Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 56: Đối phó Đông Phương lão gia




" Đúng, là tôi cố ý, ông đau lòng sao?"

Tiết Lạc nhún nhún vai, làm ra vẻ mặt không có gì cả nói. Vẻ mặt này của cô không thể nghi ngờ là làm cho Đông Phương Kiến Huy tức chết. Ánh mắt sắc bén cùng khí tức bức người của quân nhân nháy mắt đã lan tràn ra làm cho không khí trở nên đầy áp lực.

" Đây là gia giáo của nhà họ Tiết các người? Thật là không có trên dưới!"

Giọng nói của Đông Phương Kiến Huy lạnh băng. Nhưng Tiết Lạc hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi nào. Cô dừng việc vẽ loạn xa bằng nước trà trên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vẻ mặt lãnh lệ trước mặt đột nhiên rất muốn bật cười. Mà sự thật là cô đã cười.

Khóe môi mỏng phớt một màu hồng mềm mại thoáng một chút đã cong lên, độ cong vừa đủ của nụ cười có thể cho người ta biết cô gái trước mặt là một người có gia giáo hay không. Tiết Lạc trước đây vốn không hề quan tâm đến chuyện này, vì đối với cô mà nói bản thân thoải mái vẫn là tốt nhất. Nhưng là lúc này cô lại muốn dùng chính nụ cười này để đả kích Đông Phương lão gia.

Không phải khinh thường cô không có gia giáo hay sao? Kiếp trước cô xã giao qua vô số hạng người. Từ sớm đã luyện ra một thân khí chất biết như thế nào là đủ. Cũng như cách ứng phó một người. Đông Phương Kiến Huy đã trải đời thì đã làm sao? Về mặt kinh nghiệm cô không dám so bì nhưng nói đến chuyện chọc tức người cô nhận hạng nhì chưa chắc ai dám nói bừa hạng nhất.

Điều này, ngay cả Đông Phương Kiến Huy cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên Đông Phương Kiến Huy nhíu mày. Ông ta nhìn chăm chú vào khóe môi cong vừa đủ của Tiết Lạc hồi lâu, sau mới bình tĩnh thu mắt về, trầm giọng nói.

" Cô thay đổi!"

Đây là câu khẳng định, hoàn toàn không phải nghi vấn.

Tiết Lạc ngược lại với vẻ trầm trọng của Đông Phương Kiến Huy, coi nhún nhún vai không nói gì. Ông ta đã nghĩ như vậy thì cứ để ông ta nghĩ như vậy đi. Dù sao, cô vốn là không hề thay đổi. Vấn đề là cô không phải là Tiết Lạc trước đây mà thôi. Chuyện này cô đương nhiên sẽ không nói ra.

" Đông Phương lão gia, vừa rồi ông hình như có chút thắc mắc với gia giáo của nhà họ Tiết. Đó là chê tôi không có trên dưới đúng không?"

Đông Phương Kiến Huy lại nhíu mày, nói.

" Là ý gì?"

" Ý gì? Tôi làm gì có ý gì! Chỉ là ông nên uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Trên thế giới này, người duy nhất không có quyền nói câu đó không ai khác chính là ông!"

" Láo xược!"

Đông Phương Kiến Huy nghe Tiết Lạc nói xong, đầu tiên là nheo mày, sau mới trầm giọng quát hai tiếng. Dựa vào mức độ âm sắc cho thấy ông ta đúng là đang vô cùng tức giận. Bất quá điều này không làm ảnh hưởng đến tâm tình công kích của mỗ mèo hoang nào đó. Đã ra tay chính là ngoan, chuẩn và độc.

" Còn không phải? Đông Phương Nguyệt Minh không phải là em gái của mẹ tôi hay sao? Vì cái gì đi quyến rũ chồng chị? Không thành công còn biết hạ thuốc kích dục. Đó không phải là quá bỉ ổi đi. Tiết gia chúng tôi vốn là thương nhân, đạo nghĩa vốn không đáng mấy đồng nhưng vẫn là có lề có lối. Nhưng còn Đông Phương gia là quân nhâ đó thì sao? Tại sao lại vô sỉ như vây? Không thể trách được đời này sinh ra toàn phế vật. Tôi tự thấy không ai có thể kế nhiệm cái ghế oai hùng trung tướng của ông. Ông nói xem, cái đó có phải là tự gây nghiệt không thể sống hay không?"

Tiết Lạc nhếch môi cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Kiến Huy, nhàn nhạt lên tiếng.

" Ông là ông ngoại, điều này tôi không phủ nhận. Tôi cũng tuyệt đối không gây khó dễ cho ông. Dù sao tôi đối với ông ít nhiều có một phần tôn kính. Ông ngày xưa làm đến trung tướng còn có thể vì tình yêu rời khỏi quân đội, đó không phải ai cũng làm được. Tôi càng không thể trách ông vì sao luôn luôn thiên vị Đông Phương Nguyệt Minh cùng Đông Phương Linh. Bởi lẽ bà ngoại tôi vốn là chỉ phúc vi hôn với ông mà không có tình yêu. Ông hẳn không nói nhưng lòng vẫn trách cứ, càng muốn bù đắp cho người mình yêu thương. Chỉ là, tôi thông cảm cho ông không phải là tôi đồng tình với ông. Nếu như ông không yêu, hà tất phải cưới, sau đó lại gây ra bi kịch kéo dài đến ba đời. Ông xem Đông Phương Nguyệt Minh đối với mẹ mẹ tôi thù hận, Đông Phương Linh lại khắp nơi dùng hình tượng Bạch Liên Hoa đem thanh danh của tôi đẩy vào vũng bùn. Nếu như tôi cứ như vậy không thanh tĩnh, kết cục dành cho tôi sẽ là cái gì. Tôi không tin ông không nhìn ra Đông Phương Linh hôm nay cố tình muốn làm tôi xấu mặt, ông thiên vị ai tôi không dám nói, nhưng tôi sẽ tuyệt đối không để người khác trèo lên đầu lên cổ của tôi. Muốn đấu với tôi nhất định phải chấp nhận được tôi trả đũa. Người không có bản lĩnh thì sớm muộn cũng bị chà đạp. Ông hẳn là nên hiểu điều đó. Nếu ông quản lý tốt được Đông Phương Linh, nói cô ta đừng đến làm phiền tôi, tôi cũng sẽ để cô ta quay đầu. Còn như chấp mê bất ngộ, thì cứ cùng tôi đấu đến cùng đi. Chờ đến khi thân tàn ma dại mới quay đầu, tôi nghĩ cũng không phải dễ!"

Đông Phương Kiến Huy trầm mặc. Ánh mắt sắc bén đảo qua Tiết Lạc vài lần. Chân mày ban đầu luôn nhíu chặt bây giờ lại có chút giãn ra. Ánh mắt nhiều hơn một tia tìm tòi cùng nghiên cứu. Một hồi lâu sau lại đột ngột nở một nụ cười, nhưng bên trong hoàn toàn không chứa đựng tia thả lỏng, chỉ làm cho người ta thấy gai người.

" Cô đây là đang muốn khiêu chiến giới hạn bao dung của tôi, đúng không?"

" Tôi không khiêu chiến với ông. Tôi lại chẳng cần phải làm những chuyện như vậy. Hơn nữa tôi cũng chưa từng cảm nhận được ông đối với tôi có một sự bao dung. Ông thật sự đang bao dung tôi sao?"

Tiết Lạc nói câu này chân mày hơi nhướn lên, ánh mắt lóe sáng mang theo một tia giễu cợt nhè nhẹ.

" Tôi năm nay hơn bảy mươi tuổi, nhưng bóp chết cô cũng không phải là vấn đề!"

Đông Phương Kiến Huy lạnh lùng nói.

" A? Vậy ông nên nhanh lên một chút. Giết xong liền đem phi tang đi. Ngày mai tất cả các tờ báo nhất định đăng tải tin tức Tiết gia đại tiểu thư mất tích ở trong phòng của lão gia chủ Đông Phương gia. Ông quả thật có quyền nhưng chưa chắc đã có thể đè được tất cả tin tức. Đó là chưa kể Tiết gia có tiền. Tuy chưa đủ uy thế nhưng tuyệt đối có thể làm ông khốn khổ. Ông thật sự muốn đem Đông Phương gia hủy trong tay ông hay sao?"

Đông Phương Kiến Huy vốn không phải nói thật, Tiết Lay cũng không tin đó là thực nhưng vẫn không hề sợ hãi khiêu khích. Không thể không nói cô đối với tâm lí ông ta gần như đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Ông ta coi trọng nhất là gì? Nó chưa hẳn là quyền lực. Nếu ông ta coi trọng thì thời gian trước không vì chuyện gia đình mà từ bỏ quan chức lúc đang nở rộ nhất. Nhưng đối với Đông Phương gia, việc phát triển nó đối với ông ta cũng là một loại tâm bệnh. Ông ta chắc chắn không bỏ được việc đem Đông Phương gia hủy diệt. Đây cũng chính là đòn cảnh cáo Tiết Lạc dành cho ông ta, nước sông không phạm nước giếng. Mọi thứ sẽ đều tốt đẹp.

Đông Phương Kiến Huy hít thở nặng nề, cuối cùng lần nữa nở nụ cười, đôi mắt nhìn Tiết Lạc có nhiều hơn một tầng thâm thúy.

" Xem ra tôi đã sai. Tiết gia tuyệt đối đã dưỡng ra một đứa con gái rất tốt. Cô nếu như không phải con gái, vào quân đội nhất định tiền đồ bất khả hạn lượng."

" Thật có lỗi. Tôi cho dù có là con trai cũng không vào quân đội theo chủ ý của ông. Tốt nhất bớt đánh chủ ý lên người của tôi cũng như Tiết gia đi. Tôi không có bản lĩnh gì, nhưng điểm tốt duy nhất là cực kì nhỏ nhen. Người ta đắc tội với tôi một, bằng mọi cách tôi phải trả lại mười lần."

" Tôi không có chủ ý đó. Cô không có nhiều sức mạnh, nhưng hình như người giúp đỡ cô rất nhiều."

Đông Phương Kiến Huy nói cực kì thâm ý, ánh mắt đảo ra ngoài. Quả nhiên không bao lâu sau, cửa bị người bên ngoài đạp vào. Người đến quả thật vô cùng uy vũ mạnh miệng rống lớn một tiếng.

" Nói chuyện gì lâu như vậy, tôi chờ cô không dưới một tiếng đồng hồ!"

Trên trán Tiết Lạc trực tiếp lôi xuống ba vạch đen. Chết tiệt, Diêu Nhật Hàn là từ đâu chui ra đây vậy?