Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 106: thi võ (2)




Có vẻ như hồ là nơi giải tỏa tâm trạng của em nhỉ? - Huy Anh bước tới cạnh nó

- ... - nó không hồi đáp

- Đứng ở đây gió lớn, em sẽ bị cảm đấy! Về...

- Nếu anh tới đây để khuyên em về nhà thì đi đi, để em một mình

- Anh.. được, ta không nhắc tới chuyện đó nữa

- Đừng nói gì hết

- Nếu đó là điều em muốn - Huy Anh đứng cạnh nó, trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn có của con sông về đêm

.

.

.

- Kia rồi, họ kia rồi... - mọi người sung sướng vì tìm được nó với Huy Anh

- AN... - Mai Anh lao tới ôm chầm lấy nó

- Con hâm này... mày làm mọi người lo lắm đấy có biết không? - Phương trách

- Đang yên đang lành bỏ đi làm gì hả? - Trang mắng

- Có sao không? - Chi hỏi

- Muộn thế này mà ra sông ngồi, nhỡ có chuyện gì thì sao? - Tiên quan tâm

- An toàn là tốt rồi... - Huy thở phào nhẹ nhõm

- Báo cho anh Lâm chưa? - Đức hỏi nhỏ Huy

- Bảo anh ý về rồi - Huy gật đầu

Sau bao lời khuyên răn, khuyên nhủ, thậm chí là đe dọa mà nó vẫn giữ nguyên lập trường: có chết cũng không về

- Nếu đã như vậy thì... An này, em về nhà anh đi - Đức nói

- Có được không anh? Ba Linh sẽ lo lắng đấy - Mai Anh nhắc

- Không sao, dù gì thì 2 nhà cũng thân thiết nên ba sẽ yên tâm

- Vậy thì được. Anh Đức nói đúng đấy, mày về nhà tao đi - Mai Anh nói với nó

- Được không? - nó tìm được tia hi vọng le lói. Thật ra cũng sợ lắm chứ bộ, nhưng lỡ bỏ đi rồi, quay về thì quê lắm

- Không sao đâu, ba tao đi công tác rồi - Mai Anh gật đầu

- Vậy cũng được - nó đồng ý - muộn rồi, mọi người về nhà đi

- Có cần báo cho ba An không? - Huy hỏi nhỏ

- Ai dám bép xép chỗ em ở thì liệu hồn đấy - nó nghiến răng

- Rõ - mọi người đồng thanh

...

- Mày tính bỏ nhà đi thật đấy à? - Mai Anh hỏi

- Nếu không tao qua nhà mày ở làm gì - nó đáp

- Vậy còn ba mày?

- Đừng nhắc tới người đó nữa...

- Tại sao?

- Đừng có hỏi gì nữa, tao không kiểm soát được cảm xúc đâu. Tao sẽ nói cho mày lúc thích hợp

- Thế còn sách vở đi học?

- Mai tính

- Ừ, vậy ngủ ngon, tao về phòng đây

...

- Ngày kia thi rồi, mọi người luyện tập phải thật chăm chỉ rõ chưa? - thầy võ của chúng nó nói

- Dạ - mọi người đồng thanh

.

- Ya… - nó la to rồi tặng cho Đức 1 cú đấm hờ, chỉ còn chừng 1 phân nữa thôi là anh ăn trọn rồi

- Tốt lắm, cứ giữ phong độ như thế nhé! Thầy kì vọng rất nhiều ở em đấy! – thầy nó hài lòng

- Dạ được – nó gật đầu

- Hôm nay thế thôi, giải tán

- Khỏe – mọi người đồng thanh

- … - nó ngồi xuống đất, tu cạn nửa chai nước

- Em vẫn ổn chứ? – Đức khá ngạc nhiên trước hành động của nó, dường như là mất kiểm soát vậy

- Tất nhiên là vẫn ổn rồi, em có làm sao đâu? – nó thản nhiên đáp

- Em có nên…

- Về thôi, hôm nay em mệt rồi – nó xách cặp lên và đi về

- … - Đức lẳng lặng đi theo



- Này, sao tự dưng mấy hôm nay anh lại về nhà thế? – Mai Anh hỏi Đức

- Bộ anh không được về nhà mình sao?

- Không phải vậy… mọi khi anh có như thế đâu?

- Chỗ này không hoan nghênh anh à?

- Đâu có, đây là nhà anh mà, chỉ là em thấy hơi lạ thôi…

- Thắc mắc lắm làm gì?

- Chỉ là quan tâm anh thôi mà, sao dữ vậy?

- Rồi rồi, em gái là số 1, giờ thì về phòng cô và ngủ sớm đi, mai còn đi học

- Rõ đại huynh, tiêu muội cáo lui – nhỏ đóng cửa phòng lại

- Cái con nhóc này – Đức lắc đầu



- Oáp... cuối cùng thì cũng xong - Đức vươn vai, bản báo cáo mà anh thức trắng 2 đêm, bây giờ thì hoàn thành rồi

- Tự nhiên thấy đói nhỉ... phải xuống bếp xem có gì nhét vào bụng không cái đã - Đức đứng dậy, đi ra khỏi phòng

- Vẫn chưa ngủ sao? Muộn thế này rồi - anh đi ngang qua phòng nó đang ngủ thì thấy có ánh sáng từ khe cửa

- An, em chưa... - Đức vào phòng thì thấy nó đang nằm gục trên bàn - có giường mà không chịu nằm - anh giúp nó thu dọn bàn học

- Cái gì đây? - Đức nhẹ nhàng rút cuốn sổ mà nó đang gối lên.

Ngày...tháng...năm

Thế là đã bỏ nhà đi được 1 ngày rồi, có chút không quen với sự thiếu vắng của gia đình. Nhưng không sao, mọi người đối với mình rất tốt, thật lòng cảm ơn họ. Không cô độc sao thấy trống trải thế nhỉ? Buồn thế nhỉ? Tại sao lại có chút buồn vào ngày vui thế này cơ chứ? Chẳng lẽ không ai nhớ mấy hôm nữa là sinh nhật mình sao? Ước gì được quay trở về quá khứ, được mẹ tổ chức sinh nhật, được bạn bè tặng quà... nhớ quá... quá nhớ...

Anh từ từ lật lại các trang phía trước và dần dần hiểu ra được nhiều điều. Vì sao nó lại lưỡng lự đăng kí tham gia võ? Vì sao nó trông có vẻ không vui khi có thông báo lọt vào vòng trong? Vì sao nó lại bỏ đi? Vì sao mấy ngày nay nó rất kiệm lời, mặt lạnh tanh, không có cảm xúc? ... tất cả đều được giải đáp

- Đúng là nỗi khổ tâm không thể giãi bày - Đức thở dài rồi bế nó lên giường - Không cần người khác đâu, chỉ mình anh hiểu em là được rồi

...

Phải yêu em... nó lướt qua màn hình rồi tắt điện thoại

- Sao không nghe máy? - Mai Anh hỏi

- Không thích. Lo làm bài đi - nó trả lời

- Chảnh vậy?

- Mặc tao

- Ê con kia, sao mày nhạt nhẽo thế?

- Vậy mày bỏ thêm mắm muối vào đi

- Mày... không nói với mày nữa - nhỏ quay phắt về phía vở mình

.

- An... - Mai Anh khều nó

- Sao?

- Mày không nhớ nhà hả? Mày không sợ ba Linh lo sao?

- Không hề, ba chính là lí do khiến tao bỏ đi mà... đừng nhắc nữa... nếu mày thấy tao ở đây phiền phức thì tao khó thể dọn đi

- Tao không có ý đó, chỉ sợ...

- Tao không sợ, thì mày sợ làm gì? Tao về phòng đây - nó đứng dậy

- Ơ... mày đã giảng xong cho tao đâu?

- Tự động não đi. Cosi xong rồi Bunia... - nó đi ra

- Sao mày copy luôn cái gợi ý của cô thế? Con kia... xấu bụng

.

Phải yêu em...

- Phiền phức thật - nó tắt máy

.

Phải..

- Có chuyện gì? Cho anh 30 giây - nó bực bội

- Về nhà đi

- Không về

- Hôm qua là bố có hơi nóng, cũng 1 phần là do em mà. Về xin lỗi bố là được rồi

- Không làm sai chuyện gì nên không cần xin lỗi. Người xin lỗi phải là ba mới đúng

- Cũng chính vì em cứng đầu nên mới xảy ra chuyện như ngày hôm qua. Có phải em nhẫn nhịn một chút, nhận sai là được rồi

- Nếu gọi điện để trách cứ thì đừng bao giờ gọi điện cho em nữa. Hết 30 giây rồi, em cúp máy đây - nó nói rồi dập máy, quẳng sang 1 bên giường

- Alo...alo... cúp máy rồi - Lâm chán nản

- Giờ tính sao? - Long hỏi

- Em chịu, lần này phải để bố đích thân ra tay thôi. Từ hôm qua tới giờ toàn bị bố mắng oan, đúng là “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết mà - Lâm thở dài