Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 112: thi võ (8)




Đèn phòng phẫu thuật vẫn sang đỏ, ánh mắt của mọi người vẫn dán chặt vào chiếc cửa của phòng phẫu thuật – điểm thu hút mọi ánh nhìn mỗi khi có ai đang ở giữa ranh giới của những điều tốt, và những điều cực kỳ tồi tệ.

.

.

.

1 tiếng đồng hồ trôi qua dài dằng dẵng tựa như cả năm vậy… và cuối cùng thì đèn phòng phẫu thuật cũng chuyển sang màu trắng đục như mọi khi, anh trưởng khoa ban nãy bước ra …

- Bác sĩ … con gái tôi – ba nó là người đầu tiên chạy tới phía anh trưởng khoa

- Thì ra đó là con gái chú sao… chú yên tâm đi… ổn rồi… một lát nữa cô bé sẽ được chuyển tới phòng bệnh, mọi người đừng lo lắng quá nhé! – anh đó trấn an mọi người

- Cám ơn anh nhiều lắm ạ! Thật sự cám ơn anh! – Lâm cúi đầu cảm ơn

- Đây là… Hoàng Lâm phải không? – anh trai đó có vẻ khá phấn khích

- Dạ phải… - Lâm gật đầu

- Thật vui vì được gặp cậu ở đây… cho câu biết… tôi là fan của cậu đó – nói thầm với Lâm

- Vậy sao? Cám ơn anh rất nhiều! Khi nào rảnh tôi sẽ mời anh 1 chầu cà phê – Lâm cười

- Được… tất nhiên là được rồi… tôi đợi tới ngày đó nhé! Đi trước đây! Tạm biệt mọi người – anh trưởng khoa đi về phía phòng mình

- Cám ơn anh! – mọi người cúi đầu cảm ơn anh bác sĩ

.

.

.

Một lát sau thì Đạt cũng bước ra từ phòng phẫu thuật

- Thế nào rồi? - Huy Anh sốt sắng

- Cái An nó... - ba nó ngập ngừng

- Chú yên tâm đi ạ, mọi việc đều ổn thỏa rồi! Do là phải lấy những xương vụn cắm vào gân nên lâu hơn thời gian dự kiến... tất cả đều xong xuôi cả rồi ạ! - Đạt trấn an

- Phù.... - ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm

- Để cháu dẫn mọi người lên phòng An nằm, một lát nữa An sẽ được chuyển lên trên đó - anh dẫn đường ra thang máy

.

.

Kít...kít... chiếc giường mà nó đang nằm được y tá đẩy vào trong phòng

- Do là vẫn còn thuốc mê nên tạm thời chưa thể tỉnh được... mọi người đừng quá lo lắng nhé! - Đạt vừa nói, vừa chỉnh bình muối biển đang truyền từng giọt vào người nó

- Cám ơn cháu nhiều! - ba nó chăm chú nhìn nó, tại sao lại phải khổ sở như vậy chứ?

- Không có gì ạ! Nhưng, chú có thể ... - Đạt đang tính hỏi thì bị Đức chặn họng

- Ra ngoài thôi - đẩy anh ra khỏi phòng bệnh

- Nàyyyy.... - Đạt ú ớ

- Ra ngoài rồi tao nói cho nghe - Huy cũng giúp 1 tay, lùa hết mọi người ra khỏi phòng. Bên trong giờ chỉ còn nó, ba nó, Lâm và Long

- Hai đứa về trước đi... để bố ở lại đây với em - ba nó lên tiếng sau 1 hồi trầm ngâm

- Để con ở lại cho, bố nên về sớm nghỉ ngơi, mai còn có tour diễn xuyên Việt mà - Lâm nói

- Nhưng mà... - ba nó ngập ngừng

- Không sao đây bố, ở đây còn có y tá, bác sĩ, với cả bạn của An nữa mà

- Ta dự là sẽ hủy show này, để con bé nằm ở đây, ta không yên tâm

- Không hủy được đâu bố... bố về nhà đi ạ! - Lâm ngăn cản, nếu bây giờ mà bỏ thì thiệt hại có khi lên tới cả tỷ đồng cũng đến

- Lâm nói đúng đấy ạ! Để châu đưa chú về, hủy show không những mất tiền... mà còn danh dự nữa đấy ạ! - Long khuyên nhủ

- Bác sĩ cũng nói là ổn thỏa hết rồi mà bố, chỉ đợi hết thuốc là tỉnh lại thôi mà... bố đừng quá lo lắng

- Thôi được rồi, khi nào con bé tỉnh thì báo ta 1 tiếng, ta sẽ tới thăm con bé trước khi đi - ba nó dặn dò rồi đứng dậy

- Dạ được, bố về cẩn thận - Lâm đứng dậy chào

- Chăm sóc nó nhé - ba nó nói

- Bố cứ yên tâm ạ!

- Giao cả cho con đấy! - ba nó mở cử phòng rồi bước ra ngoài

- Cháu chào chú ạ - mấy đứa bên ngoài cúi chào khi ba nó bước ra

- Chăm sóc cái An giúp chú nhé! - ba nó cúi đầu

- Tất nhiên rồi ạ!

- À Đức này - ba nó gọi nhỏ, ghé thầm vào tai anh - Lựa lời rồi khuyên nó về nhà giúp ba được không?

- Dĩ nhiên là được ạ - Đức gật đầu

- Ba về trước, mấy đứa ở lại nhé! - ba nó vỗ vai anh, rồi đi ra phía cầu thang

- Đâu có sung sướng gì đâu... - Đức nhìn ba nó rồi quay sang nhìn nó, một bụng tâm sự mà không thể chia sẻ được

....

Mọi người khi biết được thân thế thật sự của nó thì cũng không quá đỗi ngạc nhiên, vì có ai cấm người như nó không được có 1 người ba như vậy đâu, và Huy Anh cũng vậy, anh hiểu được lý do vì sao mà nó lại đánh trống lảng mỗi khi được hỏi về gia đình mình.

Sau khi chắc chắn là nó đã ổn thì mọi người tản về, cũng không thể ở đó biểu tình được mà! Chỉ có Huy Anh, Lâm và Đạt ở lại.

- Anh vào nhà vệ sinh 1 chút, em ở lại với An nhé! - Lâm đứng dậy

- Được, để em ở lại... - Huy Anh gật đầu

Huy Anh vẫn kiên nhẫn ngồi nhìn nó, lòng trùng hẳn xuống... sao nó lại liều lĩnh tới như vậy chứ? Nó không nghĩ tới bản thân nó, không nghĩ tới anh sao? Nhìn cánh tay bó bột trắng của nó mà Huy Anh đau lòng.

Bỗng... ngón tay nó động đậy... đôi mắt nhắm chặt ban nãy từ từ mở ra...

- Anh... - nó gọi