Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 77: Đi theo




Trong phòng ngủ.

Người làm bưng canh vào, Doãn Chính Đạc đón lấy, múc một bát nhỏ rồi đưa cho cô gái đang dựa trong lòng mình.

Trên cổ cô hằn mấy dấu tay xanh tím. Nếu lúc đó anh không chạy đến, đừng nói đến chuyện xảy ra sự việc, e là cả mạng cô cũng không giữ nổi.

Cô uống một ngụm, hẳn là do vẫn chưa ổn định tinh thần lại được, hoặc có thể do thật sự đói, cô ngoan ngoãn há miệng ăn canh.

“Tôi…” Lê Diệp ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi muốn gọi điện cho Khanh Khanh.”

Xảy ra loại chuyện đó, hai người lại là con gái, cho dù không bị làm nhục nhưng bóng ma trong tâm lý vẫn không thể lập tức biến mất được.

Doãn Chính Đạc thấy bộ dạng này của cô bèn lấy điện thoại lại, đưa cho cô.

Lê Diệp bị anh nhốt trong phạm vi của mình, chỉ khẽ động đậy, gọi điện cho Khanh Khanh.

Một hồi lâu sau, bên kia mới nhận điện thoại, giọng nói uể oải truyền đến, “Diệp Tử?”

Lê Diệp vừa nghe thấy giọng Quan Khanh Khanh thì lập tức thấy xót xa, “Khanh Khanh…Giờ cậu thế nào rồi?”

Quan Khanh Khanh òa khóc, “Mình…Mình sợ quá, vừa nhớ lại là không dám ngủ nữa, không dám tắt đèn. Lúc đấy mình chạy xuống dưới, không ngờ hắn đột nhiên xông ra…”

“Không sao, hắn không bao giờ xuất hiện nữa, hắn sẽ bị pháp luật trừng trị.”

Quan Khanh Khanh nghẹn ngào, “Diệp Tử, xin lỗi, suýt chút nữa mình đã làm liên lụy đến cậu.”

Cổ họng Lê Diệp chua chát, “Mình không bị gì nghiêm trọng cả, cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ gì nữa, cũng đừng đi đâu cả. Cậu cứ ở nhà nghỉ với gia đình, hai ngày nữa mình đến thăm cậu.”

Quan Khanh Khanh thấp giọng khóc. Cô ấy bị đánh không nhẹ, toàn thân đầy vết thương, trong thời gian ngắn không thể hồi phục ngay được, càng không thể đến đài truyền hình quay phim.

“Sẽ ổn thôi…” Biết nỗi đau thương này sẽ còn lưu lại trong lòng bao lâu, sự an ủi của Lê Diệp cũng có vẻ mong manh.

Bắt gặp bộ dạng uể oải của cô, Doãn Chính Đạc gỡ điện thoại bên tai cô xuống, nói một câu, “Tên kia đã bị bắt rồi, sẽ không xuất hiện nữa đâu, yên tâm.”

Không biết là đang an ủi ai, anh cúp điện thoại, đặt sang một bên rồi nhìn Lê Diệp trong vòng tay mình, “Tên đó cũng sẽ giống bạn trai Tiểu Đan, sẽ phải ngồi tù quá nửa đời, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên nổi.”

Lê Diệp muốn quay đầu nhưng cổ lại đau nhức ê ẩm, cô khẽ rên một tiếng.

Doãn Chính Đạc ngồi thẳng dậy, nhìn vết thương trên mặt cô rồi lấy bông y tế lau cho cô. Nước cồn lành lạnh thấm qua vết máu đọng, nhanh chóng làm tan đi cảm giác đau rát.

Hơi ngưa ngứa, Lê Diệp muốn né tránh nhưng anh lại giữ khuôn mặt cô, cách cô rất gần, lau vết thương trên da cô.

Làn da rất mỏng, rất đàn hồi, trắng như trứng gà bóc.

Lê Diệp nhìn đồng hồ trên cổ tay anh, chợt hiểu ra, là tài xế đã đưa cho anh, vậy thì anh đến tìm cô sao?…

Thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ của mình, Doãn Chính Đạc liếc mắt, “Cái đồng hồ bảy mươi mấy vạn lại nằm trong tay em, tôi còn tưởng đánh mất rồi.”

Lê Diệp không ngờ chiếc đồng hồ này lại đắt như vậy, bất chợt nhíu mày. Người đàn ông này cũng thật vô ý, làm rơi ở bệnh viện mà cũng không đi tìm, nếu cô không đến thì không chừng đã mất thật rồi.

Anh yên lặng, bưng bát canh uống một ngụm, “Hôm tôi ra viện, em đến bệnh viện à?”

Mắt Lê Diệp giật giật, hơi cụp xuống, “Ừm…”

Khóe môi anh cong lên, anh nâng mặt cô, “Hai ngày nay tôi đưa đoàn đi chụp ảnh quảng cáo, nhân tiện làm hợp đồng luôn, Diệp Cẩm Lan nói muốn mua đồ, lúc tôi đi cùng thì bị phóng viên theo dõi.”

Lê Diệp biết chuyện này, trên báo mạng đầy rẫy, không muốn thấy cũng không được.

Anh còn bị cảnh sát tìm đến tận nơi, tên phóng viên đòi bồi thường máy ảnh, Doãn Chính Đạc chẳng thèm quan tâm đến lý lẽ, gọi thẳng cho luật sư của mình.

Nhìn anh là có thể đoán ra cái tính nóng nảy. Diệp Cẩm Lan…

Cô gái đó, vừa nghe tên đã thấy ngay gương mặt vô cùng xinh đẹp, rất đẹp, rất chói mắt, trời sinh đã có khiếu làm ngôi sao.

“Phải rồi, tôi…” Doãn Chính Đạc xuống giường, tìm áo khác, thò tay vào túi, lát sau, vẻ ảo não đã hiện rõ trên mặt.

Lê Diệp nhìn theo anh, anh lại quẳng áo khoác sang một bên.

Ngồi lại giường, Doãn Chính Đạc vuốt vuốt bả vai. Lúc đánh nhau với tên biến thái hơi bị thương, mặt trúng một cú đấm, cơ thể cũng hơi ê ẩm.

Anh cởi bỏ chiếc áo sơmi trên người ra, quay đầu nhìn lưng, nhưng lại không thấy rõ, liền gọi Lê Diệp, “Nhìn hộ tôi xem đằng sau này bị làm sao cái.”

Lê Diệp đưa mắt nhìn. Sau lưng anh có một vết trầy sước to gần bằng bàn tay, chắc là có trong lúc đánh nhau.

Cầm bông y tế, anh đa cho cô, “Lau cho tôi.”

Lê Diệp cầm lấy, dùng bông lau qua vết thương kia, vừa lau vừa nhìn người này.

Tại sao anh lại xuất hiện, tại sao lại đánh nhau với tên kia để chính mình bị thương, cả lần trước, lúc chụp ảnh cưới, khung lều đổ, tại sao anh lại chắn cho cô?…

Có một số việc có lẽ rất đơn giản, nhưng đặt giữa họ lại trở nên phức tạp, khiến cô hoàn toàn không nghĩ ra.

Anh hận cô, tại sao còn muốn cứu cô…

“Em lau đi đâu đấy?” Anh bất mãn xoay mặt lại, Lê Diệp còn đang thất thần, miếng bông đang cọ cọ trên vai anh.

Thấy Lê Diệp nhìn mình đến ngẩn người, anh nghiêng mình nằm xuống, mãi sau mới gọi cô, “Lê Diệp.”

Lê Diệp khẽ run, sốc lại tinh thần.

“Lễ cưới tháng sau…” Anh nhìn cô, “Hoãn lại đi.”

Lê Diệp hơi bất ngờ, trước đó anh còn nói sẽ nhất định làm to, ai khuyên cũng vô ích.

Doãn Chính Đạc có cách tính toán của mình, “Công việc ở đài truyền hình, đổi đi, tôi tìm cho em một văn phòng khác, chuyên môn làm thu âm, đỡ phức tạp hơn đài truyền hình nhiều.”

Lê Diệp không muốn đổi, lắc đầu, “Tôi muốn tiếp tục làm.”

Anh lại không đồng ý, “Tôi đã xin thôi việc hộ em rồi, em nghỉ ngơi vài ngày, muốn làm việc thì đến văn phòng kia làm.”

Lê Diệp không có quyền phát biểu ý kiến, cô không đọc ra được tư vị này là gì, dựa vào gối, ngẩn người.

Doãn Chính Đạc nhìn thấy vẻ hoảng hốt của cô, tưởng cô sợ đến mức choáng váng, liền đưa tay ra, ngón tay lành lạnh sờ lên tai cô.

Lê Diệp run lên, vội vàng né tránh.

Trong phút bối rối, cô nhìn thấy hình xăm trên sườn trong cánh tay anh.

Cũng chỉ trong tích tắc, nhìn thoáng qua, hoa văn hình bầu dục, hình như là chiếc lá, nhưng chi tiết thì không thấy được.

Doãn Chính Đạc cũng nhanh chóng phát hiện ra. Anh buông cánh tay xuống, hơi có vẻ bực mình, không hiểu là vì sự tránh né của cô hay do cô nhìn thấy được hình xăm anh vẫn che giấu.

Kéo gối xuống, anh hơi bực mình, tắt đèn, “Ngủ!” Nói xong, anh kéo cô vào lòng. Lê Diệp dựa vào anh, trên người anh có một mùi hương đặc thù, chắc là mùi của loại Cologne* anh hay dùng.

*Thuật ngữ để chỉ loại nước hoa có chứa từ 2 – 5% tinh dầu nước hoa.

Rất nhẹ, cũng rất mát, như một loại cây nào đó quyên qua khứu giác, xông lên đại não, khiến ai ngửi lâu sẽ nhớ kỹ, tuyệt đối không quên.

Cánh tay và hai chân cuốn lấy cô, như nhành rong trong nước. Lê Diệp nằm gọn trong lòng anh, gần như có thể nghe rõ tiếng nhịp tim của anh.

Ôm cô, có lẽ nhờ quầng sáng nhẹ nhẹ, ánh mắt anh trở nên đặc biệt mềm mại, “Sau này, tôi sẽ đưa đón em đi làm.”

Mãi lâu sau, anh mới nói thêm một câu, không biết là lời hứa hay lời cảnh cáo, “Không được phép xảy ra chuyện gì nữa…”

Lê Diệp bị anh ôm đến mức khó thở, nhúc nhích thế nào cũng không có tác dụng, chẳng thể làm gì hơn nên đành nằm im.

Trong đêm tối, anh hít thở dần đều đều, còn Lê Diệp thì không tài nào ngủ nổi. Cũng giống Quan Khanh Khanh, cô vừa nhắm mắt là lại nhớ đến chuyện lúc tối. Ánh mắt kinh khủng của gã đàn ông, giọng điệu dữ dằn đáng sợ. Không hề phòng bị mà cái chết đã sượt qua vai, chẳng có ai là không có chút sợ hãi nào.

Cô ngoảnh đầu lại, khẽ rên một tiếng, cánh tay trên người đột nhiên căng chặt, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, “Không ngủ, muốn làm phục hồi chức năng sao?”

Hai tai Lê Diệp bỗng nóng rực lên, cô lại nhớ đến hình ảnh bị anh giày vò.

Cánh tay anh đi xuống, rờ rờ mắt cá chân của cô. Lê Diệp còn đang căng thẳng thì anh đã chậm rãi kéo hai chân cô lên.

May mà cơ thể Lê Diệp mềm dẻo, anh gần như uốn cô thành hình chữ U, nắm hai chân cô, đặt trên bụng anh.

Chân cô hơi lạnh, nhưng bụng anh thì lại ấm áp. Nâng chân cô lên, bàn tay anh xoa nắn bàn chân cô, anh thấp giọng nói, “Thời hạn cho em sắp qua rồi, tôi sẽ tịch thu xe lăn, em không đi được thì đổi sang chống gậy đi.”

Lê Diệp không thể không có xe lăn, cô tóm lấy cánh tay anh, “Không được…”

“Tôi nói được là được, em không muốn bước đi thì cứ việc bò.” Anh vê đi vê lại ngón chân cô, xoay xoay khiến khớp xương cô phát ra tiếng rắc rắc nhỏ.

Lê Diệp hơi đau, cong người lên, “Doãn Chính Đạc!”

Không biết là anh đang xả giận hay đang trêu chọc, mà vẫn vê ngón chân cô, lần lượt cho đến hết mười ngón.

Không nhớ cụ thể là bao lâu, chỉ cảm thấy đã lâu không ở chung giường, dù trên người còn thương tích nhưng sự hăng hái của Doãn Chính Đạc không hề giảm.

Ôm cô, càng muốn vật cô ra giày vò.

Vê hết các đầu ngón chân, anh lại chuyển lên hông và cẳng chân cô. Dạo gần đây, cô mập lên nhiều, dưới bàn tay anh không phải là cơ thể gầy trơ xương nữa, sờ vào cảm giác không hề tệ.

“Đủ rồi…” Lê Diệp đẩy cánh tay anh ra, cô đã sợ hãi cả buổi tối, chân tay tê nhức, giờ lại bị anh vật qua vật lại nên càng thêm mệt mỏi.

Nắm lấy chân cô, Doãn Chính Đạc ghế lại gần, trong bóng tối, vô tình lướt qua môi cô. Khuôn mặt anh có mùi nước cạo râu và mùi thuốc lá, không khó ngửi, nhưng không ngờ Lê Diệp lại ngửi thấy được.

Cô né tránh, hai mí mắt bắt đầu gọi nhau, rồi cô nhắc lại lần nữa, “Đủ rồi…”

Anh vẫn làm loạn một lúc, phía cô đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Anh lại gần, nhìn chăm chú gương mặt say ngủ của cô. Sợ hãi, mệt mỏi, giờ có thể ngủ một giấc an lành, đúng là không dễ dàng gì.

Vuốt mái tóc cô, anh nằm xuống cạnh cô, nâng hai chân cô lên, da kề da, hơi ấm hòa vào nhau.

***

Sáng sớm.

Lật đống rác một lượt, tìm cả những chỗ xung quanh mà anh vẫn không thấy tung tích món đồ kia đâu.

Doãn Chính Đạc xoa xoa thắt lưng, lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn đồng hồ. Sáu rưỡi sáng.

Anh đã ở đây tìm gần một tiếng rồi.

Tối qua ở đây đánh nhau với tên biến thái, hộp đồ trang sức rời đâu mất, tranh thủ còn sớm đến tìm, không ngờ là chẳng thấy đâu cả.

Có bà thím đi mua đồ ăn qua đây mấy lần mà vẫn thấy Doãn Chính Đạc lục đống rác, hơi sợ nên vội tránh thật nhanh.

Chuyện xảy ra tối hôm qua, không ít người có nghe nói đến, mặc dù không rõ chi tiết, nhưng việc xe cảnh sát đến thì ai cũng thấy.

Dân trong cả tiểu khu đều vô cùng lo sợ, từ già đến trẻ, cả nam lẫn nữ, ra khỏi cửa đều vô cùng cẩn thận.

Đồ đánh rơi thì coi như mất. Nếu chỉ là cái hộp không thì còn có thể không ai nhặt, nhưng bên trong là một chiếc vòng tay kim cương xa xỉ, chẳng nghĩ cũng biết không có ai lại chê của rơi.

Xoa xoa mặt, Doãn Chính Đạc lên xe rời đi.

Đến một tiểu khu xa hoa, anh lên thẳng chỗ muốn tới, gõ cửa thùm thụp, “Ê…ra đây!”

Mãi lâu sau, Diệp Cẩm Lan mới mở cửa cùng với vẻ mặt bất mãn, ngáp ngắn ngáp dài, trừng mắt nhìn anh, “Ê cái gì mà ê! Ai là ê!”

Doãn Chính Đạc nhìn cô ấy chằm chằm, “Cái vòng tay hôm nọ mua, là nhãn hiệu nào đấy?”

Còn đang buồn ngủ, Diệp Cẩm Lan nhìn người đàn ông trước mặt, “Chẳng phải không muốn mua sao? Đến hỏi em nhãn hiệu làm gì?”

“Bớt nói nhảm đi…” Anh không kiên nhẫn.

“Sao thế? Còn định tặng ai nữa hả? Anh đào hoa thật đấy.” Cô ấy trêu chọc.

Doãn Chính Đạc sắp phát hỏa thì Diệp Cẩm Lan mới không trêu nữa, cô ấy ngáp một cái, “Không may rồi…Cái vòng tay đấy là loại số lượng có hạn, em cũng thích, em hỏi cửa hàng còn hay không, em cũng muốn mua một cái.”

Nhíu mày, Doãn Chính Đạc không đủ kiên nhẫn, nói, “Một cái vòng tay vớ vẩn mà số lượng có hạn gì chứ.”

“Ít mới quý, càng quý lại càng muốn có được…Anh làm sao mà hiểu được lòng phụ nữ chứ! Anh mua làm gì nữa? Định đi bán sỉ hả?”

“Cái kia làm mất rồi.”

“Mất rồi? Sao anh lại phá hoại thế hả? Phí quá đi!”

Nhìn đồng hồ, Doãn Chính Đạc không muốn dông dài với cô ấy nữa, bèn quay đầu đi về phía thang máy. Ở phía sau, Diệp Cẩm Lan còn đang la ó, “Cái gì thế này, hay thật đấy!”

Tranh thủ còn sớm, Doãn Chính Đạc lái xe về Hạm Bích Các.

Bảy rưỡi, vừa lúc về đến nhà.

Thím Kim đang làm bữa sáng, thấy anh vào liền nói, “Cô ấy vẫn chưa dậy, tôi vừa vào xem xong.”

Doãn Chính Đạc gật đầu rồi lên tầng.

Trong phòng ngủ, rèm buông kín, ánh sáng bên ngoài bị che đi nhiều, như vậy thì người cần nghỉ ngơi mới không bị quấy rầy.

Cô ngủ rất ngon, ôm gối của anh, gương mặt vùi vào trong gần một nửa.

Khóe miệng anh cong lên, anh ngồi xuống mép giường, từ trong túi lấy ra một hộp trang sức, mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay mới tinh.

Sớm như vậy, tìm một chỗ để mua đồ cũng tốn bao nhiêu công sức, cũng may là anh có người quen làm chế tác và kinh doanh trang sức, gọi một cú điện thoại là đối phương liền cử người đến mở cửa. Anh vào xem một vòng, cuối cùng cũng tìm được một chiếc không khác mấy so với chiếc vòng tay cũ.

Mở ra xong, anh nắm nó lại trong lòng bàn tay một lát, đến khi chiếc vòng lành lạnh lây hơi ấm từ anh, anh mới đeo nó lên cổ tay mảnh khảnh kia.

Nhẫn, vòng tay, cánh tay trắng nõn thoáng cái đã trở nên vô cùng lộng lẫy…

Đẹp là thế, nhưng không hề thô tục, làn da cô rất rắng, cổ tay thon nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.

Có lẽ đàn ông đều thích cảm giác này. Mọi thứ của cô đều là anh cho, mà thứ anh cho, đều là tốt nhất, sang quý nhất.

Lê Diệp vẫn ngủ, đến khi đột nhiên tỉnh lại, vừa mở mắt đã hoảng hốt sợ hãi.

Doãn Chính Đạc ngồi ở cạnh giường nhìn mình, khiến trống ngực cô đập thùm thụp.

“Dậy rồi à?” Anh đứng dậy, cầm cốc nước ở bên cạnh, “Dậy rồi thì đi thay quần áo rồi rửa mặt, tôi đưa em ra ngoài.”

Lê Diệp nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ rồi, không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Trải qua chuyện tối qua, cô vô cùng sợ hãi, mãi không dám nhắm mắt.

Không biết anh định làm gì, theo lý thì đáng ra anh phải đi làm, hôm nay đâu có phải là ngày nghỉ.

Thấy cô bất động, anh mở tủ quần áo lấy ra một bộ, đặt ở mép giường, “Dậy thay đi…”

Lê Diệp nâng cánh tay, nhưng lại thấy cực kỳ đau nhức…Bị tên kia quật mạnh xuống đất, giờ hai cánh tay gần như không nhấc lên nổi.

Anh thấy cô hít hà khổ sở, đoán ngay là cô bị đau, liền bước đến cởi áo của cô, không để tâm đến sự phản đối của cô, tự tay thay quần áo cho cô luôn.

Bị giục đi rửa mặt, ăn bữa sáng đơn giản, xong xuôi Lê Diệp được Doãn Chính Đạc đưa đi. Trên đường, anh không nói gì, Lê Diệp cũng chẳng hiểu ra làm sao…

Tầm này, rốt cuộc anh muốn dẫn cô đi đâu?