Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 162: Cảnh tượng không thể chấp nhận được




Bầu không khí bất hòa của người lớn gây ảnh hưởng đến Hi Hi. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe mọi người to tiếng như vậy, Hi Hi vẫn cảm thấy sợ. Thằng bé mở to mắt nhìn Doãn Chính Đạc, miệng mếu máo, giơ tay về phía Lê Diệp, “Mẹ ơi!”

Doãn Chính Đạc liếc nhìn Tôn Bách Niên đang đứng chắn trước mặt mình, khóe miệng nhếch lên, “Anh là cái gì mà định ngăn tôi?”

Tôn Bách Niên không vì sự khinh thường của anh mà tỏ ra bực tức, thần thái vẫn rất bình thản, “Tôi chỉ không quen nhìn người khác làm khó phụ nữ và trẻ em, chỉ đơn giản là từ lập trường đó thôi.”

Lời nói ấy càng khiến người nào đó tức giận hơn. Vợ mình, con mình, mà anh lại trở thành tội đồ làm khó họ!

Bế Hi Hi trong lòng, Doãn Chính Đạc nhìn Lê Diệp, “Em biết tôi là loại đàn ông thiếu phong độ thế đấy, cho nên tốt nhất là lập tức lại đây.”

Lê Diệp kéo kéo áo Tôn Bách Niên. Quả thật cô biết tính Doãn Chính Đạc, anh chỉ biết là quyết định của anh đúng, người khác nghĩ thế nào, anh không quan tâm. “Anh Tôn, anh về trước đi, đừng lo cho tôi.” Cô muốn anh đi trước đi, Doãn Chính Đạc cứ nhìn anh hằm hằm như vậy, chỉ sợ là tình hình sẽ xấu đi.

Tôn Bách Niên không nhúc nhích, anh vẫn nhìn Doãn Chính Đạc. Con người này đến cả hơi thở cũng đặc mùi hiếu chiến, nếu giờ anh đi, không biết người này sẽ làm gì Lê Diệp.

Hi Hi vừa khóc vừa nhoài người ra, quan sát sắc mặt người lớn một lúc, thằng bé sợ hãi ôm cổ Doãn Chính Đạc, “Bố ơi!”

Anh nhìn Hi Hi, ánh mắt bất giác dịu lại. Lê Diệp đành nhìn Tôn Bách Niên, “Thật sự không sao đâu.”

Dù sao họ vẫn là vợ chồng, Tôn Bách Niên gật đầu, “Được…” Nói xong, anh quay lại đi vào thang máy.

Doãn Chính Đạc nhìn theo bóng anh cho đến khi cả không gian chỉ còn lại gia đình họ.

Hi Hi muốn tuột xuống khỏi người Doãn Chính Đạc để sang với Lê Diệp, thế nhưng anh bế chặt lại ngay, không để thằng bé rời khỏi mình.

Thấy Hi Hi khóc nức nở, Lê Diệp vội lấy khăn tay lau nước mắt cho nó. Cô đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc vẫn đang giữ vẻ mặt tức giận, “Hình như Hi Hi tè dầm rồi.”

Doãn Chính Đạc cúi đầu mới phát hiện ra tay áo mình đã ướt một mảng.

Thằng bé kia làm ra vẻ mặt ấm ức, khiến chẳng ai nỡ trách móc nặng nề.

Lê Diệp giơ tay ra, Hi Hi lập tức nhoài người về trước. Doãn Chính Đạc không hề ngăn cản, để yên cho Lê Diệp bế thằng bé đi vào nhà.

Doãn Chính Đạc không muốn tiến vào căn nhà kia, cứ đứng ở cửa mãi, đến khi không thấy hai mẹ con ra thì anh mới bước vào.

Căn hộ không quá rộng, nhưng rất thoáng đãng. Quan sát căn phòng mà trong lòng anh rất bực bội.

Thay quần áo cho Hi Hi xong, Lê Diệp mới quay ra nhìn anh. Anh vẫn đứng yên một chỗ, dáng vẻ như thể ai động đến anh sẽ chết vậy.

“Tại sao không tìm tôi?” Doãn Chính Đạc khó chịu, “Dưới nhà có phóng viên, tại sao không gọi cho tôi mà lại đi tìm người kia?”

Lê Diệp nhìn anh, “Em gọi anh, nhưng máy anh bận.”

“Em gọi cho tôi lúc nào?” Anh hoàn toàn không biết chuyện này, “Vả lại, em gọi một lần không được, chẳng lẽ không biết gọi thêm lần nữa à?”

Lê Diệp cảm thấy thật khó nói, “Lúc ấy em không có nhiều thời gian để…gọi lại cho anh.” Anh nhíu mày, cô lại nói, “Cảnh sát tìm đến tận nhà, gọi em đến phối hợp điều tra.”

Anh thấy mặt cô có vẻ tai tái, “Vì chuyện Diệp Cẩm Lan bị thương?”

Lê Diệp quay mặt đi, bình thản ừ một tiếng.

Anh có chút áy náy, giữ chặt lấy cánh tay cô, “Đáng lẽ em phải nói cho tôi biết sớm chứ.”

Lê Diệp nghĩ, lúc ấy cảnh sát đứng chờ cô, giục cô mau gọi người nhà đến trông Hi Hi, cô không gọi được cho anh, chỉ có thể lập tức tìm người khác, cô lại chẳng quen nhiều người, người có thể nhớ đến chỉ có Tôn Bách Niên. Từ sở cảnh sát trở về nhà trọ, chẳng được mấy chốc thì đã có người báo phóng viên đến túc trực ở bên dưới, cô đâu nghĩ được gì nhiều, chỉ có thể đưa Hi Hi mau chóng rời đi.

Nhìn vẻ mặt của cô thì có lẽ đã bị chuyện này ảnh hưởng không nhỏ, Doãn Chính Đạc cố ổn định tâm trạng của mình, “Tôi không nên hung dữ với em, nhưng mà, Lê Diệp, đừng ở đây.”

Lê Diệp nhìn anh, “Em định ở khách sạn, nhưng mà chỗ đó người đến kẻ đi nhiều, không biết liệu sẽ gặp phải ai. Giờ em chỉ muốn dẫn Hi Hi đi tránh đám phóng viên thôi.”

Đầu mày anh nhíu lại, “Ngoài khách sạn ra thì vẫn còn chỗ khác rất an toàn mà. Giờ tôi sẽ đi mua nhà.”

Anh vừa cầm điện thoại ra thì Lê Diệp đè tay anh lại, “Không cần đâu, em ở đây tạm một hôm, mai em đi làm rồi xin ở ký túc xá.”

Anh vẫn cương quyết, “Một đêm cũng không được, Lê Diệp, đây là nhà của Tôn Bách Niên, bất kể em coi anh ta là gì, thì trong mắt tôi, anh ta là người có mục đích.”

Lê Diệp không biết vì sao anh lại căm thù Tôn Bách Niên như vậy, còn cố tình làm khó cô. Nhặt hết đồ vào túi, Lê Diệp bế Hi Hi lên rồi quay đầu đi ra cửa.

Thấy cô có vẻ định đi, khóe miệng Doãn Chính Đạc nhếch lên, để lộ ra vẻ hài lòng.

Tắt đèn, Lê Diệp đóng cửa lại. Doãn Chính Đạc định xách đồ hộ cô nhưng cô lại không hề buông tay, cô ấn thang máy, rồi đi xuống.

Doãn Chính Đạc mở cửa xe ra, có điều, Lê Diệp lại bế thằng bé đi thẳng đến con phố đối diện.

“Em đi đâu?” Doãn Chính Đạc đóng sầm cửa lại rồi đuổi theo.

Cô một tay bế con, một tay xách hành lý, cơ thể gầy gỏ đổ một cái bóng dài xuống mặt đường.

“Lê Diệp!” Doãn Chính Đạc đi theo cô với vẻ mất kiên nhẫn.

Đi một lát, cuối cùng cũng thấy một nhà nghỉ, Lê Diệp liền đi vào luôn.

Doãn Chính Đạc vượt lên trước chặn đường, “Em làm gì đấy hả?”

Lê Diệp nhìn biển hiệu của nhà nghỉ, “Đêm nay ngủ ở đây.”

Anh lại để lộ ra vẻ mặt bực bội, “Em đang tính cãi nhau với tôi đấy à! Tại sao không chịu nghe theo sự sắp xếp của tôi!”

Lê Diệp lắc đầu, “Em là mẹ thằng bé, em là người trưởng thành, em có quyết định của mình. Nhà nghỉ này cũng tiêu chuẩn, không quá xa hoa cũng chẳng cũ nát, ở một đêm thôi, an toàn mà.” Cô lại nhìn bốn phía, “Không có ai theo dõi, tôi đã vào được chưa, anh Doãn?”

“Nếu em muốn tìm một chỗ ở tạm một đêm, tại sao lại thà ở chỗ người khác, ở khách sạn, chứ không chịu quay về chỗ tôi?” Anh nắm chặt tay.

“Bởi vì chúng ta đã quyết định ly hôn rồi.” Lê Diệp quả quyết, “Em không thể trở về nữa.”

Lòng anh ngập tràn nỗi tức giận, anh muốn lên tiếng nhưng lại không nói được thành lời.

Hi Hi ngoan ngoãn dựa vào vai Lê Diệp, cô nói, “Cả anh và em đều rõ ràng, đến bước ly hôn này là vì cái gì. Mình cũng đều rõ, ly hôn là chuyện tất yếu, không thể thay đổi. Nếu đã vậy rồi thì không nên vương vấn dây dưa mãi làm gì. Về Hi Hi, chúng ta cùng nhau chăm sóc, nhưng giữa hai chúng ta, không nên qua lại nhiều, em cũng hy vọng, khi mà em có đủ điều kiện để chăm sóc tốt cho Hi Hi, anh đừng can thiệp vào cuộc sống của mẹ con em.”

Ánh mắt anh lạnh lại, anh cười cười, “Em không muốn tôi can thiệp vào cuộc sống của hai mẹ con, hay là không muốn tôi can thiệp vào quan hệ giữa em và Tôn Bách Niên?”

Lê Diệp nhíu mày, “Em…” Nói bao nhiêu lần mà anh vẫn không tin, cô không muốn giải thích nữa, quay đầu đi thẳng vào khách sạn, “Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ… em có sự lựa chọn của em, anh về đi.”

Đi vào khách sạn, Lê Diệp đặt một phòng. Chỗ này không quá sang trọng, khách vào ở cũng không đông lắm, nhìn qua cũng biết người ra người vào là người nào. Cũng vì điều này mà Lê Diệp cảm thấy khá yên tâm, không lo bị người ta theo dõi.

Làm xong thủ tục, Lê Diệp cầm thẻ phòng, có nhân viên chuyên trách xách đồ lên giúp cô.

Phòng khá sạch sẽ, không hề có mùi lạ. Lê Diệp kéo rèm kín vào, rồi đặt Hi Hi lên giường. Thằng bé chớp chớp mắt nhìn xung quanh, trong tay vẫn còn ôm chiếc ô tô đồ chơi yêu thích.

Ngày mai cô phải đi làm, may mà độ này khối lượng công việc không nhiều, có thể hoàn thành nhanh. Cô có nói qua với lãnh đạo, có thể là họ thông cảm cho hoàn cảnh làm mẹ của cô, cũng có thể là nể mặt Tôn Bách Niên, nên không hề chần chừ mà đồng ý để cô đưa Hi Hi đến ngay. Lúc cô thu âm, thằng bé ở ngoài, qua tấm kính, cô vẫn có thể quan sát thằng bé. Như vậy là cách tốt nhất.

Cũng không còn sớm nữa, cô rửa mặt rồi cho Hi Hi đi ngủ.

Cả ngày chạy đi chạy lại, rời khỏi căn hộ kia thật sự là thẹn với tâm ý của Tôn Bách Niên, nhưng mệt mỏi nháy mắt mấy cái, cô đã ôm Hi Hi chìm vào giấc ngủ.

Ngoài hành lang, rồi đến căn phòng bên cạnh có tiếng động.

Một đôi vợ chồng vừa trả phòng, nhân viên buồng vào dọn dẹp qua loa rồi người nhân viên phục vụ kiểm tra một lượt, sau đó nói, “Thưa anh, anh có thể vào rồi ạ.”

Cầm lấy thẻ phòng, Doãn Chính Đạc bước vào.

Căn phòng này vừa có người ở. Anh phải dùng phòng hạng cao hơn để trao đổi với hai người đó, họ lập tức vui vẻ đồng ý.

Phòng vừa nhỏ vừa tối, còn cảm thấy hơi ẩm ướt, chăn gối đều còn mùi. Doãn Chính Đạc mở cửa cho thông gió. Đứng bên cửa sổ, anh ngoái ra bên ngoài thăm dò căn phòng bên cạnh. Đèn đã tắt, người phụ nữ kia đã ngủ.

Nghĩ đến lại thấy bực mình, không quan tâm đến chuyện cô làm gì, cô vô tâm như thế nào, anh chỉ tức ở chỗ cô tiếp nhận sự giúp đỡ của Tôn Bách Niên, còn mình làm nhiều việc như vậy mà cô không thèm nhìn.

Đang đứng đó thì nghe thấy phòng bên cạnh có người gõ cửa, anh ỳ ra một lát rồi mới phản ứng lại, lập tức bước ra cửa.

Mở cửa ra, anh nhìn chằm chằm người phục vụ đang đứng trước cửa phòng bên cạnh. Anh ta đang cầm một chai rượu, vốn định tiếp tục gõ cửa, nhưng thấy Doãn Chính Đạc đột ngột xuất hiện, còn nhìn mình chằm chằm, thì bàn tay giơ lên liền dừng lại. Nửa phút sau, người phục vụ vẫn không dám động đậy, còn Doãn Chính Đạc vẫn nhìn anh ta chằm chằm như vậy. Một lát sau, cửa phòng bên đó mở ra, bên trong truyền tới giọng đàn ông, “Đưa cho tôi.”

Doãn Chính Đạc nghiêng người trở lại phòng. Đến khi cửa phòng bên đó đóng, người phục vụ cũng đi, thì anh mới hiểu ra. Phòng Lê Diệp ở bên trái phòng mình, còn phòng vừa nãy người phục vụ gõ cửa, là phòng bên phải.

Đóng cửa lại, anh ngồi xuống giường. Giường quá cứng, không thể ngủ nổi. Nằm vật xuống, anh gối đầu lên cánh tay. Phòng lạnh lẽo, quả thực không phải chỗ tốt để ở, anh sống đến từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên vào nơi như thế.

Không biết người phụ nữ bên kia có ngủ được không, cả Hi Hi nữa, thằng bé còn nhỏ, da thịt nhạy cảm, ngủ ở chỗ thế này không biết có bị dị ứng không?

Anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, suy nghĩ…

Là vận mệnh trêu đùa người ta, hay là trách anh ngay từ đầu đã đi nhầm đường?

Anh đã chạm được đến hạnh phúc vô hạn, nhưng rồi lại thất bại chỉ trong gang tấc. Đối với anh mà nói, buông tay còn khó hơn lúc bắt đầu nhiều. Anh có thể một mình truy đuổi khi mà không có ai ủng hộ, cũng chẳng ngại khó khăn, bởi anh tự nhận mình là người cố chấp. Có điều, buông tay không phải là sở trường của anh, anh không thể buông tay một cách thoải mái được.

Lấy điện thoại ra, anh gọi một cuộc. Cũng nửa đêm rồi, người ở bên kia hẳn là đang ngủ.

“Ông chủ Doãn?” Nhìn đến số điện thoại, đối phương tỉnh táo hẳn, “Có chuyện gì dặn dò, tôi lập tức đi làm!”

“Vương Mãnh.” Doãn Chính Đạc vẫn gối lên cánh tay. Anh gọi cuộc điện thoại này chủ yếu là do kích động, trầm mặc một lúc, anh mới nói, “Anh điều tra cho tôi, tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai nhà Tần Doãn năm đó.”

“Chuyện này…” Vương Mãnh không kìm được, liền nói, “Không phải đã điều tra rồi hay sao…”

“Còn có rất nhiều chuyện chưa rõ ràng.” Doãn Chính Đạc nói tiếp, “Bố tôi, nguyên nhân cái chết của ông ấy, xác nhận lại cho tôi.”

“Được, anh Doãn bảo thế nào thì sẽ điều tra thế ấy.”

Buông điện thoại xuống, Doãn Chính Đạc cảm thấy mình đúng là có chút điên cuồng. Anh không muốn chấp nhận hậu quả của tấn bi kịch kia, anh muốn chứng minh từ đầu chí cuối câu chuyện kia đều là giả. Anh không giải trừ được sự bế tắc, nên đành phải chứng minh, nút thắt kia hoàn toàn không phải là nút chết. Có lẽ sẽ chỉ là uổng công vô ích, lúc anh bảo Vương Mãnh điều tra, thì chính mình cũng chẳng ôm nhiều hy vọng.

***

Một đêm qua đi.

Sáng sớm Lê Diệp đã thu dọn đồ của mình. Hi Hi vẫn còn đang ngủ, thằng bé không kén chọn chỗ, chỉ cần ở cùng mẹ thì chẳng khi nào là không ngủ được.

Xong xuôi mọi chuyện thì Hi Hi cũng tỉnh, Lê Diệp bế thằng bé xuống chuẩn bị trả phòng.

Nhân viên phục vụ lên giúp xách đồ, lúc đợi thang máy, anh ta hỏi cô, “Cô à, tối qua có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”

Lê Diệp khó hiểu, “Không, mọi thứ đều bình thường.”

Người phục vụ gật đầu, “Vậy thì tốt rồi… Tối hôm qua có một người đàn ông đến ở phòng cạnh phòng cô, anh ta đòi đổi phòng với người đã ở đó trước, sau đấy tôi mang rượu lên cho khách, đột nhiên anh ta chạy ra, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì nữa. Tôi cứ cảm thấy anh ta kỳ quái thế nào ấy.”

Lê Diệp đang nghĩ xem người đàn ông kỳ quái đó là ai, thì sau khi trả phòng, ra khỏi cửa, cô liền nhìn thấy xe của Doãn Chính Đạc đỗ cách đó không xa. Không phải là cô cố ý tìm, mà ở chỗ này, chiếc xe của anh có phần gây sự chú ý. Vậy mà cũng dám đỗ, ở con đường chật hẹp như thế này mà lại không sợ xe khác đi qua quệt phải.

Bắt xe, cô đưa Hi Hi cùng đến chỗ làm.

Vì để cho phần công việc của cô sớm kết thúc, lãnh đạo đã xếp hết việc của cô cho làm trước. Lê Diệp đưa cho Hi Hi món đồ chơi, để thằng bé ở ngoài phòng thu âm. Ở đây còn có những nhân viên khác thỉnh thoảng chơi đùa với thằng bé, Lê Diệp cũng đỡ lo hơn.

Chẳng mấy chốc đã xong việc, đến phiên một nhóm khác vào phòng thu âm. Lê Diệp đi ra vừa lúc nhìn thấy Hi Hi đang ngồi trong lòng một chị gái xinh đẹp đùa vui quên cả trời đất, hoàn toàn không nhớ đến chuyện phải rời mẹ.

Cơ quan có phòng ký túc bỏ không, Lê Diệp đưa luôn Hi Hi vào ở. Qua vài lần chuyển chỗ, cô cảm thấy cực kỳ có lỗi với thằng bé, nó còn nhỏ như vậy mà cứ phải đi theo mình chịu khổ.

Có đôi khi cô cũng có ý nghĩ ủ rũ trong đầu. Dựa trên phương diện vật chất, thằng bé ở với Doãn Chính Đạc sẽ hạnh phúc hơn. Dù có thế nào đi nữa, anh cũng có những thứ tốt nhất, còn thứ cô có thể cho nó, chỉ là tình thương yêu.

Chuyện cô tạm thời ở lại ký túc xá, Tôn Bách Niên nhanh chóng biết được. Cô không ở lại chỗ mình, anh cũng đã đoán được, căn bản lúc đầu cô đã vốn không định ở lâu rồi, sau lại vì Doãn Chính Đạc, cô càng không thể ở lại.

Giới giải trí trước nay vẫn luôn là chốn lộn xộn, có điều thật không ngờ, lần này lại vướng cả vào người vô tội ngoài giới.

Những phóng viên đến bám trụ ở nhà trọ của Lê Diệp không còn đợi nữa. Hai ngày đầu, chiếc xe kia vẫn ở đó, nhưng mãi sau vẫn không thấy Lê Diệp xuất hiện, chiếc xe cũng không còn đậu ở đó nữa. Cứ tưởng là họ sẽ bám trụ một thời gian, không ngờ lại chẳng được bao lâu. Có điều, họ vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng, không thể buông lỏng cảnh giác được.

Cuộc sống vừa mới lên kế hoạch đã bị quấy rầy, thật khiến người ta có cảm giác khó chịu.

Hôm nay lúc đi làm, Lê Diệp loáng thoáng nghe thấy đám đồng nghiệp buôn chuyện. Xưởng phim cũng là một phần của giới giải trí, ai cũng có rất nhiều tin tức. Giờ nghỉ, mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

“Em nghe nói, bộ “Thác Rồng” ấy, đã định nữ chính là Diệp Cẩm Lan rồi. Cô ta chuẩn bị ra nước ngoài phát triển, mấy ngày nữa là công bố tin thôi.”

“Không thể nào, chẳng phải cô ta vừa bị bới ra là kẻ thứ ba à? Loại đàn bà như thế, ai mà thèm xem cô ta diễn nữa.”

“Giờ tiểu tam đầy ra, giới giải trí bới đâu ra mẫu phụ nữ tốt… Chị nghe anh chị bảo, anh ấy được cử vào bộ phận kĩ xảo của bộ phim đấy, nghe nói Diệp Cẩm Lan vào được là nhờ tiền đầu tư đấy. Người ta có hậu thuẫn, có tiền, chỗ nào mà chả tranh nhau cướp cô ta về ấy chứ.”

“Cô ta có tiền đầu tư? Không phải là… gã đàn ông bao dưỡng cô ta đấy chứ?”

“Còn ai vào đây nữa! Chắc chắn trăm phần trăm. Nếu không có quan hệ thân thiết với cô ta, ai lại vung ra lắm tiền thế chứ.”

“Thật không hiểu nổi cái gã đấy, có vợ có con rồi thì yên phận đi, lại còn đi ra ngoài làm loạn. Con hắn lớn lên không hận hắn mới lạ. Cứ nghĩ lại thấy tội nghiệp.”

“Thôi, tội cái gì, người ta ít ra là còn có tiền, chúng ta còn đáng thương hơn này.” Nói xong, người đó chợt gọi Lê Diệp đang ngẩn người, “Em đang nghĩ cái gì đấy? Hi Hi đâu? Sao hôm nay không đưa nó đến?”

Lê Diệp lấy lại tinh thần, “Hôm nay chị Tống nghỉ, chị ấy đưa Hi Hi về chơi với con gái chị ấy.”

“Đấy em xem, vẫn là dân thường bọn mình sướng, ngày ngày bình thường, nhưng mà yên ổn… À, Lê Diệp, khi nào chồng em về?”

Lê Diệp mím môi, “Em cũng không biết nữa…”

Đồng nghiệp hỏi cô sao lại một mình chăm thằng nhỏ, sợ người ta dị nghị, Lê Diệp đã nói bố thằng bé đi công tác, đi trường kỳ, lâu lâu mới về một lần.

Xong công việc, Lê Diệp trở lại ký túc xá. Hi Hi đang chơi cùng con gái người đồng nghiệp. Nhìn hai đứa bé hồn nhiên vô lo vô nghĩ, người lớn cũng cảm thấy mọi thứ tươi sáng hơn.

Di động vang lên tiếng chuông ngắn, cô lấy ra xem, là một dãy số lạ.

Tin nhắn mở ra.“Cô Lê Diệp, tôi là quản lý của Diệp Cẩm Lan, tôi có một số chuyện muốn nói với cô.”

Cô nhíu mày. Cô chẳng thân thiết với Diệp Cẩm Lan, cũng chưa từng gặp người quản lý của cô ấy, thì chị ta có gì mà nói chuyện với mình? Cô vừa định cất điện thoại, thì bên kia lại gửi thêm một tin,“Về chồng cô, hẳn là có rất nhiều chuyện cô muốn biết. Quán cà phê Cảng Tinh, tôi chờ cô.”

Nhìn dòng tin nhắn, Lê Diệp thầm cười khổ. Đọc được câu đó, trong lòng cô lập tức có dự cảm, chuyện người kia muốn kể cho mình sẽ không phải là chuyện cô muốn nghe. Giờ cô chỉ muốn thoát khỏi sự kiện kia, sao còn muốn dây vào chứ.

Cô trả lời,“Xin lỗi, tôi không nhận lời hẹn được, chuyện làm cô Diệp bị thương không phải do tôi làm, tôi cũng hy vọng cuộc sống của mình không bị quấy rầy nữa.”

Một lát sau, đầu bên kia vẫn không nhắn lại. Nghĩ là người đó đã từ bỏ, Lê Diệp định đi làm việc khác thì di động lại đổ chuông.

Lần này là gọi thẳng tới, cô nhìn màn hình điện thoại, thở dài một hơi rồi bắt máy.

Thái độ của người ở đầu bên kia khá hòa nhã, “Cô Doãn, không biết cô muốn tôi gọi cô như vậy, hay là khác?”

“Tôi không muốn thảo luận vấn đề này với chị. Rốt cuộc chị muốn nói gì với tôi? Đừng thừa nước đục thả câu.” Lê Diệp bắt đầu cảm thấy chán nản, hiện giờ cô chỉ muốn đi xa, mà họ thì cứ kéo lấy cô không tha.

“Tôi nghĩ thái độ của cô với Cẩm Lan thống nhất cùng với những chuyện cô làm. Cô ghét con bé phải không? Sự xuất hiện của con bé khiến cuộc hôn nhân của vợ chồng cô xuất hiện vết nứt.”

“Tôi không quen cô ấy, hơn nữa chuyện khiến hôn nhân của người khác xuất hiện vết nứt, đáng lẽ không nên nói ra một cách nghênh ngang như vậy.”

“Vậy cô cho rằng con bé thật sự là kẻ thứ ba?”

“Tôi nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là… rốt cuộc cô ấy đã làm gì.” Sắc mặt Lê Diệp lạnh đi.

“Một bàn tay vỗ chẳng kêu, hẳn là cô nên hỏi chồng cô đã làm gì…” Người quản lý cười cười, “Cô cảm thấy tôi đang đạo đức giả đi đòi vị trí cho Cẩm Lan cũng được, mà nghĩ tôi đang đồng cảm với phận đàn bà cũng được, tôi gọi điện đến là muốn nói cho cô biết, cô thua rồi, cô nên sớm rời khỏi Doãn Chính Đạc đi, trái tim anh ta không còn ở chỗ cô nữa đâu.”

Lê Diệp nắm chặt di động, nhất thời không nói gì.

“Cô cảm thấy tôi đang nói bừa chứ không có bằng chứng chứ gì?” Người quản lý cười, “Diệp Cẩm Lan nói cho tôi biết, trước đây con bé với Doãn Chính Đạc từng có quan hệ, lúc ấy cả hai người đều ở nước ngoài, sau này về nước thì ngừng liên lạc. Trên cánh tay Doãn Chính Đạc vẫn còn hình xăm tên con bé nữa. Cô từng thấy chưa?”

Lê Diệp thấp giọng chặn ngang, “Chị lừa tôi là có ý gì?”

Hình xăm kia, rõ ràng Doãn Chính Đạc nói…

“Gạt cô đâu có gì thú vị, cho nên tôi nói thật thôi.” Người quản lý nói tiếp, “Sau này họ gặp lại nhau, có điều khi đó cô với Doãn Chính Đạc đã kết hôn rồi. Nhưng mà họ lại bắt đầu sau lưng cô đấy. Doãn Chính Đạc thường xuyên tới tìm Cẩm Lan, mà cô cũng biết đàn ông tìm phụ nữ là muốn làm gì rồi chứ? Họ bị chụp ảnh nhiều lần như vậy, cô không nghĩ là họ tình cờ ra ngoài cùng với một đám người rồi chỉ có hai người bị chụp ảnh đấy chứ?”

Thấy cô không đáp lại, người quản lý lại nói, “Chuyện lần này xảy ra, đương nhiên Doãn Chính Đạc không muốn Cẩm Lan phải mang tiếng xấu là kẻ thứ ba rồi. Để trấn an Cẩm Lan, anh ta vừa bỏ ra năm nghìn vạn để đầu tư cho con bé, bảo con bé ra nước ngoài phát triển, rời xa khỏi chốn thị phi này đấy.”

“Tôi biết cô đang nghe” Thấy cô không nói gì, người quản lý cười cười, “Tôi nói chuyện này là muốn cô biết, nếu cô không lưu luyến thì tốt nhất là nên lùi bước sớm một chút đi, để cho người thích hợp hơn thế chỗ.”

Lê Diệp nhấn nút tắt luôn. Cô nghe ra sự giả dối kinh khủng trong lời nói của đối phương. Doãn Chính Đạc là ai, cô không dám nói là mình hiểu hoàn toàn, nhưng cũng có cơ sở rõ ràng. Anh không hẳn là chính nhân quân tử, nhưng anh có nguyên tắc của mình, thậm chí là cố chấp. Nếu anh không có tâm tư kia, thì cô cũng sẽ chẳng trở thành bà Doãn. Cuộc hôn nhân giữa cô và anh, ngay từ đầu đã là do sự kiên trì của anh. Nếu anh muốn đá cô đi để đổi người khác, thì anh có thể mang cô ra làm danh nghĩa để đi chơi với Diệp Cẩm Lan bất cứ lúc nào. Tình huống gì thế này?

Có điều, nghe được những lời đó, vẫn khó tránh khỏi cảm giác chói tai.

Cô sờ sờ cánh tay theo bản năng. Hình xăm của Doãn Chính Đạc, Diệp Cẩm Lan cũng biết, nếu không phải do cô ấy nói, thì người quản lý của cô ấy sao lại biết được. Anh còn bỏ ra mấy nghìn vạn để đầu tư cho Diệp Cẩm Lan. Nếu không có chuyện đó, thì sao người quản lý nói, mà đồng nghiệp của cô cũng nói vậy?

Có lẽ, sự cố chấp của anh với mình đã là một thời gian trước, còn giờ, anh đã đem sự cố chấp đổi sang Diệp Cẩm Lan?

Nghĩ ngợi một hồi, cô lắc lắc đầu. Là thế nào đi nữa, thì cô còn so đo làm gì, thân phận bà Doãn đã sớm không còn thuộc về cô rồi, cô cũng không dám tham lam. Chia tay, là chuyện không thể tránh khỏi.

***

Bệnh viện.

Thấy người quản lý cầm di động của mình, Diệp Cẩm Lan hỏi, “Chị làm gì đấy?”

Người quản lý nhún nhún vai, “Thay em xả giận.”

“Xả giận gì cơ?” Diệp Cẩm Lan tỏ vẻ khó hiểu.

“Dù sao chúng ta cũng phải rời khỏi chiến trường, chỗ này có ra thế nào chị cũng chẳng quan tâm… Chị gọi điện cho vợ Doãn Chính Đạc, anh ta đối xử với chúng ta như thế, chị không để anh ta yên đâu.”

“Chị làm gì rồi?”, Diệp Cẩm Lan giật điện thoại của mình lại. Người quản lý giữ vẻ mặt hờ hững, “Chẳng phải chị đã nói rồi sao, chị gọi cho vợ của Doãn Chính Đạc.”

“Chị nói gì với cô ấy? Chị trêu chọc cô ấy làm gì, chị muốn để Doãn Chính Đạc xử chết chúng ta sao?” Diệp Cẩm Lan tức giận giậm chân.

“Là cô ta trêu chúng ta trước đấy, được không? Cô ta thuê người đánh em thành ra như vậy, em có biết là bây giờ người người truyền nhau cái tin em bị đánh rồi cười nhạo em không?”

Diệp Cẩm Lan ỉu xìu, “Rồi sẽ qua thôi, trận sóng gió này rồi sẽ lại bị sự kiện nóng hổi khác thay thế thôi…Với lại, đâu có xác thực được là Lê Diệp thuê người đánh em, còn rất nhiều người đáng nghi, những người tranh giành vai diễn với em, đều có khả năng.”

“Những người tranh vai với em đổ tội cho Lê Diệp làm gì, ai biết Lê Diệp là ai chứ.” Người quản lý lườm cô ấy, “Em đúng là bị người ta đánh cho ngu luôn rồi, chị nói cho em biết, chuyện này chắc chắn là Lê Diệp thuê người làm, chỉ là cô ta không chịu nhận mà thôi. Đừng tưởng là mình không làm gì được cô ta nhé. Chị lăn lộn trong giới giải trí lâu rồi, cái trò diễn kịch ấy mà, cũng là sở trường của chị đấy.”

“Chị Trần, xin chị đấy, chị trêu chọc Lê Diệp làm cái gì cơ chứ…” Diệp Cẩm Lan nhìn chị ta, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, “Rồi sẽ bị chị hại chết cho mà xem! Doãn Chính Đạc mà biết, anh ấy sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!”

“Chị sợ gì anh ta, chị sắp đi rồi, anh ta bủn xỉn thế đấy, một xu cũng không chịu móc ra đầu tư cho chúng ta, chị đùa chết anh ta luôn, để xem sau này anh ta còn phong lưu thế nào được nữa.”

“Thua chị luôn đấy.” Diệp Cẩm Lan lắc đầu, “Phải đi nhanh thôi, em cũng không muốn bị Doãn Chính Đạc xử lý đâu, con người anh ấy đáng sợ lắm.”

“Vé máy bay cũng đặt xong rồi, chẳng mấy nữa là đi thôi.” Người quản lý liếc xéo cô ấy, “Nhìn cái vẻ nhát chết của em kìa, nếu đã sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc trước… em còn đi lại với Doãn Chính Đạc làm gì. Người không chiếm được, tiền cũng không moi được một xu, chị chịu em luôn.”

“Em chưa từng ở bên anh ấy.” Diệp Cẩm Lan thở dài, “Em với anh ấy thật sự không có gì cả.”

Có điều, lời này nói ra ai mà tin cơ chứ, ngay cả bản thân mình còn cảm thấy hơi chột dạ… Quả thật cô ấy đã từng nhớ thương, nhưng thật sự không hề có ý nghĩ tranh cướp. Phải gánh chịu màn bêu xấu thanh danh, cô ấy có phần ấm ức, cũng có hối hận. Cô ấy biết, đúng là bản thân mình có điểm không đúng, nhưng cái không đúng ấy, không đủ để đổi lấy hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Người quản lý làm như vậy, càng đẩy cô ấy vào vực sâu hơn. Cô ấy và Doãn Chính Đạc sẽ chẳng còn cách nào làm bạn nữa, nếu anh mà biết người quản lý của cô nói những điều kia với Lê Diệp, anh lại chẳng hận chết cô ấy chứ.

Người quản lý kia vốn chẳng sợ ai, chị ta lăn lộn ngoài đời bao nhiêu năm, có chuyện gì khó mà chưa từng gặp. Diệp Cẩm Lan là do một tay chị ta rèn nên, giờ gặp phải chuyện xấu, gây cản trở tiền đồ, chị ta muốn xin chút tiền đầu tư từ chỗ Doãn Chính Đạc cho Diệp Cẩm Lan ra nước ngoài, vậy mà anh lại chẳng hề quan tâm, chẳng hề có ý định giúp họ giải quyết cục diện rối rắm này. Nếu anh đã vậy, chị ta cũng chẳng cần nương tay. Anh và vợ cùng làm chuyện không tốt, chị ta đành phải đáp lễ thôi. Có điều, vị Doãn phu nhân kia, phản ứng thờ ơ hơn chị ta nghĩ. Cô tin hay không tin, thì hẳn là phải nổi trận lôi đình mới đúng, nhưng cô ngoài mong mọi chuyện ổn thỏa hơn thì chẳng có phản ứng gì.

Là cô ta rất tin tưởng Doãn Chính Đạc? Hay là cô ta đã sớm từ bỏ Doãn Chính Đạc?

Nhưng dù sao đi nữa, chỉ cần khiến đôi vợ chồng kia khó chịu là đã đạt được mục đích rồi.

Đẩy hai vợ chồng kia đến nước này, không lý nào họ vẫn còn ân ân ái ái bên nhau. Đó thật sự chẳng phải là điều chị ta muốn.

***

Vài ngày sau, tin tức Diệp Cẩm Lan gia nhập công ty điện ảnh mới được truyền ra. Một bên thì la ó, một bên thì vỗ tay. Bộ phim lần này được đầu tư rất lớn, tập hợp toàn siêu sao, vậy nên đã gây sự chú ý ngay từ đầu. Diệp Cẩm Lan là gương mặt châu Á duy nhất góp mặt, giữa dàn sao mắt xanh tóc vàng, xem ra có vẻ khá nổi bật.

Tin đồn sau lưng cô nàng có hậu phương vững chắc ngày càng xôn xao, nhưng bấy nhiêu đó không ảnh hưởng được Diệp Cẩm Lan. Cô ấy đã muốn ra nước ngoài phát triển, bộ phim này quả thật là một cơ hội tuyệt vời.

Vốn nghe được những lời đồn về cô ấy, phía sản xuất đã bàn bạc mời một ngôi sao nữ khác, nhưng cuối cùng, người quản lý lợi dụng quan hệ khắp nơi, sắp xếp cho Diệp Cẩm Lan ăn với đại cổ đông của nhà sản xuất một bữa cơm. Đối phương khá thích cô ấy, nên ấn định cho cô ấy tham gia diễn xuất.

Cái chốn này là như vậy, có người thích là có cơ hội, mà cơ hội, thường là phải tự mình tranh thủ nắm lấy.

Họ rời đi, nhưng cơn sóng gió không vì thế mà dừng lại.

Diệp Cẩm Lan đi, đám chó săn cũng dịu dần lại. Lê Diệp liền đưa Hi Hi trở về nhà trọ, ra vào cũng yên tâm hơn nhiều, bởi chẳng phát hiện ra người nào canh chừng ở dưới nhà.

Loáng cái Hi Hi đã ở bên cô gần hai tuần. Theo ước định, sau nửa tháng, Doãn Chính Đạc sẽ đến đón thằng bé. Mỗi giây mỗi phút ở cạnh thằng bé đều thật đáng quý, nên Lê Diệp không còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện khác. Chuyện người quản lý của Diệp Cẩm Lan gọi điện tới, cô quẳng luôn ra khỏi đầu. Phía cảnh sát lại đến tìm cô một lần nữa, nhưng cuối cùng cũng chứng minh được tài khoản gửi tiền cho kẻ hành hung kia không phải là Lê Diệp. Phía ngân hàng đã gửi phản hồi, người làm thẻ là một gã đàn ông che kín mặt, hơn nữa là ở địa phương khác. Không phải cô làm thẻ, tính chân thực của tấm thẻ kia còn phải chờ kiểm tra, chứng cứ không đủ, nên không thể kết luận là do Lê Diệp.

Hai hôm nay trời nhiều mây, Hi Hi bị sởi. Lê Diệp đưa thằng bé đến bệnh viện kiểm tra, rồi mua chút đồ ăn, sau đó đưa nó về nhà.

Về đến nhà, liếc mắt đã thấy chiếc xe đỗ ở gần đó, Lê Diệp nhíu mày, cúi đầu móc chìa khóa rồi bước nhanh lên nhà.

Đi được một đoạn không xa, người ở phía sau đã đuổi theo. Cô không quay đầu, đi thẳng một mạch đến cửa. Lấy chìa khóa ra, cô đang định đi vào nhà thì người kia liền giữ cô lại, “Em gặp phải ma à?”

Lê Diệp đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc, lại chẳng để tâm đến anh nữa, ra sức kéo cửa lại. Có điều, dùng bao nhiêu sức cũng không lại nổi anh, Lê Diệp thử vài lần mà chẳng đóng được cửa, đành buông tay, “Anh đến đây làm gì?”

“Em dễ quên thì để tôi nhắc, Hi Hi sắp phải theo tôi về nhà rồi.”

“Sắp chứ chưa đến lúc.” Lê Diệp không thích kiểu nhắc nhở đó của anh, nó khiến cô cảm thấy thời gian còn lại chẳng là bao, khiến cô hoang mang.

Tuy rằng cô vẫn luôn không mấy thân thiện với mình, nhưng hôm nay thì lại cực kỳ lạnh lùng. Hoặc là nói, không lâu trước đây, thái độ của cô với anh đã có phần khác thường rồi. Doãn Chính Đạc đi vào nhà, vừa lúc Lê Diệp thay quần áo cho Hi Hi, nhìn thấy nốt sởi trên người thằng bé, anh nhíu mày, “Sao lại thế này? Nổi nhiều nốt như thế, nó lấy tay gãi mà em cũng không quan tâm?”

Lê Diệp vừa cởi quần Hi Hi vừa tóm lấy cái tay đang định gãi ngứa của thằng bé. Liếc anh một cái, cô lại chẳng nói gì thêm.

Anh cứ vậy đứng sau nhìn cô lo cho thằng bé, chuẩn bị cơm tối, rồi cứ định tìm cơ hội nói chuyện với cô. Anh muốn nói, tin đồn đều là sai, cái gì mà hậu thuẫn cho Diệp Cẩm Lan đi diễn chứ, anh không phải kẻ đốt tiền. Cho đến hiện tại, anh cảm thấy mình không làm gì cả, vô duyên vô cớ biến thành kẻ phụ bạc coi tiền như rác.

Anh nhìn như vậy, nhưng cô thì lại luôn chân luôn tay, chẳng liếc anh lấy một cái.

Doãn Chính Đạc ngồi ở một bên trông Hi Hi, một lát sau đã ngửi thấy mùi thức ăn. Sáng sớm đã đi họp, cho đến giờ mới ăn có một chiếc sandwich và uống một cốc cà phê, anh đói đến mức bụng réo ầm lên rồi.

Một lát sau, đồ ăn đã được bưng lên bàn, ít đến đáng thương. Anh cầm đũa, e là chỉ năm phút đã có thể diệt hết chỗ này.

Lê Diệp không có ý định ăn cơm cùng anh, cô bế Hi Hi cho nó ăn rồi chỉ ăn qua loa cho xong.

Đến đũa còn chẳng lấy cho anh, Doãn Chính Đạc đành phải tự mình đi lấy, lúc quay lại thì chỉ còn có chút chút thức ăn. Anh nhìn Lê Diệp vẫn làm ngơ với mình nãy giờ, có vẻ hơi mất vui, “Tôi bảo này, em có thể làm nhiều đồ ăn hơn được hay không? Mua thêm ít rau, ít thịt, đáng bao nhiêu tiền chứ? Tiết kiệm đến mức đấy cơ!”

Lê Diệp liếc anh một cái, rồi bế Hi Hi đã ăn no tránh đi.

Căn bản là coi như anh không tồn tại. Doãn Chính Đạc cũng không muốn ăn ở đây nữa, anh đứng dậy, bước qua, “Mẹ tôi và ông nội rất nhớ Hi Hi, em để tôi đưa thằng bé về trước đi…” Thấy cô không để ý, anh bổ sung, “Tháng sau, tôi để Hi Hi ở với em cả tháng luôn.”

Điều kiện này khiến Lê Diệp không thể kháng cự được, cô nhìn Hi Hi đang nằm trong lòng mình, do dự một chút rồi nói, “Anh nói lời có giữ lời không?”

“Tôi không đến mức ngay cả chuyện này cũng lừa em.” Doãn Chính Đạc nói tiếp, “Mấy hôm nay sức khỏe ông nội không tốt, mẹ tôi nói là cả hai đều rất nhớ Hi Hi, bảo tôi đưa Hi Hi về ở với họ vài ngày.”

Tình hình của ông cụ khiến Lê Diệp không thể hờ hững tiếp được nữa, cô vội vàng đi chuẩn bị cho Hi Hi. Tuy rằng có thể đổi lấy nhiều thời gian hơn, nhưng đến phút hôn tạm biệt thằng nhỏ thì vẫn cảm thấy vô cùng lưu luyến.

Hi Hi chỉ có một túi nhỏ làm hành lý. Doãn Chính Đạc bế thằng bé đi. Thấy thằng bé cứ nhìn ngang ngó dọc, Lê Diệp lại sợ tiễn thằng bé ra cửa là mình sẽ khóc mất. Doãn Chính Đạc đưa cho Hi Hi một món đồ chơi, nhân lúc nó không chú ý, Lê Diệp lách người đi vào nhà vệ sinh.

Nghe tiếng bước chân của Doãn Chính Đạc, trong lòng Lê Diệp sinh ra cảm giác mất mát vô cùng. Lại một lần nữa trong đầu cô trào ra ý nghĩ muốn đưa Hi Hi rời khỏi nơi này, để thằng bé mãi mãi không phải xa mình. Nhưng chung quy ý nghĩ thì vẫn chỉ là ý nghĩ, không cách nào thành sự thật, cũng không thể nào thành sự thật.

Đứng đó một lát, rồi cô đi ra khỏi nhà vệ sinh. Trên sàn nhà còn vương chút nước, cô vừa giẫm lên đã chao đảo cả người. Suýt chút nữa ngã sấp xuống đất, bỗng một đôi tay giơ ra đỡ lấy cô. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Doãn Chính Đạc mà lẽ ra đã đi rồi.

Anh đỡ cô, nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải là nói cảm ơn, mà là giơ tay đẩy anh ra. Doãn Chính Đạc cảm thấy thật lạ, sự chán ghét của cô khiến anh bực mình, “Em có ý gì đấy?”

Lê Diệp đứng vững, rồi nhìn anh, “Không có gì… Hi Hi hơi thiếu vitamin, lúc ăn cơm, nhớ cho thằng bé ăn nhiều rau củ quả một chút.”

“Đương nhiên tôi biết.” Doãn Chính Đạc vẫn cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình là lạ, “Lê Diệp, em có suy nghĩ gì thì nói ra.”

Lê Diệp nhìn anh một cái rồi quay đầu tránh đi.

Nói gì với anh đây? Nói rằng có người bịa đặt ra một câu chuyện ướt át giữa anh với một người phụ nữ khác rồi kể với cô, cô biết đó là giả, nhưng cũng canh cánh đến khả năng là có phần thật?

Chính cô còn không diễn tả rõ được tâm trạng này, làm thế nào mà nói cho anh được?

Hi Hi tựa vào vai Doãn Chính Đạc, chỉ một lúc đã không muốn ở cùng anh, nó giơ bàn tay nhỏ nhắn ra, “Mẹ, mẹ ơi, bế.”

Doãn Chính Đạc đành phải lấy một món đồ chơi mới cho nó, nhưng chỉ được một lát, Hi Hi lại hết hứng thú, vẫn tìm Lê Diệp, “Mẹ, bế!” Nói xong, thằng bé còn vỗ vỗ ngực, “Cục cưng.”

Đây là chiêu mà thằng bé mới học được, làm một cách cực kỳ đáng yêu. Lê Diệp nhìn thấy vậy, không kiềm được một nụ cười chua xót.

Doãn Chính Đạc khẽ véo má con trai, rồi nhìn Lê Diệp, “Đưa xuống dưới nhà đi, lên xe là được, Hi Hi thích ngồi xe lắm.”

Lê Diệp liền cầm áo khoác lên. Cô cũng muốn nhìn ngắm con lâu một chút, nên cùng đi xuống nhà.

Doãn Chính Đạc bế Hi Hi đi về phía xe. Tài xế cũng đến. Doãn Chính Đạc đặt Hi Hi vào ghế trẻ em ở phía sau rồi ngồi vào. Lê Diệp thì vẫn đứng ở một bên, nhìn theo Hi Hi mãi.

Hi Hi vốn rất thích ngồi ô tô, tạm thời không để ý đến mẹ nữa mà chỉ nghịch với cái ghế của mình, có vẻ rất tập trung.

Chỉ có lúc này là có thể đưa thằng bé đi, tránh cho nó khóc lên là không thể dỗ nổi, Doãn Chính Đạc nhìn tài xế, “Lái xe.”

Xe chậm rãi chuyển động, Hi Hi hưng phấn kêu lên.

Trong tấm kính chiếu hậu, người phụ nữ kia vẫn nhìn theo xe, chỉ một thoáng đó thôi, Doãn Chính Đạc đã mềm lòng. Nỗi buồn khi rời xa đứa nhỏ, sao anh lại không biết, sự không nỡ của anh, cũng đâu có ít hơn cô.

Cho đến khi không nhìn thấy chiếc xe nữa, Lê Diệp mới quay đầu chuẩn bị lên nhà. Vừa mới bước vào đến hành lang, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở phía sau. Tưởng có người đang vội đi lên, cô còn nghiêng người tránh qua. Ai ngờ, người kia chẳng hề vượt qua, mà lao thẳng về phía cô.

Trực giác mách bảo Lê Diệp rằng có gì đó không ổn, cô vội vàng rảo bước chạy. Có điều, chân vừa đặt xuống đất thì trên lưng truyền đến cảm giác đau buốt vô cùng. Run rẩy một thoáng, cô lập tức ngất đi.

Đỡ lấy cô, kẻ vừa đến kéo cô lên nhà.

***

Lúc nhận được tin nhắn, Tôn Bách Niên đang chuẩn bị đi gặp thân chủ.

Tin nhắn của Lê Diệp rất ngắn gọn, nhưng lại khiến anh kinh hãi.

“Cứu tôi!”

Chỉ có hai chữ. Tôn Bách Niên vừa đọc xong thì lập tức chạy ra khỏi văn phòng.

Dọc đường, anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại, nhưng không có ai nghe máy. Số máy vừa được kết nối thì liền bị ngắt đi, là có người cầm điện thoại của cô rồi tắt máy.

Còn chưa biết tình hình thế nào, tùy tiện báo cảnh sát không ổn. Cô còn có thể gửi tin nhắn cầu cứu cho anh, vậy có nghĩa là vẫn chưa bị khống chế hành vi? Hay là kẻ khống chế cô lơi lỏng cảnh giác?

Lái xe như bay, cuối cùng Tôn Bách Niên cũng đến được nhà trọ của Lê Diệp. Sợ tùy tiện xông vào nhà sẽ khiến tình hình xấu đi, cả chặng đường anh đều bước rất nhẹ nhàng. Tới cửa, anh nghiêng người, rồi khẽ gõ cửa.

Bên trong mãi vẫn không có động tĩnh gì, anh gõ cửa mạnh hơn, cũng không thấy gì. Anh đang định chạy đi tìm người trợ giúp thì bỗng trước mắt tối sầm, cơn đau buốt khiến anh lịm đi trong nháy mắt.

***

Xe đi được nửa đường thì Doãn Chính Đạc bắt đầu thấy Hi Hi không yên phận nữa, dỗ bằng cái gì cũng không được, thằng bé chỉ đòi tìm mẹ. Phát hiện không có mẹ, thằng bé lập tức phát cáu lên mọi thứ, món đồ chơi vừa rồi còn thích thú thì giờ đã quẳng ra bên ngoài. Đúng lúc đau đầu, di động lại đổ chuông, anh lấy ra xem, ấy vậy mà lại là Lê Diệp.

Cô chỉ nháy máy. Doãn Chính Đạc nhìn vào cuộc gọi chóng vánh, lại nghĩ có lẽ cô ấn nhầm, nếu không sao lại vừa gọi đã cúp máy, mà xem dáng vẻ của cô thì chẳng có chút gì là sẽ gọi điện cho anh cả. Anh còn đang nghĩ, thì một tin nhắn liền được gửi đến.

Vẫn là đến từ Lê Diệp, cô nói,“Anh quay lại đây một lát, em có chuyện muốn nói với anh.”

Anh bảo tài xế, “Đợi một chút.”

Tài xế dừng xe lại. Doãn Chính Đạc liền gọi lại vào số máy kia. Tình huống đó có vẻ kỳ lạ, mà bỗng nhiên lại có một tin nhắn như vậy, thật khiến anh có chút bất an. Có điều, cô không nhận điện thoại, Doãn Chính Đạc càng cảm thấy lạ. Anh nhìn Hi Hi còn đang khóc ầm ĩ, rồi liền ngẩng đầu bảo tài xế, “Anh đưa Hi Hi về trước đi, mẹ tôi sẽ trông thằng bé.” Nói xong, anh xuống xe, đứng ở ven đường bắt một chiếc taxi rồi lên luôn.

Tốc độ khá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi vừa mới rời đi. Doãn Chính Đạc xuống xe, bước nhanh vào cầu thang.

Đang định gõ cửa thì lại phát hiện cửa không khóa, thậm chí còn chẳng đóng, anh đưa tay mở ra. Anh bước vào trong hai bước, khẽ gọi, “Lê Diệp?”

Không nghe thấy tiếng cô đáp lại, Doãn Chính Đạc đi vào phòng tắm, nhà vệ sinh, đều không có. Anh nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, rồi lập tức bước đến, đẩy cửa ra.

Trong lòng anh nghĩ, cô ấy có chuyện gì muốn nói với mình? Vừa rồi anh còn ở đây mà cô lại chẳng nhắc đến, anh đi rồi mới lại gọi anh quay về. Xem ra không phải là chuyện nhỏ, anh cũng loáng thoáng đoán, hẳn là không phải chuyện tốt. Anh vẫn cứ cảm thấy là lạ.

Trong nháy mắt cánh cửa bị đẩy ra, anh còn tưởng mình bị hoa mắt, thậm chí còn ngoảnh lại nhìn phòng khách. Vẫn ngăn nắp gọn gàng, đúng là phong cách của Lê Diệp, trên sô pha còn có cái áo khoác cô vừa mặc…

Doãn Chính Đạc quay đầu lại, một lần nữa nhìn vào phòng ngủ.

Trên giường có hai người, người nam ôm người nữ, cả hai đều nằm trong chăn, mà những chỗ hở ra đã nói lên rằng, họ không hề mặc quần áo, là trần như nhộng.

Doãn Chính Đạc nắm chặt tay, các đốt ngón tay kêu răng rắc. Nhìn đôi nam nữ kia, anh cảm thấy máu trong người đang cuồn cuộn xông lên óc, màng tai rung ầm ầm. Nắm tay anh run lên, trong nháy mắt, anh cảm thấy mình không thể khống chế được sự hung hăng dữ dằn của mình, nếu trong tay anh có một con dao, chỗ này sẽ lập tức máu chảy thành sông.

Giơ tay lên, anh đấm thật mạnh vào cánh cửa. Tiếng vang lớn bộc lộ cơn phẫn nộ trong lòng anh, mà tiếng vang kia, cũng vừa lúc khiến cho hai người trên giường tỉnh lại.

Tôn Bách Niên có phản ứng trước. Anh lắc lắc đầu rồi ngồi dậy, cảm giác như đầu đang nứt ra vậy. Còn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần, anh đã nghe thấy một tiếng gầm giận dữ vang lên bên tai.

Anh bị lôi ra khỏi chăn, liền đó khóe miệng bị trúng một chưởng trời giáng.

Có chút chật vật, cũng bởi vậy mà Tôn Bách Niên tỉnh táo hẳn. Anh biết rõ ràng Doãn Chính Đạc đánh mình, vào lúc Doãn Chính Đạc tung nắm đấm tới, anh lập tức né tránh, đồng thời tóm lấy cánh tay Doãn Chính Đạc, đầu mày nhíu lại, “Anh phát điên cái gì đấy?”

Doãn Chính Đạc thật sự như đang nổi điên, không quan tâm gì hết, chỉ giơ tay lên, lần thứ hai đấm vào mặt Tôn Bách Niên. Sức của anh quá mạnh, như thể phải liều mạng vậy.

Tôn Bách Niên biết đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp quan sát thì Doãn Chính Đạc đã ra tay như điên rồi. Anh mơ hồ nhận ra cái gì đó, không muốn đánh nhau với Doãn Chính Đạc, nhân cơ hội, anh tóm lấy tay Doãn Chính Đạc, rồi đẩy anh ra xa. Thừa dịp, anh quay đầu lại nhìn về chiếc giường mình vừa nằm, gương mặt lập tức biến sắc…

Doãn Chính Đạc lại lao tới. Lần này anh không né tránh, để cho nắm đấm kia nhắm thẳng vào khóe miệng mình, máu lập tức tóe ra. Lảo đảo vài cái, Tôn Bách Niên đập người vào tường, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Quần áo của mình bị cởi ra, vứt hết vào một chỗ, bên cạnh còn có cả quần áo của phụ nữ, mà chỗ quần áo đó là của ai, thật quá rõ ràng…

Lê Diệp vẫn ngồi trên giường, ánh mắt mơ hồ, như thể đang giãy giụa giữa tỉnh táo và hôn mê vậy.

“Anh dừng tay lại trước đã!” Tôn Bách Niên quát lên với Doãn Chính Đạc, Anh lao ngay đến bên giường, kéo chăn ra, lấy tay quạt cho không khí lưu thông, rồi ấn vào nhân trung của Lê Diệp, không ngừng gọi cô, “Cô thế nào rồi? Tỉnh lại đi!”

“Anh cút ngay cho tôi!” Doãn Chính Đạc lại xông lên, hung hăng đẩy Tôn Bách Niên ra. Anh quay đầu nhìn Lê Diệp, ánh mắt cô đã có vẻ hơi tỉnh, nhưng lại vô hồn, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Thấy cơ thể trần trụi của cô, trong lòng Doãn Chính Đạc chỉ cảm thấy sự đau xót.

Tôn Bách Niên vội vàng vơ quần áo của mình rồi mặc vào, sau đó lại đi đến bên Lê Diệp, đỡ cô ngồi dậy, tiếp tục ấn nhân trung của cô và gọi cô, “Lê Diệp, tỉnh lại đi! Tôi đưa cô đến bệnh viện!”

Doãn Chính Đạc thấy anh đỡ Lê Diệp thì càng tức giận, anh dữ dằn cảnh cáo, “Anh buông cô ấy ra, lập tức cút đi!”

Tôn Bách Niên liếc anh, “Anh còn không nhận ra là có người cố ý bày ra trò này à? Chúng tôi không hề làm gì cả!”

“Anh câm miệng cho tôi!” Doãn Chính Đạc cảm thấy mình mất khống chế thật rồi, giờ anh chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là giết chết Tôn Bách Niên!

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của anh, thì Tôn Bách Niên biết không thể mong anh hiểu ra chuyện này được, đành vội vàng nhặt quần áo lên đưa cho Lê Diệp. Chắc chắn là cô bị đánh, thần trí vẫn chưa tỉnh táo, không nhanh đến bệnh viện sợ là sẽ có vấn đề.

Thấy anh cầm quần áo Lê Diệp, Doãn Chính Đạc bước lên, giật lấy bộ quần áo từ trong tay anh, ánh mắt nhiễm đậm một màu đỏ như máu, quả thật là dùng từ mãnh thú vẫn chưa đủ.

“Mau đưa Lê Diệp đến bệnh viện đi! Có chuyện gì thì nói sau!” Tôn Bách Niên thúc giục anh.

Doãn Chính Đạc khẽ cắn môi, quay đầu lại mặc quần áo cho Lê Diệp. Trên người cô chẳng có một mảnh vải nào, anh kiềm chế cảm giác nghẹt thở đau tức, mặc quần áo cho cô xong liền khẩn trương bế cô đi ra khỏi cửa.

Tại bệnh viện, sau khi được cấp cứu, Lê Diệp đã tỉnh lại.

Vừa rồi cô luôn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, cô mơ hồ biết đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không nhớ rõ lắm. Nhìn thấy hai người đàn ông đứng bên cạnh, cô muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Lê Diệp nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, nghiêng đầu nhìn Doãn Chính Đạc, giọng nói có chút run rẩy, “Anh…Sao anh lại ở đây? Hi Hi đâu?”

Đứng yên một chỗ, Doãn Chính Đạc nắm chặt hai tay, sắc mặt cứng ngắc như thể dây cung có thể đứt bất cứ lúc nào. Lê Diệp hỏi anh, anh không trả lời, chỉ đứng đó một lát rồi đột nhiên quay đầu đi ra ngoài.

Chỉ còn lại Tôn Bách Niên đứng ở một bên, thấy Lê Diệp nhìn mình, vẻ mặt anh có chút phức tạp, day day trán rồi anh nói, “Xin lỗi cô.”

Lòng Lê Diệp trùng xuống, cô nhìn Tôn Bách Niên, “Vì sao phải xin lỗi? Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôn Bách Niên không thể mở miệng, vì cảnh tượng vừa rồi, sau khi khôi phục tinh thần, anh còn khó có thể đối mặt, huống chi là một người phụ nữ đã làm mẹ như cô.

Anh vẫn trầm mặc, nên Lê Diệp đành cố nhớ lại. Cô nhớ là mình tiễn Doãn Chính Đạc rồi lên tầng, đi được vài bước thì có người chạy gấp gáp ở phía sau, cô định nhường đường thì người kia đột nhiên tấn công cô. Có điều, chuyện sau khi ngất xỉu, cô hoàn toàn không nhớ gì. Một chút ấn tượng cuối cùng, đó là trong lúc hoảng hốt, có người cởi bỏ quần áo của cô, cô muốn động đậy nhưng không thể. Cho đến khi cảm giác bên cạnh có một cơ thể ấm áp, trong nỗi sợ hãi vô thức, cô cảm thấy rét lạnh, muốn nhúc nhích nhưng lại không thể…

Cô ngẩng phắt đầu lên, nhìn Tôn Bách Niên với vẻ không thể tin được. Vừa rồi anh nói một câu xin lỗi, đến giờ cô mới hoàn toàn hiểu được…

Ngoài cửa, Doãn Chính Đạc đứng yên lặng, bóng dáng tựa núi băng.

Lê Diệp nắm chặt bàn tay, miệng lưỡi khô khốc thì thào, “Không… không thể nào, không thể nào!”