Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 108: thi võ (4)




- Đức… con không sao chứ? – vừa thấy nó với Đức về, ba anh vội vã chạy lại hỏi thăm

- BA… - Đức quỳ xuống – Con sai rồi – nước mắt của anh bắt đầu rơi

- Con mới gọi ta là gì? – ba Đức ngỡ ngàng

- Ba… ba tha lỗi cho con có được không?

- Con chịu nhận ta làm cha rồi sao? – ông vui sướng

- Con…

- Đứng lên đi con… con chịu nhân ta là cha rồi?

- Trước đây là do con quá cố chấp, không biết đúng sai nên mới không nhận ra được tình yêu thương mà ba dành cho… con xin lỗi

- Con không phải nói xin lỗi… con chịu chấp nhận ba là tốt rồi, tốt rồi

- Ba sẽ không giận con chứ?

- Tất nhiên là không rồi… ba hứa, sẽ nhất định bù đắp cho các con thật xứng đáng – ba Đức ôm cả anh và Mai Anh vào lòng

- Ba... - Mai Anh với Đức xúc động

3 cha con đoàn tụ, nó mừng thay họ, nhẹ nhàng đi lên phòng, biết là không nên ích kỉ, nhưng lòng nó khá khó chịu

.

.

.

Cốc...cốc...cốc...

- Mời vào - nó nói

- Em ngủ chưa? - Đức vào phòng

- Em đang chuẩn bị. Có việc gì không?

- Chỉ muốn cảm ơn em thôi

- Có gì đâu, chuyện nên làm mà

- Nhưng An này, em không thấy những lời em vừa khuyên anh, cũng là khuyên chính bản thân mình sao?

- Anh khác, em khác

- Đều giống nhau cả thôi. Em cũng đã từng nghĩ tới cảm nhận của ba mình chưa?

- Lần này là anh sai, nhưng em không có lỗi gì cả. Em tự biết mình phải làm gì, anh về phòng đi, em muốn đi ngủ

- Vậy được, em ngủ đi, anh hi vọng là em sẽ không làm gì khiến mình hối hận

- Em sẽ suy nghĩ kĩ trước khi làm

..

- Alo... Đức hả? - ba nó gọi điện cho Đức

- Dạ con đây ba

- Cái An thế nào rồi?

- Vẫn tốt ba ạ, chỉ là không được vui

- Nó ... không sao chứ?

- Ba đừng lo lắng quá! Ai cũng tìm cách khuyên nó về nhà nhưng con bé đều gạt phăng lời khuyên

- Vậy sao? Nó có nói là khi nào sẽ trở về không?

- Cái đó con cũng không biết

- Vậy sao?

- À ba ơi, con muốn nói vài câu

- Con nói đi

- Con cũng không biết cặn kẽ câu chuyện như thế nào, nhưng con thấy biết võ cũng đâu có gì sai trái đâu ba? Đúng sai là do mình sử dụng nó thế nào thôi, vả lại, An luôn ra tay chính nghĩa, chứ đã bao giờ lấy nó làm vũ khí để gây sự với ai đâu.

- Cái đó ba sẽ cân nhắc

- Chuyện gia đình của nhà ba con cũng không biết rõ nên cũng không dám nói nhiều, chỉ hi vọng ba dành thời gian cho em ý nhiều hơn thôi

- Ba biết rồi

- Với cả ba ơi, ngày sinh nhật mà phải ở một mình thì sẽ buồn lắm đấy ạ

- Thôi chết, con nhắc ba mới nhớ, tuần sau là sinh nhật An đúng hông?

- Dạ phải, đúng vòng chung kết ạ

- Ba biết rồi. Nhờ con chăm sóc cho An nhé

- Ba cứ yên tâm. Con chào ba ạ

- Cám ơn con

Ba nó cúp máy mà lòng nặng trĩu. Đánh nó, cũng như đánh chính mình, đau lắm chứ. Cũng tại mình nóng quá, lẽ ra không nên làm như vậy, phải giải thích cho nó hiểu. Bây giờ muốn xin lỗi cũng khó, phải làm sao bây giờ?

...

“Mai anh đợi em trước nhà Đức nhé!” - là tin nhắn của Huy Anh

“Để làm gì”

“Thì thực hiện nghĩa vụ của 1 người bạn trai, đưa đón bạn gái mình đi học”

“Trời đất, em có bánh bèo vậy đâu? Nhưng mà không sao, em thích “

“Vậy sáng mai 6h45 anh qua đón em nhé!”

“Dạ được, anh ngủ ngon”

“Mơ về anh nha”

“Okok”

Nó nằm trên giường mà trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Ngày hôm nay sao nhiều chuyện xảy ra thế? Vui có, buồn có... thật hỗn độn

...

Sáng nay nó dậy sớm hẳn mọi ngày, ăn diện chút xíu... chuyện lạ nhen. Chả ăn uống gì, chạy ra ngoài cổng đợi người ấy.

- Đợi anh lâu không? - Huy Anh bước tới

- Dạ không, là em ra sớm mà - nó lắc đầu

- Lên xe thôi - Huy Anh mở cửa ô tô

- Dạ - nó bước vào

.

- Anh này... nếu có đưa em đi học thì đừng dùng ô tô được không? Em không muốn tới trường bằng xe hơi

- Vậy mai anh sẽ không đi ô tô nữa - Huy Anh gật đầu rồi bắt đầu cho xe lăn bánh

.

.

- .. - Huy Anh chìa tay trước mặt nó

- Làm gì vậy?

- Đặt tay em lên đây

- Nhất thiết phải vậy không?

- Anh muốn cho mọi người thấy em là của anh - Huy Anh nắm chặt tay nó và kéo đi

- Wow... chuyện gì thế kia? Có phải 2 người đó đang nắm tay nhau không - vừa bước vào sân trường, nó và Huy Anh đã trở thành tâm điểm chú ý

- Họ đang hẹn hò đúng không?

- Tin hot nha, nữ vương và nam vương hẹn hò - mấy cái loa phát thanh của trường bắt đầu hoạt động

- Thưa quý vị, suốt hơn 3 năm, hôm nay chúng tôi có 1 tin động trời… lần đầu tiên trong lịch sử của Trần Đại Nghĩa, Nam Vương và Nữ Vương không động thủ, mà là … động lòng với nhau.

.

.

- An… An… có phải là sự thật không? – mấy nhỏ kia vừa vào lớp, nhìn thấy nó là chạy xô tới, tranh nhau hỏi

- Thật hả?

- Từ khi nào vậy?

- Nói mau đi

- Chúng mày bị sao vậy? – nó sợ hãi

- Khai báo mau… đó có phải là sự thật không? – Mai Anh lườm

- Cái gì mới được?

- Mày và Huy Anh, hẹn hò đúng không? – Phương tiếp lời

- Bộ không thấy tin tức ầm ầm đó sao mà còn hỏi? – nó thản nhiên

- Khi nào vậy? Sao mày đánh nhanh thắng nhanh thế? – Trang xịu mặt – Cũng chẳng nói cho bọn tao 1 câu

- Đúng rồi đấy! Bạn bè kiểu gì thế? – Chi nói tiếp

- Thôi được rồi mà! Mới chiều hôm qua nên không kịp nói. Như thế này thì bất ngờ hơn mà! – nó cười

- Lại còn cười được? Có tin vui như vậy thì phải khao thật đậm mới được

- Đúng đấy! Khao đi, khao đi – một lũ chúng nó đập bàn

- Được rồi, khi nào rảnh tao sẽ khao tụi bay 1 chầu lớn. Được chưa? – nó hứa

- Hứa đó nha!

- Ừ, hứa. Vào chỗ đi, cô vô kìa – nó nhắc



Từ buổi chiều hôm đó, buổi chiều chính thức công nhận 2 đứa là của nhau, quả thật nó rất bất ngờ về Huy Anh. Vốn từ trước tới nay luôn quan tâm tới mọi người nên có lẽ bây giờ mà thấy anh chăm sóc cho nó từng tí một thì cũng chẳng có gì là ngạc nhiên. Ai cũng đều mừng cho nó, xứng đáng mà! Tuy nhiên vẫn còn một số người buồn rầu, nghe nói là 3 ngày nay Huy chẳng đến trường, nó cũng thử gọi mãi mà cũng chẳng liên lạc được.

- Em có liên lạc được với Huy không? – Đạt hỏi

- Dạ không, từ tối hôm qua tới giờ gọi cả chục cuộc mà có được đâu – nó chán nản

- Nó trốn đi đâu được nhỉ? – Huy Anh cũng bồn chồn chẳng kém

- Để em gặp mặt đi, biết tay em – nó nghiến răng – Thôi, em về đây

- Để anh đưa em về - Huy Anh đứng dậy

- Dạ được – nó gật đầu

.

- Ở đâu được ta? – nó hỏi Huy Anh

- Anh cũng không biết nữa – Huy Anh bó tay

- Haizzz… ý… - nó la lên

- Chuyện gì vậy?

- Anh xem, kia có phải là anh Huy không? – nó nheo mắt

- Đúng là nó rồi… Sao có mấy hôm mà trông hốc hác vậy?

- ANH HUY… TRÁNH RA ĐI… CÓ XE KÌA – nó chạy tới

- An…

- Tránh ra – nó lao tới phía Huy, đẩy anh sang bên đường và…

Uỳnh… - chiếc ô tô không thắng kịp mà đâm trúng nó

- An… - Huy sực tỉnh, chạy lại đỡ nó – Em có sao không?

- An… không sao chứ? – Huy Anh vội vã chạy lại

- Không có gì, sao anh không chú ý vậy hả? – nó trách

- Anh xin lỗi – Huy cúi đầu

- Cô bé, có sao không? – tài xế trên xe chạy lại

- Dạ không sao – nó lắc đầu – Mình về thôi – nó chống tay đứng dậy – A – ngã dịu xuống

- Sao vậy? – Huy Anh đỡ kịp, lo lắng

- Không biết, nhưng tay em đau quá – nó nhăn mặt

- Đưa anh xem nào – Huy Anh cầm lấy tay nó bóp nhẹ 1 cái

- Ay… nhẹ thôi – nó xuýt xoa

- Vào viện thôi, phải vào đó kiểm tra mới được – Huy Anh cõng nó trên lưng rồi chạy vội tới bệnh viện gần đó

.

.

- Bác sĩ, em ý có sao không? – Huy Anh hỏi

- Bị gãy xương tay mất rồi, phải bó bột để cố định – bác sĩ nói

- Bó bột? Mấy bao lâu ạ? – nó sửng sốt

- Ít nhất cũng phải mất 1 tháng để xương lành lại – bác sĩ trả lời

- 1 tháng? Nhưng mà, 3 ngày nữa là chung kết rồi – nó ngước lên nhìn Huy Anh

- Nếu không chữa kịp thời thì sẽ thành tật đấy, không chữa được đâu – bác sĩ thuyết phục

- Nhưng mà – nó lưỡng lự

- Vậy phiền bác giúp em ý nhé! – Huy Anh nói với bác sĩ – Cái tay của em quan trọng hơn, cuộc thi … bỏ nó qua một bên đi. Mình ra ngoài thôi – anh kéo Huy ra ngoài

..

Nghe Đức báo tin nó bị xe tông mà ba nó chột dạ, gọi điện hỏi thăm nó nhưng không nhấc máy tới 1 cuộc.

- Đừng buồn, vẫn còn cơ hội năm sau cơ mà – Đức an ủi nó

- Em biết rồi… chắc trời không cho em thắng – nó buồn bã

- Mày giỏi mà, lần sau nhất định sẽ thắng – Mai Anh động viên

- Cám ơn mày. Oáp… uống thuốc xong em thấy buồn ngủ quá, em lên phòng trước đây – nó nói

- Ừ, em lên phòng đi, nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ ngợi gì nữa – Đức nói



- Anh… dậy mau… cái An bỏ đi rồi – Mai Anh hốt hoảng khi nhìn thấy 1 mẩu giấy trên bàn học của nó

- Cái gì? – Đức choàng tỉnh dậy, giật lấy tờ giấy

“Xin lỗi mọi người… nhưng thực sự là em không thể bỏ được cuộc thi, mong mọi người hiểu cho”

- Không xong rồi, An tới trường thi rồi – Đức vội vã – Alo… tao đây, cái An bỏ tới chỗ thi rồi