ khi còn ở Duy Nam, nhưng đến kinh thành thì hết cách, đành nhờ cô giúp sức! Thi võ khác thi văn, về cơ bản thì thứ hạng đều do võ tướng các nương? tiến cử. Phụ thân hiểu rõ điểm này nên mới mở lời nhờ cô.

Trong thư còn kèm ngân phiếu, Phi Tâm không cần nhìn cũng biết số lượng không ít. Buôn bán tuy lớn, nhưng đều là mồ hôi nước mắt, khiến Phi Tâm phiền muộn trong lòng. Những năm nay, địa vị của cô tuy cao, nhưng thực sự đã tốn vô kể để duy trì bề ngoài này. Cô rầu rĩ không phải vì tiền, mà là vì phụ thân yêu cầu lúc này chưa phải thời cơ, khiến cô cảm thấy khó xử.

Tự cổ trung hiếu khó vẹn toàn, để có được lòng tin của hoàng thượng, giữ vững địa vị thì không thể không vứt bỏ một số lợi ích. Bây giờ cô chỉnh đốn hậu cung đã đắc tội không ít người, ngay đến Đức Phi cũng dần xa rời cô. Võ tướng trong kinh, cô thật sự không có thâm giao với ai. Còn nô tài có thể dùng được bên cạnh thì cô vẫn chưa đào tạo được đến mức có thể nói chuyện trong Nội vụ huyện môn. Nhưng bây giờ cầu xin hoàng thượng sẽ khiến y lại nghi kỵ ngay.

Phi Tâm luôn tuân thủ tông chỉ luôn giữ vững căn cơ, từ khi vào cung cô đã hiểu, muốn để nhà Lạc Chính tiến thân vào quý tộc Cẩm Thái thì khả năng hoàn thành ngay từ thế hệ của cô là rất khó. Cái gọi là quý tộc, phải truy phong 3 đời liệt sĩ. Nhà Lạc Chính nếu muốn tiến thân thì phải được hoàng thượng truy phong cho phụ thân, rồi truy phong tiếp ông nội và ông cố. Trừ phi cô trở thành hoàng hậu để xứng với vua, hoặc cha cô lập công lớn, bằng không thì hoàn toàn không cần nghĩ đến nữa.

Hoàng hậu? Trước kia cô cũng không dám mơ, bây giờ với cơ thể này của cô, e rằng chỉ là ảo tưởng. Còn phụ thân Lạc Chính Mạc? Lấy gì để lập đại công, ngân lượng? Nếu là thời kỳ khai quốc, căn cơ chưa vững, nhà tài phiệt còn có thể thừa cơ này tiến thân thành quý tộc. Nhưng nay quốc thế xương long*, dù có núi vàng núi bạc, nhưng với thời bình như vậy, giá trị của nó cũng trở nên bèo bọt.

Vì thế, Phi Tâm vạch cho mình mục tiêu: cố gắng đạt được địa vị cao nhất, cố gắng nâng cao danh tiếng gia tộc trong xã hội, tục ngữ có câu “cha trồng cây, con hóng mát”, tạo căn cơ vững chắc cho nhà Lạc Chính là điều quan trọng nhất.

Cô là Quý Phi, phụ thân vì thế được chức quan Tư Mã ở Hoài An. Phụ thân văn võ đều bình thường, vả lại tuổi cũng cao, cho một chức quan đó đã là ân điển. Chức quan Tư Mã cũng là đại quan trong triều, và cũng không bị khinh rẻ khi chấn giữ biên cương, nhưng trong một vùng đất thái bình thì nó hoàn toàn là chức quan nhàn hạ, hoàng gia không thể nào dự trữ trọng binh ở khắp nơi, vì thế Tư Mã ở Hoài An chỉ là chức nhàn, tay không có binh quyền, cũng không được can thiệp quản lý hành chính địa phương. Nhưng cấp quan thì tương đương tuần phủ Hoài An ba tỉnh, bổng lộc cũng hoàn toàn như nhau.

Thực ra phụ thân cô làm quan chỉ là một sự chuyển tiếp để mang đến sự tiện lợi cho con cháu. Theo quốc lệ, quan hoạn được ưu tiên đề cử. Cùng một điều kiện thì con nhà quan sẽ có nhiều cơ hội hơn. Nhiệm kỳ làm quan càng dài thì cơ hội càng nhiều. Đây chính là nguyên nhân tại sao tam thúc lại để con trai làm con thừa tự nhà chính.

Nếu Phi Tâm vẫn mãi là Quý Phi trong cung, phụ thân sẽ làm quan đến năm 60 mới về quê ở ẩn cũng không thành vấn đề. Người anh chú bác – Lạc Chính Anh có thể lọt vào vòng trong ở Hoài An nhất định cũng do phụ thân đề cử. Cứ như thế thì chờ sau khi Phi Tâm trăm tuổi, triều đình vẫn sẽ theo lệ thăng cấp nhà Lạc Chính một lần. Nhà Lạc Chính sẽ thuận thuận lợi lợi quá độ thành danh môn vọng tộc. Tuy vẫn còn chênh lệch đẳng cấp với quý tộc, nhưng tuyệt đối có sự khác biệt to lớn với nhà buôn ngày xưa.

Hoàng thượng rất biết dùng người, mượn con gái để thăng chức cho phụ thân chỉ là một cái cớ. Nhưng đắc sủng không có nghĩa là sẽ được tự do làm càn, nếu hoàng thượng là loại người đó thì giang sơn này cũng khó giữ rồi. Nhưng chỉ cần có địa vị trong hoàng cung, hoàng gia nhất định sẽ có gia thưởng long trọng, đây là quốc thể mà các triều đại đều phải duy trì. Phi Tâm cần nền tảng này nhất, chỉ cần nền tảng vững chắc là đủ rồi.

Vì thế, bây giờ phụ thân đề ra yêu cầu này thật sự khiến cô rất khó xử. Vốn cũng không phải chuyện hệ trọng gì, người ngoài cứ ngỡ đường đường một Quý Phi đề bạt phụ – huynh chỉ là lẽ thường tình, nhưng những rắc rối trong đó thì nào phải một lời một câu có thể nói rõ. Hoàng thượng hận ngoại thích chuyên quyền, ghét những kẻ vô dụng bè đảng. Y chỉ tín nhiệm người tài, và tự có cách điều khiển. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh mà y cần, dù chỉ là kẻ trộm gà bắt chó, cũng sẽ được phù phép dưới bàn tay thần kỳ của y, đây chính là ma thuật của đế vương.

Phi Tâm nghĩ đi nghĩ lại, chắc chỉ có Đức Phi giúp được. Hiện nay mối quan hệ giữa Đức Phi và cô cũng hơi phức tạp, nhưng trong cung chỉ có Đức Phi đi lại thân thiết với cô nhất. Cũng may bây giờ đến mùa thu vẫn còn rất xa, cô còn thời gian để mưu tính. Lúc đó cô bèn hạ quyết định sang viếng Đức Phi để thăm dò ý kiến của cô ta.