Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba

Chương 4: Kế trong kế




Vủ dậy, tôi đã nhận được tin nhắn, Tiểu Nhã nhắn, trên đó dương dương tự đắc viết hai hàng chữ: Anh ấy nói với tôi, xin lỗi em, nói chị thích vô cớ gây chuyện, giống như con điên, bảo tôi cứ mặc kệ chị.

Thật đáng ghét! Đồ tiểu nhân đê tiện!

Đậu Đậu nghe thấy tin tức tôi bại trận, vừa lo lắng vừa tức giận, mắng tôi thật không làm được chuyện gì, ngay cả một con đàn bà đê tiện cũng không đấu lại được. Trong lúc cô vô cùng bận rộn, vẫn cố giúp tôi xuất chiêu, nói là chắc chắn có tác dụng.

Tôi hỏi cô là chiêu gì, cô không chịu nói, chỉ nói, sau này bảo tôi làm gì thì tôi bắt buộc phải làm theo. Nhiệm vụ đầu tiên cô giao cho tôi là mua một bó hoa thật to, thật đẹp đặt ở phòng. Lời dặn dò tiếp theo là, cho dù khi ông xã đi làm về có hỏi, nhất định không được trả lời.

Thì ra cô nhóc này nghĩ ra kế từ không thành có, giúp tôi hư cấu nên một người đàn ông đang theo đuổi tôi. Tôi đành phải đi mua một bó hoa hồng ở cửa hàng hoa tươi.

Trong cửa hàng hoa nho nhỏ, các loại hoa màu sắc rực rỡ bày ra trước mắt tôi. Tôi chợt nhớ lại quãng thời gian yêu đương với ông xã, anh gọi tôi đến một góc vắng vẻ, thận trọng đưa một bông hồng từ phía sau lưng ra. Đó là bông hoa duy nhất anh tặng tôi từ đó đến nay.

Nhưng sự ngọt ngào hồi đó, bây giờ không thể nào so sánh được. Hôm nay, cho dù anh có tặng tôi cả một cửa hàng hoa, tôi cũng vẫn không vui. Cầm bó hoa đi về nhà, trên đường đi có một ống nước bị vỡ, nước bắn tóe xung quanh, xe cộ đều né tránh. Chính lúc tôi đi qua, một chiếc xe đột nhiên lao đến, làm nước bắn hết lên người tôi.

Xe dừng lại, tôi nhếch nhác đi tới, liền mắng ngay: “Anh có biết lái xe không đấy?

Tài xế bước xuống xe, vội vàng xin lỗi tôi.

Tôi vẫn bực: “Có nước mà, sao anh không biết tránh?”.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”. Tài xế vẫn luôn miệng xin lỗi, “Tôi thực sự vô tình”. Người ngồi ghế sau từ từ hạ cửa kính xe xuống, thất thanh gọi tôi: “Là em à?”.

“Cái gì mà là em là tôi?!”. Khấu khí tôi cũng tệ hơn, “Lần này coi như tôi xui xẻo, lần sau anh chú ý một chút!”.

Anh ta bước ra khỏi xe, chỉ vào anh ta, “Không quen tôi sao?”.

Bắt chuyện gì chứ, tôi càng bực bội hơn.

Anh ta mím môi cười, “Em đã tìm được ông xã bị lạc mất chưa vậy?”.

Nhắc đến ông xã, tôi càng điên hơn, lì mặt nói: “Cần anh quan tâm đấy chắc!”. Tôi trợn trừng mắt nhìn người đàn ông ngoài ba mươi tuổi trước mặt. Anh ta cũng có thể được coi là tuấn tú, đột nhiên định thần lại, thì ra là anh ta! Tôi vội chuyển sang vẻ mặt tươi cười: “Là anh à!”. Tôi buột miệng nói: “Liễu Hạ Huệ”. Vừa nói xong, tôi chỉ muốn cắt đứt lưỡi mình thôi.

Mặt anh thoáng biến sắc, nhưng dần khôi phục lại nụ cười: “Thật không ngờ, tôi còn có một cái tên hay

Tôi ngại ngùng, “Không biết anh là bạn học của chồng em, thật sự rất xin lỗi, vừa rồi em hung dữ quá!”.

Anh ta vội nói: “Em đừng nói vậy, là lỗi của tài xế của tôi, lao thẳng đến giữa vũng nước. Nếu em không ngại, tôi đưa em đi mua một chiếc áo khác để thay. Trông bộ dạng này đi lại trên đường quả thực không được dễ coi”.

Tôi hơi đỏ mặt: “Như thế thì ngại quá!”.

Anh ga lăng giơ tay cầm hộ tôi bó hoa, thể hiện tư thế xin mời. Tôi vẫn do dự: “Thực sự không tiện, em về nhà thay đồ là được rồi”.

Anh ta lắc đầu, giọng nói rất kiên định: “Không được, chắc chắn phải đi, nếu không đi tức là vẫn còn giận anh”.

Anh ta đã kiên trì như vậy, nếu tôi vẫn nhất quyết không chịu, xem ra cũng có vẻ quá hẹp hòi. Cùng lắm là chọn bừa một chiếc áo nào đó là xong.

Không biết anh ta đưa tôi đến cửa hàng gì, chiếc áo nào cũng có giá lên đến hàng nghìn tệ. Tôi lè lưỡi chọn tới chọn lui, chỉ chọn cái nào rẻ tiền nhất. Anh ta đột nhiên cầm một chiếc váy liền màu sữa, “Bộ này được đấy!”. Chiếc váy trông rất nhã nhặn, có một dải dây lưng thắt thành nơ rất đẹp.

Tôi hào hứng đón lấy: “Đúng là rất đẹp!”. Tôi vừa nhìn giá, đã hít thở một hơi thật sâu, hơn năm nghìn tệ... Ôi mẹ ơi, giết người! Tôi vội vàng lắc đầu: “Không được, chọn tiếp!”.

Anh ta khẽ mỉm cười: “Thực sự rất đẹ em hãy thử xem!”.

Anh ta nhận ra sự nghi ngại của tôi, ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Giá cả không thành vấn đề!”. Tôi cũng hạ giọng: “Đắt quá!”.

Anh ta tươi cười rạng rỡ, đẩy tôi vào phòng thử đồ, còn tự ý đóng cửa cho tôi. Ở bên ngoài, anh ta nói: “Em mặc bộ đó đi ra nhé, tôi đi thanh toán trước!”.

“Này!”. Tôi gọi anh ta, không biết phải làm thế nào, đành phải thử đồ. Sau khi mặc xong, tôi bước ra. Anh ta nhìn tôi, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt đó.

Tôi cúi đầu, nhìn bộ váy đang mặc trên người, khẽ khuyên anh ta: “Thực sự đắt quá!”.

Anh vẫn mỉm cười, đưa tôi ra khỏi cửa hàng. Tài xế thấy chúng tôi bước ra, mở cửa xe. Anh ta nói rất lịch sự: “Tiện đường, tôi đưa em về!”.

Người này khiến cho tôi có cảm giác bá đạo. Tôi cũng không buồn khước từ, bước thẳng vào xe của anh ta.

Anh ta khẽ nhắm hờ mắt, cảm giác như đã ngủ. Xe đi được nửa quãng đường, đầu anh đột nhiên gục vào vai tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, không dám nhúc nhích. Tài xế giải thích: “Anh ấy mệt quá đấy mà!”.

Tôi gắng gượng mỉm cười, vội đẩy đầu anh ta ra, ngồi xích về phía cửa xe.

Anh ta mở mắt, cười với tôi: “Xin lỗi, anh ngủ quên mất”. Anh ta lại hỏi tài xế: “Chúng ta đi đến đâu rồi?”. Tài xế trả lời: “Sắp đến Công ty Bách Lập rồi!”.

Công ty của ông xã?! Tôi giơ tay xem đồng hồ, đã buổi trưa, là lúc ăn cơm. Tôi vội nói: “Phiền anh dừng xe lại bên cạnh công ty”.

Anh ta chỉ cười: “Đi tìm ông xã của em à?”. Tôi gật đầu. Anh ta giơ tay ra: “Anh là Tần Tử Long, còn em?”.

Tôi miễn cưỡng mỉm cười: “Anh gọi em Diệp Tử là được rồi”.

Xe dừng lại ở cổng công ty. Tôi vừa định mở cửa xe, đã phát hiện thấy ông xã và Tiểu Nhã đang tay trong tay bước ra, hai người đang tươi cười hớn hở, không biết đang nói chuyện gì.

Ngón tay tôi mở cửa xe khẽ run lên, lao đến trước mặt ông xã. Ông xã nhìn thấy tôi, rõ ràng khẽ ngẩn người, nhưng sau đó lạnh lùng nhìn tôi, giọng nói rất nặng nề: “Sao em lại đến đây?”.

Tiểu Nhã thêm mắm thêm muối: “Chị dâu, có phải là chị không yên tâm khi em và anh ấy ở cạnh nhau?”.

Trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện thêm một bó hoa, tôi nghiêng đầu, Tần Tử Long đang nhìn tôi, ánh mắt toát ra tia cười: “Hoa của em!”.

Ơ, lúc này tôi mới nhớ ra mình đã để quên bó hoa hồng vừa mua. Tần Tử Long chẳng hiểu vô tình hay cố ý nói với tôi: “Em thích hoa hồng, ngày mai anh sẽ bày hoa khắp nhà em!”.

Tôi nhìn anh ta đầy cảm kích, mặt vẫn nở nụ cười: “Không cần đâu anh ạ!

Ông xã đột nhiên ôm lấy tôi, giọng nói có vẻ hơi tức giận: “Cô ấy thích, tôi sẽ mua cho cô ấy, không cần làm phiền anh!”. Tần Tử Long khẽ nhếch môi, ý cười trong mắt càng rõ nét hơn: “Cô ấy thích gì, tôi cũng đều mua cho cô ấy”. Anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt đầy tình ý, dịu dàng nói: “Bao gồm cả sao trên trời”.

Tôi biết anh ta đang giúp tôi, trong lòng biết ơn vô hạn. Tôi bật cười: “Cảm ơn anh!”.

Tần Tử Long lại nói: “Buổi chiều lúc nào rảnh, nhớ gọi điện cho anh. Anh sẽ đi mua sắm cùng em”. Anh ta lại bổ sung thêm một câu đầy thâm ý: “Ví dụ như hôm nay đi mua trang phục vậy...”.

Nụ cười của tôi vô cùng rạng rỡ, trong mắt tràn đầy niềm vui, tôi trịnh trọng gật đầu với anh ta, nói: “Cảm ơn anh!”.

Anh ta lại cười một cách bí ẩn, nói với ông xã: “Khi nào ly hôn, nhớ nói với tôi một tiếng, để tôi chăm sóc cô ấy”. Ông xã ôm tôi chặt hơn: “Kiếp sau!”.

Anh ta nhún vai, tươi cười: “Tôi không tin!”. Rồi anh ta khẽ nháy mắt với tôi, nói rành rọt: “Kiếp sau, anh đợi em!”.

Anh ta quay người, ngồi vào trong xe, xe lao vút đi.

Ông xã mặt lạnh tanh, nhìn ngắm tôi khắp từ trên xuống dưới, anh hỏi vẻ giận dữ: “Bộ váy này ở đâu ra vậy?”. Xem kìa, chiêu hai người đàn ông tranh nhau một người phụ nữ, đúng là có tác dụng thật. Tôi hả hê, nói mạnh miệng: “Cần anh quản đấy chắc!

Ông xã phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi, giáo huấn: “Em đừng có ngốc, không nên đi cùng với loại người giàu có như vậy!”. Tôi bĩu môi: “Người ta có nhiều ưu điểm lắm, ga lăng, không hề có ý đồ xấu với em”.

Ông xã bị tôi làm cho kích động nổi giận đùng đùng: “Em đừng có ngu ngốc đến thế có được không? Loại người giàu có chỉ coi em là đồ chơi thôi!”.

Tôi không chịu thua kém: “Em và anh ấy chẳng có chuyện gì cả, hơn nữa, anh ấy coi em là đồ chơi mà lại đối xử tốt với em như vậy. Thế còn anh thì sao, anh coi em là gì? Là một người giúp việc sinh con không công cho anh, làm mọi việc nhà không công cho anh, trong mắt anh, em không đáng giá một xu!”. Ông xã thực sự đã tức giận tột độ, giật lấy bó hoa trong tay tôi, ném vào thùng rác.

Tiểu Nhã đứng ngẩn người bên cạnh, đột nhiên lên tiếng: “Anh cứ mặc kệ chị ta đi!”.

Chúng tôi không hẹn mà cùng đồng thanh hét lên với cô ta: “Cô im miệng!”.

Ông xã lôi di động ra, gọi một cuộc điện thoại: “Hôm nay tôi không được khỏe, hãy xin phép cho tôi nghỉ một hôm”. Anh nổi giận lôi đình, nắm chặt tay tôi, kéo về bãi đỗ xe.

Tiểu Nhã ở phía sau hét lên: “Thế còn em thì sao?”.

Tôi không quên quay đầu lại, hét lớn với cô ta: “Cô có thể đi chết!”.

Ông xã trừng mắt nhìn tôi một cái, rút chìa khóa ra mở cửa xe, nhét tôi và trong. Ngón tay anh nắm chặt vô lăng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Anh hỏi: “Em quen anh ta bao lâu rồi?”.

Tôi thẳng thắn trả lời: “Quen hôm liên hoan lớp anh”.

Anh nói vẻ hung dữ: “Đừng phí lời, anh muốn hỏi, đã giấu anh qua lại với hắn ta bao lâu rồi?”.

Tôi lườm một cái: “Quên rồi...”.

Anh nhìn chăm chăm vào dòng xe đi phía trước, vẫn không quên tranh thủ thời gian trừng mắt nhìn tôi.

Tôi đành nói: “Chỉ gặp mặt có hai lần”.

Anh càng nổi nóng hơn, đường gân xanh trên trán cũng hằn rõ, đang giật giật: “Em coi anh là trẻ lên ba sao?!”.

Là sự thực mà, tôi và Tần Tử Long chỉ mới gặp nhau có hai lần! Tôi có lừa dối gì anh đâu! Tôi mím môi, mặc kệ anh luôn. Anh tiếp tục hỏi: “Hai người không làm chuyện gì chứ?!”.

Tôi sa sầm mặt, không lên tiếng.

Anh hét lớn: “Em là vợ anh!”.

Đúng là lời nói thừa thãi!

Anh vút cao giọng: “Có phải là em muốn chơi trò ngoại tình không?”.

Là anh thì có!

Anh nổi giận đùng đùng: “Đồ con lợn, mau nói cho tôi nghe xem nào!”.

Tôi bắt đầu mỉm cười, để cho anh cuống chết thôi!

Giọng nói của anh càng tệ hơn: “Cô câm rồi à?”.

Nụ cười của tôi càng lúc càng ngọt ngào.

Tâm trạng của anh càng lúc càng buồn bực, nhưng lại thỏa hiệp: “Sau này anh sẽ không về muộn nữa, tan làm là về nhà ngay, em không được đi cùng với người đàn ông khác”. Anh đập mạnh tay vào vô lăng: “Nhìn thấy em cười cười nói nói với người đàn ông khác, anh không thể chịu đựng nổi!”.

Tôi lạnh lùng trả lời: “Anh cười cười nói nói với Tiểu Nhã, sao lại bắt em phải chịu đựng chứ?”.

Anh hít thở một hơi thật sâu, nói với vẻ bất lực: “Là tại anh không tốt, anh không nên coi nhẹ cảm nhận của em, sau này, sẽ không như vậy nữa đâu. Anh sẽ không bao giờ ăn cơm riêng với cô ấy, không ở trong văn phòng riêng với cô ấy, không có việc gì cũng không nói cười với cô ấy”.

Như vậy còn tạm được

Anh lại bổ sung thêm: “Em cũng vậy, không cho phép em qua lại với người đàn ông khác, ngoan ngoãn ở nhà”. Mặt tôi lạnh tanh, không thể hiện chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng đang cười thầm: “Sau này anh ở cạnh Tiểu Nhã thì phải làm sao?”. Anh nhíu chặt đôi lông mày: “Trừ phi bắt buộc”.

Tôi mỉm cười: “Vậy thì em có thể xem xét!”. Anh nói khẽ: “Xem cái đầu em đấy, cứ quyết định như vậy đi!”. Anh đột nhiên dừng xe: “Đến nhà rồi, em xuống xe đi!”.

Tôi thắc mắc: “Còn anh thì sao?!”. Chẳng phải đã nói xin nghỉ mà?

“Anh không xin nghỉ, lừa em thôi!”.

“Đồ gian xảo!”.

“Được rồi, em xuống xe đi!”. Anh hôn trộm vào má tôi một cái: “Tối nay anh sẽ về đúng giờ”. Anh lại còn nhấn mạnh: “Em không được phép gọi điện thoại cho Tần Tử Long đâu đấy!”.

“Ơ!”. Tôi xuống xe, tươi cười vẫy tay tạm biệt anh. Trong óc tôi đang nghĩ đến tấm danh thiếp của Tần Tử Long, không biết tôi đã vứt đi đằng nào rồi? Lát nữa tôi phải tìm kỹ lại xem.

Nói thế nào, cũng phải cảm ơn anh ấy tử tế mới được!

Tôi tìm khắp cả căn nhà, cuối cùng lại tìm thấy tấm danh thiếp ở trong chiếc ví nhỏ màu lập tức gọi điện, Tần Tử Long nhấc máy, giọng nói uể oải: “A lô, ai vậy?”.

“Là em đây!”. Tôi vội nói rõ thân phận: “Diệp Tử”.

“Ơ”. Anh ta hỏi: “Mọi chuyện ổn thỏa rồi chứ?”.

Tôi cười ngốc nghếch với anh ta: “May mà có anh, nếu không, em thực sự không biết phải xử trí ra sao”.

Anh ta hỏi lại với vẻ rất nghiêm túc: “Nếu không có anh, em xử trí ra sao?”.

Tôi nghĩ một lát: “Em sẽ rời khỏi đó, sau đó một mình trốn vào góc nào đó mà khóc”. Anh ta trầm mặc không nói, tôi vội hỏi: “Có phải là em nói sai điều gì không?”.

Một lúc sau, anh ta mới từ tốn nói: “Không đâu, đột nhiên anh nhớ đến người vợ đã để mất trên thiên đàng. Lúc đó, cũng bởi vì người khác giở trò, cô ấy hiểu nhầm, nên đã đem theo con cùng đi lên thiên đàng rồi”.

“Em xin lỗi...”.

“Em không cần xin lỗi đâu”. Anh ta cười, chuyển đề tài: “Phải rồi, em có quay lại trường học không?”.

“Ồ?!”. Tôi không hiểu anh đang muốn nói đến điều gì.

“Em quên rồi sao?”.nh nói: “Chúng ta học chung một trường mà!”.

“Chẳng phải anh học cùng trường với ông xã em sao?”. Tôi nhận ra sơ hở.

“Không phải, ban đầu anh học cùng trường với em, sau đó mới chuyển đi. Chúng ta không cùng học một lớp, em là lớp H, anh là lớp I, ở cạnh nhau”.

“A...”. Tôi kêu lên thất thanh, “Thì ra là bạn cùng trường!”.

“Đã là bạn cùng trường, khi nào có thời gian rảnh, cùng đi ăn bữa cơm nhé!”.

“Việc này...”.

“Em cần hỏi ý kiến ông xã sao?”. Anh ta đoán ra ngay lý do.

“Không phải!”. Tôi vội nói: “Là em cần mời anh ăn cơm, cảm ơn anh!”.

“Vậy chúng ta hẹn thời gian đi”. Giọng nói của anh ta có vẻ hơi uể oải.

“Đợi đã”. Tôi vẫn còn nghi ngờ, “Nếu anh là bạn cùng trường của em, sao anh lại không biết em tên là gì? Lúc ở trên xe phải hỏi em? Còn nữa, hôm ở vườn hoa, sao anh lại không nói rõ?”.

Anh ta cười sảng khoái: “Em đoán th

Tôi lắc đầu: “Em không biết!”.

Anh ta cười nói: “Anh cố tình đấy!”.

Tôi thở phào: “Ồ, em cứ tưởng anh là...” nội gián Tiểu Nhã sai đến để thăm dò. Đương nhiên vế sau tôi không dám nói ra.

Anh ta hỏi: “Là gì cơ?”.

Tôi nói: “Không có gì!”. Tôi xoa xoa cái bụng đang đói cồn cào, vội nói: “Em không nói chuyện với anh nữa, em còn phải nấu cơm”.

Anh ta “ơ” một tiếng rồi gác máy.

Ông xã không những về nhà đúng giờ, hơn nữa còn sớm hơn thường lệ. Câu hỏi đầu tiên khi anh bước vào nhà là: “Em có gọi điện cho hắn ta không?”.

Tôi phủ nhận luôn: “Đương nhiên là không”.

Anh gật đầu vẻ hài lòng, nhìn dọc nhìn ngang, săm soi bộ váy tôi đang mặc: “Em không có bộ quần áo nào khác sao?”. Tôi vô cùng sung sướng: “Em đi thay ngay đây!”.

Khi quay về phòng ngủ, vừa thay xong quần áo, tôi liền nghe thấy tiếng chuông cửa. Tôi chạy ra ngoài, Tiểu Nhã đã tươi cười rạng rỡ bước vào, tay xách rất nhiều ho

Cô ta đi đến trước mặt tôi, mỉm cười: “Chị dâu, em xin lỗi!”.

Tôi trừng mắt nhìn cô ta, mỉa mai: “Ôi, Tiểu Tam, sao lại có nhã hứng đến nhà chị vậy?”. Tôi cố tình châm chọc: “Không phải, là Tiểu Nhã, chị nhất thời nói nhầm”.

Cô ta đột nhiên lao đến quỳ sụp trước mặt tôi.

Tôi như bị điện giật, sợ hãi tim đập loạn xạ, người đàn bà này lại định diễn trò gì nữa đây? Đúng là làm cho người ta sợ chết khiếp! Xem ra, dính với cô ta, tôi cũng không sống thọ nổi!

Cô ta dập đầu lạy: “Chị dâu, chị hãy tha cho em đi. Em chỉ đơn thuần thích anh ấy thôi, em thực sự không làm gì cả!”.

Việc này là thế nào vậy chứ?! Giả vờ đáng thương để được đồng tình?! Dù cho cô ta muốn gì, cũng không thể nào dùng cách này để dọa tôi thế chứ. Dọa người ta như vậy, rất có thể làm cho người ta sợ chết khiếp đấy.

Mắt cô ta long lanh nước, nhìn tôi đau đáu: “Chị dâu, sao chị lại phải sai người làm nhục em?”. Cô ta khóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột, “Cái tên đó... hu hu...”. Cô ta ôm chặt lấy đùi tôi, khóc than ngợp trời: “Chị dâu, chị không thể đối xử với em như vậy được...”.

Tôi mở to mắt không dám tin những gì diễn ra trước mắt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì! Tôi sai người... cưỡng bức cô ta sao? Thượng đế ơi, tôi là ông trùm của một tổ chức xã hội đen nào sao? Nếu không thì cũng là ông trùm trong tương lai! Nếu không, sai người thế nào

Ông xã chằm chằm nhìn tôi, muốn tìm ra manh mối. Tôi nhìn anh lắc đầu: “Cô ta đúng là bị thần kinh, em thực sự không biết cô ta đang dựng chuyện gì nữa”.

Cô ta chợt đứng dậy, lột sạch quần áo, chỉ để lại ba vị trí, đứng trước mặt tôi và ông xã, nước mắt giàn giụa khắp mặt: “Hắn ta bảo em không được đeo bám anh ấy, nếu không lần sau sẽ không khách khí với em”. Cô ta khóc càng thảm thiết thê lương hơn: “May mà lúc nguy khốn nhất thì có bảo vệ đến, nếu không...”. Cô ta tỏ ra vô cùng đáng thương: “Em vẫn còn là con gái, chị dâu, sao chị có thể sai người làm những việc như vậy chứ...”.

Dám lột quần áo trước mặt ông xã tôi, còn dám nói là gái trinh!

Ông xã trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt như bốc lửa, anh quay người lại, bảo Tiểu Nhã mặc quần áo vào. Nhưng Tiểu Nhã không chịu, chỉ vào những vết cắn, vết thâm trên người, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Chị dâu... lần này coi như bỏ qua, nhưng xin chị, lần sau đừng như vậy nữa!”.

Ông xã tức giận đến phát run, đột nhiên giơ tay ra giáng cho tôi một cái bạt tai. Tôi thần người không kịp định thần lại, quen nhau bao lâu như vậy, anh chưa bao giờ đối xử với tôi như thế này. Giờ đây, khi còn chưa làm rõ trắng đen đã đánh tôi!

Tôi cố gắng ngăn dòng nước mắt mình, hằn từng tiếng: “Anh không tin tưởng em đến vậy sao?”.

Cho dù là vì anh, tôi cũng không thể nào bỉ ổi đến mức độ như vậy. Anh nghiến răng nghiến lợi: “Em tìm mọi thủ đoạn để làm nhục cô ấy, cô ấy là bạn gái cũ của anh thì sao? Có phải là bạn gái cũ thì em thuê người cưỡng bức cô ấy?”. Anh hằn học hỏi tôi: “Làm như vậy là phạm pháp, em có biết không?!

Tôi tức giận tột cùng, hét lớn: “Cô ta nói gì thì anh tin ngay, em nói em không làm như vậy, anh có tin hay không. Nếu em nói là cô ta tự biên tự diễn, anh tin không?”.

Anh nhíu mày chặt hơn, càng giận dữ trừng mắt nhìn tôi: “Lẽ nào cô ấy lại lấy sự tiếc nuối cả đời để tự biên tự diễn?”. Tôi thất vọng tột độ, “Vậy thì anh tin cô ta thực sự giữ tấm thân vàng ngọc vì anh sao?! Vậy trong mắt anh, em thì sao?”.

Anh nói từng tiếng: “Em hãy tự hỏi lương tâm mình, xem em có làm hay không?!”.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt anh, trả lời anh từng chữ: “Không hề, em không hề làm!”.

Tiểu Nhã lại cất tiếng khóc rất đúng lúc, cô ta ra sức lay cánh tay ông xã: “Anh đừng trách chị ấy, đều tại em không tốt, em không nên tiếp tục yêu anh, em không nên vì anh mà từ chối những người đàn ông khác”. Cô ta lại quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt tuôn rơi lã chã: “Chị dâu, em hứa với chị, sau này em sẽ tìm một người đàn ông khác, cho dù không yêu người ta, nhưng em cũng sẽ nhanh chóng kết hôn. Em xin chị đừng làm như vậy, đừng đối xử với em như vậy nữa!”.

Tôi thừa nhận, sự thiếu tin tưởng của ông xã đối với tôi khiến con tim tôi thực sự buốt giá, cho dù tôi có một trăm cái miệng cũng khó có thể thanh minh được. Nhưng, tôi không cam tâm!

Tôi nhìn Tiểu Nhã, ánh mắt vô cùng đáng sợ: “Chúng ta hãy đi báo công an! Tìm ra người muốn cưỡng bức cô”.

Cô ta nhìn tôi, ánh mắt không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn tỏ r hơn: “Chị dâu, đủ rồi, thực sự đủ lắm rồi”. Nước mắt cô ta ào ạt, “Tất cả đều đã qua, sau này em sẽ ở bên cạnh người khác, xin chị đừng gây khó dễ với em nữa”. Cô ta liên tục dập đầu lạy, đập thật mạnh xuống nền nhà, đến độ trán rớm máu: “Em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...”.

Ông xã đỡ cô ta đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, “Tiểu Nhã, anh đưa em đến bệnh viện!”.

“Cô ta không dám đi báo công an với em, anh vẫn còn tin cô ta?!”. Tôi không cam tâm, nhìn theo ông xã, muốn anh hiểu ra sự thực. Mặt anh lạnh tanh, sự lạnh giá trong đôi mắt anh khiến tôi thực sự mất hết hy vọng: “Cô ấy không muốn làm ầm lên, không muốn em phải ngồi tù!”.

Tôi thực sự không thể nói thêm được gì.

Người tôi đã yêu thương suốt mười năm trời, người mà tôi đã coi như người thân huyết mạch liên thông, thật không ngờ lại không tin tưởng tôi! Chỉ dựa vào lời nói từ một phía của cô ta mà đã ném tôi vào tử ngục.

Đôi tay tôi ôm chặt lấy mình, thực sự không còn chút sức lực nào nữa cả. Người đàn bà này có thể dùng đến mọi thủ đoạn, thật không ngờ cô ta lại vô liêm sỉ đến nhường này... Chỉ vì để đạt được anh, không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Tôi lao thẳng ra khỏi cửa, nước mắt tuôn rơi ồ ạt, anh chắc chắn phải tin tưởng tôi, anh cần phải tin tưởng tôi. Ai cũng đều có thể không tin, nhưng anh không giống họ, anh là chồng của tôi cơ mà.

Anh không thể đối xử với tôi như vậy được!

Cánh cửa từ từ đóng lại, ngón tay tôi ra sức tách nó ra, nước mắt chảy thành dòng, tôi thực sự không cam tâm, ra sức đập cửa, gào thét: “Mở cửa ra, anh phải tin em...”. Nước mắt chảy đầm đìa khắp măt, chảy vào miệng, mặn đắng, nhưng con tim tôi còn đắng chát hơn.

Tôi cố tách hai cánh cửa thang máy ra, dùng hết toàn bộ sức lực của mình, chỉ hành động trong sự tuyệt vọng. Nhưng nó không hề lay động, đèn nhấp nháy lần lượt xuống từng tầng. Tôi gào thét đến khản cả cổ, cuối cùng, chỉ có thể ngồi bệt xuống, ôm chặt lấy mình một cách bất lực, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi...

Có người nói, chỉ có những người từng bị chết đuối mới hiểu thế nào là tuyệt vọng. Thực ra không phải... Tôi ở trong nhà, chờ điện thoại, chờ anh quay về, đã suốt một đêm, nhưng không có chút tin tức gì.

Tôi không cần bị chết đuối, cũng không cần bị nghẹt thở.

Tôi đã biết thế nào là tuyệt vọng, bởi vì nó đã quấn chặt vào cổ tôi, khiến tôi sống không bằng chết.

Điện thoại chợt vang rền, tôi nhấc máy, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Đậu Đậu. Giọng cô vẫn trong trẻo ngọt ngào như xưa: “Diệp Tử, chị đang làm gì vậy? Đã mười giờ rồi, chị ăn sáng chưa?”.

Tôi không lên tiếng, nhưng nước mắt tuôn rơi lã chã.

Đậu Đậu lại nói: “Diệp Tử, hôm nay chúng ta cùng đi mua sắm nhé?”.

Tôi cắn môi dưới, cố gắng kìm nén tiếng

Đậu Đậu ngừng lại, dường như phát hiện ra điều gì: “Chị đang khóc đấy à?”.

Tôi lắc đầu, nhưng nước mắt lại chảy ào ạt hơn.

Giọng cô có vẻ không vui: “Ông xã chị lại bắt nạt chị à?”.

Tôi chỉ lắc đầu, nước mắt lăn dài.

Cô cuống lên: “Có chuyện gì, chị cứ nói với em!”.

Tôi kêu lên thất thanh: “Đậu Đậu”. Tiếng hu hu bật ra, “Chị không biết nhà cô ta ở đâu, chị không tìm được anh ấy... di động cũng tắt máy, suốt cả đêm không về, chị không tìm được anh ấy... Chị thực sự không tìm được anh ấy...”.

Đậu Đậu càng cuống hơn: “Chị đừng tắt máy, từ từ nói cho em nghe nào, bây giờ em sẽ bắt xe đến nhà chị ngay”.

“Anh ấy không tin chị... Tại sao anh ấy lại không tin chị...”. Cổ họng và mắt tôi đau rát, đau xuyên vào tim, dường như có vô số những con rắn độc đang uốn lượn trong đó, chui vào trong bụng tôi, nuốt trọn lục phủ ngũ tạng của tôi.

Tôi chỉ có cảm giác đau đớn tột cùng, không thể nào làm gì khác được.

Giống như người bị bệnh nặng, chỉ biết mở trừng mắt chờ đợi cái chết.

Cái chết đáng sợ đang đang từ từ tiến lại gần!

Đậu Đậu nghẹn ngào: “Diệp Tử, chị đừng có dọa em. Trong thành phố này, chị là người bạn duy nhất của em, chị hãy nghĩ đến chị gái em, nghĩ đến em, nghĩ đến người nhà chị, chị đừng có kích động quá!”. Cuối cùng cô cuống quá bật khóc: “Em xin chị, chị đừng có dọa em, chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà”.

“Tại sao anh ấy không về nhà... Tại sao lại không tin tưởng chị?”. Tôi ôm chặt lồng ngực, trong đó có vô số thứ đang bị dao cứa, máu chảy đầm đìa.

“Diệp Tử...”.

Ngón tay tôi run rẩy cầm điện thoại, toàn thân run lên bần bật.

“Diệp Tử...”.

Bao năm nay, tôi vẫn luôn cho rằng có thể... có thể chung sống với nhau trọn đời. Đôi vợ chồng sống bình thường giản đơn, chỉ cần sống bình yên vui vẻ bên nhau trọn đời.

Thì ra, trong cái thế giới phồn hoa này, đây chỉ là một ước vọng xa xỉ.

Bình thường giản đơn như vậy, chỉ là một sự hoang tưởng trống rỗng.

Anh yêu tôi, nhưng lại không tin tưởng tôi... Anh nói không yêu cô ta, nhưng cô ta chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt, anh lại chọn lựa tin tưởng cô ta. Yêu thương nhau mười năm, lại không sánh được với mấy câu nói của người tình cũ.

Tôi thực sự không cam tâm, không cam tâm đem tình cảm tôi gây dựng suốt mười năm qua, ngôi nhà do chính tay tôi xây dựng lên dâng tặng cho người đàn bà đó, người đàn bà vô liêm sỉ đến tột cùng!

Đậu Đậu phẫn nộ đi đi lại lại trong phòng, đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn uống nước. Cô nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Tử, đây chính là nỗi oan khuất tày đình, chị không thể gánh chịu được!”. Đôi mắt tôi đau nhức, nước mắt cũng đã cạn khô: “Chị không biết...”.

“Thật đáng hận!”. Cô gào lên, “Nói chị tìm người cưỡng hiếp nó, còn nói cái gì mà gái trinh, em nhổ toẹt vào. Nó mà là gái trinh, thì em chính là lão tổ tông của gái trinh. Đúng là cái đồ không biết liêm sỉ, đừng để em gặp lại nó, gặp nó là em sẽ chửi bới cho mà xem”.

Có tiếng chuông cửa, tôi đứng bật dậy, bàn tay run rẩy mở cửa. Đậu Đậu sốt sắng: “Ngẩn người gì thế, mau mở cửa đi!”.

Tôi đờ đẫn như người mất của, đã chiều rồi mà anh ấy vẫn chưa về.

Thấy Lý Tử đến, Đậu Đậu lại càng cất cao giọng hơn: “Chị, phải nghĩ cách để trừng trị con Tiểu Tam này mới được”. Lý Tử ngồi xuống ghế sofa, than thở: “Bây giờ cần phải tìm thấy chồng Diệp Tử rồi hãy bàn tới chuyện này sau”.

Đậu Đậu chu môi: “Bao lâu thế không về nhà, chắc chắn là đã ngủ cùng

Lý Tử trừng mắt với Đậu Đậu: “Em cứ luôn như vậy, nghĩ gì là cứ nói ngay không kiêng dề gì cả!”.

Đậu Đậu ôm lấy tôi, nói thì thầm bên tai tôi vẻ đầy ám muội: “Em chuẩn bị có mối tình đồng tính với Diệp Tử, sợ gì chứ, đuổi ông xã của chị ấy tay trắng ra khỏi nhà, sau đó bọn em lấy tiền của anh ta, tha hồ mà vui chơi nhảy múa”. Đôi mắt cô nhìn tôi chăm chú: “Chị nói xem, có được không?”.

Tôi lắc đầu vẻ rất nghiêm túc: “Không được!”.

Lý Tử nói nghiêm nghị: “Đừng có trêu đùa với người phụ nữ thuộc cung Ma Kết nữa!”.

Đậu Đậu ủ rũ: “Em cũng chỉ muốn trêu đùa cho Diệp Tử cười thôi, như vậy cũng không được sao!”.

Chuông cửa lại vang lên, Đậu Đậu nhìn tôi, vội vàng chạy ra mở cửa. Bên ngoài cửa, ông xã dìu Tiểu Nhã bước vào, Tiểu Nhã sắc mặt bợt bạt, mỉm cười với tôi: “Chị dâu, để chị đợi lâu rồi!”.

Ông xã liếc nhìn tôi một cái, giọng điệu chẳng dễ chịu gì: “May mà cô ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng”.

Đậu Đậu vặn hỏi trước: “Mất tích suốt mười mấy tiếng đồng hồ, anh cho rằng nói mấy câu như vậy là xong sao?”. Cô chỉ tay vào anh: “Sao anh lại phải dìu cô ta chứ? Cứ bế hẳn lên cho xong!”.

Anh mặt lạnh tanh, dìu Tiểu Nhã ngồi xuống ghế sofa: “Đã xảy ra chuyện gì, các cô chắc cũng đã rõ”. Đậu Đậu cười nhạt: “Đương nhiên là rõ, thì chính là kịch hay do Tiểu Tam tự biên tự diễn để hãm hại Diệp Tử chứ sao!”.

Anh đưa tờ giấy kiểm tra sức khỏe cho Đậu Đậu: “Đây là chứng cứ của bác sĩ, cô ấy đúng thực bị ngược đãi”.

Đậu Đậu từ từ xé nát tờ giấy, trừng mắt nhìn anh: “Hãy đưa ra thêm chứng cứ chứng minh là Diệp Tử làm đi!”. Cô nghiến răng nói từng tiếng: “Chỉ cần anh đưa ra được chứng cứ, đừng nói cần phải đòi lại công bằng cho Tiểu Nhã, ngay cả tôi cũng sẽ trở mặt với Diệp Tử”.

Lý Tử nhìn chằm chằm Tiểu Nhã, cũng hỏi vặn: “Đúng vậy, chắc cô phải nhớ được hình dáng người đó chứ. Nếu đã như vậy, hãy đi cùng chúng tôi đến sở cảnh sát để nhận diện”.

Sắc mặt Tiểu Nhã càng nhợt nhạt hơn, bợt bạt một cách đáng sợ. Cô ta dường như đang cố gắng kìm nén nước mắt, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, giọng nói càng yếu ớt hơn: “Em thực sự không biết hắn ta, lúc đó trời tối quá, em chỉ nghe thấy giọng nói của hắn...”. Đôi mắt cô ta đỏ hoe: “Chị dâu, sao chị lại gọi bạn chị đến gây khó dễ cho em?”.

Ông xã tôi giọng lạnh như băng, nói với tôi: “Em đã đủ chưa đấy? Nếu đủ rồi, phiền em bảo bạn em đi đi cho. Cô ấy đã chịu đựng đủ lắm rồi!”.

Tôi thẫn thờ nhìn người đàn ông này, trước đây, tôi chỉ lấy làm may mắn vì mình yêu lần đầu đã có thể kết hôn, chưa từng phải chia tay ai, cũng chưa từng bị tổn thương. Nhưng giờ đây, tôi đã không thể nào kiên trì được nữa.

Tôi nhìn anh, nước mắt như thể chưa bao giờ khô cạn, lại trào ra. Tôi chậm rãi nói: “Chúng ta ly hôn nhé!”. Trước đây, dù có cãi cọ thế nào, tôi cũng không nhắ đến hai chữ ly hôn với anh, ngoại trừ lần xảy ra sự việc của Trương Lâm Lâm.

Nhưng giờ đây, tôi thực sự không còn chút sức lực nào để chịu đựng thêm được nữa.

Tình yêu của tôi, cuộc hôn nhân của tôi, gia đình của tôi, người đàn ông đã ở bên tôi suốt mười năm qua, thật không ngờ anh không tin tưởng tôi! Thật không ngờ anh không hiểu tôi chút nào cả!

Mặt anh không chút biểu cảm, lầm lì bước vào trong phòng ngủ.

Đậu Đậu thấy vậy, đuổi Tiểu Nhã: “Chuyện vợ chồng người ta, ba người chúng ta không thích hợp ở lại đây”. Tiểu Nhã mỉm cười, đi đến trước mặt tôi, khẽ cười: “Chị dâu, thực sự đã làm khó cho chị rồi...”. Cô ta lại che miệng cười: “Em chờ ngày anh chị ly hôn sẽ đốt pháo hoa chúc mừng đấy!”.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, không thèm lên tiếng.

Đậu Đậu tức giận, cho cô ta một cái bạt tai, Tiểu Nhã ôm lấy mặt, mở to mắt, định kêu lên. Đậu Đậu đã bịt chặt miệng cô ta lại, hai chị em Lý Tử kéo cô ta đẩy ra ngoài cửa.

Đêm đó, tôi nằm mơ, giấc mơ vô cùng đáng sợ. Tôi mơ thấy ông xã cầm chăn trùm kín tôi, còn Tiểu Nhã thì lấy gậy sắt đập tới tấp vào người tôi.

Sau khi tỉnh dậy, toàn thân tôi lạnh toát, con tim đau nhói, đau đến độ giống như bị moi ra cho vào trong máy xay thịt. Tôi ngồi trên giường, ôm chặt chăn, nhìn vào màn đêm đen kịt, chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tôi run rẩy bật đèn, xỏ chân vào dép lê, ra phòng khách uống nước.

Điện thoại trong phòng khách chợt vang lên giống như ma làm, cốc nước tuột khỏi tay tôi, rơi xuống nền nhà, khắp mặt đất tung tóe đầy mảnh thủy tinh. Tôi giẫm lên những mảnh vụn thủy tinh để nghe điện thoại, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ cao vút, rất ai oán, giống như ma quỷ vậy.

Tôi thả ống nghe xuống đất, mắt ầng ậc nước , ôm chặt lấy mình một cách bất lực, nhìn điện thoại, nước mắt lã chã. Tiểu Nhã đột nhiên từ phòng anh bước ra, cô ta lặng lẽ nhìn tôi, mỉm cười.

Tôi ôm lấy miệng, nước mắt giàn giụa, nhưng không dám lên tiếng.

Tôi sợ cô ta! Sợ nghe thấy giọng nói của cô ta, sợ nhìn thấy cô ta! Lúc nào tôi cũng cảm thấy sợ hãi, giống như con vật đang bước từng bước vào bẫy, giống như người đang bị đưa lên đoạn đầu đài.

Tôi ra sức giãy giụa, nhưng đột nhiên tỉnh giấc, sắc trời hửng sáng, thì ra là ác mộng. Một cơn ác mộng lồng trong một cơn ác mộng.

Thì ra, đó không phải là thực... Nhưng, nước mắt tôi đã thấm ướt gối.

Tôi không tài nào ngủ được nữa, tỉnh dậy, đánh răng rửa mặt, ngồi trên sofa xem ti vi. Cửa phòng ngủ chính vẫn khép chặt, hôm qua ngủ phòng khác, tôi chỉ kiên định ý nghĩ nhất định phải ly hôn.

Có thể là tiếng ti vi khiến anh tỉnh giấc, anh cũng dậy sớm, những sợi râu mọc lún phún trên mặt, má hơi hóp, trông có vẻ mệt mỏi rã rời. Anh ngồi ở đầu bên kia sofa, mắt chăm chăm nhìn vào ti v.

Tôi đổi từng kênh ti vi, trong lòng rối bời. Tôi chợt nghĩ, liệu có cần mở miệng hỏi anh xem khi nào đi làm thủ tục ly hôn? Hay là nên hỏi anh, cần phân chia tài sản thế nào?

Tôi đứng ngồi không yên, đành phải bỏ điều khiển xuống, trốn vào phòng.

Tôi ngồi xuống giường, ôm chặt đôi chân, chống cằm lên đầu gối, chợt nghĩ đến ngày hôm đó cách đây mười năm về trước. Trời đổ tuyết, những bông tuyết nhỏ xíu, li ti rơi vào người lạnh buốt. Tôi cầm ô, đi trên cầu vượt dành cho người đi bộ.

Ông xã tôi bước đến, bao nhiêu người vội vã lướt qua, chen lấn, nhiều đến độ giống như những hạt mưa phùn từ trên trời rơi xuống. Giữa biển người mênh mông, ánh mắt anh chăm chú nhìn tôi, chợt mỉm cười.

Lần đầu tiên gặp mặt, như in dấu vào trong trí não tôi, không thể nào xua đi được.

Nếu như, đó gọi là duyên phận, vậy thì giờ đây có phải là duyên phận của chúng tôi đã hết rồi hay không?

Hay là, đã hết từ lâu.

Chỉ là tôi luôn cố gắng để kéo dài mối duyên phận này, nhưng mãi mà không tìm ra được lý do để tiếp tục.

Từ buổi chiều đến tối, một mình tôi đi lang thang ngoài đường. Màn đêm đen đã bao phủ bu trời. Vô số những ngọn đèn neon trong thành phố đã lần lượt rực sáng. Những người trẻ tuổi, túm năm tụm ba hoặc từng đôi tay trong tay đi dạo phố. Thỉnh thoảng cũng bắt gặp một người phụ nữ độc thân tầm bằng tuổi tôi, có thể, họ cũng đang buồn phiền về chuyện tình cảm gia đình giống như tôi vậy.

Một chiếc xe hơi đột nhiên lái đến trước mặt tôi và dừng lại, người trên xe kéo cửa xe xuống, gọi tôi: “Chào cô bạn cùng trường!”. Tôi hoảng hốt định thần lại, vừa nhìn thì thấy ngay Tần Tử Long, tôi mỉm cười: “Sao trùng hợp thế!”.

Anh bước xuống, dựa người vào xe, khoanh tay: “Đúng vậy, trùng hợp thế!”. Anh lấy bao thuốc lá ra, rút một điếu, châm lửa và đưa lên miệng, hít một hơi, hỏi tôi: “Sao lại đi dạo phố vậy?”.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào có phong thái hút thuốc lại ấn tượng đến thế, tôi chợt buột miệng nói: “Phong thái hút thuốc của anh trông rất đẹp!”.

Tần Tử Long thoáng ngẩn người, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, mỉm cười: “Cảm ơn!”. Anh lại hiếu kỳ: “Cô bạn à, lẽ ra giờ này bạn phải ở nhà phục vụ ông xã chứ?”.

Tôi cúi đầu, mười ngón tay nắm chặt túi xách, dốc toàn bộ sức lực trong cơ thể vào đó. Tôi nói: “Anh ấy có phải hoàng đế đâu, không cần người hầu hạ!”.

Anh chuyển đề tài: “Nếu đã như vậy, chúng ta cùng đi ăn nhé!”.

Tôi lắc đầu.

Anh cười: “Này, cô bạn, không muốn mời tôi ăn c

Tôi mím môi: “Được, nhưng em không mang theo nhiều tiền đâu”.

Tần Tử Long cười nói: “Phụ nữ là thích so đo lắm”. Anh đẩy tôi lên xe: “Được rồi, tôi mời cô bạn ăn”.

Tôi lắc đầu, anh đã quay người bước lên xe, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, chỉ cười: “Muốn ăn gì?”. Anh lái xe, thi thoảng lại hít một hơi thuốc, thấy tôi không trả lời, lại hỏi lại: “Bạn thích ăn gì?”.

Tôi nói: “KFC”.

Miệng Tần Tử Long khẽ nhếch lên, mẩu thuốc lá rơi xuống người, anh vội vàng dập tắt điếu thuốc, hỏi vẻ kinh ngạc: “KFC?”.

Tôi nghĩ một lát, nói: “Macdonal cũng được!”. Mặt anh khẽ co giật, có vẻ như không thể nào tin nổi: “Thật sao?”.

Tôi gật đầu: “Em mời anh ăn!”.

Giọng anh có vẻ ấm ức: “Bạn mời tôi ăn món khác có được không?”.

“Không!”. Tôi ngoan cố, “Em mời anh!”.

Anh chợt bật cười: “Cô bạn à, cô bạn có phải là con trâu đấy? Đã nói là tôi mời rồi, lần sau đến lượt bạn mời

“Không được!”. Tôi cố ép mình mỉm cười, “Em mời anh!”.

Anh đành nói: “Ăn Macdonal...”.

“Anh không thích ăn?”.

“Không phải, không phải!”. Anh vội vàng lắc đầu, đành phải cười nói với tôi: “Rất thích!”. Tôi nhìn anh, đôi mắt lại bắt đầu đau rát, đàn ông luôn như vậy, rõ ràng không thích, nhưng vẫn có thể đi ăn.

Thảo nào người ta thường nói, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh!

Từng chiếc xe nối đuôi nhau đi lại trên đường phố, giống như đàn kiến vậy.

Anh vô cùng thất vọng: “Tắc đường!”.

Tuyến tàu điện ngầm đang được xây dựng, giữa đường có rất nhiều cột xi măng cốt thép đứng sừng sững. Trong màn đêm đen, tôi chợt phát hiện ra khối kiến trúc tôi thân quen ở giữa đường, cây cầu vượt dành cho người đi bộ nơi chúng tôi quen nhau đã bị dỡ bỏ.

Thì ra, cho dù thứ nào đó có kiên cố đến đâu, cùng với sự biến hóa đổi thay của thời đại, không gì là giữ lại được cả.

Dù là lòng người hay là cây cầu vượt... đều không thể giữ lại được.

Trong quán Macdonal, Tần Tử Long nhìn bánh hamburger và gà rán, chỉ trừng mắt nhìn, không động vào. Tôi đưa nó cho anh, ngón tay anh thon dài, khẽ ấn ấn, chợt hỏi tôi: “Liệu có bị nóng trong không?”.

Tôi cười ngất: “Anh chưa ăn bao giờ sao?”.

Anh gật đầu: “Rất hiếm!”.

Tôi rướn mày: “Hiếm đến mức nào?”. Anh chu môi, nghĩ một lát: “Bánh hamburger chưa ăn bao giờ”. Tôi mỉm cười: “Vậy em bắt đầu đây!”. Tôi không khách sáo, cầm lấy cánh gà, gặm ngon lành trước mặt anh. Anh nho nhã cầm lấy bánh hamburger, nhai từ tốn.

Sự nho nhã của anh khiến tôi thấy buồn cười.

Anh thử một miếng khoai tây chiên, đột nhiên mắt sáng rực: “Cái này ngon lắm, thực sự rất ngon!”.

Tôi chỉ mỉm cười, ra sức nhét đồ ăn vào miệng, chỉ có như vậy, tôi mới không suy nghĩ linh tinh, mới không đầm đìa nước mắt. Chỉ có ăn no, nhét đầy cái dạ dày trống rỗng, tôi mới có sức để tiếp tục dạo phố, tiếp tục trốn tránh.

Ăn xong, anh có vẻ như vẫn còn hơi lưu luyến.

Anh mở cửa xe: “Anh đưa em về!”.

Tôi lắc đầu, hạ giọng, nói: “Không cần đâu, em còn muốn đi dạo thêm chút nữa”.

Anh nhìn tôi, trong mắt thoáng có tia nhìn nghi hoặc. Tôi nhìn anh chăm chú, cảm thấy hơi buồn: “Lúc này em không muốn về nhà”. Lạ thay, anh không hỏi thêm gì nữa, nói luôn: “Lên xe đi!”.

Tôi chỉ lắc đầu: “Thực sự không cần đâu!”.

Anh chợt tỏ vẻ nghiêm nghị: “Nếu em không lên xe, anh nổi giận thật đấy!”.

Tôi bất lực, đành phải lên xe, anh khởi động xe, gật đầu vẻ hài lòng: “Ngoan...”. Tôi trợn trừng mắt, cố gắng để không bật cười. Cái anh chàng này, thật không ngờ lại nói từ ngoan! Ôi trời ơi, anh coi tôi là con vật cưng sao!

Anh nói: “Để anh kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé, một đứaa bé hỏi mẹ nó: Mẹ ơi, con được sinh ra như thế nào ạ?”. Anh ngừng lại, nhìn tôi một cái, rồi nói tiếp: “Mẹ nói: Chui ra từ bụng của mẹ. Đứa trẻ càng hiếu kỳ hơn: Mẹ ơi, sao mẹ lại muốn ăn thịt con?”.

Tôi thực sự không nín nổi, bật cười.

Nụ cười sâu sắc cũng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh kể cho em thêm một câu chuyện nhé, Đường Tăng nói: Chúng ta cần phải chọn con đường lấy kinh ngắn nhất. Tôn Ngộ Không đề nghị: Ngồi máy bay nhanh hơn cưỡi ngựa! Bát Giới nói: Tàu vũ trụ Thần Châu nhanh hơn! Nào ngờ, Sa Tăng lấy ra một khẩu súng: Nghe nói, món đồ này có thể lập tức tiễn người sang Tây Thiên!”.

Tôi ôm bụng cười, cười đến đau cả

Anh nói: “Em cũng kể một câu chuyện đi!”.

Tôi lắc đầu.

Anh thở dài: “Mặc dù đã kết hôn, nhưng cũng cần phải biết giao tiếp xã hội, đừng có cô lập mình!”.

Tôi cười: “Hôm nay thực sự rất cảm ơn anh, anh đúng là một người thật hài hước!”.

Anh khẽ lắc đầu: “Có người nói anh bá đạo, có người nói anh lạnh lùng, chỉ có em nói anh hài hước”.

“Đúng là có chút bá đạo, nhưng không hề lạnh lùng!”. Tôi nói thật lòng.

“Em có biết vì sao họ nói anh lạnh lùng không?”. Anh hỏi tôi đầy hào hứng. Tôi lắc đầu, anh nhíu mày: “Giả vờ đấy mà!”.

Xe anh dừng lại trước vườn hoa ở khu chung cư nhà tôi, “Em xuống xe đi, anh đưa em lên nhà”. Tôi vo cùng ngạc nhiên: “Sao anh biết em sống ở đây?”.

Anh nói vẻ bí hiểm: “Anh đã nhờ thám tử tư, em có tin không?”.

Tôi lắc đầu, mím môi cười: “Không tin!”.

Anh hào hứng: “Thôi, bỏ đi, anh đoán được ngay em sẽ không tin mà”. Anh đóng cửa xe, đi theo tôi ti về phía cầu thang máy. Con tim tôi thấp thỏm lo âu, vừa ngẩng đầu nhìn con số, vừa nghĩ thầm, về nhà cần phải nói gì đây?

“Anh nghĩ, nếu để ông xã em nhìn thấy chúng ta đi với nhau thì không hay lắm”. Anh nói: “Anh tiễn em đến cửa rồi xuống luôn, những việc còn lại, em tự giải quyết nhé!”.

Tôi gật đầu: “Hôm nay thực sự rất cám ơn anh!”.

Anh khoanh tay, nhìn tôi, chỉ cười: “Lần sau nhớ mời tôi ăn khoai tây chiên nhé”. Cửa thang máy từ từ mở ra, anh dựa người vào cửa, tay thể hiện động tác mời.

Tôi cười với anh: “Hôm nay thực sự rất cám ơn anh!”.

Anh nhíu mày: “Câu này hình như em vừa mới nói xong!”.

Tôi nói: “Vậy thì...”, vậy thì gì nữa, chính tôi cũng không biết. Anh giúp tôi nói nốt câu: “Vậy thì, lần sau có duyên gặp lại!”.

Tôi nói: “Tạm biệt!”.

Anh cười: “Tạm biệt!”.

Tôi lấy chìa khóa nhà trong túi xách, tay run run mở cửa nhà. Phòng khách tối om, xem ra, anh ấy vẫn chưa về. Tôi bật đèn, nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối.

Thì ra, không chỉ có mình tôi muốn lẩn tránh, anh ấy cũng đang l tránh.

Chạy trốn một cuộc hôn nhân lẽ ra không nên tiếp diễn.

Từ cửa phòng ngủ chợt phát ra ánh sáng, anh mở cửa ra, chăm chú nhìn tôi, khẽ động đậy môi, mãi sau mới hỏi: “Sao về muộn thế?”.

Tôi cố ý né tránh anh, không nói gì. Anh lại gọi giật tôi lại: “Bà xã, chúng ta nói chuyện nhé!”. Chuyện gì cần đối diện thì không thể nào tránh né được. Tôi hít một hơi thở sâu, “Được, vậy nói về chuyện ly hôn!”.

Tôi ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt lạnh lùng: “Anh định bao giờ ly hôn với em?”.

Anh ngồi xuống cạnh tôi, giọng nói có vẻ hơi bất lực: “Ngoài việc này, chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa sao?”.

Đúng thế, ngoài chuyện ly hôn, chúng tôi quả thực không còn chuyện gì để nói cả.

Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng bi ai, tình cảm suốt mười năm qua, thật không ngờ lại có kết cục như thế này, chỉ vì một việc hiểu nhầm, tôi phải từ bỏ người đàn ông tôi đã yêu thương suốt mười năm qua.

Anh nhìn tôi, ánh mắt nồng nhiệt, chậm rãi nói: “Anh đã xin nghỉ phép một tuần”.

Một tuần để ly hôn, đúng là cũng đủ!

Tôi cúi đầu, nước mắt tuôn rơi, tôi nghẹn ngào: “Được, ngày mai chúng ta chuẩn bị thủ tục ly hôn”.

Anh nổi nóng, “Em có thể đừng luôn miệng nhắc đến ly hôn được không?! Giữa anh và Tiểu Nhã không có chuyện gì cả, anh chỉ muốn đi du lịch với em để giải tỏa căng thẳng”. Giọng nói của anh bỗng trở nên mềm mỏng, “Hôm đó anh thực sự đã giận quá mất khôn, anh đã suy nghĩ kỹ, cảm thấy... em là người biết tuân thủ pháp luật, cho nên...”.

Cuối cùng anh cũng biết là tôi bị oan rồi sao?! Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, anh sao có thể lấy con dao đâm thẳng vào tim tôi, sau đó nói lời xin lỗi với tôi...

Anh đã đâm nát trái tim tôi, sau đó muốn bù đắp... Tôi thực sự không tài nào có thể tha thứ cho anh được!