Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 27




Tôn mẫu càng nghĩ càng cảm thấy chuyện như vậy có khả năng, đến lúc đó bị người ta oan uổng, thật sự không có cách nào đi nói lý, tuy bà không sợ mấy lời đồn đãi nhảm nhí, nhưng bà cũng không muốn vô duyên vô cớ bị người oán hận! Bà tức giận mắng: "Mẹ con năm đó đúng là mù mắt, tìm một người như thế tái giá, vờ thành thật cũng rất giống, khổ mấy mẹ con chúng ta rồi!" Nói giọng không dễ chịu: "Giờ đã đến nước này, xem ra không chuyển là không xong rồi. Ta tìm thời gian đi lên miếu cầu xâm*, chọn giờ lành chuyển ra ngoài thôi."

* 签(ký) : cái thẻ, cái thăm (để bói, đánh bài)

"Việc này nương quyết định đi, lúc nào chuyển, con nghe nương." Kỳ thực đối với chuyện bói toán Tôn Huệ hoàn toàn không để ý, cho dù chuyện nàng xuyên qua có chút sắc thái thần thoại, nhưng nàng cũng không cho là hòa thượng, đạo sĩ trong miếu thật sự có sức mạnh không ai biết, dưới cái nhìn của nàng chính là một đám thần côn lừa người. Tuy nhiên, nếu xin được xâm có thể làm cho nương an tâm, nàng cũng không ngại đợi thêm vài ngày.

"Được, ta sẽ mau chóng đi lên miếu." Chỉ vào la la đang đói bụng kêu to, Tôn mẫu nói: "Vậy con cho la la ăn đi, ta phải vào trong tính toán một chút." Nhiều năm như vậy, cũng tích góp được chút bạc, tính cả tiền mua lừa, bò vẫn còn một chút, cầm ra tính toán thử, mua thêm vài thứ.

"Không sao đâu, nương đi làm đi, chỗ này để con làm đi." Tôn Huệ gật đầu, những việc này thường ngày đều do nàng làm, ngày hôm nay muốn thương nghị với nương, mới gọi nương lại đây giúp đỡ. Cỏ đều đã cắt từ sáng sớm, rơm rạ lấy dây buộc chặt thành bó, cởi dây ra ném cho la la ăn là xong. Rất dễ dàng.

Tôn Huệ bên này cho la la ăn sau đó đi nghỉ ngơi, Tôn mẫu ở bên kia vội vàng tính toán, hàng năm tuy chi tiêu không nhiều, nhưng chỉ dựa vào thu nhập từ mấy mẫu ruộng, cũng không còn lại bao nhiêu tiền, hiện tại lấy ra đếm, chẳng qua cũng chỉ có mười hai mười ba lượng bạc. So với người dân ở nông thôn thì cũng không ít, thế nhưng đây chính là tiền tích trữ nhiều năm, tương lai xây nhà, đồ cưới cho con gái đều cần đến tiền, bởi vậy, đây thật sự không tính là gì, còn phải phát sầu nhiều.

Chu Hải thấy hiếm khi Tôn mẫu cầm tiền ra đếm, ngồi dựa vào cạnh giường hỏi: "Sao lúc này lại lấy ra? Cứ cất đi thì tốt hơn, miễn cho bị người khác sờ soạng." Tuy rằng ngày đó náo loạn một hồi, thế nhưng nhiều năm phu thê như vậy, ngày thường lại không đụng chạm chuyện gì, cũng không còn canh cánh trong lòng.

Vốn đang không vui, muốn kiếm chuyện với Chu Hải, hắn vừa hỏi như vậy, trực tiếp va phải lưỡi giáo*. Tay vỗ một cái, Tôn mẫu xoay người lại trào phúng một trận: "Tôi cũng muốn cất giữ thật kỹ, nhưng có mấy người nhìn rồi khó chịu, vẫn cứ giở trò sau lưng, không nhìn nổi mấy mẹ con chúng tôi, không có cách nào, chỉ có thể dọn dẹp một chút rời đi thôi."

*chàng thương khẩu, hay là bị đụng vào họng súng, đại khái động chạm đến vấn đề đang canh cánh nhất, bực bội muốn phát tiết nhất.

Chu Hải vốn coi trọng sĩ diện, nghe vậy nét mặt lập tức lạnh xuống, hừ một tiếng: "Nói cái gì đó, nghe như có người đuổi hai hài tử kia đi vậy, Chu Hải ta nếu đã nuôi tụi nó mấy năm qua, cũng không để ý nuôi thêm mấy năm nữa, bà đừng nghe gió tưởng mưa* rồi làm ầm ĩ lên."

*thính phong tựu thị vũ : nghe gió chính là mưa. Nghĩa là : mới vừa nghe được mấy tiếng gió thổi đã tưởng sắp mưa rồi. Còn có thể dùng để diễn tả những kẻ chưa nghe rõ chuyện gì thì đã gào to lên, người không có chủ kiến, bảo sao hay vậy. Loại người này vốn không có chuyện gì đã lu loa ầm ĩ. Dùng cho nghĩa xấu.

Đứng bật dậy, Tôn mẫu lúc này coi như đã hiểu, xem ra tất cả mọi người đều cho rằng hai hài tử của bà không thể rời Chu gia, phải dựa vào hắn nuôi dưỡng! Bà trợn to hai mắt nói: "Họ Chu, ít nói những lời dát vàng lên mặt đi, chẳng qua ông chỉ cung cấp một chỗ ở, một ngày hai bữa cơm. Mấy mẹ con chúng tôi, cũng không có ăn không ngồi rồi, việc trong nhà có bao giờ bê trễ hay không! Hôm nay tôi nói cho ông biết, con trai con gái tôi mấy ngày nữa sẽ dời ra ngoài, xem cách xa Chu gia ông có sống được hay không." Tính cách Tôn mẫu cũng không hề nhu nhược.

Sắc mặt Chu Hải khó coi, giọng điệu không tốt nói: "Phát điên cái gì ! Sống cuộc sống yên ổn không tốt sao, cả ngày làm loạn cái gì vậy?" Tất nhiên hắn sẽ không để cho hai tỷ đệ Tôn Huệ thật sự rời đi, bằng không người ta nhất định nói hắn không dung được người, những lời chỉ trích Tôn mẫu lúc trước, có khả năng sẽ rơi xuống trên người hắn.

"Ông nói tôi đang làm gì? Ông là đồ không có tâm can, nếu không phải các người bức tôi đến mức này, tôi sẽ để cho một đôi hài tử của tôi phải sống đơn độc sao? Hài tử của ai người đó đau lòng, lúc trước con trai của tôi bị đánh thành như vậy, còn không phải do nhà các người phao tin đồn nhảm." Tôn mẫu ngẫm lại liền giận, nếu không phải hài tử mình ra tay cũng không nhẹ, bà nhất định phải kiếm cha mẹ thằng nhóc kia ầm ĩ một hồi.

Chu Hải tức khắc ngừng lại, chuyện đó hắn cũng không ngờ, đuối lý, không còn lớn giọng được như lúc trước: "Tiểu hài tử mâu thuẫn xích mích, bà lại đem ra nói để làm gì? Hiện tại lại cãi nhau, mới qua chưa được mấy ngày, còn chưa định hòa hảo? Bà cũng đừng để trong lòng." Nếu bảo là người xấu, Chu Hải còn chưa phải, thậm chí toàn bộ Chu gia cũng không có người tâm địa ác độc, chẳng qua người nào cũng biết tính “kế vặt”. Không chịu "thiệt thòi" mà thôi.

Tôn mẫu cũng mặc kệ những chuyện này, trái lại bà tin tưởng nhi tử mình có thể giải quyết, bà vơ lấy hào bạc, tiền đồng trên bàn, thu dọn bỏ vào hộp gỗ, giấu dưới một viên gạch trong góc tường, quay người về phía Chu Hải nói: "Mai hoặc là ngày kia, tôi sẽ đi lên miếu một chuyến, cầu xin xâm, xem xem lúc nào dọn nhà thì thích hợp."

Chu Hải lập tức ngồi dậy, nhìn Tôn mẫu, nhíu mày nói: "Làm sao, lẽ nào nhà tôi thật sự không ở lại được, hay là bị làm sao?" Đột nhiên nghĩ đến hay là hai hài tử có chuyện gì, cho nên hỏi: "Hai đứa nhỏ nghe người khác nói, mới có ý nghĩ này, bà biết nguyên nhân sao?"

Tôn Huệ ngồi thẳng lên, vẫn tức giận như trước : "Ông cũng biết có người nói láo, sao không thấy ông ngăn lại? Cứ trơ mắt nhìn người ta bôi bẩn nhi nữ của tôi, hiện tại không đi, chẳng lẽ còn phải tiếp tục ở đây bị các người chọc tức ! Nói cho ông biết, chỉ mấy ngày nữa thôi, tôi dọn dẹp gian nhà bên kia một thoáng, chọn ngày tốt lập tức chuyển sang." Liếc hắn từ trên xuống dưới, hừ một câu: "Như vậy không phải theo ý các người hay sao?"

Vốn cho rằng nói nhảm, nhưng hiện tại xem ra không phải, kế thê thật sự tính toán như vậy. Chu Hải vội hỏi: "Nhi nữ bà ở nhà tôi, có lẽ sẽ không ai đi bắt nạt bọn chúng, mỗi ngày ăn uống không thiếu thốn, hiện tại bà đừng nghe người khác nói mấy câu, liền nói tôi không tốt. Như vậy đi, gian nhà kia của bà vẫn đừng nên thu dọn, tiếp tục ở nơi này đi. Có vấn đề gì thì nói với tôi, tôi giúp đỡ giải thích vài câu." Nếu có thể thì tuyệt đối đừng làm ầm ĩ thêm nữa, ở trước mặt người ngoài rất mất thể diện.

"Ngủ đi, tôi không muốn tiếp tục bàn bạc mấy chuyện này với ông nữa. Con gái tôi nói đúng lắm, hang vàng hang bạc không bằng ổ cỏ nhà mình, bất kể nói thế nào, vẫn là nhà mình ở thoải mái hơn." Nói xong câu này, Tôn mẫu liền lên giường ngủ, không có ý định tiếp tục tán gẫu. Chu Hải đương nhiên không thể thờ ơ, đẩy bà: "Đừng ngủ, chúng ta nói rõ ràng, sao lại không bằng nhà của chính mình? Chúng ta cũng đâu có làm cái gì." Nhắm mắt, vẫn không mở miệng, chỉ tự dỗ mình ngủ thiếp đi, Tôn mẫu đã quyết định chủ ý, bà nhất định không thể để cho con trai, con gái mang tiếng xấu.

Ngày thứ hai, Tôn mẫu liền đánh xe lừa, đi về phía ngôi miếu cách đây ba dặm, Tôn Duẫn đốn củi trở về, thấy xe lừa không ở nhà, trải củi ra phơi, vào phòng hỏi tỷ tỷ đang dệt vải: "Xe lừa đâu, ai mượn đi rồi?" Nhất thời còn chưa nghĩ ra ai đến mượn xe lừa, liền tò mò hỏi. Không dừng tay lại, Tôn Huệ đáp: "Là nương lấy đi, đi tới miếu thờ cách đây ba dặm." Vốn là nàng cũng muốn đi, phòng ngừa hòa thượng nói mấy thứ không tốt, ngăn cản chuyện này. Thế nhưng, nói cái gì nương cũng không đáp ứng, vẫn bảo nàng ở nhà chờ.

Tôn Duẫn lấy ghế nhỏ ra ngồi, hỏi: "Đi lên miếu làm gì? Sao không nghe nương nói, là đi một mình, hay là có người hẹn đi cùng." Không ngày lễ ngày tết, cũng không phải đầu tháng, tại sao phải đi lên miếu thờ nhỉ? Tôn Huệ cười nói: "Là việc tốt, hôm qua tỷ nói với nương muốn dọn qua nhà mình ở, sau một phen khua môi múa mép, khuyên động nương. Hiện tại nương đi lên miếu thờ là để xin xâm, xem ngày nào chuyển nhà thì tốt." Hôm qua đã định nói với Đại đệ, nhưng cảm thấy vẫn chưa chắc chắn, liền giấu đi.

"Có thật không! Quá tốt rồi, cứ như vậy, chúng ta ở nhà mình, muốn làm gì thì làm, không cần lúc nào cũng lo lắng ánh mắt của người khác." Tôn Duẫn rất là hài lòng, hắn đã sớm muốn rời xa nơi này, quá khó chịu, luôn cảm thấy bó tay bó chân. Tôn Huệ thầm đau xót, nghĩ nàng có linh hồn của một người trưởng thành cũng cảm thấy không xong, huống hồ Đại đệ mới chỉ là hài tử! Vốn bởi vì cha chết, ngàn dặm lưu vong, trở nên mẫn cảm, e rằng hắn luôn phải che giấu khổ sở.

"Không sao đâu, chúng ta chỉ phải ở đây vài ngày nữa thôi, các chờ xác định thời gian dọn nhà, chúng ta liền đi khỏi nơi này."