Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 50-51




Lý chính vẫn có lực uy hiếp nhất định, địa vị của ông ở trong thôn chỉ đứng sau Tam lão, ông vừa nói chuyện, chung quanh đều yên tĩnh lại, không ai có động tác nữa. Thím của Vô Lại vừa nãy vẫn còn la hét, lúc này cũng không dám lên tiếng.

Tách đoàn người ra, lý chính đi lên phía trước, nhìn thấy cổng bị đập cho không còn hình dáng, đen mặt lại, không vui nói: "Các ngươi đang làm gì thế này, phá nhà sao? Đúng sai thì phải mời Tam lão lại đây quyết định mới phải chứ, hừ!" Phất tay áo, nhìn mấy kẻ vẫn cầm xẻng trong tay, gầm lên: "Lớn tuổi như vậy, nên tích chút đức, nhà người ta cô nhi quả phụ sinh sống không dễ dàng, năm đó ức hiếp người ta, hiện tại tại sao lại làm ầm ĩ lên? Có phải thấy mẹ nó không ở nhà, liền xuống tay hay không, nói cho các ngươi, thôn chúng ta không thể tha thứ cho những kẻ lòng mang ý xấu như vậy!"

Mụ mẹ Vô Lại trước giờ vẫn sợ lý chính, nhưng chợt nghĩ tới con trai ở nhà sống chết chưa rõ liền lên cơn, quăng xẻng trong tay xuống đất, tay vỗ ngực, bắt đầu khóc lóc om sòm: "Không sống, không sống nổi, đều bắt nạt chúng ta a! Ô ô. . . , ông đi nhìn con trai của ta một cái đi, đến giờ vẫn còn hôn mê, đồ đĩ thấp hèn kia cho ông thứ tốt gì, ông không thèm để ý tình nghĩa trong thôn, giúp người ngoài?"

Quệt nước mắt nước mũi một cái xong, mụ hung ác nói: "Nói cho ông biết, hôm nay cho dù Tam lão đều ở đây, ta cũng đến đòi một lời giải thích, đồ đĩ thấp hèn kia đừng nghĩ sẽ dễ chịu! Chỉ cần con trai của ta có chỗ nào không được, ta phải đến lôi nó đi dìm sông!"

Lý chính không biết tình huống, nhất thời không tiện mở miệng, mà thím của Vô Lại cho rằng lý chính bị chị dâu làm cho khiếp sợ, con ngươi đảo một vòng, hô: "Khỏi phí lời, chúng ta đập nát cổng, mau mau lấy bạc cho cháu trai xem thương, cầm tiền thuốc men trước, cái khác sau này hãy nói, dù sao nó cũng không trốn được." Mụ theo tới đây chính là muốn mò mẫm chút tiền, đối với Tôn gia mụ đã sớm trông mà thèm, nếu không phải kiêng kỵ Tôn mẫu, cũng sẽ không chờ tới hôm nay. Hiện tại dựa vào Vô Lại bị thương, phải gắng sức cắn xuống một miếng thịt.

"Ai dám! Có còn vương pháp hay không, chẳng lẽ thật sự không coi nhà ta ra gì!" Đột nhiên một thanh âm truyền ra, vô cùng tức giận.

Đoàn người tách ra, Chu Hải sắc mặt khó coi đi ra, chắp tay sau lưng gật gật đầu với lý chính, xoay người nổi nóng quát lớn: "Các ngươi đang làm gì đây, muốn phá nhà người ta đúng không, hài tử nhà mình không biết giáo dục, hiện tại xảy ra chuyện ở đây phát tàn nhẫn cái gì! Tên vô liêm sỉ kia đã có lá gan xông vào nhà người ta, đánh chết cũng xứng đáng! Đây là ta không có mặt, lần sau để ta biết được, xem ta có đánh gãy chân hắn hay không, đến lúc đó xem Tam lão nói thế nào." Phất tay, xua xua: "Đều đi hết đi, coi như chuyện chưa từng phát sinh, nếu không thì đừng trách ta không khách khí."

Ở nhà nghe được tin tức, Chu Hải cũng không đi lên trấn nữa, kêu người đưa tin tới nhà người thợ khéo kia, nói ngày hôm nay mình không có thời gian, ngày mai sẽ đi qua, sau đó vội vã chạy tới đây.

Mâu thuẫn với Tôn mẫu, cho đồ cũng không tình nguyện, đối với tỷ đệ Tôn gia, Chu gia vẫn luôn có chút không thoải mái trong lòng. Nhưng mặc kệ có mâu thuẫn gì, căm ghét tỷ đệ Tôn gia cũng được, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn người khác bắt nạt tụi nó. Điều này rất dễ hiểu, còn tương đối phổ biến trong xã hội, con người đều có xu hướng đồng tình nhỏ yếu, mà đối với người mình quen, cho dù cảm nhận không tốt, nhưng thấy họ bị ức hiệp thì cũng sẽ đứng ra. Càng không nói đến việc hắn và Tôn mẫu vẫn là phu thê, đương nhiên sẽ không đứng nhìn.

Mụ già tóc muối tiêu thấy Chu Hải thì hơi biến sắc, nếu Chu gia đứng về phe Tôn gia, mọi chuyện có chút không dễ xử lí. Chu gia chính là đại tộc ở nơi đây, nhân số đông đảo, một vị trong Tam lão cũng là người họ Chu, mà nhà mụ ở trong thôn không được hoan nghênh cho lắm, nếu tranh chấp với Chu gia thì sẽ không có phần thắng.

Biết không thể tiếp tục phá cổng, mụ cũng chẳng phải loại tốt lành gì, thay đổi chiêu số, đặt mông ngồi dưới đất, tay vỗ đất khóc ròng nói: "Ông trời ơi, ngài để cho ta chết đi cho xong, ô ô •••• mắt không thấy tâm không phiền! Ô ô •••• thế này còn có thiên lý nữa không? Con trai của ta bị đánh là đáng đời, khắp người nó đều là máu, nha đầu kia tàn nhẫn đến mức nào chứ, vết thương nó đâm ra còn lớn hơn cả lòng bàn tay, đầu ngón tay cũng hỏng mất rồi! Nếu như có chuyện bất trắc, tôn tử, tôn nữ nhà ta sao còn đường sống, có phải là ép ta mang theo chúng nó đi nhảy sông hay không đây?"

Hoàn toàn chính là đang tranh thủ đồng tình, nói càng đáng thương, người trong thôn mới càng đứng về phía mụ, đối mặt áp lực Chu Hải mới chịu buông tay.

Mụ tính toán khá lắm, có điều mụ đoán sai tình huống rồi, không phát hiện Ngô Thải Điệp cũng theo tới, theo như tính khí của Ngô Thải Điệp thì đã sớm phát tác, chẳng qua nàng thấy Chu Hải đứng ra, nên mới không tiện ra mặt. Hiện tại mụ càn quấy, mà Chu Hải lại không có mặt mũi nào đi cãi vã tay đôi, Ngô Thải Điệp dứt khoát đứng dậy, cười lạnh, nhanh mồm nhanh miệng nói: "A, hôm nay ta quả thật được kiến thức rồi! Tên khốn khiếp nhà bà chết đi, cả nhà bà không sống nổi, muốn nhảy sông tự vận tập thể? Vậy tên khốn nạn nhà bà làm sao dám tới Tôn gia trộm cắp chứ, Tôn gia chỉ có hai tỷ đệ, cuộc sống khổ sở hết sức. Làm sao xuống tay được không nói, bà đây là động vào hi vọng của Huệ tử, đồ vật bị nhà bà mang đi rồi, tỷ đệ Huệ tử mới là muốn nhảy sông tự vận!"

Vừa nói vừa nghẹn ngào, Ngô Thải Điệp rất đau lòng, vì tao ngộ của bằng hữu, cũng vì những kẻ trong thôn thường ngày thoạt nhìn không tệ lắm, thế nhưng trong lòng đều ôm giữ dục vọng đáng xấu hổ, nàng khiển trách: "Là vô lương tâm cỡ nào, đồ đạc nhà Huệ tử đâu phải do gió to thổi tới, đều phải tích góp từng chút một! Đệ đệ Huệ tử mới bao lớn đã phải lên sau núi đi đốn củi, nhọc nhằn khổ sở kiếm lấy chút tiền, mọi người đều nhìn ở trong mắt, khó khăn mức nào. Tên khốn kia nhà bà, thường ngày chẳng ra gì, trộm gà nhà này, mò chó nhà kia, chuyện xấu làm không ít. Lần này đang đêm xông vào nhà người ta, bị làm bị thương cũng là đáng đời. Mọi người cũng nói một câu đi, nếu như đặt ở nhà chúng ta, nửa đêm bị trộm ghé thăm, đánh chết, đả thương cần phụ trách sao?"

Mấy người vốn nghe gọi mà đi theo, đối mặt Ngô Thải Điệp nhất thời có chút né tránh. Việc này nói ra xác thực rất thiếu đạo đức, hai hài tử Tôn gia rất không dễ dàng, mọi người cũng đều biết, chẳng qua là hiện tại nhìn thấy bọn họ trôi qua không tệ lắm, trong nhà có không ít vật đáng tiền, trong lòng chợt thấy không thăng bằng, giống như người vẫn không bằng ngươi, cuộc sống đột nhiên dễ chịu, không có mấy ai không nói thầm vài câu trong lòng. Thế nhưng, đối với khó khăn của Tôn gia, mọi người đều lĩnh hội, tâm địa họ cũng không phải làm bằng tảng đá, ngoại trừ mấy thành phần cực kì cá biệt, người còn lại đều bị dao động chút ít, bắt đầu thiên hướng Tôn gia.

Quan trọng nhất chính là câu nói kia của Ngô Thải Điệp 'Nếu như đặt ở nhà chúng ta, đánh chết đả thương cần phụ trách sao?', tất nhiên là không cần! Không đánh chết là tốt rồi, ban đêm xông đến nhà người ta, không phải thứ tốt lành gì, chưa nói mất tiền tài, mà ngay cả mạng sống cũng khó khăn bảo đảm! Như thế đương nhiên phải đánh, làm bị thương cũng là đáng đời.

Thấy mọi người sắp không đứng ở phía bên mình, mụ cuống lên, trừng Ngô Thải Điệp một cái, mắng: "Nha đầu mày bị uống thuốc lú hay sao thế, lại đi giúp đỡ người ngoài nói chuyện, có còn là người cùng thôn hay không, dĩ nhiên giúp người ngoài nói chuyện!" Phất tay nói: "Đi đi đi, về nhà chơi, nơi này còn chưa tới phiên nha đầu mày nói chuyện."

Quay đầu nhìn Ngô mẫu, mụ tức giận gào lên: "Còn không đuổi con gái bà về đi, nơi này là chỗ người lớn nói chuyện, ai cho hài tử chõ mồm vào? Cẩn thận nhà chồng tương lai ghét bỏ. Hừ."

Ngô mẫu cũng không phải người dễ ức hiếp, cãi lại: "Không cần bà phải bận tâm, con gái của ta như thế nào cũng phải do ta dạy, bà vẫn nên cố gắng dạy dỗ nhi tử của bà cho tốt đi, làm nhiều chuyện thất đức như vậy, cũng không biết có thể ới trgặp báo ứng hay không. Còn có cháu gái bà nữa, làm ầm ĩ như thế, mới nên lo lắng có gả ra ngoài được không kìa!" Trào phúng một câu tiếp một câu, vô cùng căm ghét mụ này, nói tới nói lui, lại kéo tên đầu con gái mình, sao phải nhẫn nhịn mụ ta, dứt khoát nói ra mấy lời đâm trúng chỗ yếu hại.

Sắc mặt mụ già trở nên xanh mét, mụ đã sớm lo lắng, con trai mụ vô liêm sỉ, liên lụy đến tôn tử trong nhà, việc hôn nhân của tôn nữ cũng khó khăn, nhà người tốt căn bản không muốn lấy, lại còn có người thà rằng cưới không được, cũng không muốn kết thân. Lời này thật đúng là lợi kiếm, xuyên thẳng vào tim mụ, mụ nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện nhà ta không cần bà quản, tôn nữ của ta không thiếu người muốn!"

Hừ một tiếng, mụ xem biểu hiện của mọi người, biết mình khóc lóc om sòm có lẽ cũng không còn tác dụng gì nữa, hơn nữa cơn tức khí lúc nãy bị cắt đứt, lúc này đã có chút xẹp xuống. Có câu nói 'Thừa thế xông lên mới tốt, lùi lại một lần là suy yếu một lần, đến lần thứ ba sẽ cạn kiệt.', hiện tại có thể nói là mụ không còn cỗ khí kia chống đỡ, nhát gan hơn rất nhiều.

Thế nhưng chuyện bắt đền thì không thể quên được, thấy không thể đại náo một hồi rồi dắt tất cả gia súc đi, mụ đành nói: "Bất kể nói thế nào, tiền thuốc thang của con trai ta Tôn gia phải bồi thường, một xu cũng không được thiếu! Nếu không chúng ta sẽ không để yên, nếu còn lề mề, ta mang chiếu tới nơi này ngủ, xem nó có thể ở lì trong nhà cả đời được hay không!"

Thấy miệng mụ ta nới lỏng hơn, lý chính cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ sợ mụ ta liều mạng, như vậy ra tay cũng khó, buông tha thì lại không ổn. Hiện tại nếu nói chuyện bắt đền, như vậy là có thể từ từ nói chuyện, là nhiều là ít, luôn có số lượng, đến lúc đó sẽ dễ làm hơn.

"Hả, là cái thuyết pháp gì, bà nói thử xem, rốt cuộc muốn bồi bao nhiêu tiền, hiện tại mẹ của hài tử không ở nhà, ta làm lý chính sẽ nói chuyện giúp, chờ mẹ hài tử trở về ta sẽ nói lại cho bà ấy nghe, đưa tiền tới nhà bà."

Thím của Vô Lại có chút ảo não, lần này có lẽ không lấy được bao nhiêu tiền, nói không chừng vẫn là một chuyến tay không, mụ cảm thấy không vui, vì lẽ đó cướp lời: "Vậy cũng không thể đưa ít được, mời lang trung xem thương thế cho đứa cháu kia của ta, cần bỏ ra nhiều tiền, ít nhất cũng phải bảy, tám xâu." Mụ dứt khoát giở công phu sư tử ngoạm, đòi nhiều thì được nhiều, hơn nữa còn nói: "Đừng chờ mẹ nó trở về, trực tiếp dắt la la, trâu kia đem bán, thực sự không đủ thì đem cầm khế đất, phải lấy tiền nhanh, còn phải bốc thuốc đây!"

Căn bản không thể chờ đến khi Tôn mẫu trở về, Tôn mẫu lợi hại mụ không chống đỡ được, đến lúc đó chỉ sợ đồ ăn tới mồm cũng rơi mất. Cho nên, nói gì thì nói, cứ phải giao tiền ra luôn.

"Bảy, tám xâu? Bà thèm tiền tới điên rồi phải không, cho dù đánh chết cũng không cần đưa nhiều tiền như vậy! Còn có, việc này mắc mớ gì đến tới bà, đứng qua một đi, còn lắm mồm lần sau lao dịch ta sẽ bắt người nhà bà đi!" Lý chính nghe thấy giá tiền, sắc mặt liền không tốt, nổi nóng nói. Nếu như chỉ một xâu thì cũng thôi đi, coi như mua một bài học, bảy, tám xâu, đó chẳng phải là muốn lấy mạng người ta sao!