Cuộc Đời Của Nữ Sát Thủ

Chương 9: Anh còn yêu cô ấy chứ ?




Thời gian nhanh chóng trôi qua bây giờ đã là buổi tối trên chiếc giường màu xám nó thì bắt đầu cựa mình mắt từ từ mở ra một cách yếu ớt không có chút sức lực nào cả nó chống tay vào giường để ngồi dậy nhưng không đủ sức dậy thì nhìn người mình thì khẽ nhau mày. Vì trên người nó đang mặc một đồ khác lại còn khá rộng là của nam thì đúng hơn không thoát khỏi sự ngạc nhiên nếu theo nó nhớ lúc nãy trước khi mơ màng nó nghe thấy giọng nam ôi trời chuyện gì vậy nè?

-Nhóc tỉnh rồi à ?- Tiếng người con trai vang lên làm nó giật mình nhìn về nơi phát ra giọng nói thì thấy hắn đang đi lại gần tay cầm quần áo của nó xem ra đã được sấy khô rồi cả khay đồ ăn nữa. Vậy là người đã thay đồ cho nó chắc chắn là hắn rồi nó cố gắng để đứng dậy nhưng vừa đứng dậy thì người gần như ngã xuống may mà hắn phản ứng nhanh đỡ được nó. Người nó vẫn rất yếu và nó vẫn rất lạnh, khi trong vòng tay hắn nó cảm thấy ấm hơn rất nhiều, hắn dìu nó lại giường nằm xuống.

-Nhóc vẫn còn yếu lắm đừng nên dùng sức – Hắn nói lạnh lùng mặt không cảm xúc gì là đang quan tâm hay lo lắng cho nó cả. Nó thì chỉ thở hắt ra một cách mệt mỏi chỉ gật đầu thôi chẳng muốn nói gì cả cũng chẳng muốn làm gì lúc này chỉ rất lạnh và hơi đói. Thực ra nó đang rất đói bụng bắt đầu biểu tình và đương nhiên hắn cũng thấy được điều đó rồi ngồi xuống giường nâng người nó một cách nhẹ nhàng lên dựa vào người mình. Nó hơi ngạc nhiên không biết hắn định làm gì nhưng khi thấy hắn bê tô cháo lên thì dường như hiểu và ngồi im.

Hắn đưa một muỗng cháo nóng hổi còn bốc hơi lên gần miệng thổi rồi đưa về phía miệng nó nhưng nó lại không chịu mở miệng dù đang rất đói. Lí do đơn giản là vì trong cháo có mùi mà mùi là thứ rau nó ghét rất ghét, đó là thói quen từ nhỏ của nó rồi. Hắn thì không biết tại sao hay là sợ hắn bỏ độc trong thức ăn đây? Hắn chau mày nói – Sao vậy ? –

-Rau mùi tôi không thích nó – Nó nói bằng tất cả sức lực mà mình có bây giờ.

-Cố ăn đi – Hắn thực chất không để ý nó có ghét hay không chỉ nghĩ là nếu không ăn thì không khỏi bệnh được và như thế thì rất phiền phức cho hắn. Thực chất hắn đang hối hận tại sao lại đem một con nhỏ phiền phức như nó về chứ thậm chí đến sau này hắn cũng không biết tại sao nữa.

Nó lắc đầu miệng thì vẫn mím chặt không chịu mở ra hắn bất lực nhìn nó nói.

-Nhóc muốn chơi một trò chơi tình nhân không ? –

Hắn hỏi và gần như hỏi cho có lệ còn câu trả lời là gì thì hắn không quan tâm, đưa muỗng cháo vào miệng mình rồi đưa tay giữ mặt nó, nó thì ngơ ngác không hiểu điều hắn nói và việc hắn định làm là gì cả.

-Hả….um..-

Nó chưa kịp nói gì thêm thì đã bị hắn dùng môi chặn lại bây giờ chỉ một từ miêu tả cảm xúc lúc này của nó là sốc nên miệng nó hơi há nhẹ ra hắn thừa dịp đẩy cháo từ trong miệng mình vào miệng nó. Còn nó thì ngỡ ngàng đón nhận từng chút cháo vào đến miệng cháo cứ thế mà trôi xuống dần, đến khi đã đưa hết cháo sang miệng nó xong hắn cắn nhẹ vào môi nó rồi rời môi mình ra khỏi môi nó.

-Anh làm cái quái gì vậy chứ ? – Nó nhờ cái cắn môi của hắn mà sực tỉnh nhìn hắn bằng con mắt lạnh lẽo vô cùng có lẽ hắn đã chạm đến giới hạn của nó rồi đó. Nếu bình thường thì nó sẽ cho hắn đi ô tô miễn phí ra nghĩa trang nhưng giờ đến cả con muỗi muốn đốt, nó còn không làm gì được huống chi là hắn người to con như vậy cơ mà.

-Đút nhóc ăn hỏi thừa – Hắn nói một cách thản nhiên và cách nói này làm nó khó chịu cực kì vì bên Nga không ai dám nói vậy với nó cả lúc nói chuyện cũng luôn cẩn thận bằng giọng e sợ luôn cúi mặt chưa bao giờ dám ngẩng lên nhìn vào mặt nó cả. Hắn đưa muống cháo định đưa vào miệng mình thì nó đã nhanh miệng ăn trước hắn cũng không mấy phần ngạc nhiên vì nằm trong kế hoạch của hắn mà. Nó hất mặt với hắn một cách tinh nghịch làm hắn buồn cười nhưng ngoài mặt lại tỏ ra lạnh lùng không có chuyện gì rồi tay tiếp tục đút cho nó ăn. Sau khi cho nó ăn xong thì hắn đưa thuốc cho nó uống rồi bỗng nó nhận ra có cái gì đó sai sai rồi nói

-Mà chúng ta hình như đâu thân đến độ này chỉ mới gặp nhau hai lần-

- Thì đã sao có người gặp lần đầu đã yêu nhau kìa huống chi tôi chỉ đút cháo cho nhóc ăn thôi- Hắn nói một cách bình thản và cực kì có lí, nó cũng gật đầu rồi không khí trở lên im lặng và nó thì vẫn nằm nguyên trong lòng hắn rồi nó lại chính là người phá vỡ bầu không khí.

-Cô ấy là ai thế ? –

Nó nhìn thẳng vào bức ảnh khá to nằm ngay ngắn trên tường đối diện với giường ngủ.

-À..bạn gái cũ của tôi – Một hồi im lặng hắn mới lên tiếng nói trong giọng có chút gì đó hơi đăng đắng.

-Bạn gái cũ ? Tại sao hai người lại chia tay vậy ? – Nó dường như hơi có hứng thú với chuyện của người con trai này, nó hơi cựa đầu nghiêng nhìn vào hắn. Hắn thì đang nhìn vào tấm hình ánh mắt có chút buồn có chút nhung nhớ lại có chút oán hận, những cảm xúc rất hỗn độn làm nó không tài nào đoán ra hắn đang nghĩ gì. Nhưng có lẽ là chuyện không vui nên nó nhàn nhạt nói – Nếu anh không muốn nói thì thôi –

***Hồi tưởng ***

-Quỳnh Lam em thực sự muốn đi Hàn Quốc sao ? – Hắn hỏi mặt hơi tối lại mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu lóng lánh của cô gái tên Quỳnh Lam kia một tay nắm lấy tay cô.

-Em thực sự phải đi em muốn trở thành một nhà thiết kế nhưng em chỉ đi 2 năm thôi chỉ 2 năm thôi anh có thể đợi em mà đúng không ? – Quỳnh Lam ôm chầm lấy hắn siết thật chặt như sợ hắn sẽ giống như hoa Bồ Công Anh gặp gió thì sẽ bay đi mất vậy, đặt cằm mình lên vai hắn.

-Nếu em đi thì chúng ta sẽ chia tay – Hắn nói một cách kiên quyết nắm hai vai Quỳnh Lam đẩy ra nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp của cô.

-Anh đừng bắt em lựa chọn anh biết lựa chọn của em là gì rồi mà – Quỳnh Lam nước mắt khẽ tuôn ra tay cầm tay hắn lên áp vào má mình mắt khẽ nhắm lại như tận hưởng sự ấm áp từ tay hắn.

-Vậy thì tôi tôn trọng quyết định của em, tạm biệt em – Hắn nói rồi rút tay ra khỏi mặt Quỳnh Lam rồi quay đi luôn, tình yêu 5 năm của 2 người cô vứt bỏ một cách dễ dàng như thế thì cớ gì hắn còn phải níu kéo. Cái gì là của mình thì sẽ mãi mãi là của mình còn cái gì không phải thì nên buông tay.

***Kết thúc hồi tưởng***

-Từ hôm đó tôi không còn gặp cô ấy nữa - Hắn vừa kể ánh mắt đượm buồn làm cho một người lạnh lùng độc ác như nó còn cảm thấy buồn nhưng có lẽ nỗi buồn của hắn chỉ trong tình yêu thôi không thể nào bằng nỗi đau thương mất mát nó phải chịu đựng khi còn là một cô nhóc 6 tuổi và nỗi đau đó theo nó đến tận bây giờ.

-Anh còn yêu cô ấy chứ ? – Nó vẫn hỏi dù biết là thừa và nó có thể chắc chắn câu trả lời sẽ là còn vì hắn vẫn treo ảnh cô ấy chứng tỏ hắn còn yêu cô ấy rất sâu đậm. Nó biết mình chưa từng yêu ai nên cũng không thể khuyên hắn điều gì chỉ im lặng nghe hắn tâm sự thôi vì nó sợ lời nói của nó có thể làm hắn đau hơn.

-Còn– Hắn nói trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, hắn thấy bây giờ khá nhẹ nhõm vì hắn đã chút được gánh nặng trong lòng mình. Hắn đưa tay vòng qua ôm lấy người nó vào trong lòng tựa cằm vào vai nó.

-Làm cái gì vậy ? – Nó nói tay gỡ tay hắn ra nhưng hắn càng ôm chặt hơn vùi đầu vào hốc cổ nó, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào da làm nó không khỏi giật mình, rất ít khi nó thân mật với con trai ngay cả Eric chỉ cùng lắm là dựa vai rồi để Eric bồng thôi. Nó liền phản kháng gỡ tay hắn nhưng hắn không chịu buông ra.

-Để như vậy một lát thôi– Hắn nói nhẹ vào tai nó rồi ôm nó thật chặt vùi mặt vào tóc nó, nó thì không vùng vẫy nữa mà buông lỏng tay. Nó hít thật sâu hương thơm phát ra từ người hắn nó rất dịu nhẹ thoang thoảng khiến cho người ta không ngừng mê mẩn nó như đắm mình trong mùi hương đó.

-Mà anh ở đây một mình còn ba mẹ?– Nó nói chuyển chủ đề khác để hắn quên đi chuyện tình buồn, nó không biết tại sao mình làm vậy, từ trước tới nay nó không hề quan tâm đến người khác.

-Họ đang ở Mỹ - Hắn nói bằng chất giọng lạnh lùng, lạnh băng khác lạ làm nó hơi ngỡ ngàng nhìn hắn rồi thấy mắt hắn ánh lên những tia buồn buồn gì đó lạ lắm. Nhìn ánh mắt buồn buồn đó của hắn nó chợt nhớ đến ánh mắt anh siêu nhân lần đầu nó gặp anh siêu nhân ( là ai thì sau này sẽ bật mí ). Nghĩ thế nên nó không hỏi gì thêm đưa tay che miệng ngáp rồi nhắm mắt lại kì lạ là khi trong vòng tay người con trai này nó cảm thấy bình yên và an toàn chưa từng có trước đây. Hắn ôm nó thì thấy bên vai mình nặng hơn thì mới khẽ buông nó ra nhìn thì thấy nó đã chìm vào giấc ngủ khuôn mặt nó giờ rất bình yên làm người ta có cảm giác muốn nâng niu, cưng chiều đến lạ thường.

Hắn để nó nằm xuống gối một cách nhẹ nhàng sợ nó thức giấc rồi ngồi nhìn vào mặt nó đang say giấc đưa tay vuốt tóc nó, xong đứng dậy quay lưng đi bỗng nó nắm tay hắn rồi nói lẩm bẩm.

-Đừng đi …ở lại đây với tôi đi…tôi cô đơn lắm…–